Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

chương 32: c32: chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bà chỉ mới hơi lo lắng là đã không khống chế tốt được cảm xúc của mình, nhịn không được dùng miệng cắn móng tay, đi qua đi lại tại chỗ.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không phải thằng bé đã thấy dì rồi chứ? Sẽ không cảm thấy mẹ mình là người điên chứ? Có thể ghét dì không?”

“Tri Ý...” Bà duỗi tay nắm lấy vai Thẩm Tri Ý, dùng sức rất lớn, bóp bờ vai của cô rất mạnh, có vẻ hơi mất khống chế mà hỏi cô.

“Thằng bé sẽ ghét dì sao?”

“Nhưng mà...”

Bà khóc lên.

“Nhưng dì là mẹ mà, dì yêu nó, dì chỉ muốn đi thăm nó thôi.”

Không giống như lần trước vừa gặp bà đã điên điên khùng khùng, lần này Thẩm Tri Ý tận mắt thấy bà biến thành dáng vẻ này như thế nào.

Ăn ngay nói thật, cô có hơi sợ rồi.

Nhưng mà sức của bà lại lớn đến đáng sợ, bờ vai của cô bị bà giữ chặt trong tay căn bản không thể động đậy được chút nào.

Cuối cùng là Tống Lẫm cứng rắn ôm bà vào trong lòng.

“A Sân, thằng bé không ghét em, cũng không phát hiện ra em, nếu như nó nhìn thấy em, vừa rồi Thẩm Tri Ý sẽ không xuống lầu được.”

“Đúng là như vậy sao?”

Lê Sân thuận theo dựa vào lồ ng ngực Tống Lẫm, như một đóa hoa mềm mại, có thể tùy ý vịn cành hái hoa.

Bà ngửa mặt lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Thẩm Tri Ý, hi vọng nhìn thấy được đáp án từ trong miệng của cô.

Thẩm Tri Ý lui về sau một bước, bình tĩnh dùng tay xoa xoa vai, trả lời bà.

“Đúng, hôm qua cậu ấy ngủ rất muộn, lúc đấy chắc chắn là ngủ say như chết. Hơn nữa hôm nay cháu đến cũng không thấy cậu ấy nói chuyện này với cháu, vậy chắc chắn là không phát hiện ra.”

Trên mặt Lê Sân lộ ra một nụ cười may mắn nhưng nụ cười kia treo trên mặt không được bao lâu, bỗng nhiên trở nên vặn vẹo.

“Là thằng bé không muốn gặp dì sao? Tại sao thằng bé không muốn gặp dì?”

“Chắc chắn là nó không muốn gặp dì, là cháu...”

Bà duỗi tay chỉ vào Thẩm Tri Ý: “Là cháu không muốn đề nó gặp dì đúng không? Cháu muốn mẹ con dì phải chia lìa đúng không?”

Thẩm Tri Ý bị dáng vẻ này của bà làm cho sợ hết hồn, ấp úng giải thích: “Cháu không hề… Cháu không có... Cháu đã xây dựng tâm lý cho cậu ấy rồi.”

“Chính là cháu!”

Lê Sân nhìn chằm chằm cô, đuôi mắt nổi lên một vệt đỏ sậm, cắn răng nở nụ cười khanh khách.

“Đó là con của dì, cháu là ai? Dựa vào cái gì mà quyết định thay nó!”

Giơ tay lên vung qua trước mặt Thẩm Tri Ý, trước khi đụng tới mặt cô đã bị tay của Tống Lẫm nhanh nhẹn lôi trở lại.

Tống Lẫm bế thốc bà lên, xoay người đưa bà vào trong xe, miễn cưỡng bớt chút thời gian xin lỗi Thẩm Tri Ý.

“Xin lỗi, cô ấy lại phát bệnh, mấy lời cô ấy vừa nói cháu đừng để trong lòng.”

