Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

chương 11: ta tại võ hiệp văn hủy đi cp 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bàn luận làm thế nào đánh đuổi những pháo hôi công khác, thành công trở thành chính quy công.

Bước thứ nhất là tăng cường thể chất.

Triệu Vu Quy khỏi bệnh rồi, nhưng Tịch Đăng vẫn còn trên giường bệnh.

Phượng Hòa nhìn thấy Triệu Vu Quy tỉ mỉ chăm sóc Tịch Đăng, lần thứ nhất hối hận lúc đó giận dữ đánh Tịch Đăng, sao không đánh chết tiện nhân kia luôn.

Tả Viên Chi thấy Triệu Vu Quy, liền chủ động bôi thuốc cho Tịch Đăng: “Vu Quy, bệnh của ngươi còn chưa khỏi, ta là đại phu, để ta làm cho.”

Triệu Vu Quy cầm thuốc mỡ, xoắn xuýt một hồi, sau đó mới bỏ vào trong tay Tả Viên Chi: “Viên Chi, phải bôi khắp toàn thân, trên người A Tịch đều là vết thương.”

Trong lòng Tả Viên Chi cũng đang nghĩ, sao lúc đó mình lại ngu ngốc ngăn cản Phượng Hòa, quất chết cái tên này, hắn muốn đụng vào thân thể Vu Quy, chứ không phải là thân thể tình địch của mình.

So với hai người khác, hắn cũng không biểu hiện chán ghét với Tịch Đăng rõ ràng, thế nhưng cũng hạ một vài thứ độc nho nhỏ trong đồ ăn của Tịch Đăng, cho nên trong một tháng Tịch Đăng có ít nhất năm ngày da dẻ dị ứng, mười ngày không thể cương.

Triệu Vu Quy lau mồ hôi trên trán, hắn cũng biết mấy người bạn tốt của mình không thích Tịch Đăng, nhưng Tịch Đăng là người đầu tiên trên thế giới này cho hắn một tia ấm áp, hơn nữa bản thân trúng cổ đũng, cũng là do Tịch Đăng cứu, hiện tại chỉ có máu Tịch Đăng mới có thể duy trì tính mạng của mình. Triệu Vu Quy cảm thấy mình với Tịch Đăng là một đôi ông trời phối hợp.

Tịch Đăng lần trước bởi vì bộc lộ tài năng nên bị người khác bắt cóc, mấy người kia đều tỏ vẻ không muốn mạo hiểm đi cứu, vậy nên hắn liền tự mình lén lút đi tới, cũng không nghĩ tới trên sơn trại kia có mấy người võ công bất phàm, dẫn đến việc bị thương sau mới cứu được Tịch Đăng. Phượng Hòa đánh Tịch Đăng, Triệu Vu Quy mặc dù có chút tức giận, nhưng Phượng Hòa là vì chính mình, nên cũng không tiện nói gì, thế nhưng hắn phát thệ sau này nhất định phải bảo vệ tốt Tịch Đăng, miễn cho người yêu mình không biết võ công bị người khác khi dễ.

Tuy rằng Tịch Đăng đối xử với mình cũng không phải tốt đẹp gì, nhưng là mình có thể đối xử tốt với Tịch Đăng a.

Triệu Vu Quy tâm địa hiền lành ngồi cạnh giường, nhìn Tả Viên Chi giúp Tịch Đăng bôi thuốc.

Tả Viên Chi muốn chờ sau khi Triệu Vu Quy đi, sẽ gọi một người khác lại đây giúp Tịch Đăng thoa thuốc, nào biết Triệu Vu Quy cư nhiên ngồi ở chỗ này.

Thần y vẫn luôn ôn nhu nho nhã lập tức cứng đờ.

Tả Viên Chi nói: “Vu Quy, ngươi đi nghỉ trước đi.”

Triệu Vu Quy vung tay: “Ta ở đây nhìn, không có chuyện gì, ngươi động thủ đi.”

Tả Viên Chi không thể làm gì khác hơn là cởi y phục Tịch Đăng, cũng may Tịch Đăng từ sau khi bị thương, đều chỉ mặc một cái áo đơn.

Tả Viên Chi rất thuận lợi cởi y phục Tịch Đăng, một Tịch Đăng trần trụ trắng nõn liền xuất hiện trước mắt Tả Viên Chi cùng Triệu Vu Quy.

