Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

chương 39: 39: hại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Tôm dịch

Nờ Y bê ta)

Đệ tử cầm đầu liếc mấy người xung quanh mình, sau đó lại ra vẻ kính cẩn nhưng thực chất là ngầm cảnh cáo Lam Chỉ: "Vạn trưởng lão sắp tới đây rồi đấy Lam sư huynh ạ.

Mong huynh đừng khiến bọn đệ khó xử, cũng đừng tự mình làm hại mình".

Lam Chỉ trưng ra bộ mặt lạnh tanh, tay thì vẫn bóp cổ đệ tử kia.

Đột nhiên, một người mặc đạo bào màu xanh lá sẫm từ trên trời đáp xuống, mang theo khí thế tàn bạo vô cùng.

Vạn Thành Bân vuốt râu, lạnh lùng quát Lam Chỉ: "Ngươi đang làm gì vậy Lam Chỉ!? Mau thả người ra rồi theo ta tới đại điện!"

Lam Chỉ vẫn đứng im.

Dưới ống tay áo dài rộng của mình, Lam Chỉ len lén lấy ra một viên đan dược màu tím nhạt.

Cậu cũng vô cảm nói với Vạn Thành Bân: "Đệ tử không biết mình đã làm gì sai mà khiến sư phụ phải phái người đi bắt về".

Vẻ khó xử lướt qua ánh mắt của Vạn Thành Bân.

Song, ông ta chỉ bảo: "Ngươi có vô tội hay không thì chưa biết được, nhưng cứ phải theo ta đi một chuyến, nói rõ ràng với chưởng môn đi đã.

Nếu như ngươi trọng sạch, phái ta chắc chắn sẽ không để ngươi phải mang ô danh".

"Không để ngươi mang ô danh" chắc là cũng giống như cách các người đã đối xử với Bạch Phong Dương nhỉ?

Vạn Thành Bân thấy Lam Chỉ vẫn đứng sừng sững đằng đó thì quát: "Ngươi sống chết cũng không muốn theo ta đi, lại còn bắt đồng môn làm con tin, có phải vì ngươi có tật giật mình không hả Lam Chỉ?! Nếu ngươi trong sạch thì mau chóng theo ta đi gặp mọi người, giải quyết cho xong chuyện này đi! Ngươi muốn chưởng môn đích thân tới đây bắt ngươi ư? Hay ngươi cho rằng mình đủ mạnh để an toàn trốn thoát ra khỏi đây?"

Lam Chỉ cũng biết mình không thoát được kiếp tai ương nên ném luôn đệ tử bị mình bóp cổ kia qua một bên, bình tĩnh nhìn Vạn Thành Bân.

Đám đệ tử vây quanh thấy vậy thì thở phào, thả lỏng hơn không ít.

Còn đứa vừa bị Lam Chỉ bóp cổ thì đang quỳ rạp trên đất, ho sặc ho sụa.

Vạn Thành Bân cũng thở dài: "Ta đi thôi".

Lam Chỉ theo chân Vạn Thành Bân tới đại điện.

Trì Túc mặc một bộ đạo bào màu tím đậm ngồi trên ghế chủ vị.

Tuy rằng trông lão rất đường hoàng chỉn chu nhưng vẫn vô tình để lộ ra vẻ mệt mỏi tiều tụy nơi khóe mắt.

Có hai tu sĩ lạ mặt đang an tọa phía bên tay trái Trì Túc.

Một trong số đó trông khá giống Lý Du, cũng có khí chất nho nhã lịch sự, nhưng lại mang theo một nét đượm buồn rất khó tả.

Người còn lại trông khá là vạm vỡ, dáng ngồi thẳng như tùng như trúc.

Thấy Lam Chỉ bước vào, người đó gật gù: "Đây đúng là con trai của Lam Tu Trần rồi".

Lam Chỉ lia mắt nhìn sang, thấy Bạch Phong Dương cũng đang đứng sau lưng Lý Phong.

