Thiên Chú thành với tư cách là thế lực đỉnh phong của La Hư đại lục, thân phận của Nguyệt trưởng lão lại rất hiển hách, thu đệ tử chính thức là một đại sự, cùng với những sự kiện mấy trăm năm một lần giống nhau.
Xung quanh đều có không ít người đang bàn luận, Khương Dự lòng tràn đầy vui vẻ nghe truyền thuyết liên quan đến mình, mặc dù hai người vừa rồi nói chuyện hình như không phải là hắn, nhưng những loại tin tức vỉa hè này, truyền qua truyền lại không tránh khỏi những sai sót.
- Đệ tử trẻ tuổi tóc xám kia ta đã thấy tận mắt rồi, dung mạo phải nói đẹp trai, cực kỳ tài tuấn, khí thế bất phàm.
Một người bên ngoài nói
- Ừm… nửa câu sau không giả chút nào, nhưng sao lại tóc xám… Chưa thấy qua bổn soái ca mà lại khoác lác như vậy.
Khương Dự lập tức phán định, đem lỗ tai nghiêng về một bên khác.
- Hôm đó ta vô tình trông thấy một đạo trường hồng bay lên đỉnh núi, nghe nói chính là Nguyệt trưởng lão ah.
Có người kích động thêm vào.
- Phóng lên đỉnh núi? Sư phụ cả ngày uống rượu, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi lên đỉnh núi chứ
Khương Dự nhếch miệng, nghĩ tới đây chắc là lại một người khoác lác nữa.
Hắn tiếp tục đi tới, hầu như tất cả mọi người đều đang nói về chuyện này.
- Người hiểu chuyện thật nhiều ah. Các phiên bản lưu truyền hẳn là rất nhiều đi, thí dụ là đệ tử tóc xám, tóc trắng, truyền tiếp sẽ là tóc tím, tóc xanh…
- Nhưng sự thật chỉ có một, chính là tóc đen.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, từ khi nghe được người nói chuyện thứ nhất về sau cho đến người cuối cùng, tất cả đều nhất trí: đệ tử tóc xám, Nguyệt trưởng lão đã trở lại chỗ ở tại đỉnh núi.
Lúc mới bắt đầu, hắn còn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng càng đi về sau, từ niềm vui mừng ban đầu, nội tâm hắn rớt thẳng xuống dưới, bắt đầu run rẩy lên, tựa hồ ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
- Sẽ không, sẽ không đi… Theo kinh nghiệm của ta, phần đông trong lịch sử của Trái đất, người xuyên việt chưa từng xuất hiện thằng nào bái sai Sư phụ ah.
Khương Dự nuốt nước miếng, trong nội tâm có loại bất an lan tràn.
Nhớ tới cùng ở chung với Sư phụ lâu như thế, hình như chưa thấy qua hắn lộ ra bản lĩnh của Luyện khí sư cao cấp, công pháp cao cấp lại càng không thấy một quyển, trong lòng hắn thấp thỏm không yên.
Nếu như không phải là trong tiệm luyện khí còn có một cái búa lớn thần dị, hắn liền muốn từ bỏ hi vọng rồi.
Trong lòng Khương Dự gấp gáp, hắn muốn tự mình đi xác nhận tin tức một chút, hắn không dám tưởng tưởng mình bái sai sư phụ thì thế nào.
Đúng lúc này, hai thiếu niên áo đen từ trên đường đi qua, bọn hắn trên đầu đều buộc tóc, thần thái sáng láng, ngay trên ngực của áo đen viết một chữ “Chú” rồng bay phượng múa lớn cỡ nắm đấm, phía dưới còn có chữ nhỏ “Chấp Pháp Điện”
Bọn họ là hai người đệ tử mới bái nhập Thiên Chú thành, gia nhập chấp pháp điện. Vốn đây là thời điểm vui mừng đắc chí mới đúng, nhưng lúc này trên mặt bọ họ lông mày nhíu lại.
Hai vị đệ tử Thiên Chú thành này vừa đi ngang qua Khương Dự, thấy vậy hắn giật mình, vội vàng đi lên hỏi thăm sự tình liên quan tới Nguyệt trưởng lão thu đồ đệ.
- Hai vị sư huynh, ta có thể hỏi các ngươi một vài vấn đề không?
Khương Dự sửa lại thân hình, dùng lễ phép trên Trái đất, trông rất có phong độ
Nhưng những điều này rơi vào trong mắt hai thiếu niên có phiền muộn, lại bị cho là khô khan khác thường. Một thiếu niên trong đó có chút liếc hắn một cái, thấy là một người không có tu vi gì, lập tức tỏ ra khinh thường, vốn đang phiền muộn lại càng thêm không thoải mái.
- Còn có người không có cả tu vi gì, ngoài biên giới Thiên Chú thành thực là mặt hàng gì cũng có. Cút ra xa một chút, bản thiếu gia không có thời gian để ý đến ngươi.
Hắn không kiên nhẫn nói.
Khương Dự sững sờ, trong lồng ngực hắn hơi thở bỗng chảy ngược ra
Một thiếu niên khác cũng lên mặt xem thường, ở đại lục này, cường giả vi tôn, thực lực chính là hết thảy, không có thực lực bị khinh thường là đương nhiên thôi, còn tư thế kì quái đó của ngươi nữa…
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
- Kỳ kỳ em gái ngươi, ăn rắm đi
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Khương Dự trong nội tâm khó chịu mắng to một tiếng, hắn cố nén lại không phun ra một vạn câu thô tục, ở sau lưng còn dựng ngón giữa.