Thẩm Tri Ý còn chưa kịp nói gì đã thấy bọn họ lái xe rời khỏi tầm mắt của mình. Cô cầm bình giữ nhiệt đứng lẻ loi trước cổng bệnh viện trố mắt hồi lâu, đến tận khi gió lạnh ban đêm thổi qua, trên cánh tay cô nổi lên một lớp da gà li ti thì cô mới phục hồi tinh thần lại.

Cô không vội vàng quay lại mà đi tới mấy quán ăn gần bệnh viện mua vài hộp đựng đồ ăn rồi đổ đồ ăn trong bình giữ nhiệt vào trong hộp, sau đó mới cầm theo túi ni lông trở về.

Đến lúc đi tới dưới lầu bệnh viện, cô dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu nhìn tầng bệnh viện trên đầu.

Cô đếm đếm, thành công tìm thấy tầng ba. Ánh đèn màu trắng từ trong cửa kính thủy tinh hắt ra ngoài. Trong thoáng chốc, dường như có một bóng người xẹt qua trước cửa sổ, nhìn kỹ lần nữa lại không thấy gì.

Lúc cô trở về, Tống Thời Việt vẫn dựa vào trên giường cúi đầu xem điện thoại, trong khoảnh khắc cô bước vào phòng bệnh, anh ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt của cô từ xa.

Ánh mắt thiếu niên rất u tối, bên trong chứa đầy cảm xúc mà cô không hiểu được, đến lúc cô nhìn kỹ lại, trong giây lát đã khôi phục dáng vẻ thường ngày của anh, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Ánh mắt của Tống Thời Việt lẳng lặng lướt qua túi ni lông trên tay cô, giọng nói thoáng nghẹn ngào.

“Về rồi.”

Bài thi bày lung tung trên mặt tủ đã được thiếu niên thu dọn gọn gàng bỏ vào cặp sách của cô từ lúc nào, bên trên đó đã sạch sẽ.

Cô đặt túi lên trên ngăn tủ, giải thích một câu: “Hôm nay có nhiều khách nên chờ hơi lâu một chút.”

Nói xong cô lại tiện tay mở đồ ăn bên trong ra, nhìn hình thức của đồ ăn trong hộp mà khựng lại, một lời khó nói hết.

“Hôm nay tay nghề của ông chủ có hơi kém, trước mắt cứ tạm chấp nhận một chút nhé.”

Thiếu niên nhìn mấy món ăn kia, biểu hiện trong đáy mắt rất nhạt.

Anh ngồi dậy từ trên giường, lật cái túi qua lại, không có cảm xúc gì mà mở miệng: “Cậu chỉ mua một phần cho tôi thôi sao?”

Lúc này Thẩm Tri Ý mới phát hiện đồ ăn Lê Sân đưa cho cô chỉ dành cho một người, ngay cả đũa cũng chỉ có một đôi.

Cô cười khô khan nói: “Tôi đã ăn qua ở bên ngoài rồi nên chỉ mang theo phần của cậu thôi. Bao lớn rồi mà ăn cơm còn cần có người ăn cùng?”

Tống Thời Việt có chút trầm lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới cầm chiếc đũa chậm rì rì ăn một miếng đồ ăn.

Thẩm Tri Ý chờ mong nhìn anh: “Ăn ngon không?”

Tống Thời Việt cầm điện thoại trong tay không biết mân mê cái gì, khi nghe thấy cô nói thì nhìn món ăn trước mặt không nhìn ra nguyên liệu gì, bình luận.

“Bình thường.”

Anh nhướng mày nhìn cô: “Muốn thử một chút không?”

Đầu Thẩm Tri Ý lắc như trống bỏi, Tống Thời Việt là người cái gì cũng ăn được, có thể nghe được một câu “Bình thường” trong miệng của anh thì có thể thấy được đồ ăn khó nuốt đến mức nào.

