Lục hoàng tử được Tề quý quân nuôi chưa đầy một tháng, làn da vàng vọt đã nhanh chóng biến thành màu bánh mật khoẻ mạnh. Trước kia đứng cạnh Ngũ hoàng tử còn thấp hơn một cái đầu, hiện giờ đã đứng đến tai y. Chắc hẳn qua một hai tháng nữa là có thể ngang bằng, thậm chí vượt qua.
Tinh thần cũng thay đổi hẳn, trước kia lúc nào cũng co đầu rụt cổ, nhìn sao cũng thấy khiếp nhược. Giờ đây, ánh mắt luôn sáng rực, đầu ngẩng cao ngực ưỡn thẳng, đường nét khuôn mặt tuấn tú nảy nở, rất có khí thế dòng dõi thiên hoàng quý tộc.
Lý Cẩn Thiên bắt đầu quan tâm đến chư vị hoàng tử, từng mấy lần ghé thăm ngự thư phòng kiểm tra việc học hành của các hoàng tử. Điều khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc chính là, tài năng của Lục hoàng tử ấy vậy lại không thua Ngũ hoàng tử – người từ nhỏ được khen là thần đồng một chút nào. Bất kể Lý Cẩn Thiên kiểm tra đến bài nào sách nào, hắn cũng có thể đọc làu làu sau đó chậm rãi giải thích. Những quan điểm sắc bén của hắn lần nào cũng khiến Lý Cẩn Thiên và tiên sinh dạy học cảm thấy mới lạ.
“Hoàng thượng, Lục hoàng tử đúng là một nhân tài xuất chúng.” – Ra đến ngoài điện, tiên sinh vui mừng nói.
Lý Cẩn Thiên gật đầu mỉm cười – “Là Tề quý quân biết cách giáo dục, xưa nay hắn vẫn luôn rất giỏi nuôi con.”
Tề quý quân làm gì có con, hoàng thượng nói thế là sao? Tiên sinh cảm thấy hơi kỳ quái mà nhìn hoàng đế một cái.
Lúc này Lý Cẩn Thiên mới giật mình nhận ra, đó đã là chuyện kiếp trước. Gã khoát tay, nặng nề bước đi. Nhớ đến Thập Nhị hoàng tử được Tề Tu Kiệt nuôi dạy đặc biệt xuất chúng kiếp trước, trong lòng lại đau đớn xót xa. Có thể dựng lên một đế quốc lay lắt giữa cơn cuồng phong bão táp như vậy, tài năng của Thập Nhị hoàng tử tuyệt đối không kém Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử.
Nếu như nó vẫn còn sống thì tốt biết mấy…
Lý Cẩn Thiên vuốt mặt, trong đôi mắt che kín tơ máu tràn đầy hối hận.
Cao Mân biết chuyện Lục hoàng tử vượt mặt Ngũ hoàng tử ở ngự thư phòng, trong lòng bừng bừng lửa giận. Mặc dù bận rộn chỉnh đốn quân đội, nhưng y vẫn bớt thời gian quay về một chuyến, tự mình dạy tiết học cưỡi ngựa bắn cung buổi chiều.
“Duỗi thẳng cánh tay, siết chặt ngón cái, khoảng cách giữa hai chân đừng để hẹp như thế, sẽ khó giữ thăng bằng.” – Y điều chỉnh tư thế của Lục hoàng tử từng ly từng chút một, chỉ vào bia bắn cách đó hai trăm mét, nói – “Bắn đi.”
Lục hoàng tử hiển nhiên bị thái độ nghiêm khắc của y trấn áp, đầu mướt mồ hôi lạnh, ngón tay cũng hơi run lên, buông lỏng dây cung. Mũi tên chỉ bay ra mấy chục mét đã cắm xuống bùn, thậm chí còn chưa chạm vào bia.
Bên cạnh có người cười trộm, khiến Lục hoàng tử xấu hổ đến đỏ bừng tai, rũ đầu xuống không dám nhìn nét mặt Cao Mân.
Cao Mân cười lạnh, lập tức bỏ đi, một tiếng lẩm bẩm khó phát hiện – “Chỉ đến thế mà thôi” – chui vào tai Lục hoàng tử. Nhưng Lục hoàng tử cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ nhếch nhếch môi, ánh mắt toát ra sát ý. Ngươi cứ tự đại đi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta róc sống ngươi từng nhát từng nhát một, báo mối huyết hải thâm thù diệt cả gia tộc quân phụ, còn hạ độc sát hại người!