Gã lườm Lam Chỉ đầy thù hằn, sắc mặt tái nhợt, quai hàm bạnh ra, nghiến răng ken két như muốn ăn tươi nuốt sống Lam Chỉ.

Cậu ngớ người, không hiểu tại sao Bạch Phong Dương vốn đã mất tích nay lại xuất hiện ở đây.

Vì chưa nghĩ ra được lý do cho sự kỳ quái này nên Lam Chỉ tạm gác nó qua một bên, cúi đầu với những người đang ngồi ở ghế trên: "Không biết sư phụ gọi con tới đây làm gì ạ?"

Trì Túc đáp: "Để diện kiến Lý tu sĩ của Tịnh Nguyệt cung với Tây Sơn cư sĩ đây ấy mà".

Lam Chỉ nghiêm chỉnh hành lễ với hai người Lý Phong và Nghiêm Lương rồi yên lặng đứng giữa đại điện rộng lớn nhìn họ.

Trong điện còn có mấy vị trưởng lão, Dung Vân Tưởng và mười mấy đệ tử Thiên cấp nữa.

Trong số những người đang đứng ở đây, có bốn người Nhật giai và ba người Nguyệt giai.

Xem ra, hôm nay Lam Chỉ cậu có mọc thêm cánh cũng không tài nào toàn mạng mà thoát thân được.

Lý Phong khoan thai nói: "Vừa rồi, ta có nói qua với Trì chưởng môn đây rồi.

Nhưng để cho các vị trưởng lão và Lam tu sĩ hiểu rõ ngọn nguồn, ta mạn phép lặp lại lần nữa".

Lý Phong chỉ vào Bạch Phong Dương đứng cạnh mình từ nãy đến giờ, kể lại: "Mấy ngày trước, trong một lần thân mẫu của ta ra ngoài đi dạo đã vô tình bắt gặp Bạch tu sĩ đây bị trọng thương, ngất xỉu bên bờ suối.

Vì thương thế của Bạch tu sĩ quá nặng nên thân mẫu đành sai người đưa y về, cho ở lại trong hậu viện nơi rừng trúc để dưỡng thương.

Bà ấy vốn ít khi giao tiếp với người ngoài nên không biết đây chính là ma tu đã bị Bắc Hành phái trục xuất.

Thêm vào đó, vì Bạch tu sĩ đây không dám nói ra thân phận của mình mà chỉ bảo mình là một tán tu sống gần đây nên ta cũng không để ý lắm".

Lam Chỉ vẫn yên lặng lắng nghe.

Nơi Lý Phong ở cách Bắc Hành phái hơn ngàn dặm, là do Bạch Phong Dương tự tới hay là có ai khác đưa gã tới? Sao lại canh đúng hôm bà nội Lý Du ra ngoài đi dạo?

Giọng Lý Phong bắt đầu nghẹn ngào: "Lý Du con ta...!Khi các người sai người báo tin Lý Du chết, mẹ ta đau buồn khôn xiết.

Bạch tu sĩ thấy thế thì chủ động làm rõ thân phận, thuật lại mọi chuyện đã xảy ra.

Trước và sau khi con ta mất mạng, Bạch tu sĩ vẫn luôn hôn mê, ngay cả mạng mình cũng khó giữ chứ đừng nói là đi hại mạng người.

Cũng vì thế mà ta tin Bạch tu sĩ khi y nói y bị oan.

Theo lời y, thủ phạm thật sự vẫn còn ẩn thân trong Bắc Hành phái.

Y cũng cho rằng người này chính là Lam tu sĩ, Lam Chỉ".

Vạn Thành Bân nhíu mày, bảo: "Nhưng không thể nói suông thế được.

Với lại Bạch Phong Dương và Lam Chỉ vốn đã có hiềm khích từ lâu, biết đâu nó vu vạ cho người ta thì sao?"

Nghiêm Lương chỉ chờ có thế, tiếp lời Vạn Thành Bân: "Kẻ hèn này năm xưa từng thấy rất nhiều ma tu, loại nào cũng có.

