Ngồi đối diện Lục Lê chính là nữ nhân có nghệ danh Amy, tên thật Tôn San San, là ngôi sao giải trí nóng bỏng tay dưới trướng một ngôi sao nữ khác, năm ngoái dựa vào một bộ phim cổ trang hậu cung (Cung Tâm Kế) một đêm liền thành danh, một lần đoạt được diễn viên vòng nguyệt quế, từ đây hồng thấu nửa bầu trời.
Tôn San San ăn mặc khiêu gợi váy ngắn màu đỏ liền thân, dáng ngồi hai chân trùng điệp nhau, đem mắt kính râm gỡ xuống, đối với y nói: “Anh Cố, chỉ có anh một mình ngồi ở đây sao?”
Lục Lê ngồi ở vị trí khá là bí ẩn, người lui tới đều sẽ không chú ý bên này.
Phỏng chừng Tôn San San là bởi vì nhìn thấy hắn đậu xe vì lẽ đó vào đây tìm, sau đó dáng vẻ giả vờ trùng hợp gặp nhau.
Lục Lê rất muốn đem “Ba trăm lời nói làm cô gái yêu bạn” mới vừa đọc được đều dùng đến trên người cô, do phải duy trì thiết lập, y chỉ có thể không mặn không nhạt đáp một tiếng: “Amy, sao lại rảnh rỗi đến đây uống cà phê?”
Tôn San San cười nói: “Gần đây không có dự án phim, nhàn đến phát chán liền đi ra ngoài dạo, không nghĩ tới vừa vặn gặp phải anh ở đây.”
Nói xong, cô gọi tiếp viên kêu ly cà phê.
Nghe cô ta nói những lời này trong lòng Lục Lê không tin, nếu như Tôn San San không có dự án phim, vậy hơn một nửa ngôi sao giải trí khác đều không có phim để nhận.
Làm cho Lục Lê phiền muộn nhất chính là không phải bên cạnh y có nữ thần trong mộng phù hợp, thế nhưng chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn không thể ăn, mà là nữ thần chính là người yêu định mệnh trong thế giới này, vị hôn thê của Cố Du, giữa hai người gặp nhau không chỉ là mối quan hệ giữa ông chủ và ngôi sao.
Cố Du vốn đối với nữ nhân không có tình cảm gì, cưới Tôn San San chỉ là muốn hoàn thành nguyện vọng của bà ngoại đang bệnh nặng, thuận tiện hướng ngoại giới giả bộ ngớ ngẩn, vừa vặn khi đó trong nhà Tôn San San cũng đang bức hôn, hai người cùng chung chí hướng liền tiến đến một thỏa thuận.
Có điều cũng chính bởi vì Cố Du kết hôn, Trình Hoài Cẩn mới vừa nhen nhóm chút tình cảm tâm lại triệt để lạnh lẽo xuống.
Mãi đến tận cuối cùng hai người không thể tránh khỏi càng chạy càng xa.
Lục Lê nở nụ cười, y nhấp một ngụm cà phê nói: “Cô nói những lời này, người ngoài không biết còn tưởng rằng công ty cố ý đóng băng cô, tuần san giải trí bên ngoài vẫn đang tuyên truyền Tôn diễn viên lúc nào đổi nghề.”
Tôn San San danh tiếng hiện tại đang nổi, các ngôi sao lớn cường điệu bồi dưỡng phủng trong tay, mỗi kịch bản phim đều dâng lên cho cô lựa chọn.
Chỉ có cô không lọt nổi vào mắt xanh, không người khác không lọt vào mắt cô.
Tôn San San gắt giọng: “Anh Cố, anh ăn nói cho cẩn thận. Chỉ cần có anh ở đây, em làm sao đổi nghề cho được?”
Nói xong, còn đưa cho Lục Lê một ánh mắt khiêu khích.
Thấy nam nhân đẹp trai trước mặt không hề bị lay động, Tôn San San thở dài, tràn ngập tiếc nuối nói: “Anh Cố, xem ra anh thật sự không thích em sao?”
