Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

quyển 8 chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Doãn Thịnh cho rằng đây là biện pháp động viên thí sinh của Gustav nên hoàn toàn không nghĩ nhiều. Hai người thay quần áo rồi đi vào phòng hóa trang.

Chu Doãn Thịnh chọn cho mình một bộ trang phục morning-coat () mà chỉ quý tộc Anh mới có thể mặc. Vest ngoài màu xám bạc kết hợp với quần Âu kẻ sọc, bên trong phối áo gile xám và sơ mi cổ đứng trắng tinh, sau đó lại quàng thêm một chiếc khăn lụa màu bạc thêu hoa đen lên cổ.

Lúc này hắn chính là một cậu chủ nhỏ có xuất thân cao quý, mọi cử chỉ đều tao nhã thanh lịch, khiến người khác chú mục.

Gustav nhìn hắn không dời mắt một hồi lâu, sau đó mới xem xét qua chính mình. Hắn cũng mặc một bộ comple ba chi tiết, nhưng kém hoa lệ và tinh xảo hơn của mèo con rất nhiều, hơn nữa xem kiểu dáng thì có vẻ là trang phục dành cho đầy tớ.

Chu Doãn Thịnh đỏ mặt giải thích – “Bởi vì em muốn tái hiện lại cuộc sống vừa nghiêm cẩn vừa nhàn nhã, vừa cổ điển vừa hoạt bát của quý tộc thế kỷ mười tám, cho nên phong cách ăn mặc hiện giờ của cúng ta là một đôi chủ tớ. Em là chủ nhân của anh, anh có bằng lòng không?” – Hắn rụt rè dùng đôi mắt hoa đào xanh biếc của mình nhìn người đàn ông kia. Hắn biết sức hấp dẫn lớn nhất của cơ thể này nằm ở đâu, hơn nữa còn không hề keo kiệt mà dùng nó để mưu cầu lợi ích cho mình.

Người đàn ông nọ quả nhiên không có vẻ gì là không vui, ngược lại còn cười cười cúi đầu theo nghi lễ hoàng gia, nói – “Nguyện cống hiến sức lực vì ngài, chủ nhân của tôi.” – Trên thực tế, hắn hoàn toàn không cảm thấy mình bị xúc phạm, mà trái lại, hắn vừa lòng với thiết lập này cực kỳ.

Chu Doãn Thịnh hợp thời bày ra vẻ mặt cảm kích.

Hai người chỉ đánh một chút phấn nền thôi cũng đã đủ đẹp trai, sau đó cùng đi đến căn phòng mang phong cách Baroque.

“Ngài muốn chụp như thế nào, chủ nhân của tôi?” – Gustav cung kính hỏi. Nếu có thể, hắn thậm chí muốn nắm lấy ngón tay của mèo con, hôn lên mu bàn tay trắng nõn như sữa của cậu ấy.

Sự dịu dàng chu đáo, lịch lãm phong độ của hắn khiến các thí sinh nữ liên tục hét chói tai. Chu Doãn Thịnh đỏ mặt, đôi mắt càng trở nên ướt át vì căng thẳng, do dự nói – “Em ngồi trên chiếc ghế kia, anh đứng bên cạnh em, chúng ta chụp một bức trước xem hiệu quả thế nào đã. Không cần tạo tư thế đặc biệt gì hết, chỉ cần sắm vai nhân vật của từng người thật tốt là được, phải để người khác nhìn một cái là có thể nhận ra thân phận của chúng ta.”

“Vâng, chủ nhân của tôi. Mời ngài ngồi.” – Gustav lập tức xoay người dọn gọn ghế quý tộc (), sau đó dắt tay mèo con đi đến chiếc ghế.

Không hổ là người mẫu nam đắt giá nhất thế giới, tốc độ nhập tâm nhanh thật. Chu Doãn Thịnh rất vừa lòng với biểu hiện của người đàn ông kia, làm bộ thấp thỏm mà nói – “OK. Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ là chủ nhân của anh, anh là người hầu của em. Khi chụp ảnh, có thể em sẽ quên hết tất cả, cho nên có gì thất lễ mong anh thứ lỗi.”

“Dù ngài đối xử với tôi thế nào, lòng trung thành và yêu mến của tôi đối với ngài cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Bất kỳ lúc nào ngài cần tôi, tôi đều sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh ngài giải quyết ưu phiền cho ngài. Có thể làm bạn bên cạnh ngài mọi nơi mọi lúc là vinh hạnh lớn nhất của tôi.”

Tất cả mọi người đều cho rằng Acheson đang đóng kịch, chỉ có chính hắn mới biết những lời này đã quanh quẩn trong lòng hắn từ lâu, chỉ chờ đến ngày có thể thổ lộ tất cả với người yêu.

