Tần Sách phò tá tiểu hoàng đế cho đến khi y tròn mười tám tuổi. Sau đó từ chức mang người yêu đi du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi.
Sức khoẻ hai người đều rất tốt, sống đến hơn chín mươi tuổi, lão phu lão thê mới lần lượt qua đời.
Khi mở mắt ra lần nữa, Chu Doãn Thịnh đang phiêu đãng trong không gian ngân hà. Dòng lốc xoáy năng lượng cực lớn chia thành hai dòng như bình thường, một dòng chảy ào ạt vào tiềm thức của hắn, một dòng không biết tung tích.
Chu Doãn Thịnh cũng lười tra xét, nhanh chóng hấp thu năng lượng rồi vội vàng đi vào thế giới tiếp theo.
Toàn thân hắn bủn rủn, nằm trên giường. Phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường ngoài cửa mang đến mấy vầng sáng mỏng manh, vẽ lên hình ảnh loang lổ trên bức tường trắng.
Hắn giật giật ngón tay, mò lên tủ đầu giường, bật đèn bàn lên. Ánh sáng đột ngột khiến đôi mắt hắn đau đớn, dẫn đến thái dương co giật.
Hắn che mắt lại theo phản xạ, thế mới phát hiện đôi mắt của cơ thể này đã sưng lên, đau xót, khó chịu vô cùng. Hơn nữa còn có cảm xúc bi ai và căm hận đè nặng trong lòng, theo đó cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của Chu Doãn Thịnh.
Trí não trên cổ tay đúng lúc gửi tư liệu của nguyên chủ và thế giới này đến, Chu Doãn Thịnh đọc nhanh như gió, không nhịn được chửi thề một tiếng.
Chả trách mắt lại sưng như vậy, thì ra là khóc.
Đây là một câu chuyện về nữ chính lăn lộn trong giới giải trí, cuối cùng trở thành ca hậu. Nguyên chủ không phải nhân vật phản diện độc ác hãm hại nữ chính, không phải là vật hi sinh bị nữ chính KO. Trong câu chuyện của nữ chính này, cậu chỉ là một người qua đường Giáp, một hòn đá kê chân, yên lặng chịu đựng bi kịch mà số phận gán cho cậu.
Nguyên chủ tên là Âu Tử Nam, nhắc đến cậu, không thể không nhắc đến cha cậu – Âu Nhất Bách. Âu Nhất Bách là bậc thầy trong giới âm nhạc Trung Quốc, cả cuộc đời sáng tác ra mấy trăm ca khúc kinh điển, đỡ đầu tứ đại ca thần, có sức ảnh hưởng khó tưởng tượng nổi trong giới âm nhạc Trung Quốc. Mưa dầm thấm lâu, từ nhỏ Âu Tử Nam đã cảm thấy hứng thú đối với âm nhạc. Vừa tròn mười tám tuổi là dấn thân vào giới giải trí, ra ba album, tình hình tiêu thụ rất tốt, có thể coi như là triển vọng mới.
Tính tình của Âu Nhất Bách vô cùng mạnh mẽ, lại có kỳ vọng rất lớn đối với con trai, hơi không hài lòng một chút là sẽ mắng mỏ chỉ trích, nghiêm khắc răn dạy cậu. Dần dà, Âu Tử Nam trở nên hướng nội, hơn nữa còn dễ ngượng ngùng, căng thẳng.
Theo lý thuyết, với tính cách này của cậu, rất khó để lấy được thành tựu trong giới giải trí. Nhưng cậu không chỉ có một người cha tốt, mà còn có một đàn anh tốt. Đàn anh Lâm Tư Khanh của cậu là học trò cưng của Âu Nhất Bách, vừa có ngoại hình tuấn tú vừa có thiên phú kinh người, vừa ký hợp đồng với công ty Thời Đại Ca Nhạc mà Âu Nhất Bách giới thiệu đã lập tức bộc lộ tài năng, dần dần giành được danh hiệu ca thần đời thứ tư.
Dưới sự dẫn dắt của anh ta, Âu Tử Nam không muốn nổi cũng khó.