Kết thúc tiết học cưỡi ngựa bắn cung, Ngũ hoàng tử lại lấy lại được tự tin, thấy Lục hoàng tử ủ rũ cúi đầu, y còn cố ý chạy đến an ủi, nói rằng có thể xin quân phụ phụ đạo cho hắn, rủ hắn thường xuyên đến Thiên Thần cung chơi. Hai cha con này một người diễn mặt trắng một người diễn mặt đỏ, đánh một roi rồi cho một quả táo, thủ đoạn lung lạc lòng người quả thực là thành thạo.
Lục hoàng tử cảm động đến rớt nước mắt tiễn Ngũ hoàng tử đến cổng thao trường. Vừa quay lại đường tắt đi về Từ Thần cung, sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống. Tuy rằng quân phụ nói hắn không cần giấu tài, nhưng hắn biết nếu mình quá mức ưu tú, nhất định sẽ gây rất nhiều phiền toái cho quân phụ, đây cũng không phải mong muốn của hắn. Hắn không muốn chỉ nhận sự bảo vệ của quân phụ, mà hắn muốn nhanh chóng mạnh lên, trở thành trụ cột cho quân phụ. Hiện giờ hắn còn rất nhỏ yếu, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn mạnh hơn bất cứ ai, bao gồm cả gã đàn ông ngồi trên ngai vàng kia. Gã không có tư cách chiếm lấy quân phụ.
Chu Doãn Thịnh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của sói con, vẻ mặt vốn thản nhiên lập tức trở nên nghiêm túc, đặt sách xuống, đanh giọng chất vấn – “Nghe nói hôm nay ngươi bị bẽ mặt trước mặt Cao Mân?”
Đôi má Lý Húc Đông đỏ bừng, gật gật đầu.
“Cái đồ không có tiền đồ này, luyện suốt hơn nửa tháng mà ngay cả hồng tâm cách trăm mét cũng không bắn trúng, hàng ngày ngươi ăn lắm cơm như vậy mà vào bụng chó hết rồi à?” – Chu Doãn Thịnh bước đến véo tai con trai.
Lý Húc Đông lộ vẻ đau đớn, nhưng thực ra vô cùng hưởng thụ. Hắn thích quân phụ trách cứ hắn, thậm chí lưu luyến cảm giác đau đớn và đầu ngón tay ấm áp của quân phụ khi người véo tai mình. Người ta nói càng yêu mới càng kỳ vọng, quân phụ mắng hắn, phạt hắn có nghĩa là quân phụ yêu hắn, coi trọng hắn. Vì thế hắn cảm thấy rất thoả mãn.
Chu Doãn Thịnh không biết mình đã nuôi dạy con trai thành M, thả tai hắn ra rồi hất tay áo nói – “Đi ra thao trường, ta dạy ngươi bắn cung.”
Lý Húc Đông vội vàng hí hửng đuổi theo.
“Nghiêm túc nghiên cứu tư thế của ta.” – Chu Doãn Thịnh chọn một cây cung lớn mười thạch (), kéo căng dây cung một cách dễ dàng. Nếu đổi mười thạch thành trọng lượng, muốn kéo căng dây cung ít nhất cần sức lực tương đương ba trăm cân. Đây không phải là lần đầu tiên Tề quý quân tự mình giáo dục Lục hoàng tử, nhưng đám thị vệ đứng gác ở thao trường vẫn bị giật mình như trước. Họ không thể nghĩ ra trong cơ thể có vẻ gầy yếu của Tề quý quân rốt cuộc cất giấu sức mạnh đáng sợ đến thế nào.
() thạch: đơn vị đo thể tích.
Nhưng họ đã bị Tề quý quân thu phục từ sớm, cũng không dám chạy đi bẩm báo với hoàng đế.
Lý Húc Đông dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm dáng đứng oai hùng hiên ngang của quân phụ, cảm thấy cuốn hút cực kỳ, chỉ cần nhìn một cái thôi đã cảm thấy váng đầu hoa mắt.
