Ánh ban mai dịu nhẹ, hòa cùng khói bếp lượn lờ.
Sáng sớm, tiếng chim lảnh lót vang vọng khắp rừng sâu núi thẳm, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Núi Di ở vùng Tây Nam, nơi này có nhiều vùng đồi núi, đất phèn chua rất phù hợp cho việc gieo trồng các loại chè.
Ở đây, số lượng nông dân trồng chè là nhiều nhất, khắp núi đồi đều là một mảnh xanh biếc của lá chè.
Chè và nông dân trồng chè chính là chủ đề của tập này.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Úc Chỉ vẫn luôn rất ổn định, giờ sáng đã dậy chạy bộ nửa tiếng đồng hồ, nhưng trong nửa tiếng này, hắn lại chạm mặt với Kỷ Tinh Vũ trên đường.
Thực ra Kỷ Tinh Vũ cũng không cố ý.
Nhờ khoảng thời gian sống chung lúc trước mà lịch làm việc và nghỉ ngơi của Kỷ Tinh Vũ đã trở nên khá giống với Úc Chỉ.
Đến lúc chia tay sau này, Kỷ Tinh Vũ bị suy sụp một thời gian, nhưng vẫn theo thói quen sống theo kiểu của Úc Chỉ.
"Chào buổi sáng." Kỷ Tinh Vũ cất tiếng trước.
Trước ống kính, Úc Chỉ cũng không thể ngó lơ anh, ai bảo hai người đã xây dựng hình ảnh "bạn tốt" trên mạng làm gì.
Thế là hắn gật đầu trả lời: "Chào buổi sáng."
Sau đó không nói gì nữa.
Hôm qua, sau khi nghe những lời Kỷ Tinh Vũ nói, Úc Chỉ đã thất thần trong giây lát.
Hắn dường như đã thấy được bóng dáng một người khác, điều này khiến hắn cau mày, cuối cùng vẫn không đáp lại lời của Kỷ Tinh Vũ.
Mà Kỷ Tinh Vũ cũng không cần hắn đáp lại.
Anh đã nói muốn "tự học thành tài", vậy những gì anh học được và liệu anh có bỏ dở giữa chừng không đều không liên quan đến Úc Chỉ, Úc Chỉ không có quyền can thiệp hay ngăn cản, điều duy nhất hắn có thể làm là quan sát, sau đó lựa chọn có chấp nhận hay không.
Trước mặt một đống nhân viên của chương trình, Úc Chỉ không muốn nói thêm gì với Kỷ Tinh Vũ, đỡ phải phơi bày những vướng mắc không nên để lộ ra giữa họ.
Kỷ Tinh Vũ cười nhìn Úc Chỉ quay về, chính mình cũng đi theo.
Anh đã phát hiện ra người này chỉ thích ăn mềm, không thích ăn cứng, khi hắn cho rằng anh đã bỏ cuộc, đó mới là cơ hội của anh.
Trong chương trình này, Kỷ Tinh Vũ chắc chắn là người có địa vị cao nhất.
Có người muốn làm thân với anh, anh đều rất khách khí, viêc công xử theo phép công.
Chỉ riêng với Úc Chỉ, anh mới buông thả hoàn toàn, tùy ý trò chuyện đùa giỡn, giống như một tiên nhân vốn không thể chạm tới, nay lại hạ phàm chỉ vì một mình hắn.
Tổ chương trình đương nhiên cũng biết vụ hot search của hai người, thành ra thời lượng hai người cùng khung hình nhiều hơn hẳn, dù sao chương trình cũng cần rating, nếu không thì cần gì phải mời người nổi tiếng đến, mời luôn dân chuyên của từng nghề về cho lành.
Nội dung chương trình đại khái là cuộc sống hàng ngày của những nông dân trồng chè, và nhiệm vụ của các khách mời là tự mình pha một ấm trà thành công.
Phần cuộc sống hàng ngày chiếm % thời lượng, đoạn khách mời pha trà mới là chính, dù sao cái trước nếu quay liên tục cũng sẽ thấy hơi nhàm chán.
