Một nụ hôn chấm dứt, Tôn Hi Mục khàn giọng hỏi – “Em muốn xác nhận cái gì?”
Chu Doãn Thịnh nheo mắt, vươn lưỡi liếm bờ môi hồng nhạt, nhẹ giọng cười – “Xác nhận anh có phải là người em muốn tìm không.”
Tôn Hi Mục căng thẳng, lòng bàn tay liên tục đổ mồ hôi. Hắn chưa từng hôn người khác, cho nên không có bất kỳ kỹ thuật nào, lúc nãy quá thô bạo, hình như đã làm thanh niên bị đau. Nếu sớm biết thanh niên muốn xác nhận điều này, hắn nhất định sẽ không nóng vội như vậy, mà sẽ chậm rãi, dịu dàng, cố gắng hết sức khiến cậu ấy thoải mái.
Lau lau lòng bàn tay mướt mồ hôi vào quần, hắn đơ mặt nói – “Có thể để anh hôn lại lần nữa hay không? Vừa rồi phát huy không tốt.”
Chu Doãn Thịnh cười chảy cả nước mắt. Hắn chưa từng biết người yêu còn có mặt ngại ngùng đáng yêu đến thế.
“Được rồi, vậy thì cho anh một cơ hội nữa.” – Hắn quấn hai tay lên cổ người yêu, phun ra một hơi nóng rực và ngọt ngào lên môi hắn.
Yết hầu Tôn Hi Mục lay động kịch liệt, bắp thịt khắp người cứng y như đá. Hắn cẩn thận ôm lấy hai má thanh niên, chậm rãi cúi đầu, thử ngậm lấy bờ môi thanh niên liếm láp, sau đó vươn lưỡi cạy hàm răng ra, nhẹ nhàng xâm nhập…
Hắn thở dồn dập, mồ hôi ướt đẫm, nơi đã đứng thẳng từ bao giờ kia chống lên bụng thanh niên nhẹ nhàng cọ xát. Cơ thể rõ ràng đã gần như điên cuồng, nhưng động tác ôm hôn vẫn trân trọng và thong thả, thành kính như một tín đồ.
Hắn mút lấy từng chút từng chút nước bọt trong miệng thanh niên, quấn lấy lưỡi thanh niên dịu dàng vỗ về chơi đùa, sau đó đổi góc độ nhẹ nhàng liếm qua hàm trên và lợi. Hắn chỉ muốn nuốt chửng thanh niên vào bụng, nhưng vẫn cực lực đè nén suy nghĩ điên cuồng này, chỉ có thể dùng sức siết chặt eo thiếu niên, giam cầm người nọ trong lòng, tựa như chỉ như vậy cậu ấy mới không chạy trốn.
Ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ này khiến Chu Doãn Thịnh run rẩy. Hắn chuyển từ bị động đón nhận thành chủ động đáp trả, đổi lại là một nụ hôn càng triền miên nồng cháy.
Mười phút trôi qua, Tôn Hi Mục cuối cùng cũng vừa lòng, hơi rời khỏi môi thanh niên, chóp mũi kề chóp mũi, khàn giọng hỏi – “Thế nào, đã xác nhận chưa?”
Chu Doãn Thịnh cười híp mắt – “Xác nhận rồi, anh chính là người em muốn tìm.”
Trái tim Tôn Hi Mục đập rộn, từng cơn sóng vui mừng sắp làm trái tim hắn nổ tung, nhưng ngoài mặt vẫn không có bất cứ vẻ gì, chỉ gật gật đầu, đáp – “Vậy là tốt rồi. Chúng ta về thôi? Về nhà anh?” – Dứt lời, hắn thấp thỏm nhìn thanh niên.
“Không.” – Chu Doãn Thịnh chơi xấu lắc đầu, thấy nét mặt người đàn ông này cứng ngắc, ánh mắt tối xuống, mới lập tức bổ sung – “Em rất đói, đi ăn chút gì trước đã.”