Vào lúc này, cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, người tiến vào là Cung Mịch Lăng.

Cung Mịch Lăng vừa tiến đến liền thấy tay Tả Viên Chi đặt trên người Tịch Đăng, mà trên người Tịch Đăng không mặc cái gì, vết roi còn chưa hoàn toàn biến mất, từng cái hồng ấn trên da thịt trắng mịn, lại thêm vẻ mị hoặc quyến rũ.

Cung Mịch Lăng vốn là tới kêu hai người đi dùng bữa tối, thế nhưng thấy cảnh này, ma xui quỷ khiến lại không hé răng, mà tìm cái ghế ngồi xuống.

Triệu Vu Quy nhìn thấy vết tích trên người Tịch Đăng chỉ cảm thấy đau lòng.

Tả Viên Chi cũng không nghĩ nhiều như vậy, lúc đầu còn kìm nén một nỗi oán khí, thế nhưng chờ tới lúc chạm vào cơ thể Tịch Đăng, ánh mắt liền khẽ biến.

Làn da người này sao lại mềm mại như vậy.

Không giống với người tập võ như bọn hắn, nguyên thân không biết võ, vốn quen sống trong nhung lụa, bình thường tắm rửa cũng là tinh dầu hoa hồng xa xỉ, làn da so với người thường mềm mại hơn rất nhiều, Triệu Vu Quy thích ôm Tịch Đăng cũng vì lý do này.

Chờ Tả Viên Chi bôi thuốc hết nửa người trên, lúc chuyển xuống phía dưới hơi ngừng lại một chút.

Triệu Vu Quy phát hiện biến hóa rất nhỏ này, lập tức chu đáo nói: “Viên Chi, vết thương bên dưới để ta.”

Tả Viên Chi lập tức đồng ý, hắn cũng không có hứng thú nhìn mông tình địch.

Triệu Vu Quy sau khi bôi thuốc trên mông xong, liền lật người lại, bôi thuốc trên đùi, roi Phượng Hòa vốn nổi danh, giữa hai chân Tịch Đăng đều bị đánh, Triệu Vu Quy nhìn, đau lòng, động tác càng thêm nhẹ nhàng.

Chà xát một hồi, Tả Viên Chi đột nhiên mạnh mẽ ho khan.

Triệu Vu Quy cũng ngây ngẩn cả người, trước mắt xuất hiện vật nhỏ run rẩy…

Cung Mịch Lăng trực tiếp cười to lên, đối với một cái mặt than mà nói, có thể làm cho hắn cười thành như vậy thật đúng là hiếm thấy.

Tịch Đăng cư nhiên cương, mà lại không chút dấu hiệu tỉnh lại.

Triệu Vu Quy cứng ngắc thu tay về, sau đó nửa ngày mới quay đầu nói với Tả Viên Chi cùng Cung Mịch Lăng: “Viên Chi, Mịch Lăng huynh, các ngươi dùng bữa trước đi, ta giúp A Tịch bôi thuốc xong sẽ tới.”

Chỉ cần là người đều có thể hiểu được ý tứ bên trong của Triệu Vu Quy.

Triệu Vu Quy phải giúp Tịch Đăng giải quyết cái này.

Tả Viên Chi đầu tiên là không đáp ứng: “Không cần, tình huống này rất dễ giải quyết.” Sau đó đi lên một bước, chuẩn bị điểm xuống một huyệt đạo trên eo Tịch Đăng.

“Thao… Tả Viên Chi, con mẹ nó ngươi muốn làm gì?”

Tịch Đăng cư nhiên lúc này tỉnh lại.

Từ góc độ của mình liền thấy Tả Viên Chi một mặt hung ác nhìn chằm chằm tiểu đệ đệ của mình, đồng thời tay đã nâng lên…

“Mẹ ngươi, ngươi định phế bỏ ta đúng không.”Tịch Đăng hùng hùng hổ hổ, nếu như sắc mặt không phải còn đang trắng bệch, mà chỉ nghe thanh âm này, liền cảm thấy được tên này khỏe mạnh đến mức không thể khỏe mạnh hơn.

Triệu Vu Quy vội vã giải thích: “Không phải, Viên Chi chỉ là có ý tốt giúp ngươi giải quyết.”