Nội tâm hắn lúc này rất rất thỏa mãn. Hắn cúi đầu lui ra sau một bước, làm một tư thế thần phục kính cẩn.

Chu Doãn Thịnh ngồi vào chỗ mình rồi bắt chéo đôi chân thon dài, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, mái tóc bạch kim phủ một lớp gel dày được chải hoàn toàn ra sau đầu, để lộ gương mặt tinh xảo không gì sánh kịp. Hắn khẽ nâng hàm dưới, đôi mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.

Giờ phút này hắn chính là một quý tộc không coi ai ra gì, làm việc hoàn toàn dựa theo ý thích. Mà đằng sau hắn, người hầu có ngoại hình điển trai khí chất nhã nhặn đang lặng lẽ dùng ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nhìn hắn chăm chú.

Đây là một hình ảnh tĩnh, lại như kể ra rất nhiều câu chuyện giấu đằng sau. Ánh đèn bập bùng khiến câu chuyện này toát ra sự nặng nề và xót xa khó có thể miêu tả.

“Tuyệt vời! Tôi thích cảm giác cổ điển này!” – Nhiếp ảnh gia mới chụp được một bức đã bắt đầu khen không dứt miệng.

Lại là như vậy, Romeo luôn có thể chụp được bức ảnh đẹp nhất trong thời gian ngắn nhất, thật đáng giận! Các thí sinh hóng xem đều ghen tị đến phát cuồng, nhất là Emily, từ lâu cô ta đã cho thiếu niên kia vào danh sách kẻ thù cần tiêu diệt cuối cùng của mình.

“Tiếp theo chúng ta qua chỗ bàn ăn chụp nhé. Mặc dù là ảnh nghệ thuật, nhưng em vẫn muốn thể hiện ra được sự ấm áp tự nhiên của cuộc sống hằng ngày. Anh cảm thấy ý tưởng này thế nào?” – Chu Doãn Thịnh ngửa đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Chủ nhân, ý tưởng của ngài rất tuyệt. Ngài cần đầy tớ của ngài làm gì cho ngài?” – Gustav cung kính cúi người, diễn hơi sâu. Nếu mèo con bằng lòng giao trái tim cho mình, hắn nguyện làm đầy tớ cho cậu ấy cả đời.

“Rót rượu cho ta.” – Chu Doãn Thịnh do dự đáp. Hắn quen vừa chụp vừa tìm cảm giác, vì thế lúc này cũng không biết cụ thể là nên làm thế nào.

Hai người đi đến trước bàn ăn thật lớn. Tạ ơn tổ làm chương trình không gì không làm được. Họ chẳng những chuẩn bị bát, đĩa, dao, nĩa và bánh mì, thịt bò, salad, thậm chí còn đặt mấy chai rượu vang và một bình sữa lớn. Nếu thí sinh thực sự muốn chụp mấy bức ảnh trên bàn ăn, họ có thể tùy ý lựa chọn.

Chu Doãn Thịnh ngồi xuống ghế chính, giơ ly rượu lên ra hiệu cho người hầu của mình.

Gustav lập tức rót rượu cho hắn, sau đó lại bỗng nhiên dừng lại.

Chu Doãn Thịnh nhướn mày, ánh mắt vô cùng bất mãn, như thể đang hỏi – “Ngươi đang do dự cái gì? Tên đầy tớ ngu xuẩn này!”

Người hầu trung thành hơi cúi người, cười nói – “Chủ nhân, ngài còn bốn tháng nữa mới thành niên, cho nên bây giờ chưa thể uống rượu. Hãy để tôi rót một ly sữa cho ngài, uống nhiều sữa mới có thể cao lên.”

Dưới ánh mắt vô cùng căm ghét của chủ nhân, hắn tự quyết định rót một ly sữa đưa lên.

Trong khi hai người trao đổi với nhau, nhiếp ảnh gia đã liên tục nhấn shutter. Hai người một ngẩng đầu một cúi người, một ngây thơ kiêu căng một thành thục khiêm nhường, ánh mắt giao nhau như có thể cọ ra tia lửa trong không khí. Ngoại hình điển trai không gì sánh kịp và sự kết hợp ăn ý trời cho của hai người khiến những bức ảnh này toát lên sự thân mật khó hiểu và vẻ ám muội kì quái.

Khi thiếu niên uống sữa xong, người đàn ông nọ lập tức rút khăn tay ra lau vệt sữa dính ngoài miệng cho thiếu niên. Thiếu niên nhíu mày, bày ra vẻ mặt “Ngươi thật phiền phức!”, nhưng hành động ngoan ngoãn nâng cằm đã chứng tỏ sự quyến luyến của hắn đối với người đàn ông nọ. Đôi mắt người đàn ông nọ càng trở nên sâu thẳm trĩu nặng, dù có ánh đèn cũng không thể chiếu xuyên qua lớp tình cảm lặng lẽ phủ kín trong con ngươi. Hai người đều nghiêng mặt, từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt khiến người ta phải mê muội.