Nhìn thấy cô như vậy, đuôi lông mày của thiếu niên nhếch lên, lộ ra độ cong vui vẻ.

Bóng tối dày đặc dần dần bao trùm lên ánh nắng chiều màu cam phía chân trời, màn đêm lẳng lặng buông xuống.

Đèn nê ông trong thành phố bắt đầu thắp sáng, ngẩng đầu nhìn lên, cố gắng lắm mới có thể tìm thấy vài ngôi sao nhỏ bé.

“Thẩm Tri Ý..”

Giọng nói lành lạnh của Tống Thời Việt phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.

Bệnh nhân ở cùng phòng với anh đều đã xuất viện hết vào hôm nay, trong phòng bệnh trống không chỉ còn hai người bọn họ.

Thẩm Tri Ý quay đầu, gương mặt thiếu niên dưới ánh đèn trắng đến lóa mắt, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, không thấy rõ cảm xúc gì bên trong.

“Sao vậy?”

“Không...” Tống Thời Việt nói: “Chỉ đơn thuần muốn gọi tên cậu thôi.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Thẩm Tri Ý vung nắm đấm với anh: “Mở to mắt chó ra nhìn xem đây là cái gì?”

Tống Thời Việt nhíu mày bình tĩnh phun ra một miếng cứng ngắc không rõ là gì, nghe thấy lời cô nói thì ngẩng đầu khẽ liếc cô một cái.

“Thẩm Tri ý, tay cậu mập đến mức có vòng xoáy.”

“Tống Thời Việt!” Thẩm Tri Ý không thể nhịn được nữa: “Có tin nắm đấm như bao cát của tôi sẽ đánh cho cậu phải gào thét không?”

“Ồ... Tôi sợ quá.”

Người nào đó hời hợt đáp cho có lệ.

Điện thoại của anh reo lên. Anh đặt chiếc đũa lên trên bàn, cầm điện thoại xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Tri Ý nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, làm cái mặt quỷ đầy hung tợn về phía anh, chuyển ánh mắt về phía đồ ăn đặt trên mặt tủ.

Không thể không nói, bữa cơm này của anh ăn cực kỳ thong thả, một miếng đồ ăn hận không thể nhai ha ba lần có thể đi xuống được luôn.

Nhìn dáng vẻ của Lê Sân, chắc là đây là lần đầu tiên trong đời bà xuống bếp.

Nói thật lòng, Thẩm Tri ý có chút tò mò hương vị như thế nào.

Cô nhìn nhìn về phía cửa một chút, không nhìn thấy bóng lưng của người nào đó, lén lút dùng ngón tay nhón một thứ đồ vật gì đó không biết tên, nhắm mắt lại muốn nhét vào trong miệng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Kết quả còn chưa nhét đồ vào trong miệng, vai đã bị người ta đột nhiên vỗ một cái, cô sợ đến mức giật nảy cả mình, đồ ăn lên đến miệng cứ thế rớt khỏi tay.

Vừa nghiêng đầu đã thấy trong mắt thiếu niên có sự chế nhạo.

“Nhân lúc tôi không ở đây, ăn vụng?”

Lời này nói thật là...

Thẩm Tri Ý vô thức lau tay vào quần: “Tôi chỉ nếm thử cho cậu xem mặn nhạt thế nào thôi.”

Tống Thời Việt đặt đồ vật trong tay xuống bên cạnh ghế, rút giấy ra, mạnh mẽ kéo tay cô ra lau lau.

“Thẩm Tri Ý, cậu còn là học sinh tiểu học à? Động một chút là bôi bẩn lên quần.”

Bị tóm được nên Thẩm Tri Ý có chút lúng túng: “Quần của tôi đã một vài ngày chưa giặt, cũng bẩn rồi.”