“Giải quyết vĩnh viễn hay giải quyết tạm thời?” Tịch Đăng trừng mắt: “Còn có, vì sao ta lại thế này?”

Tịch Đăng nhìn xuống thân thể đôi chỗ ươn ướt cộng với tiểu đệ đệ của mình đang giương cao.

Tả Viên Chi tức giận, lần đầu tiên mặt lạnh như băng, hắn biết người này đúng như Phượng Hòa nói, tính cách ác liệt. Thần y đại nhân vung tay áo bước đi, rửa sạch tay vừa chạm vào Tịch Đăng một trăm lần.

Triệu Vu Quy dở khóc dở cười: “Vừa nãy ta giúp ngươi thoa thuốc, sau đó liền như vậy.”

Tịch Đăng ồ một tiếng, như tiếp nhận lời giải thích của Triệu Vu Quy, sau đó dời mắt sang người Cung Mịch Lăng đang ngồi bên cạnh xem náo nhiệt: “Ta nói, ngươi xem đủ chưa? Có phải là tiểu gia lớn hơn ngươi, cho nên rất ước ao a?”

Cái miệng Tịch Đăng quả thật rất muốn ăn đòn.

Bất quá Cung Mịch Lăng cũng không tức giận như Tả Viên Chi, mà không nói gì đứng lên đi ra ngoài.

Đợi đến khi cả hai đều đi rồi, Tịch Đăng liền thay đổi bộ dáng miệng tiện, trực tiếp tiến vào trong lòng Triệu Vu Quy, trong mắt tràn đầy khát vọng: “Vu Quy, ngươi giúp ta giải quyết đi mà.” Còn kéo tay Triệu Vu Quy tới dưới thân mình.

Mặt Triệu Vu Quy đỏ lên, nhưng vẫn ngầm cho phép.

Triệu Vu Quy một bên giúp Tịch Đăng giải quyết vấn đề, một bên không kìm lòng được nhìn gương mặt đối phương.

Tịch Đăng nhắm chặt hai mắt, nốt ruồi dưới mắt trái cũng trở nên rõ ràng hơn, rõ ràng là một thân dung mạo tuấn lãng bất phàm, nhưng bởi vì dục vọng mà ửng hồng, cả người thoạt nhìn mị sắc vô cùng.

Cả người Tịch Đăng cơ hồ đều rúc vào trong lòng Triệu Vu Quy: “Vu Quy… Vu Quy…” Tịch Đăng vẫn luôn kêu tên đối phương.

Triệu Vu Quy kìm lòng không được liếm môi một cái, thấp giọng đáp một tiếng.

Tịch Đăng vừa mới giải quyết xong vấn đề phía dưới, cả người mệt mỏi không chịu được, liền ngủ thiếp đi, đồng thời cơ thể bắt đầu phát sốt.

Triệu Vu Quy có chút hối hận, cấp tốc giúp Tịch Đăng bôi thuốc xong liền mặc quần áo vào, lấy chăn đắp kín, đi ra ngoài gọi người nấu thuốc cho Tịch Đăng.

Dưới sự chăm sóc của Triệu Vu Quy, thương thế Tịch Đăng tốt hơn một nửa, đã có thể tự mình xuống giường, tự do hoạt động.

Trên bàn cơm, Tịch Đăng nhìn đồ ăn của ba người còn lại, lại nhìn cháo trắng trước mặt mình, sắc mặt lập tức kéo xuống, quay đầu nói với nha hoàn phía sau: “Ngươi giúp ta bưng cái này xuống, bưng đồ ăn ta thích tới.”

Triệu Vu Quy thân thủ bắt được tay Tịch Đăng, lên tiếng ngăn cản nha hoàn kia: “A Tịch, vết thương của ngươi chưa khỏi, ta cũng giống ngươi ăn cháo trắng mà.”

Phượng Hòa hừ lạnh một tiếng: “Đúng là tính tình thiếu gia.”

Tịch Đăng cau mày: “Ngươi cái đồ đê tiện, chuyện ngươi đánh ta lần trước ta còn chưa tính sổ.”

Phượng Hòa trừng lại: “Tính sổ? Nếu không phải vì ngươi, Vu Quy sẽ bị thương? Tiện nhân.”

Tịch Đăng nói, “Vu Quy thích ta, vì ta bị thương thì có sao, mắc mớ gì tới ngươi.”