Nhóm khách mời sẽ ở trong nhà của một hộ nông dân khá giả trên núi này, căn nhà tương đối rộng, đủ cho sáu vị khách mời cùng nhân viên chương trình và các thiết bị.
Cũng chính là vì thế mà gia đình này mới được tổ chương trình lựa chọn.
Hôm nay là cuối tuần, cô con gái mười mấy tuổi của chủ nhà được nghỉ học, cảm thấy rất hứng thú với chuyện ghi hình, sẵn sàng xuất hiện trong ống kính.
Cô gái mười sáu tuổi thức dậy rồi đi nấu bữa sáng, lúc nhìn thấy hai anh đẹp giai nhất trong nhóm khách mời từ bên ngoài đi vào thì vui vẻ mời họ vào ăn.
"Chú Kỷ, anh Úc, ăn cơm thôi!"
Kỷ Tinh Vũ: "......"
Anh mỉm cười nói với cô bé: "Em gái à, chúng ta có thể thương lượng một chút được không? Gọi là anh thôi, đừng gọi là chú." Anh làm gì đã già đến mức đấy nhỉ? Ánh mắt cô bé này là bị làm sao vậy.
Cô bé hỏi: "Vì sao ạ?"
Kỷ Tinh Vũ: "Trông anh già lắm hả?"
Cô bé: "Đâu có đâu."
Kỷ Tinh Vũ hoang mang: "Thế sao em lại gọi là chú?"
Cô bé nghĩ một hồi rồi nói: "Cháu thích vai chú Dư của chú trong phim "Trộm sạch" lắm, nên mới gọi là chú đó."
Cha cô bé mất sớm nên cô bé rất thích những nhân vật nam lớn tuổi, có vẻ già dặn, trong phim "Trộm sạch" Kỷ Tinh Vũ đóng vai một ông chú, là nhân vật cô bé thích nhất dạo gần đây, thế nên nhìn thấy anh là lại muốn gọi chú.
Kỷ Tinh Vũ cạn lời, anh bắt đầu giảng giải cho cô bé: "Em xem, nhân vật là nhân vật, diễn viên là diễn viên, anh diễn vai ông chú, không có nghĩa là ngoài đời anh cũng là ông chú đâu."
Anh còn chỉ vào Úc Chỉ lúc này đang uống nước: "Anh với cậu này là bạn bè, em gọi anh là chú, lại gọi cậu ta là anh, thế là lệch bối phận rồi còn gì."
Cô bé thật sự không chịu nổi anh lải nhải, cuối cùng đành miễn cưỡng sửa lại cách gọi, thế nhưng trong lòng cũng không vui vẻ là bao, thế là trong danh sách người cô bé thích, Kỷ Tinh Vũ bị đẩy xuống sau Úc Chỉ.
Cái anh Kỷ này sao lại không dễ mến như trong phim thế.
Đâu ra chuyện ép buộc con nhà người ta như vậy.
Kỷ Tinh Vũ không biết mình vừa mất đi một bé fan, nhưng thật ra anh có biết thì cũng không để ý mấy.
Sự nghiệp giảm bối phận thành công rực rỡ, anh thở phào một hơi, sau đó nhướng mày nhìn Úc Chỉ, như kiểu đang đắc ý mà tranh công.
Úc Chỉ: "......"
Người này sao càng ngày càng trẻ con thế?
Lúc này, các khách mời khác cũng lục tục rời giường.
Một nữ diễn viên lúc ra khỏi phòng còn ngáp ngắn ngáp dài, rửa mặt xong mới hoảng hồn nhận ra xung quanh có camera mà mình thì chưa trang điểm, hoảng loạn chạy vội về phòng.
"Vẫn là người trẻ tuổi khỏe mạnh hơn, hồi trước tôi cũng dậy sớm được nhưng bây giờ thì chịu thôi." Một vị tiền bối lớn tuổi ra khỏi phòng, cười nói với Úc Chỉ.
