Lúc nửa đêm, y tá đến thay bình truyền dịch cho Tống Thời Việt.
Trong phòng rất yên tĩnh, những người nằm cùng phòng bệnh với anh đều đã ngủ. Y tá ngáp một cái đi vào, nhanh nhẹn đổi cho anh, nhìn trên mặt thiếu niên vẫn còn hơi đỏ, có chút không yên lòng căn dặn anh.
“Người bạn nhỏ, em ổn chứ? Không được thì gọi điện thoại cho người lớn trong nhà đến một chút đi nhé?”
Phần lớn đèn trong phòng đều tắt, chỉ còn đèn ngủ trên đỉnh đầu của anh vẫn còn tỏa ra ánh sáng mỏng manh. Tống Thời Việt co chân ngồi trên giường, ngước đầu nhìn cái bình trên đỉnh đầu, khó chịu khụ một tiếng.
“Không sao đâu ạ, một mình em vẫn ổn.”
Y tá thở dài: “Em xem em đó, nửa đêm hôm nay lại sốt tới sốt lui, ở một mình không được.”
Cô ấy đưa tay về phía anh: “Đưa kẹp nhiệt độ cho chị.”
Tống Thời Việt nghe vậy thì rút kẹp nhiệt độ dưới nách đưa cho y tá.
“38 độ, truyền thêm hai bình nữa chắc là ổn, đến lúc đó còn chưa khỏi thì chỉ có thể tiêm cho em thôi.”
Tóc dài của thiếu niên che khuất hơn nửa khuôn mặt, vẻ mặt dưới ngọn đèn nhìn rất nhạt: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn chị làm gì...” Y tá phất tay một cái: “Nhưng mà em đấy, tuyệt đối đừng có ngủ, nếu không khi truyền hết mà máu bị chảy ngược ra thì phiền phức. Truyền hết thì nhớ ấn số 0 để gọi, chị đến thay cho em.”
Tống Thời Việt nhìn theo y tá đi ra ngoài.
Thời gian dài truyền dịch làm mu bàn tay anh xanh xanh tím tím, bây giờ tay ghim kim đã đổi từ tay trái sang tay phải. Tốc độ truyền khá nhanh, lúc truyền vào có hơi đau nhưng vẫn nằm trong mức độ anh có thể chịu đựng được.
Anh thay đổi tư thế, cứ thế dựa vào gối nhìn cái bình truyền dịch trên đầu trong mà ngẩn người.
Trong đó có một bình truyền dịch có tác dụng phụ khiến anh rất dễ khát nước, y tá sợ anh muốn uống nước nên cố tình dùng bình giữ nhiệt đi lấy nước ở hành lang tới cho anh.
Tống Thời Việt nghiêng đầu nhìn ly giữ nhiệt, cổ họng khô khốc, nuốt một ngụm nước miếng mà cổ họng cũng khó chịu.
Anh chỉnh cái ống truyền dịch một chút rồi cầm lấy cái ly kia.
Hai tay anh đều không có sức, vất vả lắm mới mở được ly nước ra, lúc rót nước không khống chế được sức mạnh, nhẹ nhàng trượt một cái đã tung tóe lên trên giường.
Anh nhìn cái ly rỗng tuếch, lại nhìn một tấm chăn bị thấm ướt một mảng, chậm rãi chớp mắt một cái, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Anh cứ thế nhìn vào dấu vết đó, như một pho tượng cứng đờ.
Tiếng ngáy ở giường bên cạnh bỗng nhiên vang lên, tay cầm ly giữ nhiệt của thiếu niên không khống chế được lung lay một chút, suýt chút nữa lại làm tung nước bên trong ra.
Cuối cùng, anh có chút chán ghét mà nhếch khóe miệng cười, tự giận mình nên muốn đặt ly nước trở lại, kết quả lúc anh đặt lại thì nhìn trên ly nước có viết vài chữ xiêu vẹo.
Chữ là dùng bút dạ màu đen để viết lên, bên trên còn có một khuôn mặt tươi cười chẳng ra làm sao cả.
Nhớ uống nhiều nước (=^▽^=)
Anh dùng ngón tay khẽ vuốt vài chữ kia, cuối cùng vẫn ngồi thẳng dậy, chầm chậm rót ly nước cho mình.
