Lục Lê nhìn bầu trời tờ mờ sáng, mây đen u ám che kín ánh mặt trời, hết thẩy hiện ra không khí nặng nề. Hắn đem điếu thuốc trong tay hút lên, từ trong miệng phun ra một vòng khói.
Lục Lê nói: “Hệ thống, có phải mày gạt tao chuyện gì không?” Hắn tuy rằng có lúc khá là trì độn, nhưng rất nhiều chuyện trực giác nhạy cảm hơn người bình thường.
Không đúng, phi thường không đúng. Mặc kệ là chuyện Thư Nhiên hay chuyện Lương gia, hắn phái người đi tìm hiểu tin tức đều không có manh mối gì, theo lý thuyết thân phận của hắn ở thành phố A đủ để muốn có tin tức gì tất sẽ có tin đó, hiện tại có thể…
Hệ thống đúng quy trình nói: “Cậu chủ, bản hệ thống không lừa gạt cậu.”
Lục Lê càng thêm nghi hoặc hỏi ngược lại: “Vì sao Lương gia sụp đổ, ai là người đứng đằng sau?”
Hệ thống giả chết trầm mặc một hồi, mới nói: “…Tui cũng không biết.”
Lục Lê rút một hơi thuốc lá, mắng: “Mày cái này không biết, cái kia không biết. Tao mang theo mày được ích lợi gì? Mày có nên nghĩ thông suốt tự đóng lại chính mình?”
Hệ thống kiềm chế cơn tức giận, nó làm sao không nghĩ, quả thực nếu chết rồi, cậu chủ gà của nó có thể qua thế giới này sao, nó nói: “Cậu có thể để Thư Nhiên yêu sao? Có thể làm cho độ HE đạt đỉnh sao? Có thể nhanh lên một chút kết thúc cái vòng luân hồi này sao?”
Hệ thống nói chuyện thô tục sẽ bị che đậy, hắn liền như thế não tàn cùng hệ thống mắng nhau nửa ngày, cuối cùng mệt bở hơi tai nói: “Con ngoan, ba thật không trông cậy nổi vào con.” Giọng nói kia mang theo nồng đậm thất vọng.
“…” Cháu ngoan, ông đây cũng không trông cậy nổi cháu.
Lục Lê lấy ra một điếu thuốc không dám bật lửa, bởi vì cổ họng thực sự quá đau, giọng muốn khàn đi. Hắn ngửi thấy được mùi thơm đồ ăn, ho nhẹ đi ra phòng ngủ, quả nhiên thấy Thư Nhiên đeo tạp dề, như ngày hôm qua làm cơm cho hắn.
Cái dáng dấp kia thật giống mẫu hình vợ hiền tề gia nội trợ, nếu như Thư Nhiên là con gái, Diệp Tu Minh khẳng định đã sớm đem cậu cưới về.
Đáng tiếc Thư Nhiên là nam.
Lục Lê chợt thở dài, Thư Nhiên lúc này mới nhận ra được phía sau có người, hắn quay đầu, ánh mặt trời nhảy nhót chiếu xuống mái tóc đen tuyền, hình dáng cậu nhu hòa. Cậu nhìn thấy nam nhân bất chợt lộ ra nụ cười, nụ cười kia ấm áp ôn nhu, quả thực có thể đem tâm tình cứng rắn hòa tan.
Đáng tiếc Lục Lê khẩn cấp đi tìm ly nước, liếc mắt mỉm cười nhìn cậu qua loa. Hắn đem tầm mắt phóng tới tủ âm tường treo lủng lẳng phía trên, Thư Nhiên đứng ở dưới làm cơm hắn suy nghĩ một chút, quyết định dựa vào thiếu niên gần một tí, sau đó chính mình đi lấy cái ly.
Thư Nhiên nhận ra được lồng ngực nam nhân rắn chắc chống đỡ trên lưng mình, nghe thấy được mùi thuốc lá nồng nặc. Toàn thân cậu cứng ngắc, khóe miệng mỉm cười ngưng trệ, lông mày đẹp đẽ nhăn lại, cậu không làm động tác dư thừa, chờ đợi không chút biến sắc, trên tay thông thạo động tác chiên xào.