Vị tiền bối này cũng là người có địa vị cao và danh tiếng tốt trong giới, là khách mời được tổ chương trình lựa chọn kỹ càng để khống tràng.
() Khống tràng (控场): nghĩa là kiểm soát hiện trường.
Trong giải trí, người khống tràng thường là người sẽ điều khiển tiết tấu của chương trình, kiểm soát bầu không khí tại hiện trường, ứng biến khi xảy ra tình huống bất ngờ; chức năng khá giống với MC.
Vốn là như vậy, nhưng sau đó Kỷ Tinh Vũ cũng tỏ vẻ muốn tham gia, tổ chương trình vừa không muốn bỏ qua vị đại Phật này, vừa không muốn buông tha cho độ nóng từ scandal của Úc Chỉ và Kỷ Tinh Vũ, thế là cắn răng ký hợp đồng với anh.
Người có địa vị cao nhất lại biến thành Kỷ Tinh Vũ, thế là vị trí của vị tiền bối này lại có chút xấu hổ.
May mắn là ông cũng là người thực sự thân thiện tốt bụng, không có tâm tư ghen ghét với thế hệ trẻ, thậm chí còn rất thích dẫn dắt người khác, nếu không cũng sẽ không có danh tiếng tốt đến vậy.
Ông hoàn toàn không để ý chuyện Kỷ Tinh Vũ giành mất vị trí của mình, mà Kỷ Tinh Vũ cũng không phải người không biết tôn trọng người khác, hai người ở chung khá hòa hợp, tổ chương trình nhờ thế cũng yên tâm hẳn.
Nhưng họ hoàn toàn không ngờ rằng, người khống tràng thực sự trong chương trình này lại là Úc Chỉ, cậu tiểu thịt tươi trẻ tuổi vừa ra mắt.
Gần đây Úc Chỉ đang nổi như cồn, "Quan Trường Ký" bùng nổ, nhưng người nổi tiếng nhất lại là Úc Chỉ, thậm chí người đóng vai chính là Đường Sơ Nhất cũng không nổi bằng.
Trong lòng rất nhiều người thì ngay cả khi Úc Chỉ không công khai, hắn cũng nên kiêu ngạo đắc ý, dù sao thành tích này của hắn đã đủ để vênh mặt với đời rồi.
Nhưng hắn lại không như vậy.
Khách mời của chương trình này gồm có ảnh đế nhân cách đáng tin, có tiền bối danh tiếng rất tốt, có tiểu hoa tiểu sinh từng nổi tiếng một thời nhưng nay lại im hơi lặng tiếng, còn có cả ca sĩ có tính cách quái gở.
() Tiểu hoa/Tiểu sinh: Nữ/Nam diễn viên trẻ tuổi chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fan.
Hắn không xum xoe nịnh hót người bề trên, cũng không kiêu căng ngạo mạn với người dưới, dù đối mặt với bất cứ ai cũng đều dùng thái độ thẳng thắn.
Nhờ vậy mà ai cũng nói chuyện với hắn được, quan hệ với tất cả mọi người đều rất tốt.
Từ người nổi tiếng đến những nghệ nhân, từ khách mời đến nhân viên chương trình, tất cả đều đã nhận ra Úc Chỉ không giống người khác.
Thậm chí có người vốn không hiểu sao người từng vô danh như Úc Chỉ lại trở thành bạn bè với Kỷ Tinh Vũ được, bây giờ cũng nhận ra, chỉ cần hiểu biết về Úc Chỉ, rất khó để không muốn làm bạn với hắn.
Dù là trên thần đàn hay dưới vực sâu, một khi đã chôn chân tại đó quá lâu rồi, cũng sẽ có người muốn nhìn quang cảnh nơi mặt đất.
Mà Úc Chỉ lại chính là người có thể dẫn dắt họ trở về với mặt đất đó.