Trái tim rớt thẳng xuống dưới của Tôn Hi Mục ngừng lại giữa không trung, giọng điệu khó nén nhẹ nhõm – “Đến nhà anh, anh làm cho em. Em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn thịt kho tàu, đậu phụ Ma Bà, gà xào đậu phộng…” () – Chu Doãn Thịnh đọc một loạt tên món ăn, trêu chọc hỏi – “Anh có thể làm hết chứ?”
“Có thể, em ăn thử sẽ biết.” – Tôn Hi Mục không khỏi thấy mừng vì mình từng luyện được tay nghề làm bếp hồi đi du học.
—————————–
Trong khi hai người cùng nhau hưởng thụ bữa khuya ngọt ngào thì trên mạng đã bùng nổ. Một topic xuất hiện trên diễn đàn lớn nhất Trung Quốc, chỉ trong vài phút ngắn ngủi lượt click đã có hơn mười nghìn lượt click.
“Tường thuật liveshow của Âu Tử Nam – Phía trước có điện cao áp, ra vào xin chú ý!” Tiêu đề này rất kích thích, đủ để khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.
Thích hóng hớt là bản tính trời cho của người Trung Quốc. Nghe nói Âu Tử Nam sắp tổ chức một liveshow miễn phí, còn định biểu diễn bài hát mới chưa từng công khai của mình và công bố video chứng minh sự trong sạch của mình trong buổi biểu diễn, người muốn tham gia đếm sơ qua cũng phải trên triệu. Nhưng Giải trí và thông tin Hoàn Á chỉ đưa ra năm mươi nghìn chỗ.
Trong năm mươi nghìn người may mắn này, số người thực sự là fan của Âu Tử Nam ít ỏi chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần lớn đều là fan cuồng của Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư. Trước khi đi, bọn họ sôi nổi nhắn cho nhau trên mạng, nói muốn phá tan tành liveshow của Âu Tử Nam, trả thù cho thần tượng.
Rất nhiều người tỏ vẻ ủng hộ đối với điều này, còn dặn dò nhất định phải quay lại cảnh lúc đó đăng lên mạng cho mọi người đã nghiền.
Liveshow vừa chấm dứt, video đã được đăng ngay, chẳng biết Âu Tử Nam bị sỉ vả thành chó má gì. Mọi người vừa sung sướng trên đau khổ của người khác vừa click vào video, sau đó ngây cả người.
Trên màn hình hoàn toàn không phải là cảnh bạo lực như bọn họ tưởng tượng, cũng không có sỉ nhục và chửi rủa, tất cả mọi người như hút phải thuốc phiện, đều tận tình uốn éo, hò reo, kêu gào, hét đinh tai, bởi vì quá kích động mà cả người bọn họ mướt mồ hôi, hốc mắt đỏ bừng, cơ thể run rẩy không thể khống chế.
Người quay video cũng đang gần như điên cuồng, màn hình liên tục rung lắc, khiến hình ảnh vô cùng mơ hồ. Nhưng dàn loa được trang bị trong buổi biểu diễn đều có chất lượng đẳng cấp quốc tế, giọng hát ma mị đầy lôi cuốn vô cùng rõ ràng, xông ra khỏi video, đâm vào màng tai người nghe với khí thế không thể ngăn cản.
Đây là một bài hát mang phong cách folk rock, tiết tấu mạnh mẽ đinh tai nhức óc, tiếng guitar điện cao vút solo và giọng hát gợi cảm kèm theo tiếng thở dốc nặng nhọc của Âu Tử Nam. Chúng tựa như một ống tiêm chứa đầy thuốc phiện đâm vào động mạch của bạn, khiến bạn nghiện, khiến bạn đánh mất ý chí phản kháng, khiến bạn không thể tự chủ mà cùng điên cuồng trầm luân theo hắn.
Tất cả mọi người đều high, khắp nơi vang lên tiếng thét chói tai kích động.
Người quay video xoay màn hình về phía mình, khàn giọng hét – “Ai bảo Âu Tử Nam không biết hát, đúng là nói hươu nói vượn! Cậu ấy đã hát hơn một tiếng rồi, bài nào cũng là rock, death metal, gothic metal, heavy metal. Trên thế giới này không có bài hát nào cậu ấy không hát được.”
