Khi Phong đẩy cánh cửa cuối cùng ngăn giữa các tầng ra thì thấy vu bà đã ngồi đó cười hiền hậu chờ hắn, nhìn quanh một lần trong phòng Phong mới biết mình bất tri bất giác đã lên được đến đỉnh tháp thiên văn, nơi vu bà chuyên dùng để bói toán. Phong ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của vu bà là múa lại một lần "tuyệt mạch quyền" cho vu bà xem, tuy có chút trúc trắc nhưng cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành mà không phạm sai lầm gì. Múa xong Phong có chút nghi hoặc, thường thường hắn luyện những chiêu thức riêng lẻ thì cảm thấy bình thường chỉ là hình thái hơi có chút kì quặc; chỉ khi xâu chuỗi toàn bộ chiêu thức với nhau để mà diễn một lần hắn mới môn võ này mới kì lạ, hắn cảm tưởng không phải là mình đang đánh võ mà là đang nhảy một điệu múa thì đúng hơn. Mang thắc mắc đi hỏi vu bà, Phong nhận được cái xoa đầu khen ngợi, vu bà gật đầu xác nhận nghi hoặc của Phong:
- Môn võ này khởi nguyên từ "điệu múa tế thần thụ", từ xa xưa con người đã dùng điệu múa này để tế lễ thần thụ mỗi dịp đầu năm cầu cho mưa thuận gió hoà. Giờ thời thế thay đổi, ít ai biết về vũ khúc và học tập nó nữa cả. Hoạ may chỉ có vài người ở vạn thụ sâm lâm cùng vài nơi khác còn nhớ về nó thôi.
Phong nghe vậy thì trầm trồ, hắn không ngờ môn võ mình học lại có nguồn gốc lâu đời như thế. Tò mò thêm Phong hỏi vu bà rằng có phải mình đã học được tuyệt mạch quyền rồi nên sau này có phải hắn sẽ làm người tế tự cho vạn thụ sâm lâm không? Vu bà lắc đầu mà trả lời rằng thành thục tuyệt mạch quyền mới chỉ là điều kiện cần, nếu hắn muốn biết mình có thể làm tư tế hay không thì phải đến "khởi nguyên sâm lâm" mới kiểm chứng được. Bởi vì Phong học tuyệt xong mạch quyền nhanh hơn so với dự liệu của vu bà nên hắn có khá nhiều thời gian dư giả, vu bà ướm hỏi hắn có muốn tìm hiểu gì thêm ở đây không vu bà có thể giúp. Tên đại ác ma trong đầu Phong nghe thấy thế liền gào lên đòi Phong đi vào rừng tìm hiểu các loài cây, Solas nhấn mạnh từ bắt buộc cho Phong nghe, hắn sợ Phong không nói kĩ làm vu bà lại hoá ra mấy chồng sách vứt cho Phong đọc thì chết dở. Vu bà nghe xong thỉnh cầu của Phong thì đồng ý liền, bà còn nói vì vạn thụ sâm lâm rất lớn, có thể coi là rộng nhất Thánh giới, thế nên ngày mai vu bà sẽ cử một người cực kì am hiểu về vạn thụ sâm lâm đi làm người dẫn đường cho hắn. Phong nghe vậy thì rối rít cảm ơn vu bà, nói thật nếu đi một mình hắn cũng chỉ dám đi loanh quanh bên rìa ngoài Diệp Trấn; vạn thụ sâm lâm được mệnh danh là khu rừng lớn nhất ở Thánh giới, chả may đi vào mấy cái ảo trận tự nhiên rồi lạc ra đấy mất mấy ngày thì có phải là mất mặt không, chưa kể đến mấy con dã thú ở sâu trong rừng, nếu đen đủi gặp thể loại to con như mấy con đại trư của Diệp Trấn truy đuổi thì Phong cũng chỉ biết cầu nguyện mà thôi. Mọi việc như vậy là đã xong xuôi, Phong đứng lên chào tạm biệt vu bà để ra về, trong đầu hắn hiện lên chuỗi cầu thang xoắn tít của tháp thiên văn mà thấy nản lòng, đến hơn hai mươi tầng có ít gì đâu. Như nghe được tiếng lòng của Phong, vu bà cười rồi nói để bà tiễn hắn một đoạn, rồi vu bà đưa tay ra hướng về phía cửa sổ, một dây leo thường xuyên khổng lồ chui vào quấn lấy eo của Phong rồi nhấc bổng hắn lên kéo ra ngoài rồi thả từ từ xuống mặt đất, xong xuôi dây leo lại thả eo của hắn ra rồi thu lại về hướng cửa sổ. Dù đã quen nhưng Phong vẫn không hết trầm trồ về tài "ảo thuật" của vu bà mỗi khi bà làm phép.