Mà không chỉ có tính cách tốt, Úc Chỉ lại còn uyên bác đa tài, chủ đề gì hắn cũng có thể đối đáp được, hơn nữa còn đưa ra những cái nhìn sâu sắc, đánh vào trọng điểm của vấn đề, khiến người ta không khỏi muốn tiếp tục nói chuyện cùng hắn.
Nhờ vậy mà trong chương trình này Kỷ Tinh Vũ có thể thấy được Úc Chỉ làm bạn vong niên với tiền bối lớn tuổi, thấy hắn hòa nhập với những người khác, trở thành anh trai yêu thích nhất của cô bé con gái chủ nhà.
Không thể nghi ngờ gì, hắn đã trở thành nhân vật trung tâm của chương trình, nếu đưa ra so sánh thì đến anh còn kém hắn nữa là.
Dù biết Úc Chỉ rất dễ làm người ta yêu thích, nhưng Kỷ Tinh Vũ vẫn không nhịn được mà ghen lồng ghen lộn lên.
Thành ra lúc phải lên đồi hái chè, anh hái hỏng một đống lá.
Cô bé con chủ nhà thấy thế thì đau hết cả đầu: "Giời ạ, anh Kỷ anh tránh ra được không, để em hái cho.
Em mà hái như anh là bị mẹ đánh đòn lâu rồi đấy."
Ý là, sao anh cùi bắp thế.
Còn không thèm khinh bỉ ngầm nữa, đây là nói thẳng mặt luôn.
Kỷ Tinh Vũ: "......"
Kỷ Tinh Vũ bị cô bé đuổi ra khỏi đội ngũ hái chè, lẻ loi đứng một bên mà nghi ngờ cuộc đời.
Camera lập tức zoom vào mặt anh.
Anh thậm chí không khỏi nghĩ, rốt cuộc là mình đến đây làm cái công việc nhàm chán này để làm gì, chẳng lẽ là để bị người khác ghét bỏ à?!
"Uống nước đi này." Ly nước lớn được đưa tới trước mặt Kỷ Tinh Vũ, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn ý cười vang lên bên tai.
Ánh mắt Kỷ Tinh Vũ rơi vào bàn tay đang cầm ly nước, lại theo tay nhìn về phía người kia.
Vẻ mặt bình tĩnh vạn năm của Úc Chỉ chợt có ý cười nhẹ lóe qua, vừa đủ khiến Kỷ Tinh Vũ xấu hổ.
Anh ngây ngốc nhận lấy ly, ngây ngốc uống nước, ngây ngốc...!mắng bản thân trong lòng.
Chim công còn chưa kịp xòe đuôi khoe sắc với bạn tình đã bị đối phương nhìn thấy một mặt ngu ngốc của mình, đm anh còn mặt mũi nào để theo đuổi người ta nữa đây?
Chết đi cho rồi.
Kỷ Tinh Vũ lại cảm thấy mình không thể nhận thua được, người khác có thể thành công, sao anh lại không thể?
Anh bước lên trước định lấy lại sĩ khí, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
"Hái sai cách rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên lần nữa, tay Kỷ Tinh Vũ khựng lại, anh nghe thấy người kia đang nhỏ giọng chỉ huy.
Nói là chỉ huy cũng không phải, là hướng dẫn thì đúng hơn.
Bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, đoàn người bắt đầu lên hái trà từ thời điểm tối ưu là lúc rạng sáng, đến lúc hái xong cũng chưa tới một giờ đồng hồ.
Những khách mời khác đều bắt đầu từ tay chân vụng về, sau đó miễn cưỡng cũng biết cách hái chè, động tác còn chưa thành thạo, đây là bộ dáng của những người mới bắt đầu học bình thường.
Đương nhiên cũng có hai người đặc biệt, Kỷ Tinh Vũ đặc biệt kém, mà Úc Chỉ thì đặc biệt tốt, rõ ràng không phải là người mới học.