Nhiếp ảnh gia bắt lấy cảnh tượng này, sau đó phóng to ảnh chụp rồi nghiêm túc quan sát từng chi tiết. Hoàn mỹ, ánh đèn hoàn mỹ, tư thế hoàn mỹ, biểu cảm hoàn mỹ, tình cảm toát ra trong mắt hai người càng hoàn mỹ không tìm thấy khuyết điểm. Tình cảm thản nhiên như có như không này xuyên thấu qua bức ảnh mà tràn ra, có thể dễ dàng chạm đến linh hồn của bất cứ người nào.

Nhiếp ảnh gia không cố ý tạo hint, nhưng không thể thừa nhận bức ảnh này đúng là hint đúng chỗ, hint cực kỳ ngoạn mục.

Anh ta nhanh chóng chỉnh lại tiêu cự, lại phát hiện hai người đã rời khỏi bàn ăn, đang chậm rãi đi về phía phòng thay đồ.

“Chủ nhân, khăn của ngài bị lệch.” – Gustav xoay người chỉnh lại khăn quàng cho thiếu niên, ngón tay hơi dừng lại trên yết hầu xinh đẹp của hắn.

Yết hầu là điểm trí mạng của một người đàn ông, nếu không phải vì phần thi, Chu Doãn Thịnh tuyệt đối sẽ không ngửa cổ để lộ nhược điểm của mình, hơn nữa người này còn cố tình sờ soạng mấy cái. Hắn nhất thời không khống chế được, hất tay gã đàn ông kia ra, xoay tay nắm lấy nơ người nọ kéo người nọ lại gần, đôi mắt xanh biếc lần đầu tiên bỏ đi sự hồn nhiên, toát ra ánh nhìn nguy hiểm. Hắn lặng yên cảnh cáo người đàn ông kia đừng chạm vào vùng cấm của hắn lần nữa.

Cảm xúc kinh ngạc của Gustav chỉ kéo dài trong tích tắc đã thay bằng nỗi hưng phấn khó át. Thì ra mèo con không chỉ đáng yêu, mà còn có móng vuốt sắc bén, nếu ai chọc giận sẽ phải chịu sự trả thù bất chấp hậu quả của cậu ấy. Tính cách cậu ấy đúng là thú vị!

Sao trên đời này lại tồn tại một sinh vật độc đáo, mâu thuẫn, mà còn xinh đẹp đến vậy? Quả thực là được sinh ra để dành riêng cho hắn mà! Gustav cười khẽ, giữ nguyên tư thế xấu hổ vì bị thiếu niên kéo lấy, dang hai tay giam hắn vào góc tường. Cho dù bị siết cổ họng, hắn vẫn ở vị trí chủ đạo như trước.

Thiếu niên không yếu thế chút nào, càng tỏ ra kiêu ngạo mà hất hàm, điều này khiến cho khoảng cách vốn gần trong gang tấc của hai người càng sát lại với nhau, trong hơi thở có thể ngửi thấy mùi hương của nhau một cách rõ ràng.

Đôi tay chống trên vách tường của Gustav nổi cả gân xanh. Hắn ra sức kiềm nén ham muốn được ôm mèo con vào lòng mà cưng nựng, điều này khiến cơ thể căng thẳng đến cực hạn của hắn giống như một bức tượng điêu khắc. Thiếu niên đang ở trong thế yếu, nhưng đôi mắt sáng ngời kiêu bạc khiến hắn trở thành thứ màu sắc duy nhất trong không gian tăm tối chật chội này.

Sự va chạm tình cảm mãnh liệt ấy; sự điên cuồng khi bị đè nén đến tận cùng rồi chuẩn bị bùng nổ ấy; sự mâu thuẫn vặn vẹo giữa cao quý và hèn mọn, trung thành và phản bội ấy; tất cả đã tạo nên một bức ảnh không gì sánh kịp.

“Tuyệt cú mèo, quá mức ngoạn mục! Ba mươi lượt chụp không lãng phí bất kỳ lượt nào! Hai người thể hiện quá tuyệt vời!” – Nhiếp ảnh gia hưng phấn hô to. Rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người hợp tác, nhưng cảm giác ăn ý khăng khít này hệt như đã quen nhau từ mấy trăm năm nay rồi vậy. Khi họ đứng cạnh nhau, tất cả mọi vật xung quanh đều lu mờ làm nền cho họ, dòng chảy lưu động giữa họ tạo thành một không gian độc lập không ai có thể quấy nhiễu.

