- ------
Cố Ngôn dịu dàng mà nhìn Lâm Thanh, nhưng đôi mắt màu lục nhạt phảng phất bị bóng tối xâm nhập, dần dần trở nên đen sì.
A Thanh à, em vẫn luôn thích trêu chọc người như trước.
Quả nhiên, phải nên tạo một cái hộp xinh xắn, để vây cậu lại trong đó.
Chỉ có như vậy mới không bị người khác nhòm ngó, và khiến sự xinh đẹp này chỉ có thể thuộc về hắn.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Cố Ngôn lại trở nên dịu dàng hơn.
Nhìn thấy hắn như vậy, Lâm Thanh không khỏi run lên lần nữa, từ đáy lòng cậu hỏi Hệ thống : " Thống ca, ngươi có để ý thấy Cố Ngôn quá mức ôn nhu không...?"
[ Ta chỉ để ý, tên mới vừa rồi còn khen Cố Ngôn rất dịu dàng, chu đáo, còn kêu ta phải ngẫm lại nữa! Hiện tại tên đó lại giở mặt như chong chóng, lại đi hỏi bổn hệ thống đây rằng, bạn học Cố Ngôn có ôn nhu quá mức không? ]
“ Thống ca, sự ôn nhu của mỗi người một khác.” Lâm Thanh nghiêm túc nói.
Điều quan trọng nhất là sự ôn nhu của Tư Minh, khác hẳn với những người khác.
Người khác ôn nhu cũng chỉ là ôn nhu.
Nhưng sự ôn nhu của Tư Minh được thể hiện như này: nếu tôi dịu dàng với em, thì em chỉ có thể nhìn tôi, cũng chỉ có thể yêu tôi, trong lòng chỉ có thể có tôi, nếu không tôi sẽ phá hủy tất cả những gì em quan tâm.
Loại dịu dàng đó, mỗi khi nghĩ đến, đều cảm thấy đấy lòng cậu sởn cả gai ốc, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Mà Cố Ngôn...!
Nhìn thấy ánh mắt có chút nghi hoặc của Lâm Thanh, thậm chí còn có điểm đang kháng cự nhìn hắn, màu đen trong mắt Cố Ngôn nhanh chóng tiêu tán, lại lần nữa đổi thành màu sắc ôn nhuận mang theo hơi lạnh, giống như hắn đã biến lại thành vị giáo thảo quân tử như ngọc Cố Ngôn.
“Lát nữa lên lớp, tôi chữa lại cho cậu, rồi chúng ta đi ăn cơm.” Cố Ngôn nói xong liền duỗi tay xoa xoa bắp chân Lâm Thanh.
Tuy nhiên, sau vài lần ấn ấn xoa xoa, Lâm Thanh phát hiện chân của mình đã thực sự lành lại, nếu biết rằng mình đã làm lâu như vậy mà bắp chân vẫn còn đau nhức, có thể nói Cố Ngôn rất chi là lợi hại.
“Bạn học Cố, cậu có học qua y khoa sao?” Lâm Thanh tò mò hỏi, đối với ý tưởng gần như vớ vẩn vừa rồi, sớm đã bị cậu ném đi.
Cố Ngôn chưa đọc y khoa bao giờ, nhưng mà trong lòng hắn lại động, nhẹ nhàng nói: "Ừ."
Hắn căn bản chưa từng học qua y học, nhưng không hiểu sao lại rất quen thuộc với cơ thể con người, như thể đã từng được mổ xẻ không biết bao nhiêu lần.
Cố Ngôn đã thực sự nghiên cứu y học, không hổ là học bá mà vừa học liền biết áp dụng.
Lâm Thanh không khỏi tán thưởng, " Cố Ngôn, cậu thật là lợi hại!"
Cố Ngôn nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm.
Cái này cũng nói là lợi hại sao?
A Thanh, thật ra, điều làm tôi lợi hại nhất là biết rõ từng điểm nhạy cảm trên cơ thể em.
Chỉ một bàn tay thôi cũng có thể khiến em dục tiên dục tử.
Em có muốn thử không?
Ánh mắt hắn đảo quanh Lâm Thanh, không vội, tương lai còn dài!
“Đi ăn cơm, tôi đỡ cậu! ” Cố Ngôn nói xong liền một tay choàng qua bả vai Lâm Thanh, một tay chế trụ lấy eo cậu.
Lâm Thanh vốn là không muốn gây phiền phức cho Cố Ngôn, dù sao, cậu thật sự rất xấu hổ khi làm phiền hắn nhiều lần như vậy.
Nhưng...!khi Cố Ngôn ôm cậu như thế, liền ngửi thấy mùi cỏ xanh thơm trên người hắn, Lâm Thanh cảm thấy mình bị mê hoặc tới nơi rồi, vì vậy nên quyết định thuận nước đẩy thuyền, không bỏ qua cơ hội tiếp xúc thân thể này.
" Gây phiền hà cho bạn học Cố nhiều rồi!” Lâm Thanh nói với giọng cảm ơn.
“Ừ.” Cố Ngôn gật đầu, rồi đỡ Lâm Thanh xuống lầu.
Trong lúc đó, bàn tay cậu đặt lên eo Cố Ngôn thập phần tự nhiên, cảm nhận được sự rắn chắc và mạnh mẽ nơi đó, không khỏi thầm nuốt trộm nước miếng.
Cố Ngôn eo tốt như vậy, như vậy...!Lâm Thanh không khỏi suy nghĩ miên man.
Lâm Thanh và Cố Ngôn đi cùng nhau.
Dọc đường đi, chúng học sinh nhìn thấy đều có chút kinh ngạc, và hầu như mọi người đều biết đến Cố Ngôn, một người có tầm ảnh hưởng lớn.
Ai cũng biết rằng giáo thảo Cố Ngôn của trường là người lạnh lùng và không thích tiếp xúc với chỗ quá nhiều người lui tới, lần này hắn thực sự đi cùng với người khác mà còn một tay đỡ người nọ đi? Này cũng khó trách bọn họ kinh ngạc như thế.
Ai là người khiến Cố Ngôn đối xử đặc biệt như vậy?
Với làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, và một đôi mắt đào hoa lấp lánh, cư nhiên thật là một cái mỹ thiếu niên.
Mọi người không khỏi cảm thán.
Chỉ là có vài người khi nhìn Lâm Thanh, không biết tại sao luôn cảm thấy có chút quen mắt?
Đúng lúc này, một đạo giọng nữ tốt từ phía sau, truyền tới: " Cố Ngôn học trưởng, chờ đã."
[ Nữ chủ sắp tới, xin kí chủ cẩn thận.
] Lời nhắc nhở của hệ thống vang lên trong lòng cậu.
Nữ chủ? Tô Bạch Nhi? Lâm Thanh quay phắt đầu lại.
- -----------
.......