Chờ anh truyền xong bình hạ sốt thì đã gần năm giờ sáng, anh kéo chăn, uể oải ngủ thiếp đi.
Lúc này bệnh viện lại bắt đầu náo nhiệt lên, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân loẹt quẹt, thiếu niên ngủ mơ nhíu mày nhưng không tỉnh.
Kẽo kẹt...
Cửa phòng bệnh nặng nề bị đẩy ra, tiếng bước chân vang lên nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn trong phòng bệnh. Anh cho rằng đó là y tá trực ban, cho nên không để ý tới.
Mãi đến khi tiếng bước chân dừng trước mặt anh.
Cơn buồn ngủ của Tống Thời Việt trong nháy mắt tan đi một nửa, chuông cảnh báo trong lòng anh vang lên mãnh liệt nhưng trên mặt anh vẫn là dáng vẻ ngủ say.
Anh cảm giác được người đứng bên cạnh giường đang nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kia giống như nhìn quét qua người anh một lượt từ trên xuống dưới. Ngay sau đó, một bàn tay man mát xoa lên gương mặt anh, tiếng khóc nhỏ bé nức nở vang lên bên tai anh.
Lại một tiếng bước chân vang lên trong phòng bệnh, ngay sau đó, bàn tay trên mặt anh lập tức bị kéo ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Người kia há miệng định nói gì đó nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị che miệng ôm ra ngoài, chỉ để lại một hai tiếng nghẹn ngào không nghe rõ.
Tống Thời Việt bình tĩnh trở mình, dường như vùi toàn bộ khuôn mặt vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Anh lặng lẽ mở to mắt ra, trong phòng bệnh trống rỗng, ánh ban mai mờ nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ, mơ hồ soi sáng một góc phòng.
Cửa phòng bệnh chưa kịp đóng lại, mở hé ra một chút trước mặt anh. Một lát sau, có một cái tay duỗi về phía cửa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Tống Thời Việt trừng mắt nhìn, bò xuống khỏi giường.
Anh đi đến bên cửa sổ, nghiêng người lẳng lặng nhìn xuống dưới lầu.
Khoảng chừng một phút sau, ở cửa bệnh viện có ba người lặng lẽ đi ra.
Người đàn ông phía trước còn đang mặc áo ngủ, trong lòng ông ôm chặt một người phụ nữ, nhưng rõ ràng người phụ nữ không muốn bị ông khống chế, điên cuồng đấm đá ông. Sau đó khi thấy cách bệnh viện càng lúc càng xa, bà như phát điên há miệng cắn lên bả vai của người đàn ông.
Theo sau hai người bọn họ là một người đàn ông, so với sự chật vật của bọn họ thì người đàn ông kia mặc một bộ đồ tây lịch sự, tao nhã như một quý ông thành đạt.
Phòng bệnh của Tống Thời Việt ở lầu ba, thị lực của anh rất tốt cho nên thấy rõ người đàn ông mặc đồ tây màu xám kia cung kính mở cửa xe, lộ ra đồng hồ ở trên tay phải, dưới ánh nắng ban mai nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng lạnh băng.
Giống y như cánh tay vừa rồi đã đóng cửa phòng bệnh.
Ba người cứ thế nghênh ngang rời khỏi, cánh cổng bệnh viện khôi phục sự vắng vẻ, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Chỉ có mặt trời lặng lẽ nhô lên từ đỉnh núi lộ ra một viền vàng, tia nắng sớm đầu tiên của mặt trời lướt qua ngọn núi trùng điệp chiếu lên sườn mặt của anh, nửa bên mặt còn lại vẫn ở trong bóng tối không nhìn rõ.
*
Lúc Thẩm Tri Ý đến thì Tống Thời Việt còn đang ngủ. Trong phòng bệnh ồn ào, cách đó không xa có một đứa nhỏ mới tới bị cúm nóng sốt lên, bị bác sĩ tiêm một mũi đang gân cổ lên gào khan.
Dù là như thế, Tống Thời Việt vẫn ngủ trên giường vững như núi Thái Sơn, cũng không thèm động đậy chút nào.
