Âm thanh đột ngột xuất hiện không dọa được Lục Lê, hắn quay đầu nhắm hai mắt lại, biểu thị không muốn nhìn tới Từ Trăn.
Bàn tay mát mẻ chạm lên trán Lục Lê, cảm nhận được nhiệt độ phỏng tay, quỷ phút chốc liền đem tay giật trở lại.
Muốn lần thứ hai chạm vào nam nhân, nhưng sợ sẽ tăng thêm bệnh tình của hắn.
Lục Lê rất phiền, rất mệt mỏi, hắn một chữ cũng không muốn nói, một động tác đều không muốn làm.
Từ Trăn không có thực thể nói: “Tâm tính thiện lương của em rất đau.”
Lục Lê không để ý đến cậu, bị sốt khiến hắn rất nhanh lại ảm đạm ngủ thiếp đi.
Lần này rất mừng là hắn không nằm mộng nữa.
Lục Lê lúc tỉnh lại không khó chịu như vậy nữa, hắn phát hiện mình chỉ còn sốt một chút, mà sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm xuống.
Lục Lê nhìn thấy trên chai truyền dịch ghi chính là đường glucose.
Hắn ấn nút màu đỏ trên giường bệnh, chỉ chốc lát sau khi nghe được tiếng vang Tôn Hiểu Cầm liền đẩy cửa đi vào, hỏi: “Bác sĩ Tô, cảm giác khá hơn chút nào không?”
Lục Lê gật gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn.”
Tôn Hiểu Cầm sờ lên trán hắn, phát hiện hết sốt mới cười nói: “Đừng khách khí. Buổi trưa anh không ăn tí nào, là không thấy ngon miệng sao? Hiện có muốn ăn gì không?”
Lục Lê nhìn cô gái ân cần chăm sóc chính mình như thế, cảm giác có chút ngượng ngùng. Hắn từ trên giường bệnh ngồi dậy, lắc đầu nói: “Không cần, phiền cô rồi.”
Tôn Hiểu Cầm do dự nhìn Lục Lê một chút, vẫn là quyết định lúc nam nhân sinh bệnh trong trạng thái yếu ớt biểu đạt tâm ý chính mình, cô lấy dũng khí nói: “Bác sĩ Tô, em muốn chăm sóc cho anh.”
Lục Lê giương mắt nhìn cô, biểu hiện có chút trịnh trọng.
Nếu như không có lời của người kia, hắn có thể sẽ cùng Tôn Hiểu Cầm đáng yêu lại biết cách săn sóc yêu nhau, kết hôn, sinh con, trải qua sinh hoạt hắn hằng mơ ước tha thiết.
Nếu như không có lời nói của cậu.
Thế nhưng trên thế giới này tối hối tiếc chính là hai chữ “Nếu như”.
Tôn Hiểu Cầm e lệ cúi đầu, chờ đợi bác sĩ cô ái mộ đáp lại.
Giọng nói Lục Lê áy náy, hắn nói: “Hộ sĩ Tôn, chúng ta không thích hợp đâu.”
Nghe vậy, Tôn Hiểu Cầm ngược lại thở phào nhẹ nhõm, biểu tình quả nhiên chính là như vậy, ngẩng đầu hướng về Lục Lê lộ ra một nụ cười xán lạn: “Em sẽ không dễ dàng buông tha, bác sĩ Tô.”
Lục Lê nhìn thấy trong mắt cô lóe lên nước mắt, trong lòng càng thêm hổ thẹn, hắn nhẹ giọng đáp lại, liền không tiếp tục nói nữa.
Trùng hợp chất lỏng trên chai truyền dịch chảy xong, Tôn Hiểu Cầm thế hắn rút kim ra, dùng miếng bông gòn đè lại mu bàn tay thấm máu chảy ra ngoài.
Tôn Hiểu Cầm nhìn thấy tay nam nhân gầy đến nỗi khớp xương lồi ra, không nhịn được nói rằng: “Bác sĩ Tô có phải anh ăn không ngon miệng, làm sao lại gầy còm đến như vậy?”
Lục Lê lắc đầu, lấy tay giật đè lại miếng bông gòn.
Bọn họ ai cũng không nghĩ tới, trong bệnh viện nổi danh bác sĩ khoa tâm thần sẽ mắc chứng bệnh nghiêm trọng đến như vậy.
Sau khi Tôn Hiểu Cầm lưu luyến rời đi, Lục Lê liền đứng dậy xuống giường, đột nhiên hắn cảm thấy chóng mặt đứng hoãn một lúc lâu mới dần dần quen thuộc.
Bởi vì tình hình thân thể của chính mình, Lục Lê vạn bất đắc dĩ hướng về bệnh viện xin nghỉ tuần.