Phong đang tung tăng đi trên thảm cỏ thì bỗng thấy một cái đầu nửa xanh nửa đỏ nằm thấp thoáng ở bãi tập, thấy vậy Phong liền chạy tới chào hỏi "con nợ". Hoả Thiết Khai đang nằm lấy lại sức sau buổi tập võ cuối cùng của hắn và Súc Ích, trong đầu miên man nghĩ về việc mấy ngày nữa sẽ được học công pháp, riêng phần võ học xong đã bá cháy bọ chét thế rồi không biết công pháp học xong sẽ bá cháy bọ chét thế nào nữa. Đang ảo tưởng các kiểu thì Thiết Khai nghe thấy người gọi tên mình, ngẩng đầu lên nhìn mới thấy Phong đang vừa chạy tới vừa vẫy tay, hắn đứng lên giơ tay định chào lại người bạn lâu ngày không gặp thì bỗng nhiên nhìn thấy ...mái tóc của Phong thì liền hạ tay xuống. Ban đầu thì hừ hừ rồi đến hục hục cuối cùng Thiết Khai gục cả xuống ôm bụng không nhịn được nữa mà cười ha ha, lúc Phong đến gần thì chỉ còn nghe thấy mấy câu đứt quãng: quả tóc...màu xanh...dị vl...Bực mình Phong xách tên tóc xanh tóc đỏ lên mà mắng:
- Người chào hỏi ân nhân như thế đấy à, tao nhịn mày hơi lâu rồi đấy?
- À thế à?
- À thế làm làm sao mà à.
- Thế thì kệ mày.
- Kệ mày thì kệ tao.
- Kệ tao thì kệ tao.
- Kệ mày thì kệ mày...
- Á à, dạo này đối đáp ghê nhở. Học được có tí võ mà dám chưa khỏi vòng đã cong đuôi rồi.
- Hơn cái tên ngày nào cũng múa cột ở ban công như ngươi.
- À, cơ mà bằng làm sao được cái tên chiều nào cũng lê lết như ăn mày đến nhà ăn như ngươi. Có giỏi tung vài chiêu ra xem thử, chẳng lẽ ta lại không bằng mấy con mộc nhân ngày nào cũng cho ngươi ăn hành ở ngoài kia à.