Hắn xoay người đi chỗ khác, nội tâm thật khó chịu, nhưng nghĩ tới khả năng mình bái sai Sư phụ, những chuyện nhỏ này liền bị hắn ném ra sau đầu, nội tâm lo lắng không thôi.
- Ồ? Khương huynh, không nghĩ tới huynh vẫn còn ở đây
Một gương mặt trắng nõn đột nhiên xuất hiện trước mặt Khương Dự mỉm cười. Chính là Thư sinh đẹp zai mà mấy tháng trước cùng một chỗ với hắn tham dự tuyển chọn đặc biệt.
- Liễu huynh…
Khương Dự kinh ngạc, không nghĩ tới ở chỗ này cũng đụng phải người quen,
….….
Hai thiếu niên của Chấp Pháp Điện sau khi đi xa bắt đầu nói chuyện với nhau.
- Ai, sớm biết như vậy lúc trước đã không gia nhập Chấp Pháp Điện gì đó, lúc trước người ta gặp chúng ta đều đi vòng qua, mới có mấy ngày uy phong lại bị phái ra làm việc.
- Cũng không biết thằng nào tng trùng lên não dám tại Thiên Chú thành giết người, lại còn đả thương đệ đệ của Lâm sư huynh, liên lụy tới chúng ta đi bắt về.
Thiếu niên vừa mắng Khương Dự phàn nàn không ngừng, mặt lộ oán khí.
- Được rồi, đây là chuyện không có cách nào khác.
Thiếu niên bên cạnh an ủi
- Nên suy nghĩ làm thế nào bắt được kẻ giết người kia đi.
Nói tới đây, hai người họ nhíu mày thật sâu. Chấp Pháp Điện đưa xuống nhiệm vụ này cũng cho thông tin thật quá ít, chỉ biết là kẻ giết người kia có một loại vũ khí có thể phát ra ánh sáng màu trắng xanh tốc độ cao, uy lực bất phàm, tu vi bản thân cũng không cao, nhiều nhất chỉ là phàm cảnh tầng , nếu không sẽ không dùng chướng nhãn pháp lừa gạt hai tên tùy tùng.
Trừ những thứ đó ra, tất cả đều không biết, không có hình ảnh, chiều cao, hình thể, thậm chí là tục danh. Vậy làm sao mà tìm được.
Chỉ sợ người kia dù có xuất hiện trước mặt bọn hắn, bọn hắn cũng không nhận ra được, xem như là một người bình thường mà bỏ qua.
Hai thiếu niên hiện lên vẻ sầu não.
….…….
Khương Dự nhìn người Thư sinh đẹp zai trước mặt.
Lúc này, Thư sinh đẹp zai trước mặt quần áo đã thay đổi, mà là quần áo màu đen của đệ tử Thiên Chú thành, phía dưới chữ “Chú” lớn bằng nắm đấm kia không phải là ba chữ “Chấp Pháp Điện”, mà là một loại hoa văn uốn lượn khó hiểu, rất có ý vị.
Mặc vào bộ quần áo này, dáng vẻ thư sinh của Thư sinh đẹp zai tựa hồ bị che dấu đi, tỏa ra chút tuấn dật phi phàm
Hắn cùng Khương Dự đang nói chuyện nhiệt tình, đối với việc Khương Dự không có tu vi cũng chẳng để ý tí nào.
- Khương huynh, chúng ta có mấy tháng không gặp rồi, không bằng đi một chỗ ăn cơm chứ
Thư sinh đẹp zai vẫn ôn hòa như trước đây
Nói tới ăn cơm, Khương Dự không khỏi nghĩ đến linh thực trong thành, nước bọt tràn ra, những thứ kia hắn chỉ mới ăn qua một lần, vẫn là trộm ít linh thạch từ tiệm luyện khí ra.
Nhưng hắn lập tức đè xuống tâm tư ăn uống, vội vàng hỏi:
- Ngươi biết sự tình Nguyệt trưởng lão thu đồ đệ không?
- Nguyệt trưởng lão?
Thư sinh đẹp zai sững sờ.
- Ừm chính là vị Luyện khí sư đỉnh cấp ẩn cư ba năm kia.
Thư sinh đẹp zai cười một tiếng:
- Tất nhiên biết chứ, mấy ngày trước đây may mắn gặp qua, còn mang theo một vị thiếu niên tóc xám theo. Người đó thật là may mắn, có thể bái Nguyệt trưởng lão làm su phụ.
Thư sinh đẹp zai nói như vậy, nhưng trên mặt không có một điểm ghen ghét hay hâm mộ người khác, mà tựa như một người bình thường tới chúc mừng việc vui của láng giềng.
Nhưng Thư sinh đẹp zai không quan tâm, không có nghĩa là Khương Dự không qua tâm. Lời bình thản như nước đó lọt vào tai hắn, liền giống như sấm sét gữa trời quang, hi vọng cuối cùng hắn mang theo đều tan vỡ.
Hắn biết, Thư sinh đẹp zai là đệ tử Thiên Chú thành, những gì hắn nhìn thấy đều không phải giả bộ lừa Khương Dự hắn làm gì.
- Tại sao có thể như vậy?
Trong lòng Khương Dự kêu lên, giờ khắc này thế giới của hắn tựa như sụp đổ rơi xuống, nhân sinh dường như tiến vào thời đại u ám, cả người đều trở nên thất hồn lạc phách, lắc lư như muốn ngã sập xuống.
- Khương huynh, Khương huynh?
Thư sinh đẹp zai gọi Khương Dự. Trong đầu sinh ra vô số nghi hoặc, không rõ tại sao mỗi lần gặp Khương Dự đều xuất hiện loại tình trạng bi thương như vậy