Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

chương 76

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Lê cho rằng Từ Trăn không điên lại quên đi hắn, bởi vì Từ Trăn mở miệng câu thứ nhất hỏi chính là “Anh là ai?”.

Hắn thấp thỏm nhìn Từ Trăn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, cũng không biết làm sao hướng về cậu giải thích tình huống này.

Thời điểm ban ngày Từ Trăn theo sau hắn đi làm, đến buổi tối, Lục Lê liền đem Từ Trăn trở về nhà chăm sóc, quan hệ giữa hai người gắn bó với nhau như keo như sơn nói như thế cũng không quá đáng.

Nụ cười Từ Trăn bỗng dưng cứng ngắc lại, cậu nhìn Lục Lê ngại ngùng lại ngây ngô hỏi: “Anh là bác sĩ Tô?”

Lục Lê cảm thấy có hơi quỷ dị, có điều vẫn gật đầu một cái.

Từ Trăn kích động đến nỗi nói lắp, cậu hưng phấn nói: “Em, em là Từ Trăn đây.”

Lục Lê đương nhiên biết cậu là Từ Trăn, hắn giơ tay sờ lên trán Từ Trăn, muốn thử xem cậu có phát sốt hay không.

Từ Trăn nắm chặt lấy tay hắn, lại giống như điện giật phút chốc liền thả ra. Cậu tay chân luống cuống nhìn Lục Lê, phát hiện khoảng cách của hai người đặc biệt gần, khuôn mặt tuấn tú lập tức liền đỏ lên.

Lúc này bọn họ nằm trên giường lớn trong nhà Lục Lê, hai người đều để trần chỉ còn quần lót trên người, vừa nhìn liền biết muốn làm gì.

Lục Lê tỉnh táo lại dựa vào trực giác bác sĩ, cấp tốc hỏi Từ Trăn mấy vấn đề.

Từ Trăn nói cậu chỉ nhớ rõ chính mình là muốn đến bệnh viện tìm Lục Lê, đem tiền tích góp đầy đủ kia trả lại cho hắn, ký ức còn lại đều không nhớ rõ.

Lục Lê quả thực hận không thể đánh chết cậu, bọn họ đã từng có ký ức ngọt ngào nơi đó liền bỗng nhiên hóa thành bọt nước, vừa nghĩ tới Từ Trăn quên đi khoảng thời gian nằm viện, Lục Lê liền cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi.

Từ Trăn nhìn hắn, có hơi sốt sắng và bứt rứt.

Lục Lê đối với cậu nói: “Chúng ta chính là người yêu.”

Từ Trăn kinh ngạc trợn to hai mắt, trên mặt hoảng hốt khiến Lục Lê có chút lúng túng, có điều hắn vẫn nói tiếp: “Anh là người yêu của em.”

Nói xong, Lục Lê liền quay người sang, cũng không thèm nhìn tới Từ Trăn.

Hắn không biết phải làm sao hướng về Từ Trăn bệnh tình chuyển biến tốt kể ra hai người đã từng yêu nhau, nếu như Từ Trăn không chấp nhận, thậm chí giống như hắn trước đây chống cự loại tình cảm đồng tính này, Lục Lê cũng có thể lý giải.

Thế nhưng lý giải không có nghĩa là không đau lòng, không khó chịu.

Lục Lê dùng chăn che lại chính mình, trong lòng dâng lên oan ức.

Dựa vào cái gì Từ Trăn nói quên liền quên.

Lục Lê còn đang tự trách vẫn chưa hoàn hồn đi ra, lại đột nhiên bị kéo vào cái ôm ấm áp, phía sau lưng tựa vào trước ngực thanh niên, bên tai nghe được tiếng cười đối với hắn nói: “Em làm sao có khả năng quên anh được.”

Lục Lê tâm bỗng nhiên thất lạc, vừa nãy còn trôi nổi ở trên không trung, ngay lập tức liền tan theo mây khói.

Hắn xoay người, giơ tay cho Từ Trăn một cái tát.

Từ Trăn bị đánh một cái cười ha ha, như một con cún trưởng thành hôn lên cổ Lục Lê, mơ hồ không rõ nói rằng: “Em làm sao cam lòng quên được anh.”

Lục Lê lại không nhịn được đánh cậu hai lần mới hả giận, “Cậu hiện tại không còn ngốc nữa? Lập tức thu dọn đồ đạc cút ra ngoài ngay lập tức.”

Từ Trăn nói: “Em không đi.”

Lục Lê cơn giận còn sót lại chưa tiêu nói: “Cậu cút ngay.”

Từ Trăn không thèm phản bác lời hắn, mà lấy chính sách dụ dỗ, dùng ngữ khí ngọt đến chết ruồi đối với hắn nói: “Bác sĩ Tô, em rất yêu anh, yêu anh yêu anh…”

Lục Lê cả người nổi đầy da gà.