Có hắn chỉ dẫn ở bên cạnh, Kỷ Tinh Vũ cũng không muốn biểu hiện quá tệ nên nghe rất nghiêm túc, cuối cùng tuy vẫn kém những người khác nhưng cũng coi như là tạm ổn, ít nhất cô bé không ghét bỏ ngoài miệng nữa.
Đương nhiên chỉ là không nói ra ngoài thôi, ai mà biết trong lòng con bé nghĩ gì.
Dù sao địa vị của Kỷ Tinh Vũ trong lòng cô bé đã tụt dốc không phanh, mà ngược lại Úc Chỉ thì bò lên nhanh chóng.
Anh Úc thật sự rất thông minh, như kiểu chuyện gì cũng biết làm ấy, nếu anh Úc mà là anh trai ruột của cô bé thì tốt rồi.
Kỷ Tinh Vũ nhìn cô bé ríu rít bên cạnh Úc Chỉ, trong lòng có chút hụt hẫng.
Anh biết rõ tính tình Úc Chỉ là như vậy, cũng biết cô bé không có tình cảm nam nữ gì với Úc Chỉ đâu, nhưng anh vẫn thấy rất khó chịu.
Sau khi hái chè thì đem lá đi phơi khô, việc này rất đơn giản nên Kỷ Tinh Vũ cũng hoàn thành tốt, nhưng khi so sánh với mọi người, ai cũng làm tốt cả, hiệu quả của anh lại không được rõ ràng như vậy nữa.
Lại thấy càng khó chịu.
Rốt cuộc là anh đuổi theo đến tận chương trình này để làm gì? Có khi chờ quay xong hết rồi mới theo đuổi người ta còn ổn hơn, giờ thì hay rồi, vầng hào quang ảnh đế thì biến đâu không thấy, trong mắt Úc Chỉ, chắc anh không khác gì một thằng già đầu còn ngu hết phần người khác đâu.
Vừa nghĩ đến tuổi tác của mình, Kỷ Tinh Vũ lại thấy lòng đau như cắt.
Chỗ ở của họ dù sao cũng chỉ là nhà dân, không được nhiều phòng như khách sạn, các khách mời cũng chỉ có thể ghép phòng theo đôi.
Úc Chỉ với Kỷ Tinh Vũ là hai người "bạn tốt" từng lên hot search cùng nhau, thế là như một lẽ tự nhiên, hai người được xếp vào cùng một phòng.
Nói đến cũng buồn cười, hai người từng có một thời gian sống chung nhà, thế nhưng chương trình này mới là lần đầu tiên hai người ở chung phòng.
Đã vậy ở đây còn không có giường phụ, hai người buộc phải ngủ chung một giường.
Giường lớn đến mấy thì hai người đàn ông trưởng thành nằm cùng nhau cũng thành chật.
Úc Chỉ đánh răng rửa mặt xong quay về phòng, nhìn nhìn Kỷ Tinh Vũ đang tự kỷ trên giường, sau đó đi lục vali, lấy được đồ cần tìm thì ném lên đầu giường phía Kỷ Tinh Vũ: "Anh bôi đi này."
Kỷ Tinh Vũ chui ra khỏi chăn thì thấy cạnh đầu có một ống tuýp, anh nhặt lên nhìn thì thấy đó là thuốc mỡ chống mòn da.
Công việc hái chè thoạt nhìn thì đơn giản, động tay vào lại cực kỳ không thoải mái.
Đặc biệt là khi phải lặp lại một động tác trong thời gian dài, dù đơn giản đến mấy cũng sẽ thấy tay rất khó chịu, chưa kể ở đây còn toàn là người mới học cách làm.
Kỷ Tinh Vũ bôi một chút lên tay mình, mùi thuốc mát lạnh nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, ngửi khá dễ chịu.
Trên tay dường như cũng bớt ngứa và đau rát hơn nhiều.
"Sao em lại thành thạo như vậy?" Anh thì ngược lại, cái gì cũng không biết luôn.
Úc Chỉ không giải thích nhiều, chỉ nói: "Trước khi đến đây đã tìm hiểu qua."
Kỷ Tinh Vũ im lặng một lúc.
