Cô còn chưa kịp nói gì thì một cái tay bỗng nhiên đè bờ vai của cô lại, kéo cả người cô ra phía sau mấy bước.
Tống Thời Việt cầm cốc nước trong tay chắn trước mặt Thẩm Tri Ý, ánh mắt nhìn Bùi Túc xen lẫn một tia lạnh lẽo.
“Cậu làm gì?”
Bùi Túc hơi bất ngờ liếc mắt nhìn anh: “Hai người quen nhau à?”
“...” Cậu ta chuyển động bóng rổ trong tay: “Là tôi xen vào việc của người khác.”
Tống Thời Việt nhìn anh ta trở lại vị trí của mình thì đưa tay ấn đầu thiếu nữ.
“Cậu tới làm gì?”
“Cậu lại đây một chút...” Thẩm Tri Ý kéo thiếu niên đến bên hành lang, nói cho Tống Thời Việt điều Tân Tiên vừa tiết lộ.
Sau khi nghe xong, Tống Thời Việt có chút dở khóc dở cười: “Không khoa trương như cậu nói đâu.”
“Tôi với bọn họ không thù không oán, bọn họ bắt nạt tôi làm gì?”
Thẩm Tri Ý nói: “Không phải trong tiểu thuyết đều như vậy sao? Học sinh giỏi mọt sách ưu tú bị chuyển tới lớp kém hơn, vì không hợp với số đông học sinh lớp học kém nên bị cô lập, còn bị bắt nạt nữa, đáng thương biết bao.”
Cô đưa mắt nhìn thiếu niên một vòng từ trên xuống dưới: “Chỉ với cái thân thể này của cậu còn không chịu được một đấm của nam sinh kia đâu.”
“Thẩn thể này của tôi?” Vẻ mặt thiếu niên bên cạnh cô có chút lạnh nhạt, giọng nói nghe rất nhẹ nhàng.
“Thân thể này của tôi làm sao?”
Thẩm Tri Ý đưa tay bóp bóp cánh tay gầy gò của anh: “Cậu xem một chút đi, thịt cũng không có, lấy cái gì đánh nhau với người khác?”
Tống Thời Việt: "..."
Tống Thời Việt đưa tay đẩy cô: “Mau trở về đi, dường như bạn cùng bàn của cậu đang gọi cậu kìa.”
“Có hả?” Thẩm Tri Ý mờ mịt nhìn lại, Tân Tiên cầm gương không biết đang soi cái gì.
“Có.” Tống Thời Việt nói rất chắc chắn.
Nhìn theo bóng lưng thiếu nữ biến mất ở hành lang, Tống Thời Việt cụp mắt lẳng lặng nhìn cánh tay của mình, sau đó đưa tay nặn nặn, có chút khó chịu “Xì” một tiếng.
Anh cầm cốc nước vừa mới lấy quay lại lớp mình.
Mấy nữ sinh đang trang điểm liếc mắt nhìn anh một cái sau đó cúi đầu xì xào bàn tán.
Bùi Túc ngồi sau bàn của bọn họ, có chút khó chịu đá dưới bàn: “Chưa thấy con trai à?”
Nữ sinh cầm đầu nghiêng người cười nhạo anh ta: “Bùi Túc, tôi thấy là cậu không được người khác chào đón nên đố kị chứ gì?”
“Đố kị?” Bùi Túc không thể tin được đưa tay chỉ vào chóp mũi của mình: “Ha! Tôi đố kị? Tôi đố kị cậu ta làm gì, một con gà yếu đuối mà thôi.”
Nữ sinh nói: “Người ta cũng không đắc tội gì với cậu, suốt ngày cậu săm soi chỉ trích người ta làm cái gì?”
Nam sinh nhuộm tóc vàng cao lớn bất mãn nhíu mày: “Tôi không chịu nổi cái dáng vẻ tinh tướng của cậu ta, cũng không biết Cố Phán thích cậu ta cái gì, nhìn đã thấy giả tạo rồi.”
