Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

chương 15: 15: giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta!13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Thanh trở về nhà ăn tối, mang theo một thùng tiền, và dẫn vị tài xế kiêm luôn chức vệ sĩ Tiểu Trương của cậu lên đường.

Trong câu lạc bộ Hắc Mã, nguyên thân không phải là lần đầu tiên tới đây, ngược lại còn là khách quen.

Nhưng sau khi nguyên thân nhất kiến chung tình với Cố Ngôn ngay từ ánh nhìn đầu tiên, thì lập tức liền tu tâm dưỡng tính lại, rất ít trở lại đây, nhiều nhất chính là đi bar uống chút rượu, hoặc là lái xe đi phượt.

Sảnh của câu lạc bộ Hắc Mã được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, ngay khi Lâm Thanh bước vào, một người phụ nữ mặc sườn xám dáng người đầy đặn ngập quyến rũ đã xuất hiện trước mắt, đi thẳng về phía Lâm Thanh.

"Lâm Thiếu, đã lâu không đến đây.

Hôm nay, thật cao hứng khi gặp lại được cậu."

Ngửi thấy một trận làn gió thơm, ánh mắt Lâm Thanh chợt lóe lên khi bắt gặp mỹ nhân đang cười cười trước mặt, lục tìm trong kí ức, cậu mới biết cô là một trong những quản đốc ở đây, hình như tên cô là Lí Mạn? Và mọi người thường hay gọi là "Mạn tỷ "?

Tất nhiên, nguyên thân là một thanh niên kiêu ngạo, chỉ rũ mi mắt với mình Cố Ngôn, và với người khác thì là “ chẳng quản ngươi là ai!”, nên nguyên thân chưa bao giờ gọi Lý Mạn là " Mạn tỷ ” hay gì đó.

Lý Mạn chỉ là một trong những quản đốc quen biết với nguyên thân, không có gì đặc biệt, cùng lắm là tham lam tiền bạc, sau lưng còn có móc nối.

) Chắc là chỉ có người đứng sau hỗ trợ!

Tham tiền, sau lưng lại có móc nối ư? điều này không hẳn là tệ.

Lý Mạn này khá có lợi cho kế hoạch của cậu.

Bằng cách này, cậu không cần phải thay đổi quản đốc.

Lâm Thanh đã học hỏi cách nói chuyện của nguyên thân và bắt đầu tiếp chuyện với Lý Mạn.

Lý Mạn vào chủ đề: "Lâm Thiếu, vẫn như cũ sao?"

“Ừm, như thường lệ.” Lâm Thanh gật đầu.

Nghe vậy, Lý Mạn hai tròng mắt sáng lên, vẫn là cái hộp này, chỉ riêng cô đóng góp đã là rất nhiều tiền xa xỉ.

Điều quan trọng nhất là Lâm Thanh, thiếu gia nhà họ Lâm, sẵn sàng chi tiền cho dù cậu không tệ.

Ánh mắt Lý Mạn lướt qua thùng tiền do vệ sĩ Tiểu Trương giữ, ánh mắt càng sáng ngời, không khỏi nhớ tới cách mà Lâm Thanh từng nhét vào tay cô một mớ tiền giấy khi vui vẻ.

Lý Mạn nhanh chóng đưa Lâm Thanh đến chỗ sâu trong Câu lạc bộ Hắc Mã, đẩy ra một cái ghế lô.

“ Lâm Thiếu, hài lòng chưa?” Lý Mạn hỏi.

Lâm Thanh đánh giá qua, trang trí của chiếc ghế lô này nghiêng về phong cách Châu Âu, nơi chốn lộ ở đâu cũng có sự xa hoa.

“Chà, không tệ.” Lâm Thanh gật đầu, sau đó búng tay.

Tiểu Trương ở phía sau hiểu ý cậu, lấy ra một xấp tiền trong vali và nhét cho Lý Mạn.

