Thượng Đế nói, ăn là chính nghĩa.
———
Thế giới này thật tàn khốc, đặc biệt là lúc mạt thế.
Áng mây nhuộm đỏ bầu trời, trong không khí truyền tới mùi cây cối tươi mát.
Như một hoàng hôn bình thường, nếu không có tiếng kêu rên vang vọng tới gần.
Tạ Tuyết Chu chỉ có thể cười khổ tận lực chạy trốn về phía trước, năm ngày trước, cậu vẫn là một sinh viên đại học bình thường, thế nhưng sau năm ngày, thế giới liền thay đổi, trên thế giới xuất hiện tang thi, sinh vật vốn tưởng chỉ tồn tại trong phim ảnh và tiểu thuyết vậy mà lại thật sự xuất hiện.
Cậu vẫn còn rất may mắn, ngày thứ ba xuất hiện tang thi liền gặp được một đội ngũ, mà thủ lĩnh đội ngũ lại là bạn học cùng lớp đại học Vinh Vũ.
Cậu biết Vinh Vũ đã từng đi lính, nhưng lúc thật sự nhìn người lấy súng bắn bể đầu tang thi, vẫn bị dọa sợ hết hồn.
Sau khi xuất hiện tang thi, nhân loại cũng có nhiều người xuất hiện dị năng, thế nhưng cậu không có, bất quá những người kia nhìn mặt mũi của Vinh Vũ nên thu lưu cậu, cũng may tài nấu nướng của cậu khá tốt, nếu như cướp được thức ăn, cậu có thể nấu cho những người kia ăn.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay Vinh Vũ dẫn theo một chi đội, đi chỗ xa hơn tìm đồ ăn, mà bọn họ đóng giữ ở đại bản doanh bị tang thi công kích, lúc chạy trốn, cậu bị thương, tuy rằng không phải tang thi cắn, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt những người khác, cậu liền biết mọi việc đã xong rồi.
Những người kia đối mặt với tang thi đuổi theo không ngừng, liền ném cậu từ trên xe xuống, vì máu của cậu sẽ hấp dẫn tang thi.
Tạ Tuyết Chu không có dị năng, hơn nữa Vinh Vũ lúc trước thu lưu cậu lại không có ở đây, những người kia tự nhiên không muốn giữ cậu lại, còn không bằng ném hắn cho tang thi.
Trong mạt thế, chẳng có cái gì gọi là đúng sai, chỉ có sinh tồn.
Tạ Tuyết Chu không trốn được xa, liền thấy tang thi.
Cậu tỉ mỉ quan sát, phát hiện những tang thi này không giống với những tang thi gặp hồi sáng, thật giống như một đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Mà trong đội ngũ tang thi lại có một tang thi trang phục kỳ quái, trên dưới đều dùng vải trắng bao kín, ngay cả mặt cũng vậy, chỉ lộ ra đôi mắt và cái miệng, rất giống một cái xác ướp, đặc biệt dễ gây chú ý trong một đám tang thi.
Tạ Tuyết Chi không cử động nữa, đám tang thi kia đã phát hiện cậu, cậu hiện tại chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi tử vong, trong tay ngay cả công cụ tự sát cũng không có, lúc những người kia vứt bỏ cậu, ngay cả thanh đao cũng không muốn cho.
Sau khi quan sát, Tạ Tuyết Chu liền phát hiện không bình thường, đám tang thi này thoạt nhìn đều rất kỳ quái, so với những tang thi khác, quần áo của chúng có thể nói là vô cùng chỉnh tề, mà cậu phát hiện, đồ chúng mặc vậy mà đều là hàng hiệu.
Ngươi đã từng gặp tang thi mặc hàng hiệu đeo caravat, còn mang một đôi giày da sao?
Ngươi đã từng gặp tang thi mặc váy đỏ gợi cảm, son môi, còn mang giày cao gót sao?
Nếu như mặt bọn chúng không phải có chút mục nát cùng với cử động chậm chạp, liền có thể coi bọn chúng như người bình thường.
Đám tang thi kia phát hiện ra cậu, đi mấy bước liền ngừng lại, bọn chúng đều nhìn qua cái tang thi kia.
Cái tang thi như xác ướp kia từ trong đi ra, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Chu.
Tại sao xác ướp tang thi kia lại dùng ánh mắt kinh khủng như thế nhìn cậu?
Tạ Tuyết Chu bị dọa lui về sau một bước.
Vốn đang định anh dũng hy sinh Tạ Tuyết Chu bỗng không muốn chết nữa, tại sao lại muốn dâng bản thân lên làm đồ ăn a?! Hắn quay người dựa vào đôi chân thương tổn của mình bắt đầu chạy.
Quả nhiên phía sau lập tức truyền đến tiếng tang thi kêu.
Tạ Tuyết Chu chạy được vài bước, liền bị tang thi đuổi kịp, đuổi kịp hắn trước tiên là xác ướp tang thi kia, mang một đôi giày da vậy mà lại không hề chậm chạp, “Ba ba ba” mấy lần, liền bắt được Tạ Tuyết Chu.