Vì vậy, có thể thấy thủ phạm thật sự có tu vi cao cường, rất giỏi thao túng thần trí người khác.

Ta nghĩ rằng có lẽ người này đã bị đoạt xác nên các vị mới không tra ra được".

Mọi người trong điện nghe thế thì sửng sốt: "Đoạt xác ư?"

Nghiêm Lương đáp: "Đúng vậy.

Tuy rằng việc này rất ít khi xảy ra ở Bắc bộ đại lục chúng ta nhưng bên Tây bộ lại là chuyện cơm bữa.

Những kẻ tu vi cao thâm thường sẽ giết người đoạt phách trước, sau đó mới cướp xác nạn nhân sau.

Việc này thường được thực hiện rất bí mật, người khác rất khó phát hiện.

Các vị chưa nghi ngờ người này bao giờ nên mới vô tình bỏ qua những manh mối quan trọng, khiến cho quá trình điều tra đi vào ngõ cụt".

Nghiêm Lương vừa nói ra suy nghĩ của mình vừa lấy ra một cây châm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh sáng trong điện.

Ông ta nói: "Lý tu sĩ là chí cốt của ta nên không có lý gì ta có thể khoanh tay đứng nhìn lúc Lý Du gặp nạn được.

Châm này tên là Phân Hồn, dùng để tách hồn phách ra khỏi thân thể trong một khoảng thời gian ngắn.

Chỉ cần đâm nó vào khí hải, hồn phách của người bị đâm sẽ hiện nguyên hình.

Đến lúc ấy, chúng ta chỉ cần nhìn qua là biết người này có bị đoạt xác hay không ấy mà".

Lam Chỉ nguýt Nghiêm Lương một cái sắc lẻm.

Hung thủ rất khôn ngoan.

Hắn đưa Bạch Phong Dương đến chỗ nhà Lý Du trước, sau đó lại mượn tay Tề Mộ Nhiên để giết Lý Du.

Khi Bắc Hành phái đưa tin báo tử đến, chắc chắn Bạch Phong Dương sẽ tức điên lên, kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Trong mắt Bạch Phong Dương, Lam Chỉ chính là kẻ đã rắp tâm hãm hại gã, là thứ đội lốt sài lang.

Theo tình tiết phát triển sau đó, kiểu gì Bạch Phong Dương cũng tố cáo cậu với Lý Phong.

Hóa ra, thiên la địa võng hung thủ bày ra không phải vì Bạch Phong Dương, cũng không phải vì Giản Thương.

Tất cả những gì hắn làm đều vì muốn Lam Chỉ vào tròng.

Hung thủ gieo trùng Tử Mẫu vào người Giản Thương bởi thằng bé trẻ người non dạ, sẽ không phát hiện ra trong cơ thể mình có vấn đề.

Sau đó, hắn lại tráo công pháp của Bạch Phong Dương vì hắn không đủ mạnh để đánh trực diện với Lam Chỉ cậu.

Rốt cuộc kẻ này đã chuẩn bị bao lâu mới có thể tạo ra được một kế hoạch tử vong hoàn hảo như thế này? Phải nói là hắn đã đào sẵn một cái huyệt cực kỳ lý tưởng cho Lam Chỉ.

Đầu óc Lam Chỉ rối như tơ vò, không biết phải làm sao.

Cậu biết rằng chuyện này có rất nhiều kẽ hở, nhưng cậu không tài nào suy nghĩ thấu đáo những chi tiết đó được.

Tống trưởng lão nghe Nghiêm Lương nói thì hỏi lại: "Ý của hai vị đây là châm mỗi người chúng ta một lần để tìm ra kẻ bị đoạt xác à?"

Nghiêm Lương lắc đầu, giải thích: "Dù cây châm này rất hữu dụng nhưng cũng gây hại rất lớn đối với thân thể.