Hắn một lần nữa nằm bên trong nhà trên ghế sa lông, buồn ngủ ảm đạm, chỉ là bên cạnh không có lò lửa thiêu đốt.
Hắn thậm chí không mở đèn, để tối tăm bao phủ chính mình, ở trong bóng tối, Lục Lê bất lực cảm giác mình như bị cả thế giới vứt bỏ.
Đây là một trong những bệnh trạng của hắn bệnh trầm cảm.
Lục Lê trong cơn ý thức mông lung, mơ hồ ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn.
Hắn tưởng chính mình sẽ giống như lúc trước khó chịu, buồn nôn, nhưng không có, rất kỳ dị, thậm chí nội tâm ngay cả một tia mâu thuẫn đều không có.
Cảm giác được có người nhẹ nhàng lay hắn, Lục Lê liền tỉnh lại.
Hắn ở dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thấy nam nhân vẻ mặt ôn nhu, Từ Trăn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nhu tình không lời.
Từ trăn đem Lục Lê dìu lên, nói rằng: “Ăn cơm.”
Lục Lê nhắm mắt lại chống cự lắc đầu, như đứa trẻ ngỗ nghịch không muốn ăn cơm, phải có người dỗ dành, hắn cự tuyệt nói: “Không.”
Ngữ khí Từ Trăn khiến người ta không thể nghi ngờ, cậu nói: “Ngoan, nhất định phải ăn.”
Lục Lê không muốn phản ứng cậu, lại không nghĩ rằng nam nhân chặn ngang đem thân thể gầy yếu hắn ôm lên, không nghĩ trọng lượng của hắn lại nhẹ đến như thế, Từ Trăn đau lòng nhăn lông mày lại.
Lục Lê được đặt xuống nhẹ nhàng trên bàn ăn, hắn nhìn thấy trước mắt là cơm canh thanh đạm.
Đây là buổi ăn sáng, còn có cả nấu cháo trắng.
Đột nhiên, chứng bệnh kén ăn chuyển biến tốt lên, hắn cảm nhận được trong bụng cực kỳ đói bụng.
Lục Lê nhìn chằm chằm cơm canh trong mắt bốc lên ánh sáng xanh lục, chỉ còn kém chưa chảy xuống nước miếng.
Âm thanh Từ Trăn có chút sung sướng, cậu nói: “Quả nhiên là thế.”
Lục Lê không biết cậu nói câu này có ý gì, tuy nhiên trong lòng đã không thể chờ đợi được nữa muốn ăn cơm trước mắt, nhưng là hắn đem kích động đều kiềm chế lại, nhàn nhạt liếc nhìn Từ Trăn.
Từ Trăn không tiếp tục nói nữa, mà đem bát cháo trước người Lục Lê lên, đưa muỗng sứ tới bên môi Lục Lê.
Lục Lê vốn còn muốn rụt rè, nhưng bụng đói thật sự không chịu được, há miệng liền đem muỗng cháo nuốt vào.
Thế nhưng thời gian dài không ăn uống, quá trình nuốt xuống rất thống khổ. Lục Lê che miệng lại ho khan vài tiếng, cổ họng đau rát, nhưng hắn vẫn đem muỗng cháo nuốt vào trong bụng.
Từ Trăn rất hưởng thụ quá trình đút cho hắn ăn, Lục Lê sớm hầu hạ đã quen, lúc này cũng không có ý kiến gì.
Tuy rằng chỉ uống nửa bát cháo, thế nhưng chỉ cần ăn được cơm Lục Lê cảm giác mình căng tràn sức sống rồi.
Ít nhất hắn sẽ không bởi vì bệnh kén ăn mà bị chết đói.
Lục Lê ăn xong liền đứng lên, lưu lại câu nói ‘Dọn dẹp sạch sẽ’ sau đó một lần nữa trở về nằm trên ghế salông, lẳng lặng nghe trong phòng bếp vang lên tiếng nước.
Khi tiếng nước dần dần tắt xuống, Lục Lê lại nghe được tiếng bước chân hướng về hắn đi tới.
Từ Trăn quỳ gối bên sô pha, lấy tay đặt lên bụng Lục Lê nhẹ nhàng xoa bóp, nói rằng: “Ăn cơm xong không nên nằm xuống, đối với thân thể không tốt.”
Cậu nói câu này như đã nói trăm ngàn lần, Lục Lê nghe được bên tai cảm thấy quen thuộc, thế nhưng hắn hoàn toàn không nhớ ra được đã từng nghe vào lúc nào, địa điểm nào, cùng Từ Trăn nói những lời như vậy.
Sức Từ Trăn không lớn không nhỏ, khiến hắn cảm giác thật thoải mái.
Từ Trăn bỗng nhiên nói: “Em rất cao hứng.”