Nữ sinh cười nhạo chẳng hề nể nang: “Không thích cậu ấy chẳng lẽ lại thích cậu? Thích cậu hút thuốc uống rượu đánh nhau? Thích cậu lôi thôi lếch thếch? Hay là thích cậu suốt ngày bày ra cái dáng vẻ mình tao vô địch?”
Bùi Túc: “...” Anh ta cả giận nói: “Rốt cuộc các cậu phe bên kia đúng không?
Nữ sinh chậm rãi thoa son môi: “Chúng tôi không phải phe bên kia, chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
“Hơn nữa...” Cô ấy khuyên nhủ: “Tôi khuyên cậu vẫn nên né con nhỏ Cố gì đó xa một chút, con nhỏ đó nhìn không giống người tốt lành gì đâu.”
“Cậu có ý gì?” Ánh mắt Bùi Túc không vui nhìn chằm chằm cô ấy: “Cố Phán lương thiện như vậy, sao các cậu có thể nói cậu ấy như thế? Chẳng trách gần đây cậu ấy không muốn quan tâm tới tôi, có phải các cậu nói cái gì sau lưng tôi đúng không?”
Nữ sinh lườm một cái: “Chị đây còn không thèm nói đến nó nhá, nhắc tới nó đã thấy xúi quẩy, nếu không phải nể tình cậu làm người cũng không tệ lắm thì tôi cũng chả thèm khuyên nhủ cậu.”
Bùi Túc: "..."
Cơn thịnh nộ của Bùi Túc không có chỗ trút, anh ta buồn bực vuốt mái tóc, không biết sao lại lia ánh mắt chuyển qua Tống Thời Việt đang đọc sách.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Ánh mặt trời sau buổi trưa chói lòa, bóng lưng thiếu niên kiên cường như cây tùng, đồng phục học sinh rộng rãi như bao tải mặc trên người anh bỗng trở nên đẹp đẽ, sạch sẽ và sáng sủa.
Dường như nhận ra được ánh mắt của anh ta, thiếu niên đang cầm chặt bút quay đầu ra sau, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua lối đi nhỏ phía xa xa, bốn mắt nhìn nhau với anh ta.
Một giây đó, sợi dây gọi là lí trí trong lòng Bùi Túc bỗng nhiên đứt đoạn. Anh ta cầm quả bóng rổ dưới chân lên không hề nghĩ ngợi quăng về phía Tống Thời Việt.
Thiếu niên nhìn dáng vẻ yếu đuối mong manh nhưng lại đưa tay nhẹ nhàng bắt được quả bóng rổ anh ta vừa ném. Bóng xoay trong tay anh một vòng sau đó bị ghét bỏ ném vào chỗ lối đi.
Tống Thời Việt nhíu mày với anh ta, rõ ràng Bùi Túc thấy đáy mắt anh có vẻ cười nhạo.
“Đệt!” Đột nhiên anh ta đứng lên khỏi vị trí: “Họ Tống kia, con mẹ nó mày có ý gì?”
Tống Thời Việt lấy khăn giấy chậm rì rì lau tay: “Có ý gì? Chẳng lẽ không phải là tôi nên hỏi cậu sao?”
“Tao con mẹ nó...” Bùi Túc kéo ghế dựa của mình lập tức xông lên.
Nữ sinh ngồi phía trước anh ta thấy mọi chuyện không đúng nên lập tức đứng trước mặt Bùi Túc ngăn cản anh ta: “Bùi Túc, cậu muốn làm gì?”
“Chả làm gì cả.” Bùi Túc cong môi cười lạnh: “Tôi chỉ muốn dạy cho thằng đó cách làm người như thế nào thôi.”
“Có phải cậu bị bệnh rồi không?” Nữ sinh nói: “Cậu ấy không đắc tội với cậu, cậu cứ luôn cắn chặt lấy cậu ấy không buông là sao?”
Cô ấy thốt ra lời này, trong lòng Bùi Túc càng khó chịu.
Anh ta nắm chặt cái ghế trong tay, lạnh lùng nói: “Tôi không đánh con gái, cậu tránh ra.”
Thiếu niên ngồi bên cửa sổ không biết đã đi đóng cửa phòng học đang mở toang từ lúc nào, anh đi tới phía sau nữ sinh, tao nhã xắn tay áo đồng phục lên, giọng nói mang vẻ áy náy.