Hắn không biết Từ Trăn từ khi nào thì bắt đầu khôi phục lại bình thường, hay là sớm trước đó hoặc là mới vừa nãy.

Dù sao Lục Lê biết tên biến thái này hành động luôn luôn rất tốt, muốn che giấu hắn là điều dễ như trở bàn tay.

Chỉ là Lục Lê có một chút thương tâm chính là, Từ Trăn sẽ rời đi. Thanh niên mỗi ngày dính phía sau lưng hắn quấn quít lấy hắn, chỉ cần không thấy được hắn liền sẽ nổi điên muốn rời khỏi đi tìm hắn.

Từ Trăn nhẹ nhàng chạm lên mặt Lục Lê, trịnh trọng hứa hẹn: “Chờ em trở lại nhé.”

Lục Lê còn cúi đầu sắp xếp các ca bệnh, bị Từ Trăn cưỡng ép nâng mặt lên hướng về cậu.

Lục Lê “Ừ” một tiếng.

Từ Trăn ấn xuống một nụ hôn phớt lên trán hắn.

Từ Trăn nói: “Em đi đây.”

Lục Lê lại “Ừ” một tiếng.

Từ Trăn không tiếp tục nói nữa, lẳng lặng nhìn hắn, Lục Lê cũng cùng cậu lẳng lặng đối diện. Đột nhiên, Lục Lê nở nụ cười, hắn theo thói quen vỗ lên đầu Từ Trăn nói: “Em thật là khờ.”

Chỉ là ngữ khí nghẹn ngào người khác nghe vào liền hiểu rõ.

Từ Trăn viền mắt đỏ chót, hắn muốn ôm nam nhân một hồi, nhưng ngoài cửa có người gõ cửa thúc giục: “Tiểu thiếu gia, nếu không xuất phát, thái thái sẽ tức giận.”

Từ Trăn tầm mắt hung tàn tàn nhẫn nhìn ra bên ngoài, sau đó nhìn về phía Lục Lê ánh mắt ôn nhu lại lưu luyến, cậu lại nói: “Chờ em trở lại.” Sau đó liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Từ Trăn sau khi rời đi, tâm Lục Lê trở nên trống vắng, ngay cả trong nhà thiếu hụt Từ Trăn cảm giác dị thường quạnh quẽ.

Lục Lê nhớ Từ Trăn, rất nhớ cậu, nhớ đến phát điên.

Nhớ đến nỗi không thể tự kiềm chế.

Thế nhưng Từ Trăn trước khi đi nói với hắn, không có chuyện gì tốt nhất đừng nên liên lạc với cậu, cậu hướng về Lục Lê hứa hẹn chẳng mấy chốc sẽ trở về.

Lục Lê khẳng định Từ Trăn đang làm chuyện đại sự gì đó, kỳ thực hắn vốn có thể ngăn cản quyết định Từ Trăn, nhưng vào phút cuối cùng hắn lựa chọn tôn trọng cậu.

Dù sao đây là sự lựa chọn của Từ Trăn, hắn tốt nhất không nên can thiệp.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới, hai người xa nhau đến tận ba năm. Trong những lúc ấy, Lục Lê vô số lần muốn đi tìm Từ Trăn, nhưng đến cuối lại không tìm nữa.

Ba năm sau vào ngày thứ mười một, Lục Lê lần thứ hai nhìn thấy Từ Trăn.

Lục Lê vặn chìa khóa ra, mở cửa đi vào nhà, hắn nhìn thấy người ngồi trên ghế sa lông, nam nhân chờ đợi hắn trở về.

Chiều hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, khí trời như cái ngày hai người lần đầu tiên gặp mặt. Khuôn mặt nam nhân xán lạn lại ôn hòa, Lục Lê nhìn thấy cũng không có cảm giác chân thực.

Mãi đến tận khi Từ Trăn hướng về hắn đi tới, Lục Lê mới nhìn thấy Từ Trăn xa lạ lại quen thuộc.

Từ Trăn rút đi một thân ngây ngô, từ thanh niên lột xác thành nam nhân trưởng thành. Cậu không còn dùng quần jean trắng bệch cùng túi xách cũ nát đi cùng với nhau, mà đổi thành một thân đồ hiệu, tây trang màu đen ôm lấy dáng người.

Trong mắt của cậu tựa hồ có chút gì đó khiến Lục Lê không hiểu, nhưng khi nam nhân nhìn về phía Lục Lê, vẫn là ôn nhu giống như ba năm trước không muốn xa rời.

Lục Lê rất muốn cùng cậu lâu ngày không gặp ôm lấy nhau, chỉ là hắn còn chưa kịp làm động tác gì, liền bị nam nhân kéo vào trong lòng ngực.