Cố Du người này mặt ngoài đều rất tốt, xu hướng tình dục ở bên ngoài biểu hiện phi thường bình thường, cũng chỉ có số ít các mối quan hệ tốt mới biết, kỳ thực Cố Du không yêu những cô gái xinh đẹp.
Nội tâm Lục Lê vô cùng đau đớn, thế nhưng chỉ có thể phát ra thẻ người tốt cho cô: “Amy cô rất tốt, nhưng không phải kiểu người mà tôi yêu.”
Tôn San San thở dài nặng nề: “Không biết dạng người gì mới có thể làm cho anh Cố cảm thấy hứng thú đây.”
Lục Lê cùng cô tùy tiện hàn huyên một hồi, y cầm điện thoại di động lên nhìn xuống, đã hơn một giờ chiều.
Thời điểm một giờ.
Sẽ có hộ sĩ đi kiểm tra từng phòng.
Nghĩ muốn đến bệnh viện nhìn Trình Hoài Cẩn, Lục Lê đứng lên, hướng về Tôn San San nói: “Tôi có việc phải đi trước, lần này để tôi mời khách, đợi lát nữa tính tiền cô không cần phải trả.”
Tôn San San hướng về hắn lắc lắc tay, cũng không khách khí, liền nói: “Anh Cố là một người bận bịu, vậy trước tiên em xin cám ơn.”
Từ quán cà phê Lục Lê đi ra ngoài liền lái xe đi bệnh viện, đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy sách trên tay Trình Hoài Cẩn đặt bên cạnh, người đã ngủ rồi.
Cậu xem ra ngủ rất say, sắc mặt hiện ra bệnh trạng trắng bệch, mái tóc che ở trên mí mắt, theo hô hấp nhợt nhạt mà rung động. Ánh mặt trời chiếu xuống mãnh liệt ở trên mặt, đang ngủ cậu cũng không yên ổn mà cau mày.
Như thế nào đi chăng nữa Lục Lê cũng phải đem tình cảm cá nhân đặt lên trên người cậu, thế nhưng không thể phủ nhận chính là, mẹ kiếp thanh niên này thật đúng là quá đẹp trai đi mà.
Lục Lê tiến lên đem rèm cửa sổ kéo xuống, ánh mặt trời mới dịu bớt trở nên không chói mắt. Y ngồi vào bên cạnh giường dành riêng cho người nhà bệnh nhân, suy nghĩ muốn hay không muốn tìm người chăm sóc cho Trình Hoài Cẩn.
Có điều Lục Lê cảm thấy không cần vội vã, y nghĩ Trình Hoài Cẩn đánh không lại y lại không thể làm gì y được.
Lục Lê tựa ở bên giường chơi di động, vừa nhìn chằm chằm Trình Hoài Cẩn một chút, chờ đến khi chơi gần thua, liền xuống giường đi về phía đầu giường kia bấm vào nút màu đỏ.
Thời điểm hộ sĩ châm cứu, Trình Hoài Cẩn cảm nhận được trên tay đau nhói, mới chậm rãi tỉnh lại.
Cô hộ sĩ dùng miếng bông đè lại tay cậu, vừa ngẩng đầu đối diện tầm mắt Trình Hoài Cẩn, mặt dài ra một hồi liền đỏ mặt, kích động nói: “Trình, Trình tiên sinh, anh tỉnh rồi.”
Trình Hoài Cẩn rút tay ra, dùng một cái tay khác đè lại cầm máu, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Lục Lê ở một bên theo dõi lập tức tiến lên, đem tay Trình Hoài Cẩn nắm trong tay mình, ân cần nói: “Để tôi làm đi.”
Sau đó đối với cô hộ sĩ nói: “Cô bé à, khổ cực cho em rồi, mau mau đi làm đi.”
Cô hộ sĩ lưu luyến đi ra ngoài.