Sau khi hồn phách bị tách ra, sẽ có % khả năng không trở về nguyên thân ngay mà phải mất ít nhất nửa năm mới về.

Thậm chí, còn có trường hợp hi hữu hơn, hồn phách của người bị châm tách khỏi thân thể luôn.

Khi ấy, người đó sẽ trở thành một cái xác không hồn.

Cho nên châm này không được dùng bừa, nếu không là đi tong ngay".

Lý Phong thủng thẳng bảo: "Bạch tu sĩ từng nghi ngờ một đệ tử họ Tịch của quý phái đây luyện ma công, nhưng lại bị Lam tu sĩ ngáng chân không cho điều tra đệ tử đó.

Tại hạ có sai người đi tra một chút, ai ngờ lại phát hiện ra người họ Tịch này đã chết từ một năm trước rồi.

Vậy...!họ Tịch đã đầu quân cho Bắc Hành phái là ai?"

Cho dù Lam Chỉ có đang bình tĩnh cách mấy cũng thì không thể nào không hoảng loạn sau khi nghe được câu nói này của Lý Phong.

Lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi ướt nhẹp.

Lý Phong này đúng là một con cáo già, chuyện gì lão ta cũng tra được.

Vạn trưởng lão sầm mặt, gay gắt tra hỏi: "Ai là người kiểm tra thân phận của lứa đệ tử mới đó?!"

Bạch Phong Dương chỉ điểm luôn: "Chính tay Lam sư huynh đã xử lý chuyện đó!"

Vạn trưởng lão trố mắt nhìn Lam Chỉ.

Ông ta giận tới mức không nói được câu nào.

Một lúc sau, Vạn trưởng lão quát Dung Vân Tưởng: "Mau đi tra gốc gác thằng họ Tịch kia cho ta!"

Lý Phong lại khàn giọng nói thêm: "Năm nay Lý Du của ta mới qua hai mươi.

Từ nhỏ, thằng bé đã ngoan ngoãn nghe lời, tôn sư trọng đạo, cũng là đứa con mà ta thương nhất.

Xưa nay ta thích sự yên tĩnh, trên dưới Tịnh Nguyệt cung cũng chỉ có mấy chục người, trong số đó cũng chẳng có mấy đứa nhóc bằng tuổi con ta cả.

Chắc chắn thằng bé cũng thấy cô đơn lắm.

Năm ấy, khi thằng bé kết bạn với Tô Sở rồi rời khỏi nhà đi cầu đạo, ta đã day dứt mãi không thôi.

Tuy nhiên, khi thấy con mình được bái Trì chưởng môn của Bắc Hành phái làm thầy, ta cũng yên lòng hơn đôi chút.

Mấy năm gần đây hai cha con chẳng gặp được mấy lần, ta cũng nhớ con mình lắm chứ.

Mong ước cả đời của ta là con trai ta được sống một đời bình yên trọn vẹn...!Nhưng...!Ta không ngờ thằng bé lại...!Một ngày chưa tìm ra được kẻ thủ ác là một ngày ta chưa yên lòng! Mong Trì chưởng môn cho đứa con Lý Du đáng thương của ta một lời công bằng!"

Dù Lý Phong không nói to nhưng cảm xúc buồn thương trong giọng nói lại vô cùng rõ ràng, đủ để khiến người nghe xúc động theo.

Lão ta vốn là một tu sĩ Nhật giai nhưng lại không dùng vũ lực mà lại chọn cách lấy tình làm lý.

Những người đang có mặt trong đại điện đều bị lão ta dùng tình phụ tử vơi Lý Du làm cho cảm động, càng nghe lão nói càng thấy xấu hổ.

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy đại điện.

Tô Sở chết lặng đứng một bên, đầu cúi gằm xuống.

Tống trưởng lão nói: "Ta nghĩ chuyện này nên bàn kỹ hơn.

Nhiều năm nay, Lam Chỉ góp công rất lớn vào công cuộc xây dựng và phát triển Bắc Hành phái.