Hiện giờ Âu Tử Nam đã phát hành ba album bán chạy, đang định tổ chức buổi liveshow đầu tiên trong đời mình. Nhưng ngay trong thời gian chuẩn bị liveshow, Âu Nhất Bách bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối, Âu Tử Nam ngày ngày túc trực bên giường bệnh, không thể không đẩy lùi liveshow. Nhưng dù bác sĩ cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn không thể giữ lại sinh mệnh Âu Nhất Bách. Vào một buổi sáng tháng tư, ông chỉ kịp vuốt ve khuôn mặt say ngủ của con trai một cái rồi vĩnh biệt cõi đời.
Năng khiếu của Âu Tử Nam là nhạc cụ, có thể nói là tinh thông đủ mọi loại nhạc cụ. Nhưng cậu bị cha mình đè ép lâu, chỉ soạn ra được những bài nhạc bình thường. Âu Nhất Bách rất khó chịu với những bài hát cậu sáng tác, bình luận rằng “giàu óc sáng tạo, thiếu thốn linh động”. Cậu cảm thấy không phục, luôn muốn tạo ra một chút thành tích để cha mình nhìn với ánh mắt khác xưa. Sau khi debut, cậu đã sáng tác rất nhiều bài hát, nhưng nhà sản xuất đều nhìn rồi liên tiếp lắc đầu, thở dài không nói.
Có khi cậu cảm thấy rất nản lòng, thậm chí là tuyệt vọng, cho rằng mình mãi mãi không thể vượt qua thành tựu của cha. Nhưng sau khi cha mất, dường như xiềng xích linh hồn cậu cũng được mở ra, khiến nhiệt tình và linh cảm của cậu đối với âm nhạc bộc phát đến độ cao chưa từng có. Tốn hẳn một đêm, cậu viết ra một ca khúc tưởng nhớ cha, tên là “Vì người”.
Cậu phổ tất cả những lời đã từng muốn nói mà không dám nói với cha vào bài hát, hoà tất cả tình yêu vào từng nốt nhạc. Chỉ đơn giản là tiếng dương cầm đệm nhạc thôi cũng đã có sức mạnh làm rung động linh hồn người nghe.
Âu Tử Nam hát đi hát lại rất nhiều lần, sau đó mới mang theo đôi quầng mắt xanh đen đi tìm đàn anh Lâm Tư Khanh, nhờ anh ta hỗ trợ chỉnh sửa.
Nhưng xấu là xấu ở chỗ này.
Bởi vì không cam lòng mà khi ra mắt, Âu Tử Nam đã tự viết rất nhiều bài hát muốn thêm vào album, nhưng đều bị nhà sản xuất phủ quyết. Lâm Tư Khanh nhìn ngứa mắt, cầm nhạc phổ của cậu đi sửa, nháy mắt biến một bài hát tầm thường thành tiếng nhạc rung động lòng người, còn đều ký tên Âu Tử Nam, gắn mác tài tử âm nhạc cho cậu rồi đưa đi tiêu thụ.
Có thể nói, danh tiếng tài năng trước kia của Âu Tử Nam đều là giả. Sau khi cha mình qua đời, Âu Tử Nam mới chính thức tìm được con đường mà cậu nên đi. Cậu có rất nhiều ý tưởng muốn thực hiện, cậu muốn cha mình ở trên trời có thể kiêu ngạo vì mình.
Mong muốn cháy bỏng này tạo cho “Vì người” một sức mạnh khó có thể tưởng tượng. Lâm Tư Khanh nhạy bén phát hiện ra sức mạnh này, vốn định lập tức giúp đàn em ra EP, nào ngờ nữ chính Cát Mộng Thư đột nhiên đến thăm phòng công tác của anh ta, còn trông thấy nhạc phổ.
Cát Mộng Thư là nữ chính, mắt nhìn đương nhiên là bất phàm, vô cùng yêu thích bài hát này, liên tục truy hỏi đây có phải là tác phẩm mới của đàn anh hay không. Lâm Tư Khanh yêu Cát Mộng Thư, luôn muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình ra trước mặt cô ta, thế nên ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Bởi vì bài hát này có rất nhiều nốt cao, phù hợp với giọng nữ, Cát Mộng Thư biết tình cảm của Lâm Tư Khanh đối với mình nên đã đỏ mặt hỏi mình có thể xin bài hát này trình bày trong album mới của mình hay không.
