Thẩm Tri Ý sợ bà làm hành động gì quá khích nên vội vàng tới kéo tay bà.
“Dì, trước tiên dì bình tĩnh đã. Cậu ấy còn chưa gặp dì bao giờ, không quen dì là chuyện bình thường, chúng ta ngồi xuống từ từ nói có được không?”
Căn bản Lê Sân không quan tâm cô nói gì, ánh mắt của bà nhìn Tống Thời Việt không nhúc nhích, khẩn cầu anh nhìn mình.
“Mẹ là mẹ con, về nhà với mẹ được không? Mẹ tìm con mười mấy năm, là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi con, không phải mẹ cố ý để lạc mất con...”
Bà che mặt khó chịu nức nở ra tiếng: “Con đang trách mẹ sao? Trách mẹ không đến tìm con sớm một chút, trách mẹ không cẩn thận làm lạc mất con, haii một mình con chịu nhiều khổ sở như vậy.”
“Tôi...”
Kết quả phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, Tống Lẫm dẫn theo mấy người vội vã chạy vào.
Lúc này Lê Sân đang khom người xuống bên cạnh giường bệnh, trên mặt vừa khóc vừa cười, nhìn cực kỳ dữ tợn.
Ông không chút nghĩ ngợi lập tức thấp giọng quát lớn: “Lê Sân!”
Lê Sân bị sợ hết hồn, bà đứng thẳng người, thấy người tới là Tống Lẫm thì vẻ mặt càng trở nên vặn vẹo.
“Anh muốn làm gì?”
Tống Lẫm đưa tay ra với bà: “Ngoan, A Sân, theo anh về trước có được không? Đừng dọa thằng bé.”
Lê Sân lùi về sau mấy bước, cả người gần như dán lên tường.
“Anh cũng đến tách mẹ con em ra sao?”
“Không có ai muốn tách hai mẹ con em ra, chỉ là bây giờ cảm xúc của em không ổn định. Chúng ta về trước, đợi tình hình ổn định lại rồi tới thăm thằng bé có được không?”
“Không được!” Lê Sân gào lên thất thanh: “Lần nào anh cũng nói như vậy nhưng anh chưa bao giờ để em tới thăm nó.”
Bà nhìn Tống Lẫm bằng ánh mắt tràn ngập thù hận: “Tống Lẫm, anh không có trái tim! Đó rõ ràng là con trai của anh, sao anh nỡ để một mình nó ở đây chịu khổ mà không quan tâm tới nó? Bây giờ còn không cho em tới thăm nó.”
"A Sân..." Trên khuôn mặt anh tuấn của Tống Lẫm có sự mệt mỏi hằn sâu: “Bây giờ muộn lắm rồi, chúng ta để thẳng bé nghỉ ngơi trước, chờ trời sáng lại nói được không?”
Lời nói của ông làm Lê Sân lung lay, bà nhìn về phía Tống Thời Việt ngồi trên giường bệnh vẫn không nói gì, trong ánh mắt ngập tràn yêu thương.
“Thời... Thời Việt, mẹ ngủ cùng con có được không?”
Tống Thời Việt không nói lời nào, ánh mắt lướt qua Lê Sân nhìn Thẩm Tri Ý sắp bị chen ra tới cửa.
Thẩm Tri Ý cảm giác được nên thò đầu nhỏ ra khỏi mấy người cao to vạm vỡ đang che mất cô.
Đến lúc này, cô mới phát hiện ra mặt thiếu niên đỏ ửng bất thường.
Trong lòng cô thầm mắng một tiếng, không biết lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy hai người lực lưỡng trước mặt, đi về phía giường của thiếu niên.
Lê Sân như gà mái cảnh giác, lúc nào cũng chú ý tới hướng đi của con non, bà nhìn thấy Thẩm Tri Ý, không nói hai lời chắn ngang trước mặt cô.
“Cô muốn làm gì?”
“Cậu ấy lên cơn sốt rồi!” Thẩm Tri Ý nói: “Dì không thấy sao? Cậu ấy lên cơn sốt rồi!”
Lê Sân ngơ ngẩn.
Thẩm Tri Ý đẩy bà ra, đi tới chỗ Tống Thời Việt, nhưng trong khoảnh khắc cô sắp chạm được vào Tống Thời Việt, một cái tay bỗng nhiên túm chặt gáy cô, kéo ra sau làm cô khẽ lảo đảo. Nếu không phải Tống Thời Việt nhanh tay kéo cô một phen thì suýt chút nữa cô đã bị ngã nhào trên đất.
Tống Thời Việt bò dậy khỏi giường, bảo vệ Thẩm Tri Ý ở phía sau. Anh li3m đôi môi khô khốc, nhìn thẳng vaof Lê Sân, cuối cùng mở miệng nói với bà câu đầu tiên.
“Bà định làm gì?”
Lê Sân bị ánh mắt lạnh lùng của anh đâm lùi về sau một bước, tay vẫn còn giữ động tác giữa không trung.
“Mẹ... Mẹ chỉ muốn bảo vệ con.”