"Tống Thời Việt?"
Cô đi qua đẩy anh một cái thì thiếu niên mới từ từ tỉnh giấc. Anh mơ màng nhìn Thẩm Tri Ý, lại nhìn ánh mắt trời chói lọi chiếu vào phòng bệnh mới ý thức được bây giờ đã gần tám giờ.
Thẩm Tri Ý nhìn viền mắt anh có quầng thâm thì tò mò hỏi anh: “Sao vành mắt của cậu lại đen trũng xuống vậy? Tối hôm qua lén lút đi ra ngoài?”
Tống Thời Việt ngồi dậy, cầm đồ vệ sinh cá nhân đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô một cái.
“Tối hôm qua tâm sự cuộc đời với chị y tá, nói một lúc nói hết đêm luôn.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Hai người mua chút đồ ăn sáng đơn giản ở bệnh viện, Thẩm Tri Ý đã dẫn anh đi xử lý cái đầu tóc dài như chó gặm kia.
Địa chỉ do Tống Thời Việt chọn, cuối con đường có một bác bày sạp hàng, thậm chí ngay cả cái mặt tiền của quán cũng không có, chỉ đặt một cái ghế ở đầu phố.
Bác ra tay rất dứt khoát, trực tiếp làm cái đầu tóc dài chó gặm thành một cái đầu húi cua, kết hợp với khuôn mặt tối tăm của Tống Thời Việt, trông rất giống một chàng trai lưu manh mới ra khỏi trung tâm cải tạo thanh thiếu niên.
Thẩm Tri Ý: “…”
Càng sốt ruột hơn, phải làm sao bây giờ?
Tống Thời Việt sờ cái đầu ngắn cũn, khá thỏa mãn, dù sao cạo ngắn như thế thì lâu lắm mới phải cắt lần nữa.
Bữa trưa hai người tìm bừa một quán mì ăn gì đó, hoàn cảnh nhìn cũng tạm ổn, trước cửa chính là một cây huyền linh cao to, tán lá rộng lớn che mát tới tận cửa.
Bóng cây lay động, nhìn đã thấy vô cùng mát mẻ.
Hai ngày nay Thẩm Tri Ý cực kỳ xa xỉ, cô chạy tới cầm hai chai Coca, lấy chai có nhiệt độ bình thường đặt trước mặt Tống Thời Việt còn mình lại mở cái chai lạnh kia ngẩng đầu uống một hớp, trong miệng khà ra một âm thanh thỏa mãn.
Cô lau giọt mồ hôi trên mặt, híp mắt nhìn cái cây bên ngoài cửa sổ sát đất.
Ánh sáng giữa trưa hắt lên trên mặt của cô, sườn mặt tinh tế trắng nõn của thiếu nữ như sáng lên. Chiếc quạt ở chếch phía sau tản ra gió mát thổi lên tóc mái của cô để, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt tròn xoe híp lại thành hình bán nguyệt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tống Thời Việt nhìn cô một hồi sau đó giơ tay vặn chai nước có ga trong tay, tiếng bọt khí bốc lên nổ tung bên tai anh, bóng cây ngoài cửa sổ đong đưa.
Khoảnh khắc này, thời gian như trở nên cực kỳ thong thả.
Chậm đến mức tháng Mười khô nóng bị gió mát thổi qua cũng chỉ sót lại hương vị Coca, cùng với...
Khóe miệng cong cong của thiếu nữ.
Ông chủ nhanh chóng bưng mì ra, Thẩm Tri Ý dùng chiếc đũa đảo mì bên trong, nhìn Tống Thời Việt vùi đầu ăn mì một cái, do dự nói: “À...”
Tống Thời Việt giương mắt lên nhìn cô.
“Việc tôi nói với cậu ngày hôm kia...”
Động tác nhai nuốt của thiếu niên thoáng dừng, anh cụp mắt xuống: “Chuyện của bố mẹ tôi?”
Thẩm Tri Ý giống như che giấu mà gắp sợi mì bỏ vào trong miệng: “Tôi chỉ nói một chút... một chút mà thôi...”
“Tại sao phải đưa ra giả thiết như vậy?” Tống Thời Việt hỏi cô.