Tạ Tuyết Chi bị dọa cứng ngắc, cơ hồ muốn rơi lệ, trước tử vong, cậu mới hiểu được bản thân cũng không muốn chết.
Cậu run rẩy môi nhắm chặt mắt lại, chờ đợi tang thi cắn lên.
…
Tại sao còn không cắn?
Tạ Tuyết Chu hơi hé mắt, liền phát hiện xác ướp tang thi kia đang nhìn cậu chằm chằm, thế nhưng chỉ nhìn chằm chằm, không có dục vọng muốn ăn.
Hả?
Tạ Tuyết Chu mở to hai mắt, Cậu liếc nhìn phía sau, phát hiện mấy tang thi kia sau khi nhìn thấy xác ướp tang thi bắt được mình liền bất động, cư nhiên còn có hai con tang thi ôm nhau.
Hai cái tang thi kia tại sao lại bày ra biểu tình cảm động?!
Xác ướp tang thi đưa tay kia ra, Tạ Tuyết Chu nhìn thấy, phản xạ có điều kiện mà đánh tới.
Xác ướp tang thi bị cậu đánh, lại rút tay về.
Tạ Tuyết Chu, “…” Không phải nói tang thi không có cảm giác đau sao?
Xác ướp tang thi giống như tức giận, vác Tạ Tuyết Chu lên vai mình, dẫn đầu nhóm tang thi đi.
Đáng thương Tạ Tuyết Chu một mình bối rối.
Cái xác ướp tang thi này là Tịch Đăng.
Lần này pháo hôi ủy thác Tịch Đăng không phải là người, mà là một tang thi diễu võ dương oai trong một vùng trong mạt thế, không đúng, là một tang thi vương.
Tang thi vương từ lúc biến thành tang thi đã không giống những tang thi khác, không chỉ là vẻ bên ngoài, tang thi vương vì che giấu vẻ ngoài của mình, dứt khoát cướp đoạt rất nhiều vải bố, bao kín chặt chẽ, may mắn là tang thi không cần vệ sinh, bằng không mỗi lần đi vệ sinh đều phải tiểu lên chính mình…
Bởi vì bản thân bất đồng, nên yêu cầu tiểu đệ cũng vô cùng khác biệt.
. Nhất định phải áo mũ chỉnh tề.
. Nhất định phải có quan niệm thẩm mỹ.
. Nhất định phải phát hiện đôi mắt xinh đẹp của nó, đặc biệt là phát hiện cái đẹp của nó.
Vốn là một tang thi kỳ ba như vậy hẳn là không thể sinh tồn lâu được, càng không thể trở thành tang thi vương, thế nhưng nó rất mạnh.
Ngươi không làm tiểu đệ của ta, được, ta đánh! Ngươi không thích mặc quần áo, được, ta đánh! Cái gì, ngươi cảm thấy ta xấu, ta trực tiếp đánh chết!
Cứ như vậy, nó một đường dựa vào vũ lực từ tầng đáy kim tự tháp bò lên trên.
Trở thành tang thi vương nó lại thấy có chút tẻ nhạt, nó nghĩ Thượng Đế sáng tạo nó không chỉ là vì để nó diệt thế, nhất định có nguyên nhân hoàn mỹ và thần thánh hơn.
Nhàm chán tang thi vương các hạ thi hành nhiệm vụ hàng ngày truy đuổi vai chính công thụ, kỳ thực nó và tiểu đệ của nó rất ít khi tình cờ gặp vai chính công thụ, thế nhưng nó vẫn mỗi ngày nghiêm nghiêm túc túc hoàn thành nhiệm vụ, không nhìn thấy vai chính công thụ cũng không sao, dọa dọa những người khác cũng được. Có lần, nó rốt cục gặp vai chính công thụ, vốn là muốn vọt thẳng lên đuổi theo xe nó đột nhiên ngừng lại. Tiểu đệ của nó thấy lão đại dừng lại, cũng liền ngừng lại, chứng kiến lão đại nhà mình mở to mắt nhìn chằm chằm đồ ăn của đoàn đội vai chính công thụ.
Là đồ ăn chín.
Bị hương vị câu dẫn tang thi vương các hạ không những không chê mà còn lấy ăn, sau khi ăn xong, nó muốn khóc, nhưng thể chất của nó không cho phép nó khóc.
Nó rốt cục tìm đến ý nghĩa tồn tại của mình.
Ăn!
Sau đó nó bắt cóc rất nhiều người, bắt những người kia nấu ăn, nhưng đều không ăn ngon được như vậy. Tang thi vương tức giận trực tiếp xé những người kia thành mảnh ném cho tiểu đệ mình.