Nếu cứ thế mà dùng châm lên người thằng bé, nhỡ sau này nó biến thành xác rỗng thì oan của nó ai gánh thay đây? Vì vậy, ta mong các vị đưa bằng chứng ra đây cho chắc".

Vạn trưởng lão cũng tiếp lời Tống trưởng lão: "Chúng ta cũng vô cùng thương xót và thông cảm cho ông vì Lý Du ra đi quá sớm, nhưng Phân Hồn châm này thừa sức khiến người bị châm liệt giường nửa năm trời, thậm chí là mất mạng.

Nếu xử oan Lam Chỉ, các ông bảo bọn ta phải ăn nói với Lam Tu Trần sao đây?"

Nghiêm Lương ngắt lời ông: "Nhưng chuyện ấy chỉ là sự cố hi hữu thôi! Từ trước đến giờ, ta chỉ nghe qua đâu đó hai, ba lần chứ không có nhiều.

Chắc chắn nó không gây hại gì quá lớn cho người bị châm đâu.

Nếu Lam tu sĩ tình nguyện thử châm, cậu ấy sẽ phủi sạch được hiềm nghi luôn, từ nay về sau không cần lo lắng gì nữa".

Lý Phong nhìn Lam Chỉ, hỏi: "Không biết Lam tu sĩ có bằng lòng lấy lại thanh danh cho chính mình không?"

Bị dồn vào đường cùng rồi.

Hung thủ bày thế thập diện mai phục, ép Lam Chỉ cậu phải lộ diện trước mặt tất cả mọi người.

Đương nhiên Lam Chỉ sẽ không thử châm bởi cậu biết, một khi hồn phách mình bay ra, mình sẽ không còn đường sống nữa.

Đại điện yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Những người đứng ở đây đều đang nín thở, chờ đợi Lam Chỉ.

Cậu cũng vô cùng mệt mỏi, gằn từng tiếng: "Sư phụ, xin người minh xét.

Con không phải ma tu, cũng chưa từng giết hại đệ tử phái ta.

Chắc chắn có kẻ đang hãm hại con! Hơn nữa, xác suất nguy hiểm của việc thử châm cao như thế, sao con chắc chắn rằng mình sẽ được minh oan? Trong vòng nửa năm sau đó, nhỡ có kẻ muốn giết con thì con biết làm sao đây? Xin sư phụ! Xin người hãy trả lại công bằng cho con!"

Trì Túc chính là tia hy vọng cuối cùng của Lam Chỉ.

Dù cậu biết lão hơi hẹp hòi, hơi nhỏ mọn, nhưng cũng là người thích bảo vệ người của mình.

Một khi đệ tử trong phái có chuyện, Trì Túc cũng sẽ không bao giờ cho phép người ngoài nhúng tay vào.

Chắc chắn.

Chắc chắn lão sẽ không ép cậu thử châm.

Chỉ cần thoát được vụ thử châm này, mấy người đang đứng đây sẽ không bao giờ tìm được chứng cứ trên người cậu.

Không khí trong điện căng thẳng vô cùng.

Một lúc lâu sau, Trì Túc mới mở miệng, phá vỡ sự yên lặng chết chóc này: "Trói Lam Chỉ lại, đưa đi thử châm".

Tim Lam Chỉ hẫng một nhịp.

...Gì cơ?

Tống trưởng lão phản đối: "Chưởng môn! Chúng ta chưa có chứng cứ trực tiếp mà? Nếu ép Lam Chỉ thử châm, e rằng..."

Lam Chỉ giận muốn điên người.

Cậu ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm Trì Túc đang ngồi bễ nghễ trên cao bằng ánh mắt căm giận.

Chỉ vì một câu của lão già Lý Phong kia mà Trì Túc lập tức muốn mình đi chịu tội ư?! Chuyện gì đang xảy ra thế này????

Trì Túc lặp lại mệnh lệnh: "Trói nó lại! Mang đi thử châm!".

