Nghe tiếng hét, Lai Dã vẫn không hiểu chuyện gì liền nhấc chân định bước về phía Phong, bỗng một cơn tê dại từ mặt lan đến khắp cơ thể làm ông gục xuống ngay lập tức. Phong ở phía xa thấy vậy thì càng hô hào Thiết Khai chạy nhanh đi, là người đích thân thử độc Phong biết thời gian tác động của nó rất nhanh nhưng thời gian duy trì lại rất ngắn, đợi khi độc hết tác dụng thì tên tóc xanh tóc đỏ kia muốn cũng không chạy được. Nhưng trái với kì vọng của Phong, tên Thiết Khai kia thay vì vắt chân lên cổ thì lại ngần ngừ đứng yên một chỗ. Bực mình Phong quát lên với hắn:
- Tần ngần cái gì! Chạy đi, độc sắp hết tác dụng rồi nhanh lên còn kịp.
- Phong, tôi thì chạy được nhưng còn anh thì anh.
- MẸ! Bảo chạy cứ chạy đi, nghĩ nhiều làm đéo gì. Tôi tự có cách lo liệu cho mình.
Bất chợt Thiết Khai chỉ về phía Lai Dã rồi hỏi:
- Phong, nếu không chạy được tại sao anh không tận dụng cơ hội giết hắn.
Phong nghe vậy lắc đầu cười thảm rồi chỉ vào lỗ máu ở bụng mình thay cho câu trả lời. Thấy thế Thiết Khai cắn răng như đã hạ quyết tâm rồi tập tễnh bước về phía Lai Dã mặc kệ lời kêu gào của Phong, vừa đi anh vừa nói với Phong cũng như là tự nói với chính mình:
- Nếu việc này do tôi gây ra, thì hãy để tôi kết thúc chuyện này. Yên tâm, ngoại năng của tôi dư sức tung một chiêu như vừa nãy.
Đứng trước Lai Dã đang nửa nằm nửa quỳ, Thiết Khai hít sâu một hơi lấy tinh thần ánh mắt lộ vẻ kiên quyết rồi đưa găng tay ngũ hành hướng lên, Thiết Khai bắt đầu truyền ngoại năng vào trong nó. Viên hoả chí thạch được truyền ngoại năng từ từ nóng đỏ, chỉ vài phút nữa là cột lửa sẽ được Thiết Khai bắn ra. Bất chợt Lai Dã ngẩng phắt lên lao đến túm chặt tay Hoả Thiết Khai lại, một tiếng "rắc" khô khốc vang lên. Thả Thiết Khai với cánh tay gãy lìa xuống đất Lai Dã vươn vai vặn người rồi nói với Phong đang thất thần đằng xa:
- Độc khá đấy, đã lâu rồi ta không dính loại độc nào tê đến thế. Nhưng lần sau có dùng thì đừng có truyền nội năng vào độc.
Rồi ông quay xuống nhìn Hoả Thiết Khai ôm tay người co rúm lại vì đau:
- Mày cũng đủ nhẫn tâm, tính ra mày còn nguy hiểm hơn thằng nhóc dùng độc.
Nói xong Lai Dã cầm lấy thanh đại kiếm bên cạnh giơ cao lên quá đầu mà đập mạnh xuống, sắt thép va chạm với xương thịt làm máu tươi bắn ra. Thanh đại kiếm không chạm được đến người Thiết Khai, nó bị Phong chặn lại, bị Phong dùng chính đầu của mình chặn lại. Phong đứng đó chắn giữa Thiết Khai và thanh đại kiếm, máu chảy tràn khuôn mặt, hắn gằn từng tiếng với Lai Dã:
- Trận chiến chưa xong mà, đừng hòng đụng vào bạn tao!
Lai Dã ngạc nhiên nhìn Phong đứng trước mặt. Vẫn còn sức đến đỡ sao- Nói rồi Lai Dã nhấc kiếm đập bay Phong ra ngoài rồi quay ra định kết liễu Thiết Khai. Chống thanh tàn kiếm đứng lên Phong gào lên với Lai Dã:
- BỊ ĐIẾC À! Quay lại đây đánh nốt đi, sinh tử chiến mà, nhớ chứ. Đánh đến chết thì thôi!
Lai Dã quay lại nhíu mày nói với Phong:
- Nếu muốn chết sớm thì ta sẽ thành toàn cho.