Mạnh mẽ, dùng hết sức lực toàn thân ôm lấy hắn, hận không thể đem hắn tiến vào trong máu thịt chính mình.

Âm thanh Từ Trăn có chút khàn khàn, cậu nói: “Bác sĩ Tô, em rất nhớ anh.”

Bàn tay Lục Lê xoa lưng cậu, kiềm chế thanh âm vui sướng nói: “Từ Trăn, anh cũng nhớ em, rất nhớ rất nhớ em.”

Từ Trăn nhẹ nhàng đem hắn đặt lên giường, cởi quần áo Lục Lê ra, lấy kính mắt trên mũi hắn xuống, sau khi đã làm xong các bước mở rộng, từ từ chậm rãi tiến vào hắn.

Đợi được toàn bộ đều đưa vào, Lục Lê nhịn đau không được hô lên một tiếng, nhưng hắn cắn chặt răng thả lỏng thân thể mềm nhũn, sau đó ngẩng đầu lên chủ động hôn lên môi Từ Trăn.

Từ Trăn ban đầu còn thương tiếc thân thể Lục Lê nên khống chế chính mình, sau đó thực sự không nhịn được, mãi đến tận khi Lục Lê bắt đầu xin tha mới ngừng lại.

Từ Trăn thấp giọng nói: “Em yêu anh.”

Lục Lê vốn cho rằng mình cùng Từ Trăn có thể quay lại sinh hoạt thường ngày, trở về tháng ngày thanh thản, hưởng thụ tình ái mặn nồng.

Lại không nghĩ rằng Từ Trăn rất bận, cậu bận rộn từ sáng cho đến tối không thấy được bóng người.

Tuy rằng Từ Trăn không ở đây, thế nhưng những thủ hạ cậu điều về đây mỗi ngày đều canh giữ ở ngoài cửa nhà Lục Lê, còn thân thiết gọi Lục Lê một tiếng “Chị dâu”.

Bọn họ xưng Từ Trăn là cậu chủ Từ, ngữ khí cung kính lại kiêng kỵ.

Lục Lê thế mới biết, hóa ra Từ gia gia nghiệp vĩ đại, trắng đen hai đạo đều thông thương lẫn nhau. Mà Từ Trăn, hiện tại chính thức tiếp quản sản nghiệp Từ Gia khổng lồ.

Lục Lê không muốn quản những chuyện này, hắn chỉ muốn cùng Từ Trăn khỏe mạnh sinh hoạt là được rồi.

Thế nhưng sau khi hai người tương phùng, số lần hai người bên cạnh nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cuối cùng Lục Lê thực sự không chịu được liền gọi điện thoại cho Từ Trăn, Từ Trăn chỉ có thể an ủi động viên hắn, muốn hắn chờ mình thêm một chút nữa.

Lục Lê đã chờ đủ lâu, hắn không muốn lại chờ thêm nữa.

Hơn nữa nội dung vở kịch cũng gần phát triển như cố sự lúc mới bắt đầu, Từ Trăn muốn trở thành quỷ, mà Tô Mộ sẽ bị cậu dằn vặt đến phát điên. Thế nhưng Lục Lê không tưởng tượng nổi chính là, hệ thống nói cho hắn biết trước đó nội dung vở kịch đã bị vỡ nát không biết phương hướng ra sao.

Lục Lê hỏi làm sao bây giờ.

Hệ thống nói, phải giết chết Từ Trăn.

Lục Lê nói không.

Hệ thống nói: “Hiện tại chỉ có anh mới có thể khiến cậu ấy thả xuống cảnh giác, trừ anh ra không ai có thể giết được cậu ấy.”

Lục Lê nói: “Vậy tao càng không thể đi giết nó.”

Hệ thống nói: “Luân hồi lần thứ hai sẽ bắt đầu, cho đến khi nào anh nhẫn tâm đi giết cậu ấy, mới kết thúc luân hồi này.”

Lục Lê không tiếp tục nói nữa, một lát sau hắn mới chậm chạp nói: “Tao không hạ thủ được.”

Lục Lê đương nhiên không làm được, cho dù sau đó hắn có trải qua vô số lần luân hồi, sự lựa chọn của hắn chỉ có một mà thôi.

Nhưng là hắn không nghĩ tới, Phùng Đình sẽ là một biến số lớn.

Lục Lê nhận thức Phùng Đình, hay bởi vì cô lấy thân phận bệnh nhân đi theo hắn. Khuôn mặt cô tiều tụy hướng về hắn khóc lóc nói gần đây không chú ý, cô nói mình bị mắc chứng bệnh mất ngủ nghiêm trọng, không một đêm nào ngủ ngon giấc.

Lục Lê hỏi nguyên nhân.