Vừa dứt lời, thanh niên trên sân khấu đột nhiên quỳ xuống, kéo micro ra xa lên nốt cao, âm điệu càng ngày càng cao, càng ngày càng cao, khi bạn cho rằng sóng âm kia sắp chọc thủng đường chân trời, nó lại đột nhiên biến chuyển, trở thành thét gào trầm thấp. Trái tim người nghe cũng bị hắn không ngừng kéo lên đến cực hạn, sau đó rơi thẳng xuống, khiến người ta mê muội, đồng thời cảm thấy vô cùng kích động.
Chưa kể đến người ở hiện trường đã phát điên, ngay cả dân mạng xem video cũng phải nổi da gà. Bài hát này rất hay, rất kích thích, khiến máu người nghe sôi trào.
Camera lại rung động kịch liệt, tất cả hình ảnh đều mờ đi, chỉ nghe thấy tiếng gào của người quay – “Tất cả đều đang nghe nhạc, đều đang high, có mỗi mình mình giơ điện thoại quay video, con mẹ nó, mình bị ngu à!? Đo quay!”
Video chấm dứt, tất cả điên cuồng cũng đều biến mất. Cư dân mạng đang ngồi trước máy tính phẫn nộ, sôi nổi bình luận.
Bảnh đến trời long đất lở: Mẹ nó quần cũng đã cởi rồi mà mày cho ông xem cái này? Ít nhất cũng phải quay hết bài này rồi high sau chứ! Quay lại đây, ông thề phải oánh chết mày!
Alien đến từ những vì sao: Quỳ xin video hoàn chỉnh! Bài hát này quá tuyệt! Hoàn toàn có thể xưng là tác phẩm đỉnh cao của dòng folk rock! Mình ở cách một màn hình mà cũng đã say rồi, không biết ở ngay đó sẽ có cảm giác gì.
Bạt điểu vô tình (): Lúc ấy tôi ở ngay tại đó. Đậu má, giọng cao của Âu Tử Nam gần như làm sụp cả Tinh Quán. Nghe nói có người mang bình thuỷ tinh vào, lúc ra thấy bình đã bị sóng âm làm rạn bao nhiêu vết. Những ai không thể đến hiện trường xem tuyệt đối sẽ hối hận cả đời, đây là buổi biểu diễn tuyệt nhất mà tôi từng xem, nhất của nhất. Quan điểm cá nhân, ông vua nhạc rock quốc tế Adam Norman hoàn toàn không thể sánh với Âu Tử Nam!
() Bạt điểu vô tình (拔吊无情): Sau khi rút chm ra (sau khi xxoo xong) thì không còn tình cảm tình nghĩa gì nữa. Ý nghĩa tương đương với câu “ăn cháo đá bát”.
Áo mưa nhỏ: Chuỵ cũng ở hiện trường, Adam Norman hoàn toàn không thể sánh với Âu Tử Nam +!
Loli bé nhỏ yêu chú già biến thái: +, liveshow đã chấm dứt được nửa tiếng mà đến giờ em vẫn chưa bình tĩnh lại được, chả khác nào uống thuốc kích thích, lúc đánh răng vẫn còn lắc đầu ngoáy mông!
Yêu rock nhất: +, mới về từ Tinh Quán, trong đầu đều là tiếng của Âu Tử Nam. Nếu như hiện giờ cậu ấy đứng trước mặt tôi, tôi muốn quỳ xuống liếm chân cậu ấy, muốn vặn tai chín mươi độ ngẩng đầu nhìn cậu ấy, thần phục vì giọng hát của cậu ấy. Từ hôm nay trở đi, cậu ấy chính là nam thần của tôi!
…
Người đến xem buổi liveshow đều sôi nổi gửi bình luận trên mạng, không ai là không dành biểu hiện cho Âu Tử Nam đánh giá cao nhất, khiến người không thể đến tận nơi hiếu kỳ đến xoắn hết cả lòng. Cùng lúc đó, weibo của Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư thì bị ồ ạt tấn công nhục mạ một cách ác ý, suýt chút nữa bị sập.
