Ngày hôm sau Lam Thần xuống lầu ăn sáng đợi một lúc cũng không thấy Lam Tịch đâu, ngờ vực hỏi:
- Hôm này không phải chủ nhật, con bé không phải đến trường sao?
Quản gia sửng sốt:
- Tiểu thư đã đến trường rồi, thiếu gia.
Lam Thần thức dậy rất sớm, sáu giờ đã rời giường, vẫn không có nghe đến cách vách có thanh âm, cho rằng Lam Tịch còn chưa rời giường.
Nếu Lam Tịch đã đi học, tức là còn rời giường sớm hơn hắn.
Sớm như vậy đi học, cổng trường còn chưa mở đi?
Con bé trốn tránh mình?
Nghĩ nghĩ hồi liền cả người không thoải mái, Lam Thần quyết định tới trường học xem sao.
Lam Thần tới thời điểm đã là tám giờ, học sinh bắt đầu lên lớp.
Bảo vệ thấy Lam Thần liền ngăn:
- Đây là trường học, người không phận sự cấm tiến vào.
Còn rất chuyên nghiệp, Lam Tịch ở trong này đến trường hẳn là rất an toàn.Lam Thần nghĩ, đem trong lòng chứng minh thư lấy đi ra, bảo vệ cửa tra xét, rồi nói:
- Mời vào.
Lam Thần đi vào, như là nhớ tới cái gì, vội quay người:
- Đúng rồi, em gái tôi Lam TỊch học lớp nào? Phiền toái giúp tôi tra một chút.
Bảo vệ cửa ánh mắt trừng:
- Cậu ngay cả em gái mình ở đâu lớp nào đều không biết!?
Bảo vệ cửa nhìn hắn ánh mắt thực phỉ nhổ, vẫn là cho hắn tra xét, tra xét sau nói cho hắn:
- Năm ba A.
Lam Thân cảm ơn một tiếng rồi hướng khối năm ba mà đi.
Lam Thần tìm đến là thời điểm đang trong tiết Tiếng Anh, giáo viên nghe giọng quả nhiên là cô giáo chủ nhiệm lần trước.
Hắn không vào mà chỉ đứng rón rén ngoài cửa quan sát.
Lam Thần ánh mắt chuyển động một vòng, liền thấy Lam Tịch ngồi một mình ở bên cửa sổ.
Cô giáo vừa gọi Lam Tịch trả lời bài.
Lam Tịch đứng lên, khuôn mặt trắng nõn có chút hồng, một câu cũng nói không nên lời, cô giáo cổ vũ hồi lâu, thiếu nữ thoạt nhìn vẫn là rất sợ hãi, như thế nào đều nói không ra.
Cuối cùng cô giáo hít thở dài bỏ cuộc.
Lam Thần nhìn ra được đến thiếu nữ như là thở dài nhẹ nhõm một hơi hoặc như là đối với chính mình có chút thất vọng.
Lam Thần nhìn rất lâu, thẳng đến trong túi điện thoại phát ra tiếng, là Lisa, nói có chuyện cần hắn xử lý, đã gửi hắn hòm thư.
Lam Thần lưu luyến nhìn Lam Tịch rồi xoay người xuống cầu thang.
Lam Tịch chỉ liếc một ánh mắt chưa đến phần giây đã biết Lam Thần tới, liền càng tập trung hơn biểu cảm tự bế của mình, đang mâm mê hai ngón tay tinh xảo liền nghe thông báo hệ thống.
[ Độ hảo cảm tăng , trước mắt là ]
Trước khi nhiệm vụ bắt đầu độ hảo cảm chỉ là -, âm số là gì chứ, muốn kéo lên khó hơn dương số nhiều, Lam Tịch cười đắc ý trong lòng ngưỡng mộ tài năng của mình.
[ Tiểu Tịch Tịch, thỉnh khiêm tốn chút đi ]
Lam Thần sau khi giải quyết công việc xong, liền gọi Lisa:
- Chờ chút, Lisa.
Lisa bên kia màn hình máy tính lên tiếng:
- Vâng? Lam tổng?
- Liên lạc với bác sĩ tâm lý đang làm việc ở Mỹ kia.
- Ngài là nói bà Cherly sao?
- Phải, đặt một cuộc điện thoại với bà ấy.
Ngày hôm sau Lam Thần liên lạc được với Cherly, liền dành một buổi sáng nói về tự bế chứng.
Cherly nói, trẻ tự bế cần phải được theo dõi một cách sát sao, đối chiều với hành vi trẻ bình thường khác trên nhiều góc độ, rồi rút ra biện pháp đối xử.
Nhưng Lam Tịch cả ngày nhốt mình trong phòng ngủ, hắn anh trai cũng chẳng có cách tiếp xúc thì sao mà theo dõi sát sao được?
Nghĩ nghĩ vậy Lam Thần liền cho người tới lắp đặt may quay khắp ngõ ngách Lam dinh thự, đặc biệt là phòng Lam Tịch.
Chuẩn bị xong xuôi hắn lại đích thân tới cửa hàng thú cưng chọn cho Lam Tịch một con mèo lông trắng thập phần dễ thương.
Lam Tịch về nhà phát hiện " mắt " ở khắp nơi.
Dù sao cô cũng đã xuyên qua nhiều thế giới, tại thế giới giải trí gặp qua vô số cái papazazzi, độ mẫn cảm với máy quay rất cao.
Lam Thần ngồi trong phòng lam việc quan sát thiếu nữ như thường vào phòng ngủ.
Thiếu nữ đang định đặt cặp sách lên bàn liền nghe thấy tiếng động làm giật mình rơi cặp sách.
Thiếu nữ bối rối ráo rác nhìn quanh bỗng thấy một cục bông trắng mềm mại kêu meo meo ở trước tủ quần áo.
Thiếu nữ tiến tới ôm mèo con vào lòng vuốt ve, đôi môi đỏ hồng tự nhiên nhoẻn lên một cách xinh đẹp khiến nam nhân ngồi trước máy tính ngẩn người.
[ Độ hảo cảm Lam Thần tăng , trước mắt là ]
[ (@[email protected])/ Kí chủ xuất sắc!!! điểm cười duyên ]