Phượng Hòa nhìn gương mặt muốn ăn đòn kia của Tịch Đăng, hận không thể lấy roi tẩn thêm một trận: “Tịch Đăng, ngươi đường đường là con trai thừa tướng mà mở miệng là văng tục, nửa phần giáo dưỡng cũng không có, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”

Tịch Đăng nói: “A, so với ngươi ra vẻ đạo mạo một bụng ý xấu vẫn còn hơn, đồ quỷ.”

Triệu Vu Quy rất bất đắc dĩ: “Đừng ầm ĩ, mau ăn đi.”

Tả Viên Chi cũng nói: “Đúng, đừng cãi nhau nữa ăn không ngon.”

Tịch Đăng trực tiếp đứng lên, mặt không hề cảm xúc: “Ai thèm ăn cháo.” Bỏ lại câu nói này, liền quay đầu đi.

Triệu Vu Quy ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng Tịch Đăng đi xa, xoắn xuýt một hồi, vẫn là bưng bát cháo Tịch Đăng đuổi theo.

Phượng Hòa rất tức giận: “Ta cũng không hiểu, Vu Quy thích tên này chỗ nào.”

Cung Mịch Lăng lau sạch miệng nói: “Có lẽ là bề ngoài.”

Phượng Hòa nói: “Hả? Cái gì?”

Tả Viên Chi đột nhiên nghĩ đến xúc giác tôi hôm đó, thế nhưng nghĩ đến lời nói hôm đó của đối phương, lập tức bực bội không ăn nữa.

“Ta cũng không ăn.” Tả Viên Chi lau sạch miệng xong liền rời đi.

Phượng Hòa nói: “Nhất định phải sớm tìm được Vưu Hạt, hóa giải cổ độc kia, lúc đó ta liền trực tiếp giết chết tiện nhân kia, hừ.”

Đôi mắt Cung Mịch Lăng sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.

Triệu Vu Quy không bao lâu, liền đuổi kịp Tịch Đăng.

“A Tịch, ngươi đừng giận Phượng Hòa, cháo này ăn rất ngon.”

Tịch Đăng ngừng lại, quay đầu lại nhìn Triệu Vu Quy, âm thanh trầm thấp: “Vu Quy, ta có phải là rất vô dụng hay không?”

Triệu Vu Quy a một tiếng.

Tịch Đăng trong mắt có chút bi thương: “Giống như tên đê tiện kia nói, nếu như không phải ta, ngươi cũng sẽ không bị thương, ta nửa điểm võ công cũng không biết, nếu như không phải là bởi vì máu của ta, các ngươi căn bản cũng sẽ không mang theo ta cùng nhau lên đường. Vu Quy, ta cái gì cũng không giúp được.”

Triệu Vu Quy đi tới trước mặt Tịch Đăng, hắn thấp hơn Tịch Đăng nửa cái đầu: “A Tịch, nếu như không có ngươi, ta đã chết rồi.”

Tịch Đăng nói: “Sẽ không chết, nếu lúc đó ngươi gặp được người khác không phải ta, cũng sẽ không chết, nếu người ngươi gặp lúc đó là một trong ba người bọn họ, tình huống cũng sẽ không phải như bây giờ.”

Triệu Vu Quy rất nghiêm túc nhìn Tịch Đăng: “A Tịch, bọn họ chỉ là bằng hữu của ta, người ta yêu vẫn luôn là ngươi, năm đó người tốt với ta chỉ có ngươi.”

Triệu Vu Quy nhìn sắc mặt Tịch Đăng đã khá hơn, liền cười nói: “Được A Tịch, ngươi mau ăn cháo đi.”

Tịch Đăng nhìn chén cháo kia liền nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy uống một hớp.

Tịch Đăng muốn đánh đuổi mấy pháo hôi công kia, nhất định phải thay đổi thể chất của mình đầu tiên, nếu như một đêm đều không thể làm bảy lần, thì còn gì là công.

Lúc này tập võ đã trễ, Tịch Đăng muôn tự mình tìm ra phương pháp nâng cao thể lực.

Sáng sớm, Tịch Đăng liền chạy một vòng quanh nhà, thân thể này quá kém, mới chạy một vòng đã thở hồng hộc, sắc mặt đỏ chót.