Thẩm Tri Ý nuốt mì trong miệng xuống, suy nghĩ một hồi mới nói: “Nếu như có thể, tôi mong cậu có thể sống tốt hơn một chút.”
Cô cười: “Cậu ưu tú như vậy, đáng giá có cuộc sống tốt hơn. Không gạt cậu, bố mẹ tôi còn định nhận nuôi cậu đấy.”
Nước có ga trong tay Tống Thời Việt suýt nữa không được cầm chắc: “Cậu nói cái gì?”
Thẩm Tri ý nói đại khái lời của Liễu Mai cho anh nghe.
Có điều bây giờ bố mẹ ruột của anh đến rồi, chắc chắn cô sẽ không để anh đưa ra lựa chọn gì cả, chỉ là có chút tò mò rốt cuộc anh sẽ chọn cái nào?
Thiếu niên ngồi đối diện hồi lâu không lên tiếng, rất lâu sau mới cất giọng hơi khàn.
“Nếu để tôi chọn...”
Anh cười: “Chắc là không chọn gì.”
“Hả?”
Thẩm Tri Ý hoàn toàn không nghĩ tới đáp án này.
“Tại sao?”
Bỗng nhiên cửa tiệm có mấy người bạn nhỏ ồn ào ùa vào, tiếng nói của Tống Thời Việt lẫn trong tiếng huyên náo của các bạn nhỏ, nghe không ra cảm xúc gì.
“Cậu biết đấy, con người tôi không có thứ gì, chỉ có cái lòng tự ái, chắc chắn tôi không làm được chuyện như vậy...”
Thẩm Tri Ý nhíu mày: “Đã đến lúc này rồi cậu còn để ý cái gì mà lòng tự ái với không lòng tự ái? Sống tiếp mới quan trọng đúng không? Hơn nữa, nếu cậu cảm thấy vay tiền bố mẹ tôi không được thì để họ nhận nuôi cậu là được rồi, dù sao tôi thấy mẹ tôi rất thích cậu đấy.”
Cô vừa dứt lời đã bị Tống Thời Việt cầm đũa gõ lên đầu một cái.
“Thẩm Tri Ý, tôi thấy cậu đúng là đầu heo!”
Thẩm Tri Ý ôm đầu không thể tin được trừng mắt nhìn anh: “Không phải chứ, tôi một lòng kiến nghị cho cậu, sao cậu lại đánh tôi?”
“Gõ cho nước trong đầu cậu chảy ra bớt đi.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Tống Thời Việt lau miệng, đứng lên, cúi đầu nhìn cô: “Ăn xong chưa heo nhỏ? Ăn xong phải trở về, buổi chiều còn phải truyền dịch nữa.”
Thẩm Tri Ý phiền muộn đi theo phía sau anh ra khỏi cửa tiệm. Cây huyền linh cao lớn ven đường, cành lá tươi tốt vươn tán rộng, đi phía dưới cũng không cảm thấy nóng.
“Vì sao cậu không lựa chọn cái thứ nhất?”
“Không có tại sao, có tên trên cùng một sổ hộ khẩu với cậu, tôi cảm thấy mất mặt.”
Thẩm Tri Ý: “...”
Cô lại hỏi: “Thế cái thứ hai thì sao?”
“Lòng tự ái của tôi cao, không chọn.”
Thẩm Tri Ý quả thật sắp bị anh làm cho tức chết rồi.
“Vậy cậu muốn làm gì?”
“Không làm gì, trở về truyền dịch.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Thẩm Tri Ý lại đơn phương tuyên bố tuyệt giao với Tống Thời Việt, cô thở phì phò cúi gằm đầu đi trước thiếu niên, đầu cũng không thèm ngoảnh lại một cái.
Tống Thời Việt ở phía sau nhìn bóng lưng càng đi càng xa của cô, cong môi cười.
Lòng tự trọng của anh đã bị thời gian gần đây đạp đến mức không sót lại chút nào, sở dĩ không đồng ý là vì...
Anh không muốn tình cảm của anh và cô là dùng tiền bạc để dây dưa với nhau.
So với việc sống dễ dàng hơn, anh càng muốn đường đường chính chính đứng trước mặt cô.