Trong nháy mắt, lúc con "Kiến khiêu vũ" màu đỏ tiến vào kho chứa, tầm mắt đột nhiên trở nên rộng rãi, không gian trong căn phòng này so với nhìn từ bên ngoài lớn hơn cả trăm lần.
Từng khối tinh thiết màu đỏ hình vuông chồng lên nhau, như là một bức tường thủy tinh, chiếm hơn phân nửa cái không gian này.
Mắt Khương Dự mở thật to, trong mắt đều là Hỏa luyện thiết, làm lòng hắn chấn động không thôi.
Nhiều Hỏa luyện thiết như vậy, chỉ cần đua một ít trở về, cái nhiệm vụ một tháng kia không phải là xong sao.
Đến lúc đó làm gì phải sống trong Hỏa luyện thất giống như nồi hơi kia, càng không cần lo lắng cái búa đỏ lòm kia nện trên người mình thành bánh nữa.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng hắn lại chần chờ, cái phòng này rõ ràng là kho lưu trữ của Thiên Chú thành, cũng chính là “vật tư chung”, đến lúc đó phát hiện số lượng Hỏa luyện thiết thiếu đi, nhất định sẽ kiểm tra.
Hắn vốn chỉ là muốn trộm một ít đồ vật của mấy đệ tử cá biệt thôi, mỗ nơi đua một ít, tích góp được năm mươi khối, hỏa luyện vực này lớn như vậy, cũng khó có thể bị phát hiện.
Nhưng muốn Khương Dự tha cho lượng lớn Hỏa luyện thiết dễ dàng lấy được trước mắt, hắn cũng khó có thể quyết định.
- Mặc kệ, làm lớn một lần, tránh khỏi về sau phải đi trộm bốn phía, lại dễ bị phát hiện.
- Mà chỗ này nhiều Hỏa luyện thiết như vậy, giúp ta một chút hẳn là không có quan hệ gì đi.
- Huống chi, trộm xong cũng sẽ nộp lên, lại trở lại kho lưu trữ này, coi như là mượn vậy.
Khương Dự nói thầm, nghĩ tới đây hắn cảm thấy mình không trộm sẽ bị lỗ lớn.
Khóe miệng lộ ra nụ cười ranh, lập tức chạy tới chỗ con "Kiến khiêu vũ" màu đỏ đã tìm được kia.
Mặc dù không biết vì cái gì kho chứa Hỏa luyện thiết không có ai trông coi, mà vị trí tương đối vắng vẻ, xung quanh không có một cái Hỏa luyện thất nào, nhưng điều này coi như cho hắn cơ hội.
Khương Dự đứng bên cạnh cửa sổ, mơ hồ chứng kiến từng khối Hỏa luyện thiết bên trong, động lòng không thôi, như kiểu nhìn thấy gái đẹp là không thể chờ được vậy.
Từ trong nhẫn Tu di lấy ra một chút nước, nắm trong tay, dưới năng lực chuyển hóa, một sợi tơ nho nhỏ lại chắc chắn chậm rãi hình thành.
Đem tơ nhỏ cột vào đùi con "Kiến khiêu vũ" màu đỏ, tạo ra một đầu dây gút, sau đó để con "Kiến khiêu vũ" tiến vào trong phòng đem đầu giây gút chụp lên trên khối Hỏa luyện thiết.
Khương Dự khẽ kéo, đầu giây gút siết lại, thành công buộc vào khối Hỏa luyện thiết, lại đem nó chậm rãi lôi ra.
…
- Phong Lãng huynh, tại hạ cáo từ trước, huyền thiết sẽ đưa đến ngay lập tức.
Nói xong, Tráng hán đầu trọc liền rời đi.
Hắn đi ra khỏi phòng số khu Giáp, liếc nhìn hai đạo thân ảnh đang đứng bên ngoài Hỏa luyện thất cách đó không xa.
Hai người này chính là hai người đưa bọn Khương Dự đi vào hỏa luyện vực trước kia.