Giọng lão cũng anh ách, tỏ rõ thái độ nóng nảy và bực tức của mình.

Rõ ràng lão cũng đang nghi ngờ thân phận của Lam Chỉ.

Nhưng Lam Chỉ vẫn không hiểu, tại sao mọi chuyện lại đến nước này?

Vạn trưởng lão giật mình sợ hãi rồi thở dài, thuyết phục Lam Chỉ: "Lam Chỉ, con ngồi xuống thử châm đi.

Nếu con vô tội thì sợ gì mánh khóe này chứ?".

Dung Vân Tưởng cũng nhỏ giọng khuyên bảo: "Lam sư huynh, hay là huynh cứ thử châm đi? Dù sao thì cũng giúp huynh bỏ được hiềm nghi mà?"

Lam Chỉ vẫn ngây ra như phỗng.

Cậu ngơ ngác, đưa mắt nhìn bốn phía quanh mình.

Bạch Phong Dương, Lý Phong và Nghiêm Lương bắt tay với nhau một cách kỳ lạ; Trì Túc thì chẳng ngại ngần mà hy sinh đứa đệ tử là cậu đây.

Ai ai cũng khuyên cậu thử châm.

Nếu kẻ kia đang đứng trong đại điện này, ắt hẳn hắn phải sung sướng lắm.

Đột nhiên, Lam Chỉ nín thở, ném một thứ xuống đất.

Ngay tức khắc, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên làm nền điện rung chuyển.

Nhiệt độ trong đại điện tăng vọt, nóng đến mức người ta không tài nào mở mắt ra được.

Sau đó, mọi người nghe thấy vài tiếng kêu đau đớn, rồi thấy một vệt sáng màu lam bay vụt ra khỏi điện.

Những người đang đứng trong đại điện đều ôm đầu, choáng váng mãi mới đứng vững được.

Nền điện đã bị nổ thành một cái hố to tầm hai trượng, sâu ít nhất cũng phải ba trượng.

Nhiệt độ nóng bỏng dưới đáy hố thiếu điều muốn thiêu sống người ta luôn.

Bạch Phong Dương, Dung Vân Tưởng cùng với vài đệ tử Thiên giai khác vô tình bị rớt xuống hố, thi nhau vừa ôm mông vừa kêu loạn xạ: "Nóng quá! Ối trời ơi! Nóng chết mất!!"

Vạn trưởng lão kinh ngạc, lia mắt tìm kiếm khắp nơi.

Ông ta tức giận, gào lên: "Lam Chỉ đâu?! Sao không thấy nó nữa!?".

Tống trưởng lão cũng không giữ bình tĩnh được nữa, vội vàng ra lệnh: "Đuổi theo! Nhanh!"

Lý Phong ung dung phủi bụi trên người, bình tĩnh nói: "Mọi người cứ bình tĩnh đi.

Ta đâm nó một kiếm rồi, không chạy xa được đâu".

Đúng là lưỡi kiếm Vân Nhẫn trên tay phải của lão đang nhỏ máu thật.

Tuy nhiên, một bóng người màu trắng ngà đã lập tức lao ra khỏi điện, đuổi theo Lam Chỉ.

Bạch Phong Dương vội vã bắt kịp bóng người kia, gọi với theo: "Tô Sở! Ngươi nhớ không được giết Lam Chỉ! Mạng chó nhà nó là của ta!".

Trì Túc thì từ từ đứng dậy, mệt mỏi nói với mấy người của mình: "Bắt Lam Chỉ về để nó thử châm.

Nếu nó dám đả thương người khác nữa thì giết luôn đi, ta không trách tội đâu".

Dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống nền tuyết trắng, tạo thành một vệt máu đỏ dài, vô cùng nổi bật.

Kiếm Vân Nhận của Lý Phong không phải hạng xoàng.

Cho dù Lam Chỉ có nuốt bao nhiêu đan dược đi chăng nữa cũng không tài nào cầm máu nổi.