Phượng Hòa vừa ra khỏi cửa liền thấy Tịch Đăng sắc mặt đỏ bừng đứng trong sân, liền trực tiếp nói: “Tịch Đăng, gương mặt ngươi có thể so với mông khỉ.”

Phượng Hòa là người không hợp với Tịch Đăng nhất trong mấy pháo hôi công.

Tịch Đăng một bên thở mạnh, cũng không quên đánh trả: “Mẹ ngươi có dạy ngươi cách ăn nói hay không?”

Phượng Hòa liền giận, đem roi rút ra, hướng trên đất vung một cái, thanh âm kia trực tiếp xối một xô nước lạnh lên người Tịch Đăng.

Tịch Đăng lập tức rụt lại: “Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt.” Sau quay đầu chạy đi.

Liên tiếp mấy ngày sau, Triệu Vu Quy cũng chú ý tới.

“A Tịch, ngươi mỗi sáng sớm chạy bộ làm gì?”

“Rèn luyện chính mình.”

Triệu Vu Quy có chút buồn bực: “Ngươi không phải ghét nhất vận động sao?”

Tịch Đăng đột nhiên nghiêm nghị nói: “Không rèn luyện, sẽ không có khí lực, không có khí lực làm sao khiến ngươi hạnh phúc?”

Triệu Vu Quy lập tức đỏ mặt, đập Tịch Đăng một cái, chạy đi.

Tịch Đăng bị Triệu Vu Quy đánh trúng, đột nhiên ho khan vài tiếng. Khí lực người tập võ quả thực rất lớn.

Triệu Vu Quy không đành lòng nhìn Tịch Đăng một mình chạy, vì vậy mỗi ngày đều dậy sớm, cùng chạy quanh nhà với Tịch Đăng.

Nguyên thân giàu nứt đổ vách, đến nơi nào, cũng trực tiếp mua nhà tốt nhất, trước đây bị bắt cóc cũng là vì lý do này.

Mấy ngày sau, Cung Mịch Lăng đột nhiên kêu mọi người lại, nói: “Có tin tức của Vưu Hạt.”

Phượng Hòa lập tức hỏi: “Ở đâu?”

Cung Mịch Lăng ung dung thong thả nói: “Tây bắc.”

Tả Viên Chi hỏi, “Hắn đi tây bắc làm gì?”

“Nghe nói ở đó có vật tốt, hiện ở trên giang hồ đang náo loạn, đại đa số đều chạy về đó, Vưu Hạt cũng có hứng thú với vật kia, có người nói ở tây bắc thấy Vưu Hạt.”

Tịch Đăng cau mày: “Tây bắc… Tây bắc hơi khó a.”

Phượng Hòa liền khó chịu: “Vậy ngươi có thể tiếp tục ở lại đây.”

Cung Mịch Lăng nhưng là thay Tịch Đăng nói: “Nếu vậy cổ độc của Vu Quy thì tính sao?”

Tịch Đăng nói tiếp: “Đúng vậy, ta quan trọng như vậy, người không hề quan trọng như ngươi ở lại đây đi.”

Tả Viên Chi nói: “Ta cảm thấy nên lấy máu trên người Tịch Đăng, đề phòng có gì bất trắc xảy ra, biết đâu được lúc đó lại gây rắc rối bị người bắt đi.”

Tịch Đăng trừng mắt.

Câu này của Tả Viên Chi, sau này quả thật thành sự thật, bất quá nói sau.

Năm người mặc dù cãi vã không ngừng, nhưng vẫn cùng nhau lên đường đi tây bắc.

Tịch Đăng mua một chiếc xe ngựa sang trọng, có thể trực tiếp nằm trong thùng xe.

Vì Phượng Hòa kiên quyết phản đối mời phu xe, nên xe liền do Phượng Hòa điều khiển, Tịch Đăng cùng Triệu Vu Quy ngồi trên xe, Tả Viên Chi cùng Cung Mịch Lăng cưỡi ngựa.

Kịch nhỏ:

Đạo diễn: Xin hỏi thần y đại nhân, cảm giác của ngươi sau khi sờ soạng vai nam chính?

Tả Viên Chi: Ta từ chối trả lời.

Đạo diễn: Xin hỏi vai nam chính, ngươi có cảm giác gì sau khi tình địch sờ soạng mình?

Tịch Đăng: A, cuối cùng đều sẽ yêu ta, không tin nhìn tiêu đề đi.

Truyện Chữ Hay