Lục Lê muốn nói, cậu cao hứng liên quan gì tới tôi.
Từ Trăn nói tiếp: “Ngày hôm nay anh từ chối chị ấy, em rất cao hứng.”
Lục Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra tên biến thái là nói chuyện đó. Xem ra nếu như hắn tiếp nhận tâm ý Tôn Hiểu Cầm, không chắc Từ Trăn sẽ làm ra chuyện gì.
Hắn không nhịn được ở trong lòng mắng biến thái.
Từ Trăn đem kính mắt của hắn lấy xuống, không nhịn được cúi người hôn lên môi nam nhân, không chút nào thoả mãn đem đầu lưỡi đi vào, dùng đầu lưỡi ấm nóng trêu chọc đầu lưỡi Lục Lê, vui sướng hút nước bọt trong miệng hắn.
Lục Lê sửng sốt một chút, nhưng không đẩy ra Từ Trăn, trong đầu hắn bỗng nhiên chợt lóe lên ký ức, hắn phát hiện tựa hồ hai người từng làm vô số lần tiếp xúc thân mật như vậy.
Vô số lần hôn môi ngọt ngào, vô số lần vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Hắn vâng theo bản năng phản xạ, giơ lên cánh tay vòng lấy Từ Trăn, không để ý trên người quỷ lạnh lẽo, để cho hai người càng thêm gần kề.
Động tác Từ Trăn trở nên càng thêm kịch liệt, đợi đến khi cả hai tách ra, đầu lưỡi Lục Lê đều bị cậu mút vào tê dại.
Từ Trăn chạm lên trán của hắn, trong thanh âm là một mảnh khinh nhu, cậu nói: “Em thật thích anh, em yêu anh lắm.”
Lục Lê không biết cậu yêu chính là mình bây giờ, hay vẫn là Tô Mộ trước đây.
Hơn nữa không biết tại sao Từ Trăn từ sáng đến tối đều treo lên người hắn.
Trong lòng Lục Lê dâng lên một trận chua xót.
Quỷ hạnh phúc than nhẹ: “Anh còn nhớ em.”
Lục Lê bình tĩnh nhìn cậu, thành thực trả lời: “Trong trí nhớ tôi không có cậu.”
Từ Trăn cũng nhìn hắn, lông mi đen run rẩy, trong mắt tràn ngập si dại cùng mê luyến, Từ Trăn nói: “Em sẽ khiến anh nhớ tới em.”
Lục Lê nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tay Từ Trăn dò vào áo hắn, hắn khẽ nhíu lông mày lại, nói rằng: “Ngày hôm nay tôi rất mệt.”
Từ Trăn biết hắn hiểu lầm chính mình, nói: “Em chỉ muốn giúp anh xoa bóp.”
Lục Lê để cậu vì chính mình xoa bóp thân thể đau nhức.
Tay Từ Trăn không còn lạnh lẽo nữa, trái lại như có nhiệt độ của nhân loại, ít nhất không khiến cho Lục Lên run rẩy nữa.
Không bao lâu sau hắn không chống đỡ được cơn buồn ngủ mãnh liệt, liền ngủ thiếp đi.
Từ Trăn nhìn nam nhân ngủ say, lưu luyến hôn lên khóe môi của hắn, một lần nữa lặp lại lời nói: “Anh là của em.”
Cố chấp lại điên cuồng, hận không thể đem hắn ăn sạch vào bụng, huyết nhục dung hợp lại thành một.
Cách ngày Lục Lê không cần đi làm, thế nhưng chuông đồng hồ vẫn đúng bảy giờ vang lên đánh thức hắn dậy.
Lục Lê ngủ đến mơ mơ màng màng, hắn cảm giác thân thể so với hôm qua tốt lắm rồi, ngay cả cơn sốt cũng triệt để tiêu bớt.
Hắn liếc mắt nhìn hai phía, vẫn không phát hiện ra Từ Trăn.
Lục Lê hỏi hệ thống Từ Trăn đâu.
Hệ thống nói không biết, sau đó nói cho hắn: “Ban ngày anh không nhìn thấy cậu ấy, chỉ có vào buổi tối cậu ấy mới có thể lấy phương thức thực thể xuất hiện.”
Lục Lê hỏi: “Trước đây Tô Mộ cùng nó đến cùng có mối quan hệ gì?” Hệ thống chưa kịp lên tiếng hắn đã giành nói trước, “Mày đừng nói mày cũng không biết, tao mất trí nhớ không lẽ mày cũng mất trí nhớ theo tao?”
Hệ thống do dự nói: “Tui không biết thật đó.”
Bị hệ thống hố qua nhiều lần như vậy, Lục Lê cũng không biết có nên hay không nên tin hệ thống, cuối cùng hắn lựa chọn không tiếp tục nói nữa.