Thiết Khai nóng máu đẩy Phong ra rồi nhảy lùi lại, hắn nhanh chóng vào thế rồi hét lên với Phong: xem chiêu. Phong cười khẩy nhìn tên tóc xanh tóc đỏ trước mặt, tên này còn non hơn mình nghĩ mới khiêu khích vài câu thì đã nổi máu chó điên lên rồi; nhìn quyền thế thì cũng ra hình thù phết đấy, cơ mà kinh nghiệm thực chiến của tên này gần như bằng không. Nghiêng người nhẹ nhàng tránh khỏi cú xung kích của Hoả Thiết Khai, Phong lách ra sau nhanh chóng điểm vào huyệt thần đường, đốc du, canh du, ý xá, thừa phủ sau lưng đối thủ. Thiết Khai thấy sau lưng mình có điểm nhột nhạt nhưng không quá để ý, hắn quay người ra sau định tiếp tục chuỗi chiêu của mình, bỗng nhiên cơ ở bắp chân, bả vai cùng bắp tay bên phải cứng đờ làm hắn khựng lại rồi theo đà ngã dúi xuống đất. Phong đắc chí ngồi lên người "con nợ" cười ha hả rồi làm vài cái cú đầu tên tóc xanh tóc đỏ, thấy đối thủ vẫn còn mạnh miệng chửi bới Phong cười âm hiểm nói với tên Thiết Khai ở dưới:
- Ngươi chịu đau thì cũng giỏi đấy, nhưng mấy thứ khác có chịu nổi không?
Nói xong Phong cười hắc hắc rồi điểm lên mấy huyệt đạo trên người Hoả Thiết Khai. Cảm giác nhột nhạt nhanh chóng lan ra khắp người, mới đầu Thiết Khai còn cố gắng nhịn nhưng càng ngày cảm giác đấy càng mạnh. Tên tóc xanh tóc đỏ bặm môi lại nhịn đến đỏ cả mặt, cuối cùng không nhịn được nữa mà cười ha hả hết cười rồi đến rên, ban đầu thì tiếng rên còn khe khẽ về sau khi càng ngày càng lớn, đã thế nó lại còn theo nhịp điệu y hệt như trong phim JAV. Phong bắt đầu cảm thấy mọi việc bắt đầu sai sai, nghĩ lại thì cái cảnh hai thằng đực rựa trèo lên nhau rồi lại rên như gái Nhật thế này thì đến hắn còn cảm thấy phản cảm chứ đừng nói là người ngoài. Đã thế tên ác ma trong đầu còn chêm thêm một: trông gay lọ vãi , tởm vl, làm Phong ngay lập tức phải bật dậy rồi giải huyệt cho tên tóc xanh tóc đỏ. Hoả Thiết Khai sau khi được giải huyệt thì ngồi dậy hai tay ôm ngực giả vờ sụt sùi:
- Không ngờ lần đầu tiên của ta lại bị ngươi dùng vũ lực cướp mất. Đừng có mà đắc ý, ngươi tuy cướp được thân thể ta nhưng không bao giờ đoạt được trái tim của ta đâu...
Phong nghe vậy trợn trắng mắt sút cho tên tóc xanh tóc đỏ một cái:
- Cút ra ngoài kia, bị điểm trúng huyệt cười mà ngươi rên thấy mắc gớm. Ta chỉ có hứng thú với mĩ nữ thôi.
Sau một hồi huyên náo chán chê, cả hai ngồi xuống bãi cỏ trò chuyện với nhau. Phong nổi hứng gạ tên tóc xanh tóc đỏ ngày mai vào rừng cùng mình, Hoả Thiết Khai gật đầu ngay tắp lự:
- Đi, đi chứ. Đã vào trong vạn thụ sâm lâm mà không đi tầm bảo quả là có lỗi với bản thân. Ài, tiếc quá giờ găng tay ngũ hành không ở đây.
Găng tay ngũ hành đã được Thiết Khai đưa về căn phòng bí mật của mình trên tàu trước khi hắn đi học võ. Khi được Phong hỏi, Hoả Thiết Khai trả lời rằng chiếc găng tay ngũ hành của mình ngoài những skill bá đạo lúc trước mà hắn kể, thì chiếc găng tay còn có khả năng cảm ứng với những vật có ma năng nồng đậm như chí thạch hay là thánh vật của vạn thụ sâm lâm. Hoả Thiết Khai thở dài thườn thượt nói với Phong, rằng nếu mà mang găng tay ngũ hành đi thể nào hắn cũng tìm thấy mộc chí thạch hay ít ra là mấy thứ tương tự.