Ngay khi Úc Chỉ đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, lại nghe thấy người kia đột nhiên nói: "Úc Chỉ, có phải em cũng từng tìm hiểu tôi?"
Động tác lau tay của Úc Chỉ khựng lại.
Kỷ Tinh Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn: "Người như em sẽ không dễ dàng đi làm một việc nếu trước đó không chuẩn bị kỹ càng."
"Lúc trước, không lâu sau lần đầu gặp, em đã đồng ý đề nghị của tôi rồi.
Chắc hẳn là không phải như em từng nói, cố tình đến gần tôi chỉ bởi vì ngứa mắt muốn trả thù đâu đúng không?"
Úc Chỉ yên lặng nghe, yên lặng nhìn Kỷ Tinh Vũ xuống giường, nhìn anh đi đến trước mặt mình, nhìn...!những cảm xúc phức tạp khó hiểu trong mắt người kia.
"Em quá bình tĩnh."
"Cũng quá nghiêm túc."
"Người như em, ngay cả khi bị người khác xúc phạm cũng sẽ chỉ trả đũa lại bằng cách thích đáng."
"Nếu đúng như lời em nói, chuyện tôi coi em như thế thân đã xúc phạm em, vậy em cũng sẽ quang minh chính đại mà trả thù tôi, chứ không cần phải dùng đến thủ đoạn cố tình tiếp cận vừa phức tạp vừa mất thời gian này."
Kỷ Tinh Vũ khoanh tay, bước đến trước mặt Úc Chỉ, nghiêm túc nhìn hắn: "Cho nên, em tiếp cận tôi, rốt cuộc là vì cái gì?"
Đối mặt với một Kỷ Tinh Vũ như vậy, Úc Chỉ có chút không biết nên nói gì.
Hắn không ngờ Kỷ Tinh Vũ sẽ nghĩ như vậy, cũng không ngờ anh sẽ dò hỏi hắn.
"Không thể bởi vì tôi rất chán ghét anh, đến mức sẵn sàng đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm sao?"
Kỷ Tinh Vũ đưa tuýp thuốc mỡ trong tay đến trước mặt Úc Chỉ, khóe môi hơi cong: "Em gọi cái này là chán ghét sao?"
Úc Chỉ thầm nghĩ trong lòng: Thói đời ngày nay, muốn làm người tốt cũng không xong.
Hắn có thể không thích Kỷ Tinh Vũ, nhưng cũng không thật sự chán ghét anh.
Tùy tiện chăm sóc người khác là thói quen hắn dành cho những người có quan hệ tốt với mình, hắn không có ý định thay đổi thói quen chỉ vì Kỷ Tinh Vũ.
Nhưng không ngờ, chỉ vì không muốn thay đổi thói quen, lại khiến người ta hoài nghi trong lòng.
"Vậy em có thể nói cho tôi biết lý do lúc trước em tiếp cận tôi là gì không?" Kỷ Tinh Vũ nhìn hắn, vẫn chờ đợi một câu trả lời.
Nhưng anh kiểu gì cũng không đợi được, bởi vì Úc Chỉ sẽ không nói ra chuyện liên quan đến nhiệm vụ.
"Vậy anh cứ coi như lúc đó đầu óc tôi có vấn đề, làm chuyện hồ đồ đi." Úc Chỉ nghiêng người lướt qua Kỷ Tinh Vũ, dùng khăn lau khô tóc rồi thoải mái lên giường đi ngủ, mặc kệ Kỷ Tinh Vũ đang mím môi nhìn mình.
Hai bên giằng co, cuối cùng vẫn là Kỷ Tinh Vũ nhụt chí nhận thua trước, cam chịu số phận mà leo lên giường, nhìn phía sau đầu của Úc Chỉ, không biết đang nghĩ gì.
Anh không khỏi nhớ lại những lần gặp mặt của mình với Úc Chỉ từ trước đến giờ, nhưng vẫn không tìm được đáp án mình muốn.