Lâm Tư Khanh đâm lao phải theo lao, không thể không gật đầu. Sau khi trở về, anh ta càng nghĩ càng thấy bất an, vì thế lấy tất cả bản nháp ở chỗ Âu Tử Nam đi đốt, hòng tuyệt hậu hoạ.
Âu Tử Nam vốn đang tràn đầy mong đợi chờ công ty tổ chức liveshow, phát hành EP cho mình. Nào ngờ lại trông thấy “Vì người” đã qua Lâm Tư Khanh cải biên do Cát Mộng Thư trình bày trên TV, mãi thật lâu vẫn không dám tin tưởng vào đôi mắt mình.
Nhờ bài hát này, Cát Mộng Thư nổi như cồn, có xu thế trở thành đàn chị trong Thời Đại Ca Nhạc. Âu Tử Nam đi tìm Lâm Tư Khanh dò hỏi nhưng lại bị người đại diện của Lâm Tư Khanh đuổi đi, sau đó còn ra tay trước chiếm ưu thế, tố cáo cậu sao chép, còn đưa ra rất nhiều chứng cứ.
Album nào của Âu Tử Nam cũng là do Lâm Tư Khanh hỗ trợ soạn nhạc chế tác, nhưng đều chỉ đề tên một mình cậu, điều này vốn chính là scandal không thể nói ra miệng. Bởi vì chuẩn bị đầy đủ, Lâm Tư Khanh còn đưa ra rất nhiều bản nháp được sửa đi sửa lại, sắp xếp thứ tự theo trình tự trước sau, chỉ rõ cho người khác anh ta đã sáng tác bài hát “Vì người” này như thế nào.
Mà Âu Tử Nam thì không đưa ra được chứng cớ gì.
Khi cậu rơi xuống hố băng, trên mạng lại có người đâm thủng Âu Tử Nam chẳng những là tài tử giả, mà còn hát nhép. Thứ “âm thanh của tạo hoá” của cậu ta tất cả đều là công lao của ca sĩ thế thân, không liên quan gì đến cậu ta hết.
Điều này cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Khi mới ra mắt, bởi vì ngượng ngùng mà Âu Tử Nam rất ngại hát live. Lần đầu tổ chức fan-meeting, bởi vì cậu quá căng thẳng nên dẫn đến nghẹn tiếng, làm thế nào cũng không nói ra lời. Công ty đành phải khẩn cấp tìm một thế thân giỏi bắt chước đứng sau sân khấu phối âm cho cậu. Vì chuyện này, Âu Nhất Bách cho con trai một cái bạt tai thật mạnh, nói nếu như không dám hát live thì hãy mau chóng cút ra khỏi giới âm nhạc, đừng làm ông mất mặt.
Lâm Tư Khanh vội vàng đứng ra hoà giải, hứa sẽ cẩn thận dàn xếp thế thân kia, sẽ không để bất kỳ ai biết chuyện này, còn sẽ nghiêm khắc huấn luyện đàn em, để cậu ấy thay đổi thói quen hay căng thẳng ngượng ngùng. Âu Nhất Bách vì thế mới bỏ qua.
Chuyện này đã trôi qua hai năm, lại bị người khác moi ra. Còn đính kèm một video thế thân đứng sau sân khấu hát, Âu Tử Nam đứng trên sâu khấu ghép khẩu hình, khiến cho cư dân mạng ồ lên.
Âu Tử Nam đi chết đi! Âu Tử Nam ăn ct! Âu Tử Nam đạo nhạc! Âu Tử Nam cút khỏi giới giải trí! Những câu nói này vang lên không ngừng nghỉ. Trong khi mọi người dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công Âu Tử Nam, Lâm Tư Khanh vẫn giữ vững trầm mặc, nhưng không hề chậm trễ việc tìm kiếm chứng cứ chuẩn bị ra toà.
Cát Mộng Thư cũng phát ngôn trên weibo, tỏ vẻ tin tưởng tài hoa và nhân phẩm của đàn anh, nói người nào đó hãy biết chừng mực, đừng bôi tro trát trấu lên mặt cha mình.
