Tại mật thất nọ, nữ nhân ngồi gục trên ghế, tức giận nhìn đôi chân không nhúc nhích của mình, ánh mắt hằn học nhìn nam nhân đối diện.
- Ngươi nói gì? Ả ta đính hôn với thất hoàng tử?
- Phải, bấy giờ ả ta đang đứng trên đỉnh cao của hào quang rồi đấy.
Nữ nhân mỉm cười độc ác, mở miệng liền một giọng tức điên:
- Tất cả… tất cả… tất cả những thứ đó đáng ra phải là của ta, của ta!!
- Phải, là của ngươi.
Bạch Nhã đứng dậy rời khỏi ghế, đi ra khỏi hầm bỏ lại nữ nhân vẫn đang điên cuồng gào loạn.
Hắn cười thành tiếng: Của ngươi? Nữ nhân điên, chỉ là một tì nữ thấp hèn mà lại vọng tưởng cao như vậy, không sao, miễn là ả có ích.
- ---
Cung Khánh Hòa.
Bạch Tử Ngạn ngồi thẫn thờ cạnh hồ sen.
Y đã ngồi như vậy cũng được vài tiếng rồi, một chút cũng không nhúc nhích, ánh mắt cứ vô hồn nhìn vào đóa liên trắng trong ngọc ngà nở rộ trên hồ.
Y không hiểu rõ cảm xúc hiện tại của mình, vì gì chứ? Vì cái gì trong lòng lại luôn không thoải mái như vậy? Vì gì chứ? Vì sao cứ nghĩ nàng ấy sắp ở cạnh người khác trong lòng lại khó chịu như vậy?
Nàng ấy… chỉ là muội muội của mình!! Nàng ấy chỉ cói mình là ca ca!!
( Hai câu khác nhau nha Ngạn Ngạn -_-)
Vả lại… y cũng không hề xứng với nàng ấy.
Nàng ấy đơn thuần như vậy, hoàn toàn không biết y là kẻ đáng ghê tởm như thế nào.
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ, Bạch Tử Ngạn không biết Lam Tịch đã xuất hiện từ phía sau y.
Cô bước nhẹ nhàng tới, cùi người ôm lấy cổ y.
Bạch Tử Ngạn trong chớp mắt nổi lên sát khí giết người nhưng khi cảm nhận được mùi hương của Lam Tịch cả người liền dịu hòa không ít, lại khi cảm nhận được nhiệt độ từ cả cơ thể mảnh mai đang đổ dồn vào lưng y lại khiến y nóng bừng cả người.
- Nhị ca ca.
Lam Tịch nỉ non. Bạch Tử Ngạn run run đáp:
- Ta ở đây.
Lam Tịch nói bằng giọng mũi như khóc:
- Từ giờ ta không thể đến đây chơi với nhị ca ca rồi.
Bạch Tử Ngạn toàn thân cứng đờ.
Nàng không tới đây nữa.
- Tại... tại sao?
- Bởi vì ta cùng thất ca- ưm...-
Lam Tịch chưa nói hết câu đã bị Bạch Tử Ngạn chặn miệng,y đem đôi môi lạnh lẽo của mình phủ lên môi cô, nhưng những gì cô cảm nhận được là một sự ấm áp đến tâm can, sự rung động đến tận linh hồn.
Thật... quen thuộc.
Y xâm nhập vào miệng cô, càn quét mọi thứ, điên cuồng chiếm hữu, cho đến khi Lam Tịch gần như không thở nổi nữa mới nhẹ nhàng buông ra. Khuôn mặt y vẫn cách rất gần Lam Tịch. Ánh mắt y đỏ lừ, môi vẫn còn vương nước miếng, y khàn khàn nói:
- Chỉ được phép gọi một mình ta là ca ca, không được gọi ai khác!
Lam Tịch thẫn thờ nhìn Bạch Tử Ngạn, cô chỉ lẩm bẩm trong mê man:
- Ca ca vừa hôn mình, y vừa hôn mình...
Bạch Tử Ngạn không nhịn nổi mà lại cúi xuống hôn lấy cô triền miên.
Dưới ánh trăng vàng, nam nhân tuấn mỹ ôm lấy nữ nhân kiều diễm thật chặt, nghiêm túc hỏi:
- Tịch Tử, muội sẽ không chê ta già chứ?
Lam Tịch hai tay ôm lấy cổ Bạch Tử Ngạn, vùi đầu vào hõm vai y, cọ nhè nhẹ, tủm tỉm cười-:
- Nhị ca ca không hề già tí nào.
- Vậy muội có chê ta thấp kém không?
Lam Tịch lắc đầu:
- Cùng là con người như nhau, làm gì có ai thấp kém, ai cao quý chứ?
Bạch Tử Ngạn mừng rỡ, vậy là nàng không hề thích thất hoàng tử kia.
Lam Tịch bỗng nói:
- Nhị ca ca, sau này chúng ta hãy rời hoàng cung, ngao du thiên hạ như mẫu thân và phụ thân ta nhé.
Bạch Tử Ngạn gật đầu, được mang nàng rời xa chốn người ăn thịt người như hoàng cung này, y rất mãn nguyện.
Bạch Tử Ngạn nhẹ nhàng đẩy Lam Tịch ra rồi lấy trong ngực ra một hộp ngọc nhỏ.
- Quà sinh thần cho Tịch Tử.
Lam Tịch háo hức mở hộp gốm ra liền thấy một mảnh ngọc bội hình bán nguyệt vô cùng xảo.
- Đẹp... đẹp quá.
Bạch Tử Ngạn nắm lấy đôi tay đang nâng niu ngọc bội của Lam Tịch giơ lên trước ánh trăng.
Ánh trăng sáng xuyên qua ngọc bội trong veo tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tụa như chính cô đang nắm mặt trăng nhỏ trong tay vậy.
Bạch Tử Ngạn dịu dàng nói:
- Sinh thần tuổi của muội, ta tặng cho muội mặt trăng, muội liệu có thể tặng ta một đời được không?
Lam Tịch run run nhẹ hai vai chốc lát, mềm mại đáp:
- Hảo.
- ---
Lam Tịch nằm trên giường, tay mân mê ngọc bội. Lúc này nó không hề có bất cứ đặc điểm nào của một viên ngọc bội quý giá cả.
- Hệ thống, tra tư liệu về thứ này.
- [ Vĩnh Hằng ngọc- trân bảo vô giá
năm trước từng là bảo vật của Đại Trác hoàng triều nhưng bị người của Ám Vệ các lấy được.]
Lam Tịch nhếch nhếch môi, như tất cả đã trong tầm suy nghĩ của cô.
Bấy giờ chỉ cần an tĩnh mà xem kịch, mọi việc đã có người ấy giải quyết.