Lúc trước anh không để ý, nhưng giờ nghĩ lại, Úc Chỉ thật sự không phải kiểu người sẽ sử dụng thủ đoạn trả thù như vậy.
Cho nên cái gọi là trả thù, rốt cuộc là gì?
Còn cả bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên đợt trước cũng khiến Kỷ Tinh Vũ bối rối không thôi.
Hôm sau, Úc Chỉ dậy sớm.
Trời mưa, đường lầy lội không thể chạy bộ, hắn đành vào bếp giúp cô bé con chủ nhà nấu ăn.
Bà của cô bé bận những chuyện khác trong nhà, cô bé liền đảm nhận vai trò đầu bếp.
Cô bé vẫn luôn cho rằng tay nghề nấu ăn của mình rất tốt, từ nhỏ cô bé đều được bà của mình dạy cho, nghe nói hồi xưa, mỗi lần thôn có tiệc đều là bà của cô bé làm chủ bếp.
Nhưng đến lúc nhìn thấy Úc Chỉ xuống bếp, cô bé lại cảm thấy hình như mình cũng không giỏi đến vậy.
Anh Úc vừa biết hái chè, vừa biết làm việc nhà, đã vậy đóng phim còn rất hay nữa, sao anh ấy lại giỏi đến thế được nhờ? Giỏi thế này rồi thì còn ai xứng được với anh ấy nữa? Có mỗi anh đẹp trai kia, nhưng mà anh đó hơi bị ngốc á.
Cô bé thông cảm nói với hắn: "Xem ra anh Kỷ không thể theo đuổi được anh rồi, anh Úc ạ."
Tay Úc Chỉ đang đảo đồ ăn run lên, hắn nhìn cô bé một cái, bất đắc dĩ nói: "Tí tuổi đầu, nói linh tinh gì đó."
Cô bé hừ một tiếng: "Đừng nói em còn nhỏ, em xem hơi bị nhiều phim rồi đấy nhé.
Hai người không lừa được em đâu, anh Kỷ rõ ràng là thích anh."
"Thì sao." Úc Chỉ tùy ý nói.
Cô bé ra vẻ thâm trầm thở dài: "Ầy, xem ra hai người không ổn rồi."
Vừa nhìn đã thấy anh Úc không thích anh Kỷ.
Hai người đẹp như vậy sao lại không thế ở bên nhau được nhỉ, nhìn vui mắt thế cơ mà.
Nghe cô bé nói vậy, lúc ăn cơm Úc Chỉ không nhịn được phải nhìn Kỷ Tinh Vũ vài lần.
Người này thực sự trắng trợn đến vậy, không thèm che giấu chút nào sao? Rõ ràng đến mức một cô bé con cũng nhìn ra được là anh thích hắn?
Bởi vì thái độ của Kỷ Tinh Vũ không thay đổi nhiều so với trước đây, chỉ là tính tình đã trầm ổn hơn nhiều, đúng là Úc Chỉ không cảm giác được điều đó.
Bị người khác nhắc nhở mới nhận ra là không ổn.
Phải tìm một cơ hội nói chuyện với anh mới được.
Vì trời mưa nên hôm nay chỉ có thể quay ở trong nhà, buổi trưa có thời gian chợp mắt, cho nên Úc Chỉ đi nghỉ ngơi một tiếng.
Lúc tỉnh lại, hắn nghe thấy tiếng người gõ cửa dồn dập,
"Anh Úc ơi!"
Úc Chỉ cau mày xuống giường mở cửa, liền thấy cô bé cầm thứ gì đó trong tay, cuống quít nói: "Anh Úc ơi, không thấy anh Kỷ đâu nữa rồi!"
"Anh ấy bảo em giữ cái này cho anh ấy một lúc, em đợi một lát lại không thấy anh ấy đâu nữa!"
Cô bé mở tay ra để lộ đồ vật trong đó, rõ ràng là chiếc khuyên tai kim cương đen chưa từng bị Kỷ Tinh Vũ tháo ra..