“Xin lỗi, tôi nghĩ chắc tôi với cậu ta cần xử lý một chút việc riêng trước.”
Nữ sinh quay đầu: “Cái gì...”
Rầm...
Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Sau mười phút, Bùi Túc ôm bụng chật vật ngồi dưới đất, khóe miệng của anh ta có chút máu ứ đọng, gò má dính bụi bẩn, đồng phục học sinh bị kéo tung, xộc xệch trên người.
Còn bề ngoài của Tống Thời Việt, ngoại trừ tóc hơi rối, hơi thở có chút không đều thì cử chỉ rất tao nhã, dường như vừa mới làm xong một bộ bài thi toán Olympic.
Trong khi mọi người còn đang trợn mắt chữ O miệng chữ A, anh chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Túc, đưa tay kéo áo khoác đồng phục học sinh đang bị trễ xuống bả vai của anh ta lên.
“Cậu vừa nói cái gì?”
Sắc mặt Bùi Túc không thể nào khó coi hơn, anh ta giãy giụa muốn bò dậy từ dưới đất: “Tống Thời Việt, đệt mợ mày...”
Tống Thời Việt mỉm cười nắm chặt tay anh ta, không biết đè vào chỗ nào, chỉ nghe thấy khớp xương của anh ta “Rắc” một tiếng, Bùi Túc lập tức đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp đệt! Con mẹ nó mày đã làm gì? Tay tao...”
“Thật ngại quá...” Thiếu niên chậm rãi nắn tay anh ta trở lại: “Lần đầu tiên đối mặt với bạo lực học đường, có chút sốt sắng, trượt tay.”
Bùi Túc: “...”
Đồ thần kinh!
“Đúng rồi...” Anh nghiêng đầu: “Cậu vừa nói cái gì?”
Bùi Túc rưng rưng nói: “Tôi nói chúng ta đều đã thành bạn học cùng lớp, nên đoàn kết hoà thuận với nhau.”
Tống Thời Việt buông tay anh ta ra, lấy cái ghế dựa sắp thay đổi hình dạng đặt lại chỗ một cách gọn gàng.
Anh thả ống tay áo xuống, mở cửa phòng học ra, ngồi lại vị trí của mình.
Ánh mặt trời lười biếng chiếu vào trên người thiếu niên làm cho sườn mặt của anh ánh lên một viền vàng nhợt nhạt, ngón tay thon dài của anh cầm bút, khẽ cúi đầu, cả người lộ ra cảm giác yếu ớt tái nhợt.
Tựa như một đóa hoa yếu đuối cần người thương tiếc.
Một cơn gió thổi vào từ cửa, số lượng học sinh không nhiều lắm trong phòng học bỗng nhiên rùng mình một cái.
Nữ sinh đi lên trước nâng Bùi Túc dậy.
Bùi Túc chật vật ngồi trên ghế th ở dốc, anh ta đưa tay sờ lên miệng mình, rồi sờ xuống bụng, lập tức đau đến hít vào một hơi lạnh.
Đệt!
Không biết Tống Thời Việt học ở đâu, ra tay toàn vào chỗ hiểm, chuyên chọn chỗ yếu để đánh, chỉ cử động nhẹ nhàng đã đau muốn chết.
“Đáng đời.” Nữ sinh mỉa mai anh ta không chút nể tình.
Bùi Túc: “...”
Sao anh ta có thể nghĩ đến, đường đường là một đầu gấu ở trường, thế mà lại bị thằng học sinh nhìn như hào hoa phong nhã này lật kèo.
“Kéo tôi một cái...” Anh ta đưa tay ra với nữ sinh.
“Làm gì?”
Bùi Túc vịn vào tay cô bạn đứng lên khỏi ghế, cả cái đầu vàng chọe dính không ít tro bụi.
“Ông đây muốn tới phòng y tế!”
Nữ sinh: "..."
Anh ta ôm bụng nhe răng trợn mắt cảnh cáo với người trong phòng học: “Cái gì nên nói cái gì không nên nói các cậu đều biết chứ hả?”
