Lam Tịch ngồi trong kiệu, mái tóc lẫn y phục đều ướt đẫm, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc và nghiêm cẩn.
- Hệ thống, ngươi không có gì muốn giải thích với ta sao?
- [ Giải thích gì cơ?]
- Về trị số cảm xúc của Tử Ngạn, y thật kì lạ.
Ban nãy ở Tĩnh Dạ đài, Lam Tịch liên tục nghe hàng loạt thông báo đến giật mình:
- [ Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng ]
- [ Độ hảo cảm của đối tượng công lược trừ ]
- [ Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng ]
- [ Độ hảo cảm của đối tượng công lược trừ ]
Cảm xúc của Bạch Tử Ngạn như một đợt sóng dữ dỗi lên xuống rồi xuống lên rất đáng sợ.
Vì cái gì y lại như vậy? Vì y thấy được khả năng hô mưa gọi gió của cô?
Hay vì một lí do gì khác?
Phải hỏi rõ với hệ thống quân.
- [ Tôi… tôi thực sự không biết gì đâu, xin đừng hỏi tôi]
- Bấy giờ độ hảo cảm đang là , cậu nói xem vì cái mà hai tháng qua tôi ngày nào cũng xoát độ tồn tại trước mặt y mà không lên nổi một trị số, vậy mà chỉ nhìn thấy tôi hôm nay liền tăng lên đáng kể như vậy?
- [ Tôi không biết! Tôi thực sự không biết!
Lam Tịch cau mày cáu giận:
- Lẽ nào y bị đoạt xá?
- [ Hệ thống đảm bảo sẽ không có xuất hiện bất kì dị linh hồn nào xâm nhập phạm pháp vào dữ liệu nguyên bản thế giới, Tiểu Tịch Tịch, cô yên tâm]
Yên tâm cái beep ấy!
Lam Tịch đang mãi mê cãi cọ với hệ thống thì giọng nói của Tiểu Hoa – nô tỳ hầu hạ Lam Tịch cất lên từ ngoài kiệu:
- Cung chủ, đây là y phục mới, Người mau thay đi ạ.
- Được, đưa vào đây.
Mành kiệu vén lên, một bộ trường báo lấp lánh đỏ tươi đập vào mắt Lam Tịch. Lam Tịch giật mình như nhận ra được gì đó.
Nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra được thứ lóe sáng trong đầu mình.
Kiệu dừng trước thềm cung Khánh Hòa, mưa ngoài trời cũng ngớt dần.
Lam Tịch vội vã xuống kiệu lao vào tẩm điện.
Cao thái y cũng hoàng đế đã đang đứng sẵn chờ cô.
- Bái kiến cung chủ. – Cao thái y già nua khẽ cúi đầu hành lễ.
Hoàng đế yêu chiều nói:
- Ngươi vừa mới làm nghi lễ xong, còn mệt, sao không về phủ Quốc sư nghỉ ngơi đi chứ?
Lam Tịch nhún người yểu điệu chào hoàng đế, giọng nói đầy lo lắng:
- Tạ nghĩa phụ, nhưng nữ nhi vô vùng lo lắng cho nhị ca ca. Huynh ấy bị làm sao vậy?
Hoàng đế khẽ nhíu máy khi nghe ba tiếng “ nhị ca ca” ngọt xớt của Lam Tịch, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Cao thái y.
Cao thái y biết ý liền nói:
- Thỉnh cung chủ, nhị hoàng tử có lẽ do tâm bệnh tích tụ lâu ngày thêm với điều dưỡng thân thể không tốt nên mới ngất đi như vậy.
Khuôn mặt ngập tràn lo âu của Lam Tịch cuối cùng cũng thở phào, nhưng rồi lại rầu rĩ nói:
- Nhị ca ca bệnh cũng phải, ở một nơi như vầy không thể nào không bệnh được.
Hoàng đế nhìn Lam Tịch buồn thiui, cuối cùng cũng đành gọi Phúc Đức thái giám tới:
- Ngươi cho người tới tân trang lại cung Khánh Hòa đi.
Vị thái giám kinh ngạc nhìn hoàng đế rồi lại nhìn sang Lam Tịch: Coi bộ vị tiểu cung chủ này rất được lòng đế.
Lam Tịch mặt tươi như hoa phút chốc, nũng nịu ôm lấy cánh tay hoàng đế:
- Nghĩa phụ, người thật tốt, nhị ca ca sẽ rất cảm động.
- Phải, phải, haha – Hoàng đế cười nhạt.
Sau khi hoàng đế cùng Cao thái y rời đi, Lam Tịch đuổi hết nô nhân còn tại cung Khánh Hòa ra ngoài. Bước vào tư phòng của Bạch Tử Ngạn.
Nam nhân khi ngủ không thể ngụy trang lớp vỏ hèn mọn bên ngoài lộ ra khí chất bất phàm, ngũ quan tinh tế nhưng nhợt nhạt, an tĩnh tại giường khung.
Lam Tịch đi tới bên Bạch Tử Ngạn, nắm lấy đôi tay khẳng khiu của y, áp đôi bàn tay ấy lên bờ má mềm mại của mình, tỉ tê:
- Nhị ca ca, người phải chóng khỏe nha, ngươi là người quan trọng nhất với ta.
Nói rồi cô ôm lấy cánh tay Bạch Tử Ngạn, quỳ một bên giường lặng lẽ thiếp đi.
Khi hơi thở của hài tử dần đều đặn, nam nhân trên giường choàng mở mắt.
Đôi mắt đen như trời đêm dừng trên người thân thể mềm mại ôm lấy cánh tay mình.
Người quan trọng nhất sao?
Lần đầu tiên y biết rằng mình có thể tồn tại trong lòng một ai đó đến mức đặc biệt như vậy?
[ Độ hảo cảm tăng , trước mắt là ]