- Haizzz… hai người các ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Không phải các ngươi đang bảo vệ kho chứa Hỏa luyện thiết sao?
Hai người bị hỏi, thân thể đều ngừng lại.
- Hắc hắc, cài này… Lão đại, chỗ đó an toàn như vậy, hẳn là không cần chúng ta cứ đứng ngó hoài đi.
Một người trong đó cười nói.
- Hừ, không cần sao? Qua một thời gian nữa là tới lúc nộp nên Hỏa luyện thiết rồi, nếu số lượng xảy ra vấn đề, các ngươi chịu trách nhiệm chứ gì?
Tráng hán đầu trọc nổi giận nói.
- Lão đại, làm gì có chuyện đó chứ?
Một người trong đó nói:
- Kho chứa kia đã bị khóa lại rồi, còn cửa sổ thì khe hở nhỏ như vậy, làm gì có ai lấy ra Hỏa luyện thiết được.
- Lão đại, kho chứa chắc chắn như vậy, không phải Địa cảnh không thể phá được, coi như là phá cũng bị trận pháp phát hiện, làm gì cần chúng ta cứ đứng trông hoài đâu.
Một người khác cũng xoa xoa đôi tay, cười hắc hắc nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tráng hán đầu trọc mới tốt một chút.
- Các ngươi cũng theo ta mấy trăm năm rồi, lần sau đừng có lười biếng. Vị trí này thoải mái người khác muốn tới cũng tới không được đấy.
- Vâng, vâng, lão đại.
Hai người gãi đầu một cái, mang theo một chút kính sợ nói.
- Vậy hai huynh đệ chúng ta lập tức trở về xem sao.
Nói xong liền đứng dậy định về kho chứa.
- Chờ một chút, kho chứa bên kia có thể trễ một chút cũng được, bây giờ các ngươi đi kho vật liệu đưa một trăm khối huyền thiết tới đây, đưa vào phòng này.
Tráng hán đầu trọc chỉ chỉ phòng sau lưng, phân phó.
Hai người này mặc dù lười, nhưng nói cũng không sai, kho chứa vồn là rất an toàn, trông coi chỉ là phòng ngừa việc ngoài ý muốn, ngược lại không cần gấp.
Tốt nhất là trước tiên đem sự tình của Lâm Phong Lãng làm đã, kết giao với hắn đối với mình trăm lợi mà không hại.
- Vâng, lão đại.
Lão đại phân phó nhiệm vụ làm bọn hắn không dám trễ nải, lập tức vắt chân lên cổ chạy như bay đi lấy huyền thiết.
Lúc hai người này rời đi, Tráng hán đầu trọc đang định quay về nhà mình, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn qua phòng số một xa nhất kia.
- Không có ai ah…
Tráng hán đầu trọc nhíu mày
Nhưng lại nghĩ, phòng số một có nhiệt độ không phải là một tên Phàm cảnh tầng hai phế vật có thể chịu đựng được, bây giờ khẳng định không biết chạy đi đến nơi nào hóng mát rồi.
Nhưng hắn cũng không cần quản, cứ để tên này hóng mát đi, tới lúc nhiệm vụ không hoàn thành được, có nhiều cơ hội để chỉnh hắn.
…
Khương Dự kéo tơ mỏng, đem một khối Hỏa luyện thiết đến bên cạnh cửa sổ, song sắt của cửa sổ rất hẹp, chỉ cho một ngón tay duỗi vào, khối Hỏa luyện thiết tất nhiên là không thể lấy ra được.
Hắn đem ngón tay luồn vào, đụng vào khối Hỏa luyện thiết, năng lực đặc thù phát động, ngoại hình của khối Hỏa luyện thiết vặn vẹo một trận, biến thành dẹp xuống, rộng ra, cho đến khi có thể từ khe hở lấy ra.
Vừa lấy ra khổi Hỏa luyện thiết hình dạng này, Khương Dự liền trực tiếp ném vào trong nhẫn Tu di.