Phùng Đình nói là bởi vì bạn trai của cô vô tội bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mà cô không thể đem bạn trai cứu ra.

Lục Lê hỏi kỹ, bỗng nhiên liền cảm thấy bạn trai cô đã từng trải qua, có chút tương tự giống như hoàn cảnh của anh trai Từ Trăn.

Bởi vì hắn nghe được thủ hạ canh giữ cửa nhà nói chuyện phiếm với nhau, Lục Lê mới biết Từ Trăn trả thù mạnh mẽ biết bao nhiêu, cậu muốn đem khuất nhục chịu đựng trả lại gấp mười gấp trăm ngàn lần.

Nghe được Từ Trăn trong vòng ba năm ẩn nhẫn ngủ đông, đột nhiên liền bạo phát, giết chết gia chủ Từ gia, chính mình lên làm chủ nhân gia tộc, Lục Lê không khỏi cảm thấy Từ Trăn có chút đáng sợ.

Lục Lê chứng thực chính mình suy đoán là chính xác, sau khi nói bóng gió quanh co, cơ bản hắn có thể khẳng định Phùng Đình là bạn gái của anh trai Từ Trăn.

Lục Lê tư vấn cho cô một hồi, tiếp đó viết ra đơn thuốc an thần đưa cho cô, Phùng Đình liền lau nước mắt đi ra ngoài.

Chỉ là không nghĩ tới liên tiếp mấy ngày cuối tuần, Phùng Đình mỗi lần đến điều trị đều sẽ một mực kêu hắn, hướng về hắn nói hết những chuyện không vui.

Lục Lê đương nhiên chậm rãi ngồi lắng nghe Phùng Đình nói chuyện.

Mãi đến tận một ngày kia, Phùng Đình vừa tiến vào nước mắt liền chảy xuống, cô khóc không thành tiếng nói: “Bác sĩ Tô, tôi biết anh có quan hệ với Từ Trăn, van cầu anh hãy cứu anh ấy đi.”

Lục Lê biết “Anh ấy” chính là anh trai Từ Trăn, cái người kia bởi vì không chịu phục tùng, mà bị Từ Trăn đưa vào bệnh viện tâm thần.

Lục Lê cảm thấy cô rất đáng thương, thế nhưng không thể trợ giúp Phùng Đình.

Lục Lê từ chối cô.

Phùng đình cầu xin mấy lần đều không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là cắn răng đẩy cửa đi ra ngoài.

Lục Lê tan tầm về đến nhà, bên trong phòng khách nhìn thấy nam nhân hai tay hoàn ngực, Từ Trăn ngồi ở trên ghế sa lông tỏa ra khí lạnh.

Lục Lê hơi kinh ngạc, dù sao Từ Trăn mỗi lần trở lại đều sẽ sớm thông báo cho hắn biết.

Từ Trăn xem ra rất tức giận, cậu kéo Lục Lê lại đây, áp đảo trên ghế sa lông, gương mặt âm trầm hỏi hắn: “Gần đây anh gặp ai?”

Lục Lê không hiểu ra sao nói: “Gặp ai cơ?”

Từ Trăn nói: “Anh gặp Phùng Đình, gặp mấy lần? Hai người nói chuyện về điều gì?”

Trước tiên không nói vì tính bảo mật cho bệnh nhân nên hầu hết các thầy thuốc đều có tố chất nghề nghiệp, Từ Trăn chất vấn hắn như thế, liền nói rõ Lục Lê hiện tại mọi cử động đều bị cậu giám thị, khống chế, thủ hạ của Từ Trăn không chỗ nào không theo Lục Lê.

Lục Lê đẩy cậu ra, cau mày nói: “Cậu tự dưng nổi điên cái gì?”

Bị hắn đẩy ra Từ Trăn vẫn còn bình tĩnh một chút, cậu đem túi giấy đặt trên khay trà ném về phía Lục Lê, hình ảnh bên trong rơi ào ào lộn xộn trên đất.

Lục Lê tùy ý liếc nhìn một chút, liền nhìn thấy rõ ràng chính mình và Phùng Đình.

Đó là phòng làm việc của hắn, Phùng Đình lúc đó là bệnh nhân của hắn.

Lục Lê thầm mắng một tiếng đúng là biến thái đến chết cũng không đổi, bất đắc dĩ đối với Từ Trăn nói: “Anh cùng với cô ấy thì có làm gì? Cô ta chỉ là bệnh nhân của anh mà thôi.”

Từ Trăn đứng lên, tầm mắt cậu lạnh lùng quét đến trên người Lục Lê, ánh mắt ở trên cao nhìn xuống khiến Lục Lê cảm thấy phẫn nộ.

Từ Trăn nói: “Sau này anh phải ở nhà, không được phép đi nơi nào hết.”

Truyện Chữ Hay