“Ồ...” Tống Thời Việt hờ hững nói: “Không nhìn ra, cậu còn thể dùng hết tác dụng của đồ vật.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Bàn tay cô đã sạch sẽ trở lại trong tay thiếu niên, ngón tay gầy gò nặn nặn lòng bàn tay mềm mại của cô. Ngay sau đó, tay cô bị nhét vào một cốc trà sữa.

Trà sữa có đá, nhiệt độ lạnh lẽo thoải mái làm cho cô ngẩn người.

Tiếng xé mở túi đóng gói vang lên bên tai, chớp mắt tiếp theo mùi thơm ngào ngạt đã xộc vào mũi cô.

Lúc này cô mới phát hiện đồ bị thiếu niên đặt trên ghế chính là một túi cơm hộp. Miếng gà da ngoài giòn trong mềm, chân gà rán vàng óng giòn rụm, cùng với Hamburger hình như được kẹp thêm hai lớp thịt.

Trong tay Thẩm Tri Ý cầm trà sữa, nước miếng không kìm nén được chảy xuống từ khóe miệng.

“Tống Thời Việt... Cậu làm gì vậy?”

Tống Thời Việt kéo cái ghế tới trước mặt cô: “Gọi đồ cho cậu.”

Loại thực phẩm rác này Liễu Mai không muốn cho cô ăn, còn tiền của cô hơn phân nửa đều dành để cứu tế Tống Thời Việt, vất vả tích góp được một chút thì cũng không quá tình nguyện dùng để tiêu phí ở những chỗ như KFC này.

Cho nên cô đã thèm thực phẩm rác này rất lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội được ăn.

Nhưng điều làm cho cô không nghĩ tới dĩ nhiên là những đồ này do Tống Thời Việt mua cho cô.

Khi cô nhìn thấy gà rán, Hamburger cô đã mong ngóng bao lâu thì phản ứng đầu tiên của cô không phải là vui vẻ mà là chất vấn người bên cạnh.

“Cậu lấy tiền đâu mà gọi thức ăn ngoài?”

Tống Thời Việt lại tiếp tục đấu tranh với đồ ăn còn chưa ăn xong: “Những thứ khác không mua được nhưng tiền gọi chút đồ ăn ngoài thì vẫn có.”

Anh hờ hững bổ sung thêm: “Hơn nữa, không phải cậu đã nói bố mẹ ruột tôi rất có tiền sao? Coi như tôi dự chi cho bọn họ đi.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Thẩm Tri Ý: “Vậy sao cậu phải gọi thức ăn ngoài cho tôi?”

“Thích thì gọi...”

Tống Thời Việt chê cô hỏi tới hỏi lui rất phiền nên đeo găng tay dùng một lần cho cô, cầm một cái đùi gà nhét vào trong tay cô.

“Mau ăn đi, đợi lát nữa nguội rồi thì không ngon nữa.”

Thẩm Tri Ý vô thức cắn một miếng đùi gà trong tay, mùi vị quen thuộc làm cho cô suýt chút nữa rơi nước mắt.

Nhưng cho dù là đồ ăn ngon cũng không thể gạt bỏ đi sự nghi ngờ dưới đáy lòng của cô.

“Tôi cảm thấy cậu rất khả nghi.”

Tống Thời Việt nuốt nốt miếng đồ ăn cuối cùng xuống, nhanh nhẹn dọn dẹp sơ mặt bàn.

“Tôi khả nghi sao? Không biết tôi khả nghi hay ai đó đi ra ngoài một chuyến mang về mấy món ăn nào đó không thể miêu tả được khả nghi hơn?”

Thẩm Tri Ý nhất thời không nói lời nào.

Mãi đến tận khi ăn hết một cái đùi gà vào bụng, cô mới mở miệng: “Tống Thời Việt, có phải cậu biết chút gì đó rồi không?”

Thiếu niên như cười mà không cười nhìn cô: “Biết cái gì? Biết tôi mà không gọi thức ăn ngoài này thì người nào đó sẽ định đói bụng cả buổi tối sao?”

Truyện Chữ Hay