Lục Lê mở ra mặt trên tủ bát, đem một ly thủy tinh lấy ra. Ngày hôm qua Thư Nhiên đem hết thảy chén cùng bộ đồ ăn đều rửa sạch sẽ cất vào bên trong, sắp xếp chỉnh tề, không trách Lục Lê tìm ở nơi khác đều không thấy.
Hắn không chú ý tới tư thế hiện tại của chính mình có bao nhiêu ám muội, ở phía xa nhìn lại, như đem đầu thiếu niên ôm vào trong lồng ngực hắn, thân mật triền miên phảng phất bên người.
Chí ít Lương Cảnh nhìn thấy là như thế.
Lương Cảnh huýt sáo, cười trêu nói: “Sáng sớm làm mù mắt chó FA nha!”
Lục Lê không rảnh phản ứng với cậu ta, lấy được cái ly sau đó liền nhanh đi ra nhà bếp, dĩ nhiên không chú ý tới Thư Nhiên đột nhiên thanh tĩnh lại. Hắn tới trên bàn rót ly nước trà lạnh, uống một ngụm hết sạch.
Uống xong cảm thán, nước lạnh xuyên tim, tâm tê tái.
Tâm tình trở nên tốt hơn Lục Lê liếc xéo Lương Cảnh, đối với hắn nói: “Ngày hôm nay tôi còn phải đi làm, không rảnh đùa giỡn với cậu, cậu muốn làm gì liền làm đi.” Nói xong hắn không cảm giác ngạc nhiên gì, giọng nói khàn khàn quả thực hết thuốc chữa, xem ra đoạn thời gian sau không thể hút thuốc nữa.
Lương Cảnh cho rằng tối hôm qua Lục Lê trải qua đêm xuân nồng nhiệt, hướng về hắn nháy mắt bỡn cợt mấy cái: “Tôi nói làm sao cậu không theo tôi ra ngoài, hóa ra cùng con thỏ nhỏ chơi đùa… Cổ họng cậu tắc tiếng mấy ngày rồi? Thời điểm hai người lên giường không phải chỉ lôi kéo cổ họng thôi chứ?”
Lục Lê đã quen thuộc cách nói chuyện từ cậu ta, hơi nhíu mày nhưng không phản bác.
Lương Cảnh thấy hắn không phản bác lời mình, biểu hiện càng thêm kinh ngạc, hắn dính sát vào người Lục Lê, đối với hắn nói: “Không phải chứ? Cậu thật coi trọng MB này? Cuối cùng có người có thể đem Diệp Tu Minh cậu buộc lại?”
“…” Người anh em, lẽ nào cậu không ngửi thấy được trên người tôi nặng mùi khói thuốc à. Được rồi, trên thực tế Lương Cảnh đúng là ngửi thấy được, nhưng đầu cậu ta suy nghĩ đầy đen tối không hề nghĩ đến là hắn hút thuốc, vui sướng như đang phê cần.
Lục Lê nói: “Đầu tiên tôi cùng cậu không giống nhau tôi không phải cẩu, không ai có thể buộc lại tôi. Thứ hai, tôi với cậu ấy chỉ là hứng khởi nhất thời, vui đùa một chút mà thôi, cậu hiểu chưa?”
Rất tốt, lời hắn nói lúc này Thư Nhiên vừa vặn bưng dĩa từ phòng bếp đi ra. Lục Lê khẳng định cậu ấy có thể nghe được, bởi vì hắn nhìn thấy dĩa trên tay thiếu niên run lên, suýt chút nữa rơi xuống đất.
Lương Cảnh hiểu rõ nở nụ cười, cậu vỗ vai Lục Lê, dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác: “Được được được, cho cậu điểm.”
Lục Lê tóm lấy tay cậu ta hất văng ra khỏi vai mình, không hướng về thiếu niên viền mắt đỏ chót giải thích, đối với Lương Cảnh nói: “Anh hai cậu tối hôm qua gọi điện thoại cho tôi, tôi nói cậu ngủ ở nhà tôi. Cậu cơm nước xong lập tức đi về nhà liền cho tôi.”
Lương Cảnh mặt lập tức liền xụ xuống, một đêm say rượu khí sắc cậu tiều tụy rất nhiều, lúc này nghe được thời điểm anh hai cậu nhưng không giống như thường ngày kêu rên, trong mắt tựa hồ né qua một tia mờ mịt.