“Đủ rồi!” Tống Thời Việt ho nhẹ một tiếng: “Đi ra ngoài.”
“Mẹ...”
Lê Sân còn muốn nói gì đó, Tống Lẫm đã đi tới ôm chặt lấy bà.
“A Sân, chúng ta ra ngoài trước có được không? Thằng bé bị bệnh, bây giờ cần được khám.”
Tống Lẫm vừa ôm lấy bà, bà dường như bị ấn xuống chốt mở, điên cuồng giãy giụa trong lòng ông.
“Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Các người đều là đồ lừa đảo! Các người muốn tách tôi và con của tôi ra!”
Trong căn phòng bé nhỏ chật hẹp còn đặt năm sáu cái giường bệnh, không gian hoạt động bị gò bó.
Phạm vi giãy giụa chỉ như vậy, đồ vật xung quanh đều bị bà đạp rơi trên mặt đất.
Tống Lẫm thoáng sơ hở đã để cho bà thật sự tránh thoát khỏi lòng mình.
Lê Sân điên điên khùng khùng bò lên trên giường, bò về phía Tống Thời Việt.
Mặt bà bị nước mắt thấm ướt, tóc đen dính lên trên mặt, giống như yêu ma vừa bò ra khỏi địa ngục.
Trái tim nhỏ bé của Thẩm Tri Ý sắp bị dọa đến ngừng đập, rúc thật sâu về phía sau Tống Thời Việt.
Cơn sốt cao này của Tống Thời Việt rất nặng, cả người gần như bị nóng đến mức đầu óc mơ hồ, anh cố gắng cắn chặt đầu lưỡi mới miễn cưỡng duy trì được mấy phần tỉnh táo.
Tay của anh vịn lên lan can, kéo thiếu nữ về phía sau lưng mình, đến tận khi che chắn hoàn toàn cho cô rồi mới yên lòng.
Hành động này của anh làm cho thần kinh vốn dĩ yếu đuối của Lê Sân bị k1ch thích càng thêm điên cuồng.
Bà đưa tay vén tóc ra, cố gắng nở một nụ cười hiền từ, đưa tay ra với anh.
“Ngoan nào, đi cùng mẹ có được không? Bọn họ đều muốn tách chúng ta ra, mẹ dẫn con đi, chúng ta không gặp ai hết.”
Trả lời bà chỉ có tiếng th ở dốc khó chịu của thiếu niên.
Tất cả mọi người tại đây đều nhìn ra được anh không khỏe, ngoại trừ Lê Sân.
Tống Lẫm có ý định kéo bà xuống khỏi giường: “Bây giờ thằng bé đang phát sốt, rất cần bác sĩ, chúng ta để thằng bé khám bệnh trước có được không?”
Ông vừa tới gần Lê Sẫn đã hét lên thất thanh, tóm lấy toàn bộ những thứ có thể ném được ở trên giường, điên cuồng ném về phía Tống Lẫm.
Không biết bà nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn chòng chọc vào trên người Thẩm Tri Ý đang trốn đằng sau Tống Thời Việt.
“Là cô! Cô mới là kẻ cầm đầu muốn mang con trai của tôi đi, đó là con trai của tôi, cô trả nó lại cho tôi!”
Thẩm Tri Ý vừa thò đầu ra đã đối diện với ánh mắt điên cuồng của Lê Sân, cô sợ đến mức nói chuyện không lưu loát.
“Không... Không... Không phải cháu, cháu không muốn dẫn cậu ấy đi.”
“Thẩm Tri Ý!” Tống Thời Việt thấp giọng quát lớn cô: “Rụt đầu vào.”
Thẩm Tri Ý cực kỳ túng quẫn, đang định rụt đầu lại ẩn núp thì lại nhìn thấy tay Lê Sân hướng về cốc nước đặt ở trên ngăn tủ.
Đột nhiên cô trừng lớn đôi mắt.
Nước bên trong là trước khi cô đi WC đã cầm về, chỉ lo thiếu niên khát nước không có nước uống, nước đó là nước nóng mới lấy từ trong bình lọc nước ra, mới chỉ có một lát, căn bản chưa thể nguội được.
“Không! Đừng!”
Cô thất thanh hô lên, thậm chí giọng còn lạc cả đi.
Căn bản Lê Sân không nghe được lời của cô. Cho dù có nghe được thì bà cũng không để ý, dù sao trong mắt bà, Thẩm Tri Ý chính là “kẻ cầm đầu” luôn luôn muốn mang con trai của bà đi.
Bà cầm lấy cốc nước, đột nhiên ném về phía hai người.
Không biết Thẩm Tri Ý lấy dũng khí ở đâu đẩy thiếu niên che trước mắt cô ra.
Choang...
Tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên trong bệnh viện, đồng thời theo đó là tiếng hét chói tai.
Tống Thời Việt nằm trên đất, mồ hôi thấm ướt hai mắt của anh, trong tầm mắt là một khoảng mông lung.
Anh cố gắng mở mắt ra, nhìn về phía đối phương.