Lý Mạn vui vẻ nhận lấy, cảm ơn rối rít.

“Nhân tiện, tôi nghe nói chỗ cô đang tung ra hệ liệt Cầm tinh nào ở đây?” Lâm Thanh ngồi ở trên ghế sô pha lớn, giơ chân lên hỏi.

"Đúng vậy, chỗ chúng tôi mới ra mắt hệ liệt này.

Lâm Thiếu, cậu thật thông minh, dù đã lâu không có tới, nhưng vẫn biết rõ..." Lý Mạn chụp Lâm Thanh mấy cái mông ngựa, sau đó cầm bộ đàm đi xuống phân phó.

Một lúc sau, mười hai người đàn ông mặc quần da đen, thân trên trần trụi, lộ ra đường cơ bắp cân xứng, trên mặt đeo mặt nạ Cầm tinh ăn nhập mà nối đuôi nhau đứng trước mặt Lâm Thanh.

"Lâm Thiếu, cậu xem có hài lòng không? Đương nhiên, đối với Lâm Thiếu như cậu đây mà nói, trọn gói là hoàn không có vấn đề gì." Lý Mạn đưa cho Lâm Thanh một ly rượu đỏ, ái muội mà cười.

“Ừm.” Lâm Thanh nhấp một ngụm rượu, mang theo đôi mắt đào hoa xinh đẹp đầy ý cười, tùy ý đánh giá mười hai nam nhân trước mặt.

[Ký chủ, cậu đang làm gì đấy? ] Hệ thống không thể không hỏi.

“Mọi người đều không vô ích.” Lâm Thanh thản nhiên nói.

Đột nhiên, một đạo thanh âm như có như không vang bên tai Lâm Thanh: "Thiếu gia không phải là luôn vô ích sao? Hừ."

Lâm Thanh suýt chút nữa bị doạ cho nhảu dựng, nhưng trong lòng chợt hoàn hồn, liền than thở với hệ thống: " Thống ca, sao ngươi đột nhiên mà mở miệng như vậy? Làm ta sợ muốn chết!"

[...] Hệ thống sa mạc lời.

Ai nói? Nói cái gì?Nó căn bản chưa nói ell gì cả, được chứ?

Quên nó đi, kệ cmn.

Nó đã thầm nhủ là không thèm quản đến tên ký chủ ngu ngốc này, nhưng hệ thống chung quy là vẫn không thể nhịn nổi mà nhắc nhở:

[ Ký chủ, đừng quên đêm nay cậu ở đây là để ngăn cản nữ chủ và nam phụ Trần Khải chính thức gặp mặt.

]

"Thống ca, ta đã nghĩ đến rồi.

Trần Khải là một trong những ông chủ ở đây.

Nữ chủ lại làm việc ở nơi này, muốn ngăn cản, ta có thể ngăn họ lần đầu tiên, nhưng đến lần thứ hai thì không thể được.

Thống ca, ta có một kế hoạch.

”Lâm Thanh nói.

[ Được rồi, ta đang chờ cậu biểu diễn.

] Hệ thống đáp.

“ Ừ, chờ ta biểu diễn.” Lâm Thanh cùng hệ thống kết thúc cuộc trò chuyện, cậu nhìn mười hai người đàn ông kia, ra lệnh: “Cởi mặt nạ xuống cho tôi xem.”

"Sao các anh còn chưa làm? Đây là thiếu gia nhà họ Lâm, nếu bị tiểu thiếu gia nhìn trúng, đó là phúc lớn của mấy người!" Lý Mạn một bên kêu oai oái.

Lâm gia? Ở thành phố A có ma nào là không biết đến Lâm gia cơ chứ!? Mười hai vị mỹ nam nhanh chóng cởi bỏ mặt nạ, sau đó mang vẻ mặt chờ mong mà nhìn Lâm Thanh, chờ đợi sự "sủng hạnh" của cậu..

Truyện Chữ Hay