Nói rồi ông xách kiếm đứng đối diện Phong mà nhìn, Lai Dã muốn xem Phong còn có thể gây bất ngờ gì nữa cho mình không. Phong nghiêm trọng nhìn người đàn ông trước mặt, giờ hắn chẳng còn bài tẩy nào để tung ra nữa, thuốc cũng sắp hết tác dụng, lúc ấy không cần đánh Phong cũng tự gục. Thò tay vào túi, Phong định dùng "phá giới hạn" một lần nữa cho dù không biết hậu quả ra sao nhưng đây là cọng cỏ cuối cùng hắn có thể bám víu. Ngay khi Phong định đưa viên phá giới hạn lên miệng, một khối băng lớn lao đến chắn giữa hai bên, thấy vậy Phong liền thở phào thả tay xuống, hắn biết cả hai được cứu rồi. Ở phía xa Chiến Băng với thanh đại kiếm trên lưng phi như bay đến, ở mặt thanh đại kiếm có một khối băng kết tinh, mỗi Chiến Băng nhảy lên thì nó vỡ tung tạo phản lực giúp anh lướt một khoảng xa trên không, đến khi hạ cánh thì băng cũng đã tụ lại chuẩn bị cho cú lướt tiếp theo. Đây là bí kĩ Chiến Băng sáng tạo ra giúp anh di chuyển quãng đường xa với tốc độ cao. Lúc nhận được tin nhắn của Thiết Khai, Chiến Băng đã ngay lập tức dùng bí kĩ để chạy đi ứng cứu, cũng may điện thoại anh đưa cho Thiết Khai có lắp định vị. Chỉ thoáng chốc Chiến Băng đã tới nơi Phong đứng, sau khi xác định cả hai người không có nguy hiểm về tính mạng anh mới quay sang Lai Dã nói:
- Tôi không biết chuyện này thế nào, nhưng nó đi quá xa rồi đấy. Vậy mỗi người nhường một bước, thế nào?
Đứng đằng sau Phong tỏ vẻ nhăn nhó, cái câu này ở quán rượu Phong cũng nói y hệt như vậy nhưng không có tác dụng gì, sang đến tay Chiến Băng nó lại có sức lấn áp bất ngờ, đúng là người có bản lĩnh càng lớn thì lời nói càng có trọng lượng. Tự Lai Dã có chút kiêng dè nhìn người vừa đứng trước mặt mình, từ trước đến nay những kẻ sử dụng dị hệ toàn là những kẻ khó chơi, đấy là còn chưa nói đến cây đại kiếm to như cánh cửa được đeo ở sau lưng, bằng kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của mình ông ngửi được mùi nguy hiểm nồng đậm từ thanh niên kia. Vậy nên ông đành xuống nước thu kiếm lại rồi chỉ về phía Phong mà nói:
- Nể mặt ngươi chuyện này coi như xong, nhưng thằng nhóc này khiêu chiến sinh tử với ta, tội chết có thể bỏ nhưng bắt buộc phải kí kết huyết ấn.
Chiến Băng mặt không biểu cảm gật đầu đồng ý, việc khiêu chiến sinh tử là việc cá nhân người ngoài thậm chí là pháp luật cũng khó có thể can dự. Chiến Băng chỉ có trọng trách đảm bảo tính mạng cho hai người này, việc ngoài lề khác anh cũng không muốn can dự. Sau khi nhận được sự đồng ý của Chiến Băng, Lai Dã móc trong túi ra một chiếc hộp nhỏ ném về phía Phong rồi bảo:
- Truyền nội năng vào nó thì huyết ấn sẽ được lập.
Bắt lấy chiếc hộp Phong từ từ truyền nội năng vào, một dòng máu đỏ sẫm từ chiếc hộp chảy ra men theo ngón tay rồi tập trung ở mu bàn tay, sau một hồi dòng máu ngấm xuống để lại một hình xăm dấu ấn màu đỏ. Nhận lại chiếc hộp Lai Dã kiểm tra gật đầu xác nhận rồi định rời đi, bỗng Chiến Băng gọi giật lại:
- Khoan đã, bỏ thánh vật lại rồi đi đâu thì đi.
Tự Lai Dã nghe vậy thì tức giận rút kiếm ra nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Chiến Băng bình tĩnh nhìn Lai Dã mà trả lời:
- Ngược lại, tôi đang giúp ông đấy. Ông có biết hai tên ông vừa đánh nhau là ai không?
Một dự cảm xấu nổi lên trong đầu Lai Dã, không cần ông hỏi Chiến Băng đã tự trả lời:
- Tên vừa nãy kí kết huyết ấn là hộ vệ riêng của công chúa Tân Thiên Quốc, còn tên ông vừa bẻ gãy tay là thiếu gia của tộc trưởng họ Hoả Thiết.
Một câu chửi thề bật ra trong mồm Lai Dã, chẳng ai ngờ được hai tên ất ơ ở bìa rừng lại có vị trí cao đến thế. Biết trước cho tiền ông cũng chả dám dây vào, việc động đến chỉ một trong hai người thôi đã đủ để cho Lai Dã phải trốn chui trốn lủi suốt phần đời còn lại rồi. Thở một hơi dài Lai Dã bất đắc dĩ tháo vòng tay ra ném cho Chiến Băng rồi quay đầu rời đi, lần này coi như mất cả chì lẫn chài. Chiến Băng cất chiếc vòng vào trong túi sau khi đã kiểm tra cẩn thận, quay sang Phong hỏi xem có cần giúp đỡ gì không, Phong xua xua tay bảo đừng lo cho hắn rồi chỉ về chỗ Thiết Khai nằm đó kêu giúp tên đầu xanh đầu đỏ kia cần thiết hơn. Chiến Băng gật đầu đồng ý rồi tiến đến chỗ Thiết Khai lúc này đã ngất lịm đi vì đau đớn. Sau khi sơ cứu xong quay ra đã thấy Phong nằm gục xuống từ bao giờ, Chiếc Băng lắc lắc đầu khiêng cả hai lên vai rồi phi về chỗ nghỉ trọ gần bìa rừng.