Ngay sau đó, hắn lại dùng phương pháp cũ không ngừng từ trong kho chứa “mượn” ra từng khối Hỏa luyện thiết.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn xem chừng đã lấy ra mấy trăm khối Hỏa luyện thiết rồi.
Hắn lại ‘mượn” với khí thế hừng hực…
- Aizzz… cũng không biết lão đại nghiêm túc như vậy làm gì, cứ phải để chúng ra trở về trông coi cái chỗ chiết tiệt này chứ.
Một âm thanh có chút bất mãn thở dài lên tiếng.
Khương Dự cả kinh, đang khí thế ngất trời, tâm tình rơi vào đáy cốc.
Có người đến.
Âm thanh từ phía đối diện truyền đến, hắn may mắn, thời điểm trộm Hỏa luyện thiết chọn một cái cửa sổ phía sau.
Vội vàng hướng bốn phía nhìn một chút, xung quanh rất trống trải, cúng không có vật gì đặc biệt che dấu, hắn là không có cách nào ẩn núp.
- Ngươi trước tiên ở đây trông đi, ta đi về phía sau tè một phát…
Một âm thanh vang lên.
Tiếng bước chân vang lên, càng ngày càng tới gần, từng bước một rơi vào trong lòng Khương Dự. Trong chớp mắt, đã xuất hiện tại góc tường.
Ngay tại lúc hai người muốn đụng nhau, đột nhiên…
- Ai da…
Một tiếng hét kinh hãi, kích động thậm chí nói năng lộn xộn vang lên
- Vị lão đại này, hóa ra các ngươi ở chỗ này ah, để tiểu đệ đi tìm mãi.
Khương Dự vẻ mặt tươi cười, mang theo vẻ kinh ngạc cùng hưng phấn.
- Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?
Người kia vừa chuyển qua một góc tường liền thấy Khương Dự, sắc mặt kinh nghi, mang theo một tia cảnh giác hỏi.
- Đại ca, là ta nha, người mới vừa tới buổi sáng hôm nay, tiểu đệ tìm các ngươi thật lâu.
- Tìm ta, tìm ta làm gì?
Người kia thấy Khương Dự một câu lão đại, hai câu lão đại làm trong lòng sướng rên, dù sao làm gì có ai đối với hắn xưng hô như vậy.
Đúng lúc này, một người khác ở phía trước nghe được âm thanh đi tới.
- Hai vị đại ca, là như vậy, sáng sớm hôm nay tiểu đệ mới gặp hai vị, ở trong hoàn cảnh cực khổ như vậy có thể cẩn trọng làm việc, ta cảm giác bội phục sâu sắc.
- Nhưng lại nghĩ hai vị lão ca nhất định rất vất vả, thế là chuẩn bị một chút đồ ăn đưa lên, coi như là khao hai vị đại ca đi.
Nói xong, Khương Dự liền vội vàng từ trong nhẫn Tu di đưa ra đồ vật.
Từng thùng gỗ lớn, bên trong đựng đầy khối đá lạnh, bên trong khối đá lạnh lại có mấy hũ rượu ngon.
Nhiệt độ bên ngoài rất cao, thùng gỗ mới đi ra, mấy khối băng liền bắt đầu tan ra.
- Ực ực…
Hai người kia nuốt từng ngụm nước miếng.
- Nhanh, đưa cho bọn ta, đưa cho bọn ta đi…
Giọng nói bọn hắn tràn ngập gấp gáp.
Cho dù có chút hoài nghi mục đích của Khương Dự, nhưng so với loại băng tửu này, điều đó liền không quan trọng.
Có trời biết, bọn hắn cả ngày ở chỗ quỷ nóng như nồi hơi này, miệng đắng lưỡi khô, một vò rượu lạnh có thể nói là ước mơ tha thiết của bọn hắn.
Nhưng nhìn từng khối đá đang tan ra, bọn hắn tâm thần không yên, sợ là một khi không còn đá lạnh, rượu này sẽ nhanh nóng lên, uống vào cũng không còn mát mẻ nữa.