Lục Lê đợi cô hộ sĩ vừa đi, liền lập tức đem vẻ mặt lễ độ nho nhã thay đổi, ngược lại nghiến răng nghiến lợi đối với Trình Hoài Cẩn nói rằng: “Cái con nhỏ hộ sĩ kia không phải có một chân với cậu chứ? Nhìn ánh mắt cô ta nhìn cậu mà xem, hận không thể lên giường này chịch nhau cả ngày.”
Trình Hoài Cẩn muốn đem tay rút ra, Lục Lê nắm thật chặt không buông, thanh niên nhăn lại lông mày đẹp đẽ, không thể làm gì khác hơn là tùy ý cho y nắm.
Lục Lê thấy cậu không nói lời nào càng hăng hái ép hỏi: “Cậu không nói lời nào chứng tỏ đây là ngầm thừa nhận? Cậu đúng là muốn cùng con nhỏ hộ sĩ lên giường? mẹ nó cậu thử xem, tôi đánh gãy cái chân còn lại của cậu có tin hay không?”
Trình Hoài Cẩn vốn không muốn để ý đến y, sau đó nhìn Lục Lê dây dưa không tha, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Tôi không có.”
Lục Lê nhấc miếng bông trên tay cậu lên nhìn một chút, phát hiện máu đã ngừng chảy, tiện tay đem miếng bông ném một cái, vẫn nắm tay cậu không buông ra.
Lục Lê nói: “Con mẹ nó hiện tại cậu chính là người của ông đây, đừng hòng mơ tưởng tới người khác, biết không?”
Trình Hoài Cẩn nhắm mắt lại, đối với y lạnh nhạt.
Lục Lê cũng cảm thấy quá vô căn cứ, có điều cơ bản là muốn cho Trình Hoài Cẩn biết mình thuộc loại dính người không buông, không cho cậu làm loạn chỉ có thể chính mình làm loạn. Thấy đạt được mục đích, y mới thả tay thanh niên ra.
Lúc này Trình Hoài Cẩn mới giật giật tay, lấy cùi chỏ chống đỡ thân thể, muốn ngồi dậy.
Lục Lê đi lên hỗ trợ, đỡ người cậu ngồi dậy, chờ cậu ngồi vững vàng, đem hai cái gối lót ở sau lưng cậu.
Thân thể Trình Hoài Cẩn thời điểm y đụng vào người nháy mắt cứng cả lên, sau đó thả lỏng ra.
Thấy cậu hướng về tủ đầu giường đưa tay, Lục Lê thuận lợi liền đem quyển sách kia đưa cho cậu, liền nói: “Nếu đã kí xong hợp đồng, cậu phải hầu hạ ông đây cho thật cao hứng, cũng đừng có mà léng phéng bên ngoài, có nghe hay không?”
Trình Hoài Cẩn đối với việc y ồn ào đều không phản ứng, cúi đầu mở sách ra, tóc rối màu đen che chắn ở trên trán, cậu đưa tay đem tóc mai dư thừa vén sau lỗ tai, tay thon dài như ngọc chỉ lật từng trang sách. Đơn giản chỉ vài động tác, cảnh tượng tao nhã như bức tranh vẽ bên trong.
Lục Lê đem lời kịch bản đều nói xong, y cảm thấy rất hài lòng, tiếp theo liền dựa người trên giường thân nhân chơi di động, lướt blog.
Kỳ thực Trình Hoài Cẩn cũng có blog cho riêng mình, chỉ có điều bên trong blog toàn hình ảnh không có nội dung, người hâm mộ lên đến một ngàn, khi Lục Lê biết được ngay lập tức dùng tài khoản cá nhân theo dõi cậu.
Tài khoản Lục Lê có tên gọi mỹ miều là , ở trong đó chỉ chia sẻ lại những tin tức Trình Hoài Cẩn đăng lên, cứ mỗi tin tức đều là vẻ mặt ái muội.