Lục Lê cảm thấy trạng thái tinh thần cậu ta hiện tại có vấn đề, nhưng Lương Cảnh mạnh miệng cái gì cũng không nói.
Thư Nhiên cúi đầu yên tĩnh ăn cơm, như U Linh không cảm giác tồn tại. Lục Lê cách cậu tương đối gần, hắn ngẩng đầu xem xét thiếu niên cúi đầu, phát hiện cậu cắn môi, nước mắt thi nhau chảy xuống.
“…” Lục Lê giờ phút này tâm tình phức tạp.
Nếu như Lương Cảnh hướng về hắn khóc, hắn còn có thể đi tới cho cậu ta một đấm làm hắn tỉnh táo lại, còn Thư Nhiên như một cô gái nhỏ ngồi khóc như vậy, hắn liền cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Lương Cảnh ba thanh hai cái cơm nước xong, sau đó đem dĩa đẩy một cái, lau miệng, nói: “Tôi không theo anh ta quay về đâu, cậu cho tôi ở nhờ nhà đi, sau này có nơi vui chơi nào mới mở tôi sẽ bao cậu sau.”
Nói xong, Lục Lê chưa kịp phản ứng, cậu ta liền hai ba bước chạy thẳng về phòng.
Sau đó, cạch một tiếng đem cửa khóa lại.
Lục Lê cạn lời.
Thư Nhiên một bên vừa ăn cơm vừa chan nước mắt, Lục Lê cảm giác mình nên an ủi cậu ấy hai câu, nhưng hắn thực sự không biết nên nói cái gì, cuối cùng đơn giản liền ngậm miệng lại.
Bầu không khí lặng im này kéo dài đến lúc Lục Lê lái xe đem thiếu niên đưa tới trường học, lúc này thiếu niên ngưng khóc, chỉ là viền mắt thoáng hiện ra sắc hồng, hắn mím đôi môi mỏng, không nói một lời, hiển nhiên dáng vẻ đang tức giận.
Lục Lê quyết định nhắc nhở thiếu niên thân phận của cậu, bọn họ căn bản không phải quan hệ bao dưỡng cùng bị bao dưỡng, mà là quan hệ giúp đỡ cùng bị giúp đỡ. Vì lẽ đó cậu không cần phải vì mình mà thương tâm, hắn đối với Thư Nhiên nói: “Thư Nhiên, anh phải nói rõ ràng chuyện này cho cậu hiểu, anh làm gì, muốn cùng ai với nhau, đều không đến lượt cậu phải đi quản.
Nhiệm vụ hiện tại chủ yếu chính là học tập, không nên để chuyện dư thừa chiếm cứ trái tim cậu. Thiếu niên, phải phấn đấu!
Thư Nhiên nước mắt lưng tròng, nhẫn nhịn nước mắt sắp chảy xuống, sắc mặt tái nhợt đối với Lục Lê nói: “Diệp tiên sinh, em biết rõ thân phận chính mình…”
Lục Lê rất hài lòng gật gù.
Ai biết một giây sau cậu còn nói: “Em sẽ bảo vệ tốt bản thân ở lại bên người Diệp tiên sinh, tuyệt đối sẽ không quản những việc không liên quan đến mình”
Chờ, chờ chút! Câu nói này làm sao khó chịu như thế?
Lục Lê duỗi tay Nhĩ Khang, đáng tiếc Thư Nhiên xuống xe hồn lìa khỏi xác, đi không quay đầu lại.
Nhìn thiếu niên thân ảnh đơn bạc, Lục Lê mới nhớ tới thiếp lập của mình là tra công, cẩn thận nghĩ một hồi đối thoại vừa nãy không chỗ nào không đúng, liền đạp chân ga, xe đi hướng về công ty.
Lục Lê thừa dịp dùng thang máy chuyên dụng đi đến tầng cao nhất, dọc theo đường đi thu hoạch không ít “Diệp tổng, chào buổi sáng” cùng các mỹ nữ văn phòng quăng mị nhãn, đã thành thói quen sinh hoạt như vậy Lục Lê không đến nỗi như vừa bắt đầu còn có thể lúc không có người lộ ra nụ cười hèn mọn, còn làm tâm tình hắn khoan khoái.