Hệ thống còn rất oan ức cùng hắn giải thích.
Lục Lê nói: “Đối phương không muốn tiếp thu tin tức của mày, cũng hướng về mày ném một con chó.”
Hệ thống nói: “Tuy rằng anh rất ngốc, thế nhưng ba lúc nào cũng yêu anh.”
Lục Lê mắng: “Cút mẹ mày đi.”
Lục Lê tỉnh lại liền cảm giác khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều không dễ chịu, không phải sinh lý không dễ chịu, mà là trong lòng.
Hiện tại hắn bức thiết muốn đi tắm nước nóng, để đền bù ngày hôm qua sinh bệnh không có tắm rửa.
Lục Lê kỳ thực không có một chút xíu nào muốn đi tắm, thế nhưng thật sự không nhịn được mâu thuẫn trong lòng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đi vào phòng tắm.
Hắn trước tiên vặn vòi nước nóng trong bồn ra, cởi áo ngủ, đem mặt trên không bằng phẳng nhăn nheo làm cho dẹp xuống, lúc này mới thỏa mãn xoay người chờ đợi nước nóng.
Đến khi Lục Lê ngâm mình trong nước nóng, hắn thoải mái thở một tiếng, nhắm hai mắt lại, sương mù mịt mờ phả lên mặt hắn nhiễm phải một chút phấn hồng.
Tắm xong Lục Lê trực tiếp mặc áo ngủ vào, ngày hôm qua ngủ cả ngày khiến tinh thần hắn tốt lên rất nhiều. Hắn ngồi xếp bằng trên ghế salông, mở ti vi tinh thể lỏng, dùng remote ti vi tìm kiếm tiết mục để xem.
Lục Lê nhìn thấy bộ phim trinh thám hắn đã từng xem ở thế giới đầu tiên, hiện tại đang phát sóng tập .
Lục Lê kinh ngạc hỏi hệ thống: “Lẽ nào thế giới này chính là thế giới thứ nhất? Tại sao còn có cả bộ phim này?”
Hệ thống nói: “Nhìn anh có vẻ thích bộ phim này nên tui đã cấy ghép sang bên đây.”
Lục Lê: “… Ờ, cám ơn mày.”
Kỳ thực Lục Lê sở dĩ yêu thích bộ phim này, là bởi vì hắn đã từng viết qua loại đề tài giống y như đúc kịch bản phim, chỉ là không có người thưởng thức, đương nhiên cũng không được lên phim truyền hình.
Mà hắn nhìn kịch bản này quả thực thỏa mãn hết thảy mọi kì vọng của hắn, bất kể là diễn viên, đạo cụ, hay vẫn là nội dung phim, đều giống y như đúc trong trí tưởng tượng của hắn.
Lục Lê rất kỳ quái chính là, trong bộ phim này hắn không tìm ra được ai là người sản xuất phim, biên kịch, thậm chí là đạo diễn.
Hệ thống đánh gãy Lục Lê suy tư, nói rằng: “Từ Trăn bên cạnh anh.”
Lục Lê từ bên trong hồi tưởng thoát ra ngoài, hắn không quan tâm nói: “Ở ngay bên cạnh thì cứ ở đi, có thể làm gì được tao.”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Ban ngày có thể ‘làm’ chết anh.”
Lục Lê hít một hơi thật sâu nói: “Biến.”
Sau khi mắng hệ thống xong, Lục Lê tắt ti vi, hắn nghiêng đầu nhìn bên cạnh một chút không khí trước mặt, thăm dò nói: “Từ Trăn?”
Âm thanh nam nhân nhẹ hoãn đáp lại: “Em đây.”
Lục Lê nhìn ngoài cửa sổ một mảnh trời quang, sau đó nói: “Cậu có thể ngừng quấn quít lấy tôi được không?”
Lời nói của hắn như lưỡi kiếm đâm thủng tâm Từ Trăn, rõ ràng không cảm giác được nơi đau đớn lúc này lại miễn cưỡng đau lên.
Khóe miệng Lục Lê bỗng nhiên nâng lên một nụ cười tàn nhẫn, hắn nói: “Như cậu đây, là đang buộc tôi tự sát đấy.”
Mặc kệ ký ức kiếp trước như thế nào, hắn bây giờ không nhớ ra được chính là không nhớ ra được. Vừa nghĩ tới Từ Trăn cùng Tô Mộ trước đây đối với hắn dính chặt lấy, nhiều lần nói lời yêu, trong lòng Lục Lê như con mèo cào loạn, buồn bực không chịu nổi.
Nếu như vậy, chẳng bằng trực tiếp từ chối tâm ý Từ Trăn, hai người đoạn tuyệt mối quan hệ từ đây.