Lục Lê đem mành cửa kéo ra chừa lại cái khe nhỏ, ánh sáng vàng tươi chiếu vào trên người Trình Hoài Cẩn, như tắm rửa dưới ánh sáng mặt trời, cứ như kính vạn hoa rực rỡ muôn màu soi sáng cả người thanh niên.
Quay đầu lại Trình Hoài Cẩn đúng dịp thấy Lục Lê đối với cậu trưng ra nụ cười si dại, tựa hồ không biết nói gì thêm.
Lục Lê cảm thấy vô luận là góc độ nào đi chăng nữa, cũng có thể đem Trình Hoài Cẩn ra được dáng vẻ mười phân vẹn mười, vì lẽ đó ở vài tấm hình bên trong tùy ý chọn một tấm, viết vài dòng chữ sau đó đưa lên blog.
“Nhìn đi, nam thần của tui có đẹp hay không! Đối với tui mà nói, siêu cấp đẹp! Siêu cấp đẹp! Siêu cấp đẹp.”
Hiện tại Trình Hoài Cẩn chưa nổi tiếng, hiệu suất đưa ra ánh sáng không cao, ở trong đoàn làm phim nhiều lắm chỉ là kẻ sai vặt. Hơn nữa trước vì đắc tội với người ta, vì lẽ đó bị chèn ép một trận. Thế nhưng trải qua lũng đoạn này, Trịnh Hoài Cẩn vẫn bị Cố Du phát hiện vào thời khắc đó.
Lục Lê tìm người đi thăm dò qua người Trình Hoài Cẩn đắc tội, thời điểm đó trong đoàn làm phim có vị đạo diễn có chút danh tiếng đang chọn vai nam thứ hai liền coi trọng Trình Hoài Cẩn, sau khi thử vai xong ông ta liền đưa cho cậu chìa khóa phòng khách sạn.
Trình Hoài Cẩn đương nhiên sẽ không đi, trở tay liền đem chìa khóa phòng kia ném vào thùng rác.
Tình cảnh này bị một diễn viên cạnh tranh đóng vai nam thứ hai khác phát hiện, hắn nhặt chìa khóa trong thùng rác lên, đêm đó liền đi tới khách sạn.
Kết quả nam diễn viên kia được đóng vai nam thứ hai, còn không biết nói gì đó với vị đạo diễn kia, Trình Hoài Cẩn vốn là ngôi sao mới nổi liền bị áp xuống chó cắn rách áo.
Lục Lê không để ý lắm quy tắc ngầm gì, dưới cái nhìn của y thế giới giải trí đặc biệt sâu không thấy đáy, may là thân phận của y bây giờ là ông chủ có tiền có quyền thế, mà không phải là minh tinh muốn đi làm giao dịch buôn bán thân xác này.
Có điều y cảm thấy nghẹn trong ngực chính là vị đạo diễn quy tắc ngầm Trình Hoài Cẩn kia, đúng là cái tên danh xứng với nam nhân.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Lục Lê liền không thoải mái.
Hắn không phải song tiêu, tuy rằng Lục Lê đối với Trình Hoài Cẩn không sinh ra bất kỳ tâm tư gì, thế nhưng y lại cảm thấy những người khác không xứng với Trình Hoài Cẩn, đặc biệt lại là một người đàn ông khác muốn qua đêm với cậu.
Lục Lê đang trong lúc xuất thần, di động vang lên từng hồi, y mở di động ra nhìn, phía dưới blog có mười mấy tin nhắn phản hồi lại.
Hoa cúc trong formalin: Trời đất ơi trời đất quỷ thần ơi! Đẹp đẹp đẹp quá! Đặc biệt đặc biệt đẹp! Người này là ai là ai? Có phải là ngôi sao mới nổi? Đẹp trai như thế vì sao tui chưa từng thấy qua bao giờ? Khẩn cầu giải đáp! Đem cúc hoa chính mình ngượng ngùng hiến cho các ngươi!
Âu Ba nốt ruồi: Khẩn cầu muốn biết thêm thông tin! Tui bị Thần Tình Yêu nhắm bắn vào tim rồi!