Chu Doãn Thịnh thả dây cung ra, mũi tên cắt qua không trung phát ra âm thanh vút nhọn, sau đó xuyên qua hồng tâm, chỉ để lại phần đuôi lông chim rất ngắn.
Chắc hẳn quân phụ mới chỉ dùng ba phần thực lực, điệu bộ của người có vẻ rất nhẹ nhàng. Trong khi Lý Húc Đông còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Chu Doãn Thịnh đã giương cung bắn mũi tên thứ hai. Mũi tên sau hoàn toàn đâm vào giữa mũi tên trước, tước ra thành nhiều sợi. Tài bắn cung cao siêu như vậy, xưng là thiện xạ còn chưa đủ.
Thị vệ sợ hãi, có mấy người từng tận mắt trông thấy tài bắn cung của Cao Mân, khi đó họ đều bội phục sát đất. Nhưng so với Tề quý quân hiện giờ, y hoàn toàn không là gì cả. Tề quý quân quả thực sâu không thể lường.
“Quân phụ lợi hại quá!” – Lý Húc Đông chạy qua ôm cánh tay hắn, trên mặt treo vẻ tươi cười nịnh nọt.
“Đừng vuốt mông ngựa, cầm cung của ngươi lên bắn cho ta xem.” – Chu Doãn Thịnh ghét bỏ búng búng trán sói con.
Lý Húc Đông vâng lời, chọn một cây cung sừng trâu bình thường nhất, giắt tên lên dây.
“Tư thế đứng không đúng!”
Chu Doãn Thịnh bước đến chỉnh, chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần liên tiếp, sau khi tách ra Lý Húc Đông lại sẽ vô thức làm động tác sai lầm. Chu Doãn Thịnh hết cách, đành phải ôm lấy hắn từ phía sau, tay nắm tay giáo dục.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải mỏng manh truyền đến cơ thể người kia. Cả người Lý Húc Đông đều bắt đầu nóng lên, ngay cả máu trong cơ thể cũng đang sôi trào. Hắn rất thích sự tiếp xúc không hề có khoảng cách này, thậm chí thích đến muốn hoà quân phụ vào trong máu thịt mình.
“Đừng căng thẳng, càng căng thẳng càng khó bắn trúng. Thả lỏng, điều hoà nhịp thở theo ta.” – Hơi thở ấm áp phả vào tai và cổ, khiến Lý Húc Đông vô cùng ngứa ngáy khó nhịn. Hắn thử điều chỉnh nhịp thở nặng nề, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nhanh.
Thoáng chốc, mũi tên được bắn ra, miễn miễn cưỡng cưỡng cắm ở rìa bia ngắm. Chu Doãn Thịnh rất không hài lòng, nhưng cũng biết không mài sắt thì không thể thành kim, đành lui lại mấy bước vỗ vỗ đầu con trai, nói – “Tốt lắm, có chút tiến bộ. Đã nhớ hết tư thế vừa rồi chưa? Nhớ rồi thì luyện tập cho ta. Không bắn hết bốn trăm mũi tên thì không được nghỉ ngơi, mũi nào không trúng bia thì tăng thêm mười mũi nữa, mấy người các ngươi phụ trách giám sát.”
Hắn quay đầu nhìn về phía mấy tên thị vệ, ra lệnh.
Thị vệ chắp tay thưa vâng.
Lúc này Chu Doãn Thịnh mới đi.
Mất đi vòng tay ấm áp của quân phụ, vẻ mặt dịu dàng của Lý Húc Đông nháy mắt trở nên sắc bén. Hắn cầm lấy cây cung lớn mười thạch mà quân phụ đã dùng, nhấc tay kéo căng dây cung nhắm về phía hồng tâm, mũi tên lấy khí thế sấm chớp đâm vào mũi tên trước đó, đập vỡ thành bột mịn. Tài bắn cung chuẩn xác và hung mãnh như vậy có lẽ không thua gì quân phụ hắn.
Mấy tên thị vệ đã sớm nhìn quen, đồng loạt cúi đầu tỏ vẻ kính cẩn. Đừng thấy vị này ngoan như cún trước mặt Tề quý quân mà lầm. Hắn là một kẻ khát máu, lỡ chọc giận hắn thì ngay cả mình chết thế nào cũng không biết. Vả lại năm nay hắn mới mười ba tuổi, vậy mà lại có thể kéo được cây cung mười thạch, còn giấu giếm trước mặt quân phụ mình, hai cha con này cũng không phải là người thường. Có sự tồn tại của hai người này, không biết Cao quý quân và Ngũ hoàng tử còn có thể đắc ý được bao lâu?