Lam Chỉ run rẩy xé vạt áo, quấn quanh vết thương trên ngực mình, để máu tạm thời không rỏ xuống đất nữa.

Cậu cũng không biết mình đang ở đâu, bởi sau khi bị Lý Phong đâm cho một nhát, Lam Chỉ đã vội vội vàng vàng chạy trốn.

Khốn nỗi, vết thương trên ngực càng ngày càng đau, khiến cậu phải dừng chân trong hẻm núi này.

Nếu trước đó Lam Chỉ không mua được viên Phá Vân đan trong cửa hàng đổi điểm của hệ thống thì dù cậu có liều mạng cũng chưa chắc đã thoát khỏi đó được.

Cũng may là đã có chuẩn bị nên mới nhặt lại được cái mạng này đấy.

Nhưng Lam Chỉ cũng không biết liệu mình có qua được kiếp nạn này không.

Trên dãy núi Bắc Hành có vài chỗ khá bí mật mà chỉ có mình cậu biết nên Lam Chỉ định ở đây trốn trước rồi tính sau.

Cậu nhìn trước nhìn sau, xác định được mình đang ở phía đông nam của dãy Bắc Hành nên cậu quyết định đi xuôi xuống phía nam vì ở đó có một khu phế tích.

Chợt, Lam Chỉ nghe thấy tiếng gió gầm gào mang theo linh lực cuồn cuộn nhào tới phía sau lưng mình.

Lam Chỉ vội quay lại, thấy Tô Sở đang đứng sau lưng.

Mắt y đỏ kè mang theo thù hận.

Y cắn chặt môi, cầm nhuyễn kiếm Hạnh Hoa mà lao về phía Lam Chỉ.

Lam Chỉ cũng lôi Hoành Ương ra, nhẹ nhàng đỡ lấy nhát kiếm như trời giáng kia của Tô Sở.

Tiếng đao kiếm chói tai vang lên.

Tô Sở không chịu được phản lực mạnh cỡ ấy nên đành thả lỏng tay, lùi về sau ba bước.

Cơn đau từ vết thương trên ngực truyền tới đại não khiến Lam Chỉ choáng váng.

Cậu cất giọng nói lạnh lùng, nói với Tô Sở: "Cho dù ta có bị thương nặng hơn thì ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

Lùi lại đi, đừng phí mạng làm gì".

Tô Sở nghiến răng, không đáp lại lời Lam Chỉ.

Rồi, y đột ngột lao tới, mặc kệ Hoành Ương của Lam Chỉ vẫn đang chĩa về phía mình.

Lam Chỉ không ngờ Tô Sở tính dùng mạng đổi mạng nên vội vàng tránh ra để Hoành Ương không gây thương tích cho y.

Tô Sở cũng ngẩn ra, định thu kiếm của mình về.

Tuy nhiên, mọi thứ đã muộn.

Cơn đau xót truyền đến từ eo làm cho Lam Chỉ sửng sốt.

Cậu ngơ ngác nhìn xuống.

Nhuyễn kiếm Hạnh Hoa của Tô Sở đang đâm xuyên qua người cậu, chỉ còn chừa mỗi đoạn chuôi kiếm ở ngoài.

Tô Sở hỏi: "Sao ngươi không giết ta?"

Mồ hôi trên trán Lam Chỉ túa ra như mưa.

Song, cậu vẫn hết sức bình tĩnh mà nói với Tô Sở: "Ta không giết Lý Du".

Tô Sở trừng đôi mắt đỏ quạch nhìn Lam Chỉ, cất giọng nói đã khản đặc hỏi cậu: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện thôi.

Lần lục soát toàn phái đó, khi ta và Lý Du còn bận kiểm tra viện chung của các đệ tử, ngươi đã đứng cạnh Tịch sư đệ một lúc lâu.

Có phải ngươi đã lấy đi chiếc nhẫn không gian mà nó vẫn hay đeo không? Tịch sư đệ có đúng là ma tu không?"