Nếu một ngày nào đó họ trở thành người yêu, nhiếp ảnh gia cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Chu Doãn Thịnh nhanh chóng đẩy người đàn ông kia ra, đỏ mặt xin lỗi vì hành động vừa rồi – “Xin lỗi ngài Acheson! Em không quá quen người khác chạm vào cổ em.”

“Không sao, là do tôi đường đột. Nhưng mà, nó chưa từng bị người khác chạm vào ư?”

“Đúng vậy! Em xin lỗi.” – Chu Doãn Thịnh không nói dối, Romeo vẫn là trai tơ.

Đôi mắt màu cà phê của Gustav ánh lên sự sung sướng. Hắn vò rối kiểu tóc của mèo con, dịu giọng nói – “Không có gì, là lỗi của tôi. Tôi không nên chạm vào khu vực nhạy cảm của em khi chưa có sự cho phép, người phải nói xin lỗi là tôi.”

Hai người nhìn nhau cười, rốt cuộc cũng xóa đi không khí xấu hổ. Đúng lúc này, Emily mặc một bộ váy ren dài đi đến, cười nói – “Xin lỗi phải cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, nhưng thưa ngài Acheson, đã đến lượt chụp của em rồi.”

Trang phục của cô ta màu đen nửa trong suốt, dưới ánh nắng mặt trời, có thể dễ dàng trông thấy nội y gợi cảm bên trong. Cô ta đi rất nhanh, điều này khiến cho hai gò ngực đầy đặn của cô ta lắc lư không ngừng, phong cách nửa kín nửa hở này cao siêu hơn việc mặc bikini hở hang không biết bao nhiêu lần.

Tất cả đàn ông trong studio đều nhìn cô ta chằm chằm, toát ra ánh mắt lộ liễu hoặc hàm súc. Chỉ có Gustav, chẳng những không có chút thèm muốn nào, ngược lại còn hơi lạnh nhạt.

“Được, tôi qua ngay đây.” – Hắn nở một nụ cười vừa lễ phép vừa xa cách, nhưng ánh mắt khi chào tạm biệt với thiếu niên lại dịu dàng quyến luyến đến vậy. Điều này làm Emily ghen tị đến ứa gan. Cô ta nghi ngờ thiên hướng tình dục của hai người, rồi lại ra lệnh cho mình không được nghĩ nhiều. Ngài Acheson nam tính như thế, làm sao có thể là đồng tính luyến ái được!

Trang phục Emily chuẩn bị cho người hợp tác là một bộ comple cao cấp, màu đen tuyền, viền cổ tơ tằm, bên trong cũng kết hợp với một chiếc áo sơ mi đen, không có caravat. Thấy ngài Acheson bước ra khỏi phòng thay đồ, cô ta hài lòng ngắm nhìn một lát, sau đó giơ tay định cởi mấy khuy trên cùng áo sơ mi.

Gustav lập tức lùi lại mấy bước, tự mình cởi khuy. Hắn chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu cô ả này rốt cuộc có mưu đồ gì, nếu nhớ không nhầm thì hiện nay cô ta vẫn là bạn gái của Hayden?

Vẻ mặt của hắn vẫn dịu dàng khiếm tốn như thường, nhưng ánh mắt càng trở nên lạnh lùng xa cách, thậm chí nếu nhìn kỹ còn có thể nhận ra một chút mất kiên nhẫn và khinh miệt. Mười mấy tuổi Emily đã lưu lạc ngoài xã hội, ít nhất vẫn có chút khả năng phân biệt tốt xấu, vội vàng xin lỗi hắn, sau đó chủ động tránh sang một bên.

Cô ta đã phát hiện ra sự khác biệt đối xử của Acheson với Romeo, điều này khiến cô ta vô cùng nôn nóng. Vì thế trong lúc quay phim, cô ta luôn cố gắng thực hiện kế hoạch dụ dỗ Acheson, nửa cố tình nửa lơ đãng mà dùng bộ phận quyến rũ gợi cảm nhất của mình cọ xát cơ thể hắn, trêu chọc thần kinh của hắn.

Nhưng cô ta phải thất vọng rồi, bởi vì Acheson chẳng những thờ ơ với điều này, khi chụp ảnh xong còn nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo. Cô ta không muốn nếm thử cảm giác sởn gai ốc này lần thứ hai.

Chắc mình làm lộ liễu quá nên ngài Acheson cảm thấy khó xử đây mà. Dù sao xung quanh còn nhiều máy quay đang theo dõi như vậy, ngài ấy không thể tỏ ra thiên vị bất kỳ thí sinh nào. Sao ngài ấy có thể không thích mình được chứ? Mình còn đẹp hơn Bonnie nhiều.

Không hổ là nữ chính, chẳng bao lâu đã lấy lại được sự tự tin đã mất, đồng thời còn chuẩn bị cố gắng không ngừng nghỉ.

Truyện Chữ Hay