Hai người đều là ông hoàng bà chúa trong giới âm nhạc, vừa lên tiếng tức thì kéo thêm càng nhiều tiếng chửi rủa và vũ nhục đến cho Âu Tử Nam. Truyền thông còn đăng báo mắng Âu Tử Nam phá hoại danh tiếng một đời của Âu Nhất Bách, không xứng làm con trai Âu Nhất Bách.
Đến tình trạng này, Âu Tử Nam đương nhiên hiểu, Lâm Tư Khanh – người từng được cậu coi như anh trai quyết tâm muốn đẩy cậu vào đường cùng. Nhưng đây không phải là điều khiến cậu cảm thấy phẫn nộ, cũng không quá mức buồn khổ, mà điều khiến cậu không chịu nổi chính là người khác nói cậu không xứng làm con trai Âu Nhất Bách.
Nếu như là trước đây, có lẽ cậu sẽ nghi ngờ chính mình. Thế nhưng hiện giờ, linh hồn cậu không còn ràng buộc, cậu tuyệt đối có thể tự hào nói, cậu là kiêu ngạo của cha, cậu không thẹn với kỳ vọng của cha.
Cho dù trong lòng cậu có ngàn vạn điều muốn nói, thậm chí muốn hò hét, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ nào, nên sẽ không có ai tin tưởng cậu. Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư chỉ cần nói một câu là đã có thể huỷ diệt tiền đồ và giấc mộng của cậu một cách triệt để.
Trước mắt toà án đã gửi lệnh đến, yêu cầu cậu tham dự phiên toà thẩm vấn vào trung tuần tháng sau. Thời Đại Ca Nhạc cũng đã đơn phương tuyên bố huỷ hợp đồng với cậu, còn công khai trên internet.
Hiện giờ Âu Tử Nam mất đi song thân, mất đi danh dự, chính là lúc cậu tuyệt vọng bất lực nhất. Nếu như Chu Doãn Thịnh không đến, sau khi thua kiện trên phiên toà thẩm vấn, cậu sẽ phải cõng theo tai tiếng mà rời khỏi Trung Quốc, lưu lạc khắp nơi. Trong những tháng ngày tuyệt vọng sau đó bị nghiện ma tuý, cuối cùng hít thuốc quá liều lượng mà tử vong.
Tin tức truyền về nước, dân chúng mắng một câu “Không biết hối cải, chết là phải” là xong. Còn cậu vĩnh viễn trở thành vết nhơ khắc trên bia mộ cha mình.
Mà Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư thì đi từng bước lên đỉnh vinh quang.
“Thê thảm thật đấy. Sao lại có thể thảm như vậy! Chả trách khóc đến mắt sưng húp.” – Chu Doãn Thịnh đi vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt tái nhợt đến cực độ cũng đẹp đến cực độ trong gương. Hắn chỉ chỉ vào chóp mũi trong gương, chậm rãi nói – “Được rồi, hãy để tôi cứu vớt cậu đi. Cậu muốn cái gì? Muốn trở thành kiêu ngạo của cha? Muốn người đời biết tài hoa của cậu? Muốn thoải mái sáng tác nhạc? Không thành vấn đề, tôi đều có thể thoả mãn nguyện vọng của cậu.”
Hắn vừa thì thào tự nói vừa dùng trí não điều chỉnh số liệu cơ thể Âu Tử Nam – “Chẳng những tôi sẽ bù đắp tiếc nuối của cậu, mà còn trong vòng một tháng đạp Lâm Tư Khanh và Cát Mộng Thư cao ngạo kia xuống bùn. Thế nào, có phải rất vừa lòng hay không?”
Hắn nhếch nhếch bờ môi đỏ thẫm, nhìn vào trong gương. Ánh mắt sắc như dao chậm rãi trở nên trong veo hiền hoà, cuối cùng đôi mắt cong lên, toát ra một nụ cười ngượng ngùng giống nguyên chủ như đúc.
Bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ sống tốt thay Âu Tử Nam, hơn nữa sẽ sống thật ngoạn mục.