Lam Chỉ từ từ nhắm mắt lại, cũng không còn hơi sức đâu mà giấu giếm nữa: "Đúng.

Thằng bé đúng là một ma tu.

Ta muốn bảo vệ thằng bé nên đã lấy chiếc nhẫn đó đi".

Tô Sở nắm thanh nhuyễn kiếm chặt đến mức run cả tay.

Y tiếp tục gặng hỏi: "Lúc ấy ta đã nói với Lý Du, nhưng huynh ấy cứ cam đoan ngươi sẽ không làm ra chuyện tày trời như vậy.

Huynh ấy còn dặn ta không được để lộ chuyện này ra ngoài, tránh làm hỏng việc của ngươi! Bọn ta tin tưởng ngươi như thế, tín nhiệm ngươi như thế, sao ngươi lại lấy oán báo ân cho huynh ấy như vậy?!"

Lam Chỉ vừa đau lòng vừa đau người, không còn sức trả treo với Tô Sở.

Cậu chỉ biết kiên trì khẳng định một sự thật duy nhất: "Ta không giết! Ta chưa từng giết ai cả! Cho dù đó là Lý Du, Ngô Phỉ hay Phạm Thanh...!Ta không giết ai cả!"

"Nếu ngươi không giết người thì tại sao lại không dám thử châm?!"

Lam Chỉ cố gắng hít thở, đáp: "Vậy ngươi rút kiếm ra rồi ta theo ngươi về, muốn thử cái gì cũng được".

Vẻ hoài nghi ánh lên trong mắt Tô Sở.

Song, y vẫn chầm chậm rút kiếm ra, bảo: "Lam sư huynh đừng có gạt ta nữa đấy.

Ta-"

Ngay khi y còn chưa kịp dứt lời, Lam Chỉ đã nhảy vọt lên.

Cậu dùng chút sức tàn của mình để nhảy xuống vách đá.

Bóng dáng cậu biến mất dưới vực sâu thăm thẳm.

Trong lúc rơi xuống, Lam Chỉ nghe thấy tiếng gào thét tức giận của Tô Sở phía trên vách đá: "Lam Chỉ! Ngươi đúng là đồ dối trá!!!"

Ừ thì dối trá.

Giữ mạng trước đã rồi tính sau.

Lam Chỉ rơi tùm xuống dòng nước xiết dưới đáy vực.

Trong khoảnh khắc rơi xuống nước, mọi âm thanh xung quanh cậu như bị nhiễu đi.

Lam Chỉ biết mình sắp chết rồi.

May mà hồi trước cậu đã học được thuật Tục Khí trong cuốn "Bảy Cách Luân Hồi" kia.

Lam Chỉ vội vàng dùng nó để tạo ra dưỡng khí, tạm thời kéo dài mạng của mình thêm một chút.

Lam Chỉ từ từ nhắm mắt lại, phó mặc mình cho dòng nước hung ác này.

Thân thể cậu lạnh cóng, tứ chi thì nặng như đeo chì.

Không biết đã qua bao lâu, Lam Chỉ mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Trong cơn mê muội, Lam Chỉ nghe thấy tiếng người khóc lóc nỉ non bên tai.

-----------------

Tác giả tâm sự:

Tui thề là viết xong hết rồi tui sửa lại sạn tên của Giản Thương.

Hứa luôn!

Nhắc lại tí: Boss không phải "Lam Chỉ".

Ảnh bay qua thời hiện đại rồi, không dính dáng gì đến mạch truyện nữa đâu!

--------------------

Góc chen mồm của Tôm:

Như các bạn thấy, tác giả quên sửa tên cho Giản Thương luôn rồi:))) Đến chương này vẫn nhầm nha nhưng lười note quá nên tôi sửa luôn vậy.

Tôi thi học kỳ đến tận / mới xong lận nên đăng tạm chương nhá.

Thi xong tôi quay lại..

Truyện Chữ Hay