Lục Lê vừa bắt đầu đến thế giới này thời điểm còn kỳ vọng mình có thể ôm ấp em gái, thời điểm nhàn rỗi nói chuyện yêu đương, một đoạn oanh oanh liệt liệt tình yêu văn phòng.
Từ khi hệ thống cường điệu không thể OOC muốn đem tinh thần tập trung đến thế giới hướng dẫn, Lục Lê liền cảm thấy thế giới ác ý sâu sắc.
Thư ký An Đình vừa thấy Lục Lê liền tiến lên đón, đem một xấp tài liệu đưa cho hắn, một bên đem cuốn sổ móc ra một bên hướng về hắn nói rõ lịch trình làm việc một ngày.
Lục Lê vừa nghe vừa nghĩ, nếu như không biết còn tưởng hắn là ngôi sao nổi tiếng, lịch trình hàng ngày nhiều không thở nổi, có lúc ngày thứ bảy còn phải tăng ca không được nghỉ ngơi.
Có điều Diệp Tu Minh tuy rằng phong lưu đàn đúm, thế nhưng công và tư hắn phân biệt rõ ràng, ở nơi nào liền làm chuyện đó. Vì vậy thời điểm ở công ty, Lục Lê luôn là một bộ dáng dấp nghiêm cẩn nghiêm túc, hắn như vậy nếu để cho Lương Cảnh nhìn thấy nhất định sẽ trắng trợn cười nhạo một trận.
Chờ Lục Lê từ công ty đi ra đã hơn sáu giờ chiều, hắn khó chịu một hồi, còn không biết về nhà làm sao đối mặt Thư Nhiên, ngược lại nghĩ đến cái tên Lương Cảnh ở lại nhà hắn không đi, tuy rằng cậu ta là đồng đội heo, nhưng có tên kia ở nên không đến nỗi quá lúng túng.
Lục Lê lái xe về nhà người đầy uể oải, di chứng ngồi trong văn phòng quá nhiều, Đến cửa nhà, hắn nhìn bên trong ánh đèn ấm áp soi sáng ra ngoài, gõ cửa.
Cửa từ bên trong mở ra, Thư Nhiên mặc trên người vệ y rộng rãi, tạp dề vây quanh, thấy hắn trở về không giống ngày thường tràn đầy ý cười, chỉ câu nệ nói: “Diệp tiên sinh.”
Lục Lê thuận miệng đáp một tiếng, đem túi công văn vất trên ghế salông, cả người đều co quắp phía trên. Có điều hắn cấp tốc điều chỉnh tình trạng chính mình, để động tác đơn giản bên trong như vậy tràn ngập thành thục cùng tao nhã.
Tầm mắt hắn nhìn chung quanh một vòng, không nhìn thấy Lương Cảnh, hỏi: “Lương Cảnh đâu? Cậu ta đi rồi?”
Thư Nhiên gật đầu, trầm mặc quỳ gối bên sô pha, vì hắn xoa bóp cẳng chân.
Phỏng chừng anh hai Lương gia tự mình tới bắt người, hắn lần đầu tiên nhìn thấy chứng cưng chiều em trai, người em làm gì đều bao dung sủng nịch, Lương Cảnh làm ra chuyện gì anh ta ở phía sau đi theo chùi mông cậu ta.
Lục Lê nghiêng người dựa vào ghế salông, thị giác như vậy có thể nhìn thấy gò má cùng đoạn cổ nhỏ thiếu niên trắng nõn, sợi tóc màu đen đem cả người cậu nhìn nhu thuận cực kỳ, ngón tay thon dài như ngọc chỉ ở trên đùi hắn nhào nặn, đem hắn một ngày uể oải đều tan biến đi.
Lục Lê phát hiện mình càng ngày càng quen thuộc Thư Nhiên chăm sóc, tập tính này dần biến thành tự nhiên, hắn đối với thiếu niên không còn chống cự như trước.
Thư Nhiên nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng từ trong miệng bỏ ra một câu, hắn nói: “Diệp tiên sinh, anh vẫn chăm sóc em… Có được hay không.”
Lục Lê trả lời đương nhiên: “Được.” Anh đây có tiền, chăm sóc một mình cậu không tính là gì.
Thư Nhiên được hứa hẹn thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng liền uốn cong lên.