Lần anh ta đánh nhau đến long trời lở đất cùng với Khúc Hằng kia cũng không đau như thế này.
Ánh mắt Bùi Túc có chút kiêng kị nhìn Tống Thời Việt, người kia lại giống như không liên quan mà ngồi tại chỗ, không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng sàn sạt của ngòi bút trượt trên tờ giấy.
Đúng là...
Bùi Túc cắn chặt răng.
Cực kỳ khó chịu nhưng lại không có bất cứ biện pháp nào.
Thiếu niên tóc vàng ôm bụng khập khiễng bước ra khỏi phòng học.
Tống Thời Việt ngẩng đầu lên nhìn, hoạt động cánh tay gầy gò của mình một chút, trong miệng phát ra tiếng thở dài không rõ ý nghĩa.
Bên cạnh bỗng nhiên có một bóng người ngồi xuống, Tống Thời Việt quay đầu, nữ sinh chậm rãi giơ ngón tay cái lên với anh.
“Trâu đấy, thiên tài.”
Tống Thời Việt không nói gì.
Nữ sinh không cảm thấy kinh ngạc đối với sự lạnh nhạt của anh, vốn dĩ bình thường cô ấy cũng không dám nói chuyện với anh, nhưng hiện tại lòng tò mò mạnh mẽ làm cho cô ấy khắc phục được áp lực trong lòng mà ngồi xuống bên cạnh Tống Thời Việt.
“Thật không nhìn ra đấy thiên tài, thoạt nhìn cậu không giống người biết đánh nhau.”
“Thế giống cái gì?” Anh hỏi.
Nữ sinh nói: “Giống như thư sinh yếu đuối mong manh, nhìn Bùi Túc như vậy cảm giác chỉ cần một đấm có thể đánh ngã cậu.”
Không biết cô ấy chọc vào chỗ nào của thiếu niên, cô ấy vừa nói ra, sắc mặt Tống Thời Việt có chút khó coi.
Mong muốn được sống của nữ sinh rất mãnh liệt, cô ấy vội vàng mở miệng: “Đương nhiên, thiên tài không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, hung hăng dạy dỗ Bùi Túc, dạy cậu ấy làm người không nên quá huênh hoang. Cậu ta gợi đòn như thế, đã nên dạy dỗ từ lâu rồi mới phải.”
“Có điều, cậu cũng yên tâm đi...” Nữ sinh an ủi anh: “Tên Bùi Túc này tuy nhìn không ra làm sao nhưng nhân phẩm vẫn còn tốt, đánh nhau thua với người khác sẽ không tìm cậu gây phiền phức đâu. Không giống như Khúc Hằng, nếu như cậu đắc tội cậu ta thì thảm lắm.”
Nghe thấy cô ấy nói đến Khúc Hằng, Tống Thời Việt có chút bất ngờ nhìn cô ấy một cái.
Nữ sinh khẽ nói với vẻ bí mật: “Cậu không biết Khúc Hằng thù dai như thế nào đâu, nếu như hôm nay đổi người đánh nhau thành cậu ta, cậu ta có thể dẫn một đám lưu manh đến trả thù cậu, giống như con chuột trong cống ngầm vậy.”
Nói tới cái này cô ấy khó chịu nhíu mày: “Nói đến đây tôi lại tức giận, nghe nói cậu ta muốn chuyển đến lớp chúng ta, xúi quẩy!”
“Cái gì?” Tống Thời Việt đang cầm bút thì khựng lại: “Ai muốn chuyển đến?”
“Khúc Hằng.”
“Hình như Khương Nhạn cùng lớp bọn họ thích cậu ta, vẫn cứ dây dưa lấy cậu ta, cậu ta bị ép đến phiền nên lựa chọn chuyển lớp.”
“Cười chết, Khương Nhạn là ai? Có thể để ý cậu ta sao?”
Tống Thời Việt: "..."
"Khúc Hằng còn sợ Khương Nhạn dây dưa cậu ta, âm thầm chuyển lớp, không dám nói ra, chỉ sợ Khương Nhạn sẽ theo tới.”
Tống Thời Việt: "..."