Những hàng dưới từng người từng người một vào bình luận, có người còn hỏi Lục Lê với người bên trong bức ảnh có mối quan hệ gì?
Lục Lê suy nghĩ một chút, hồi phục lại dáng vẻ mê muội.
Mỹ đức hồi phục dừng xe làm tình phong lâm muộn: “Đây là nam thần của tui! Của tui! Của tui! Đều là của tui! Các người liền ước ao đi ha ha ha.”
Lục Lê viết xong lời bình luận chính mình cả người nổi đầy da gà.
Y tắt điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn thanh niên bên cạnh, không nghĩ tới phía đối diện Trình Hoài Cẩn lia tầm mắt tới.
Trình Hoài Cẩn lập tức phiết đầu qua, vẻ mặt mang theo điểm khó có thể mở miệng.
Lục Lê nghi hoặc đi tới, hỏi: “Trình Hoài Cẩn, cậu làm sao vậy? Đau chân à?”
Trình Hoài Cẩn bị y hỏi sắc mặt càng không được tự nhiên, cậu trả lời: “Không phải.”
Lục Lê nhìn dáng vẻ cậu cũng không giống đau chân, liền hỏi lại lần nữa: “Vậy cậu bị làm sao?”
Trình Hoài Cẩn nhăn lại lông mày, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì.”
Lục Lê không tin, hỏi tiếp: “Con mẹ nó cậu tính tình giống như đàn bà úp úp mở mở, nói mau, đến cùng có chuyện gì?”
Thanh niên bị y làm phiền, môi mím lại giằng co một hồi, mới nói: “Phiền phức Cố tổng đem đồ vật phía dưới đưa cho tôi.”
Đồ vật phía dưới? Lục Lê ngồi xổm người nhìn xuống dưới, thấy dưới đáy giường trống rỗng chỉ đặt một bô tiểu màu trắng.
Lục Lê có chút lúng túng đem bô tiểu lấy ra, y rất muốn đi ra ngoài tránh hiềm nghi, cuối cùng vẫn là khẽ cắn răng, sau đó không thể chờ đợi được nữa dùng ngữ khí với Trình Hoài Cẩn nói: “Tôi đến giúp cậu?”
Cái nhìn trộm kia giống như nóng lòng muốn thử, cái biểu hiện hạ lưu hèn mọn kia, hai mắt kia lóe mấy vạn Volt, hình tượng sinh động đem một tên si mê cái đẹp thể hiện ra tất cả.
Trên mặt Trình Hoài Cẩn mang theo nét mặt không tự nhiên, ý chí kiên quyết lắc lắc đầu nói: “… Không cần.”
Lục Lê vỗ lên bờ vai cậu, dũng cảm nói: “Đều là nam nhân sợ cái gì, có lẽ nào cậu lại không có?”
Nói xong không nhịn nổi vội vã muốn đem quần thanh niên kéo xuống, Trình Hoài Cẩn nắm chặt tay Lục Lê, hai người không hề có một tiếng động trừng mắt nhau, sau đó thanh niên đối với loại không biết xấu hổ như y một lần nữa thỏa hiệp.
Lục Lê đứng bên giường thích ý huýt sáo, y thừa dịp Trình Hoài Cẩn không chú ý lập tức phiết đầu qua.
Nhìn đồ chơi này thật sự rất đau con mắt.
Nghe được tiếng nước qua đi, Lục Lê mới cười gượng cầm bô tiểu vào trong WC đổ đi, sau đó trở về miệng tiện trêu ghẹo nói: “Tôi nhìn thấy hết cả rồi, thế nào có muốn hay không tôi đến phụ trách?”
Trình Hoài Cẩn không thèm phản ứng y, tiếp tục nhìn sách trong tay.
Lục Lê cảm thấy, vì Trình Hoài Cẩn nên tìm một người chăm sóc, hiện tại y rất muốn thoát đi nơi này.