Nghĩ đến đây, đám thị vệ vốn đã bị thu phục càng không dám phản bội.
—————————
Cao Mân được xuất chinh như mong muốn. Ngày xuất phát, Lý Cẩn Thiên tự mình tiễn y đến ngoài cửa thành mười dặm mới lưu luyến mà về cung.
Cao Mân mới vừa đến biên quan chưa được mấy ngày đã thắng một trận lấy ít địch nhiều. Tin chiến thắng truyền về kinh thành khiến tất cả triều thần đều vô cùng phấn chấn, liên tục nói hoàng thượng anh minh quyết đoán, có mắt nhìn người.
Dưới sự nâng đỡ của Lý Cẩn Thiên, Cao Mân vốn có hiền danh vang xa, lúc này danh vọng càng tăng vọt, rất có xu thế sánh ngang hoàng đế. Ngoài mặt Lý Cẩn Thiên cười đến là hoà ái, nhưng vừa về Dưỡng Tâm điện là không dằn nổi tức giận, hoảng hốt, đứng ngồi không yên.
Lại một năm rưỡi trôi qua, Cao Mân đã xâm nhập vào địa phận Tây di, rất có khí thế phá huỷ hoàng đình Tây di. Dưới sự quản hạt của y, quân đội cao thấp một lòng, không thể phá vỡ, khiến uy vọng y đạt đến độ cao chưa từng có. Ở biên cảnh, dân chúng chỉ biết Đại Yến có Cao tướng quân, nhưng không biết có hoàng đế. Hơn nữa Cao tướng quân được hoàng đế thịnh sủng, những đại quan ở biên cương thi nhau quy phục y, tỏ ý sẽ hết lòng ủng hộ Ngũ hoàng tử.
Lý Cẩn Thiên còn yêu Cao Mân, nhưng rốt cuộc không thể tin tưởng y nữa. Ngược lại, gã không thể yêu lại Tề Tu Kiệt, nhưng gã tin tưởng đối phương hơn bất kỳ ai.
Tình yêu và lòng tin, đến cùng cái nào quan trọng hơn? Chu Doãn Thịnh sẽ dùng sự thật nói cho bạn biết, lòng tin quan trọng hơn tình yêu nhiều. Nền tảng của một tình cảm không dựa vào tình yêu sâu đậm đến mức nào, mà là lòng tin kiên cố đến đâu. Một lòng tin hoàn toàn không dao động bởi những quấy nhiễu bên ngoài, đó mới là chỗ dựa vững chắc nhất của một tình cảm.
Cao Mân vốn dựa vào niềm tin này mới có thể cùng hưởng thiên hạ Lý Cẩn Thiên. Nhưng lúc này đây, nó đã bị Chu Doãn Thịnh phá huỷ một cách triệt để.
Lý Cẩn Thiên sợ Cao Mân lập được quá nhiều chiến công hiển hách sẽ làm dao động ngôi vị hoàng đế của mình, cho nên gã bí mật liên lạc với tâm phúc trong quân đội, sai hắn trì hoãn vận chuyển lương thảo. Lương thảo không theo kịp, trận chiến này chắc chắn sẽ thất bại. Phải khiến Cao Mân nếm trải mùi vị của thất bại, y mới biết ở bên cạnh mình an toàn và thoải mái đến nhường nào.
Biết tin này, Chu Doãn Thịnh không khỏi cười khinh miệt, thầm nghĩ hôn quân quả nhiên là hôn quân, đã mất nước một lần mà vẫn coi trọng ham muốn cá nhân của mình hơn xã tắc, thà hy sinh đại quân mấy trăm nghìn người cũng muốn bẻ gãy bằng được đôi cánh của Cao Mân. Có nên khen gã yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn không?
Nhưng Lý Cẩn Thiên đã tính sai, bởi sau lưng Cao Mân không chỉ có nhà họ Cao chống đỡ, mà còn có một Ly vương thâm tình bất hối âm thầm tương trợ.