Có lẽ là trời cao không phụ, nó rốt cục lại một lần nữa gặp được vai chính công thụ, nhưng nó cũng không biết rõ là ai nấu ăn, tang thi vương gan lớn tài cao quyết định lén lút theo đuôi, nó chắc chắn phải tìm được người kia.
Nhờ vào đặc thù của nó, đám nhân loại kia cũng không phát hiện ra, mà nó sau một ngày theo đuôi, rốt cục cũng phát hiện là ai nấu.
Nhân vật chính thụ Tạ Tuyết Chu.
Tang thi vương kích động liền trực tiếp vọt ra, nó muốn trói vai chính thụ đi, thế nhưng bị vai chính công nhanh tay nhanh mắt bắn nát đầu.
Một đời tang thi vương ngưu bức cứ như vậy ngắn ngủi kết thúc.
Thời điểm nó ủy thác tâm nguyện, ánh mắt mong chờ.
“Ta muốn vai chính thụ nấu cơm cho ta cả đời.”
Tịch Đăng khóe miệng giật một cái, đáp ứng.
———
Lúc Tạ Tuyết Chu lấy lại tinh thần, tang thi vương cũng chính là Tịch Đăng đã vác cậu đi vào trong đám tang thi.
Tạ Tuyết Chu nhất thời nghĩ mình vẫn đang nằm mơ, đã từng gặp tang thì, cũng từng tiếp xúc trong khoảng cách gần, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa từng bị tang thi vác lên vai, cùng những tang thi khác mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Thậm chí, có một tang thi còn mang bộ mặt thần kinh nở nụ cười, nhưng đáng tiếc là, nó nở nụ cười, trên mặt liền rơi mất một miếng thịt.
Tạ Tuyết Chu: Tê tê, nơi này thật là khủng khiếp, ta muốn về nhà.
Tịch Đăng phát hiện người trên bả vai đang run lên, liền trấn an vỗ đầu đối phương mấy cái.
Những tang thi kia nhìn một màn, sau đó ấp úng léo nha léo nhéo những câu Tạ Tuyết Chu không hiểu.
Tang thi giáp: “Lão đại trói một nam nhân về.”
Tang thi ất: “Đây không phải là lương thực dự trữ của lão đại sao?”
Tang thi bính: “Ngươi có phải ngốc không? Lão đại từ trước đến nay đều trực tiếp cắn, làm gì có vác lên vai, ngươi xem sức mạnh của lão đại kia, lần này vậy mà lại khiêng người, không bình thường!”
Tang thi đinh: “Ta cảm thấy lão đại lần này hình như là yêu rồi.”
Tang thi mậu: “Lão đại mới không yêu ai, lão đại là của ta!”
…
Sau đó Tạ Tuyết Chu phát hiện đám tang thi bắt đầu đánh nhau, tang thi đánh tang thi, hơn nữa còn là hỗn chiến.
Tạ Tuyết Chu cảm thấy ngắn ngủi trong mười phút, nhân sinh quan của cậu đã đạt đến một tầm cao mới.
Mà Tịch Đăng đang vác cậu hoàn toàn không để ý đám tang thi đánh nhau một mất một còn, lâng lâng mà đi.
Đám tang thi phía sau đang đánh hăng say, phát hiện lão đại nhà mình bước đi, nhìn nhau, đừng đánh, đuổi theo lão đại đi.
Đánh nhau lúc nào cũng có thể đánh, thế nhưng lão đại chỉ có một, không thể lạc mất.
Tạ Tuyết Chu bị khiêng rất khó chịu, không chỉ bụng bị cấn đau, mà đầu còn tụ máu.
Hắn đang khó chịu cũng không quản nhiều, nói với tang thi đang vác mình: “Này, chúng ta có thể đổi cách khác không?”
Tịch Đăng không để ý tới hắn.
Tạ Tuyết Chu nói tiếp: “Tang thi tiên sinh, ta thế này rất khó chịu, ta có thể tự mình đi, ngươi mau buông ta xuống.”
Tịch Đăng vẫn không để ý.
Mặt Tạ Tuyết Chu đỏ bừng lên, dùng hết khí lực nỗ lực ngồi thẳng lên, sau đó từ trên người Tịch Đăng trượt xuống dưới.
Sau đó Tạ Tuyết Chu liền bị ôm theo kiểu công chúa, hắn thậm chí không thấy động tác đối phương.
Tịch Đăng hùng hổ ôm vai chính thụ, phía sau là một đám tang thi đi theo.
Tình cảnh này thật giống như người đẹp và quái vật, không đúng, là người đẹp và tang thi.
Tịch Đăng đột nhiên mở miệng ngáp một cái, đói bụng quá, không thể chờ được muốn vai chính thụ nấu đồ ăn cho mình.
Nhóm tang thi phía sau trò chuyện.
“Lão đại chắc chắn yêu thích nhân loại xấu xí này.”
“Lão đại không còn yêu thích chúng ta nữa.”
“Lão đại là tra tang thi có mới nới cũ.”
…
Ngày đó, có rất nhiều tang thi thất tình.