Không biết từ lúc nào mặt trăng đã trốn vào mây đen, công tắc phòng bệnh bị người luống cuống tay chân bật sáng. Ánh sáng quá mạnh, sáng đến mức chói mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Sao lại biến thành như vậy chứ? Anh nghiêng đầu, nghĩ lung lung không có mục tiêu.
Rõ ràng anh không hề làm gì cả, vì sao lại thành ra như vậy?
Ngọn đèn dưới đáy mắt anh biến ảo thành cánh tay trắng nõn của thiếu nữ, trên đó có một mảng đỏ bừng, có chỗ còn nổi bọng nước li ti.
Tia sáng này quá sáng, sáng đến mức mắt của anh đau đớn, cuối cùng biến thành ánh sáng ảo ảnh mơ hồ, thế giới của anh bị đôi mắt phân cách thành những mảnh vỡ rất nhỏ.
Một bàn tay sờ lên gò má của anh, dịu dàng lau đi đuôi mắt ẩm ướt.
Ánh sáng ảo ảnh ngưng tụ thành chất lỏng từ hốc mắt thiếu niên lăn xuống, tia sáng chói mắt biến thành khuôn mặt nhu hòa của thiếu nữ.
“Không sao đâu...” Cô nói.
“Dì ấy chỉ phát bệnh thôi.”
Nhưng tôi cũng bị bệnh...
Anh nghĩ trong lòng.
Tại sao không ai thấy được vậy?
Tiếng thét chói tai vẫn còn tiếp tục, đại não Tống Thời Việt mơ màng ngơ ngẩn, thậm chí hơi thở của anh thở ra cũng nóng rực.
Bỗng nhiên có một bóng người vọt vào từ cửa, mang theo tốc độ như sấm rền gió cuốn mà quét Lê Sân đi.
Bịch...
Trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh.
Trong lúc hoảng hốt, dường như anh nghe thấy tiếng của Liễu Mai.
“Nào, lại điên cho bà đây xem!”
Liễu Mai lắc lắc tay, trên người vẫn còn mặc áo ngủ, tóc tai lộn xộn, nhưng sắc mặt rất lạnh.
Ánh mắt bà lạnh như băng quét hết các vệ sĩ trong phòng, sau đó dừng mắt lại ở trên người đàn ông có khuôn mặt giống với Tống Thời Việt, châm chọc không hề nể nang.
“Đàn ông đứng đầy phòng mà không khống chế được một mụ điên, nói ra cũng làm cho người ta cười rụng răng. Vợ anh mới là vợ của anh, thế còn con trai là nhặt ở thùng rác à?”
“Cũng đúng, anh cũng chỉ cung cấp một con t*ng trùng thôi, thằng bé có thể lớn lên như vậy cũng không phải dựa vào anh. Con trai ở bên cạnh sắp bị sốt đến chết mà vẫn còn ở đây diễn màn kịch khổ tình.”
“Anh không quan tâm con trai của anh nhưng tôi còn có con gái bảo bối của tôi! Nếu như tay con gái tôi để lại một chút sẹo thì đừng mong bà đây buông tha cho vợ của anh, tôi điên lên còn đáng sợ hơn cô ta.”
Bà đẩy đám người ra, duỗi tay kéo Thẩm Tri Ý.
“Tuế Tuế, đi cùng mẹ, bác sĩ chờ con ở ngoài.”
Tống Thời Việt vô thức kéo chặt tay Thẩm Tri Ý.
Nhưng Thẩm Tri Ý thật sự rất sợ, từ nhỏ đến lớn, kể cả đời trước cô cũng chưa từng sợ hãi như vậy, Liễu Mai chưa tới, cô cảm giác bản thân mình chính là nơi để Tống Thời Việt dựa vào, gắng gượng kìm nén không khóc.
Nhưng bây giờ Liễu Mai đến rồi, cô đã tìm thấy chỗ dựa của mình. Cơn đau thấu tim từ cánh tay truyền đến làm cô cuối cùng cũng không nhịn được khóc lên.
"Mẹ..."
Liễu Mai nhìn thấy tay cô cũng đỏ cả mắt: “Lại đây Tuế Tuế, về nhà với mẹ.”
Thẩm Tri Ý lảo đảo đứng lên đi về phía Liễu Mai.
Thiếu niên có chút phí công đưa tay ra, chỉ kịp giữ được góc áo của thiếu nữ, sau đó nó trượt khỏi đầu ngón tay của anh.
Anh cố sức mở miệng th ở dốc, gian nan phun ra hai chữ.
Anh gọi:
“Tuế... Tuế...”
Nhưng tiếng nói của anh quá nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả anh cũng không nghe thấy.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc Sơn ôm cô ra khỏi phòng bệnh, trong khoảnh khắc cô bước ra ngoài, anh nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống từ hốc mắt của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến ướt nhẹp.
Anh nhận ra được một sự thật vô cùng rõ ràng.
Cô gái luôn thích cười kia, bởi vì mẹ ruột của anh mà khóc.