Có người chú ý đến, trong số những người kháng nghị chửi rủa còn bao gồm cả nhiều fans lão làng. Bọn họ là người kêu gọi mọi người phá nát buổi biểu diễn của Âu Tử Nam, nhưng chỉ sau hai tiếng ngắn ngủi lại cắn ngược, rốt cuộc ở liveshow đã xảy ra cuyện gì?
Người không rõ tình hình rốt cuộc đợi được một topic chân tướng.
Tiêu đề thread rất đơn giản, chỉ có bốn chữ – “Vì người” bản gốc.
Mọi người đều biết, “Vì người” mà Cát Mộng Thư biểu diễn đã thể hiện được tình cảm chân thành tha thiết, được xưng là bản tình ca lấy được nhiều nước mắt người nghe nhất năm. Rất nhiều người trẻ tuổi sau khi thất tình đều thích hát bài này, vừa hát vừa khóc như một kẻ ngốc. Có người bình nhạc khẳng định: Trong mười năm nữa, sẽ không có bất kỳ bản tình ca nào có thể vượt qua “Vì người”, cũng không có bất kỳ ai có thể thể hiện bài hát này thâm tình được như Cát Mộng Thư, hai bên kết hợp tạo nên kinh điển trong kinh điển nhạc trữ tình.
Có rất nhiều người hát lại bài hát này, nhưng trong mắt mọi người, phiên bản của Cát Mộng Thư mới hoàn toàn xứng đáng là bản gốc.
Tiêu đề này rốt cuộc có ý gì? Là tán thành hay là phủ nhận Cát Mộng Thư?
Ôm nỗi hiếu kỳ, cộng đồng mạng sôi nổi mở video nghiên túc theo dõi.
Không có bass, không có nhạc điện tử, không có trống, không có guitar điện… Bỏ đi tất cả nhạc đệm hoa mỹ, chỉ còn lại tiếng dương cầm thuần tuý, một giọng hát trong veo, biểu diễn “Vì người” một cách thuần thục với nỗi đau thương không thể nào thổ lộ, khiến người nghe rơi nước mắt.
Lời bài hát cũng thay đổi hoàn toàn, biến thành lời tỏ lòng muộn màng của một đứa trẻ mất cha. Khi cha còn sống, tình yêu của cha khiến con cảm thấy áp lực, không thể nào tiến bộ. Vì cha, con cảm thấy sợ hãi, không thể tin vào bản thân mình, cũng không thể nào tin tưởng mọi người xung quanh. Khi cha mất đi, con mới phát hiện người con phải vượt qua không phải là cha, mà là chính bản thân mình, tình yêu của cha cũng không phải xiềng xích, mà là đôi cánh giúp con bay lượn.
Điều con sợ không phải là tình cha trĩu nặng, mà là mất đi cha.
Đây là bài hát cầu nguyện cho linh hồn người cha đã mất. Trong đó chứa đựng sự sùng bái và và tình yêu nồng nhiệt của một người con dành cho cha mình. Mà “Vì người” của Cát Mộng Thư lại thể hiện nỗi lưu luyến cảm thương cho tình yêu đã mất của một người phụ nữ.
Về tình cảm chân thành tha thiết, hai bài hoàn toàn không thể so sánh; về hàm ý của bài hát, hai bài cũng hoàn toàn không thể so sánh; về phần trình diễn, hai bên quả thực là một trời một vực.
Giọng cá heo mà Cát Mộng Thư vẫn lấy làm kiêu ngạo bị năm quãng tám liên tiếp của Âu Tử Nam hạ đo ván.
Trên màn hình, mấy lượt thanh niên nghẹn ngào khó có thể tiếp tục, vì thế camera chuyển đến màn hình lớn, sự xuất hiện của Âu Nhất Bách khiến mọi người trợn mắt há hốc miệng. Thì ra trước khi ông qua đời, Âu Tử Nam cũng đã sáng tác bài hát này, vậy bản nhạc mà Lâm Tư Khanh đệ trình lên toà án là thế nào?
Anh ta nói sau khi thầy giáo qua đời anh ta mới có linh cảm, bắt đầu sáng tác, đây quả thực là tự vả vào mặt mình!
Đến tình trạng hiện giờ, ai vô tội ai có tội vừa xem là biết.