( khắc = phút)
Đêm Giao thừa, trực ca giữa. Vẫn chưa tới thời gian đi làm nhưng Đỗ Hạ Hi ra cửa từ rất sớm, từ sau lần trước, đến nay đã mấy ngày rồi vẫn không thấy Tây Môn đến bệnh viện, làm Đỗ Hạ Hi có chút lo lắng.
Cô lái xe về hướng nhà Tây Môn, nhưng cô không phải là cố tình đi quan tâm Tây Môn mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà là cô đường hoàng đi 'coi bói', đến tiền cũng chuẩn bị sẵn hết rồi.
Nếu nói có xảy ra chuyện gì thì Đỗ Hạ Hi quả thật có xảy ra chút chuyện, vào ngày hôm qua, Đỗ Hạ Hi tan ca lái xe về khu mình ở, trên đường không có gì bất thường hết, cũng không có chuyện kỳ lạ gì phát sinh, hai bên đường vẫn đầy các bụi than của giấy tiền vàng bạc bay phấp phới.
Do là trực ca sáng nên thời gian tan ca cũng không có trễ lắm, trời chỉ mới nhá nhem tối thôi, nhưng khi cho xe chạy vào khu nhà thì Đỗ Hạ Hi dần dần cảm nhận được sự khác lạ, đèn trong khu đó đều bị tắt hết, nguyên cả khu chìm trong một màn đen tối.
Vừa hay có bảo vệ đi ngang, Đỗ Hạ Hi cho xe dừng lại hỏi thăm, nghe nói là đường dây điện có vấn đề, nên cả khu bị cắt điện, cô nghe xong lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lúc Đỗ Hạ Hi chuẩn bị kéo cửa sổ xe lên thì bảo vệ đó đột nhiên giơ tay ra chặn lại, cửa sổ đang đi lên thiếu điều kẹp trúng tay hắn, Đỗ Hạ Hi giật thót cả mình.
Bảo vệ đó trong tay cầm đèn pin, chiếu từ dưới lên vào mặt mình, nhìn rất ư là kinh dị, đột nhiên hắn ta cười phá lên, nụ cười đó rất tà khí, làm Đỗ Hạ Hi nhìn thấy rất khó chịu.
Đỗ Hạ Hi nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh hỏi, "Còn chuyện gì à?"
"Hơ hơ, không có gì, chỉ là tôi còn phải đến phía trước tuần tra, hơi xa, nên cô có thể chở tôi đi một đoạn được không?" Bảo vệ đó nói xong rồi đi thẳng đến kéo cửa xe sau, căn bản là không quan tâm Đỗ Hạ Hi có đồng ý hay không.
Cũng may là Đỗ Hạ Hi thường được Thạch Nam nhắc nhở là phải khóa cửa xe sau, nên không để bảo vệ đó đắc ý được, hắn ta cố dùng sức kéo nhưng vẫn không kéo ra được, do đó buông tay ra, sau đó quay đầu lại nhìn Đỗ Hạ Hi, toét miệng ra cười, "Người đẹp, tôi không phải người xấu, giúp đỡ xíu đi mà, năm mới mà còn phải trực cực khổ đã vậy lại không nhận được tiền nữa."
"Xin lỗi, tôi có chuyện gấp." Đỗ Hạ Hi chỉ cảm thấy toàn thân người mình đều nổi hết da gà, không dám ở lâu, lại càng không dám nhìn tên bảo vệ đó, đạp ga rồi cho xe chạy đi mất.
Bảo vệ đó tay nắm cửa sổ chạy theo hai bước rồi buông tay ra, Đỗ Hạ Hi nhìn kiếng chiếu hậu thấy thân mình của hắn ta từ từ chìm dần trong đêm tối, không biết có phải là cô nhạy cảm không nữa, luôn cảm thấy cho dù trong bóng tối thì cũng có thể thấy được nụ cười quái dị của hắn ta.
Đỗ Hạ Hi cố gắng bình tĩnh lại, rồi hồi tưởng lại, hắn ta hình như là trước giờ chưa từng gặp qua, nói không chừng là ai đó giả dạng trà trộn vào, liền lấy điện thoại ra gọi cho Thạch Nam, nhưng khi lấy ra thì thấy điện thoại đã hết pin, Đỗ Hạ Hi không nhớ rõ đêm qua mình có sạc pin hay chưa.
Điện thoại giờ gọi không được, lại gặp phải người đang nghi như vậy, Đỗ Hạ Hi không dám về nhà, muốn đi trở ra tìm một khách sạn ở tạm trước, đợi trời sáng rồi quay trở lại, chứ trong đêm tối giờ rất nguy hiểm.
Không biết có phải là do xung quanh không có chút ánh sáng nào, con đường quen thuộc thường ngày không ngờ lại làm Đỗ Hạ Hi lạc đường, cứ như thế mà đi hết , vòng cũng không tìm được cửa ra của khu này.
Khu vực Đỗ Hạ Hi ở cũng không lớn lắm, nếu là bình thường thì chạy xe khoảng mười phút là có thể chạy một vòng, nhưng hiện giờ đã chạy hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, không những không tìm được đường ra, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Nhìn nhìn đồng hồ, hiện giờ vốn là thời gian tan ca náo nhiệt, nhưng nơi đây lại giống như một thị trấn bỏ hoang không một bóng người.
Chỉ có ánh đèn xe chiếu rọi đoạn đường phía trước, bốn bề đen tối xung quanh dường như là sẽ vật gì đó nhảy vồ ra bất kỳ lúc nào, Đỗ Hạ Hi nắm chặt lấy vô lăng, cô không dám cho xe dừng lại.
Chiếc xe hiện giờ giống như là một kết giới nhỏ vậy, cách ly với các vật đáng sợ bên ngoài, chỉ có ở trong xe là mới an toàn, cho nên Đỗ Hạ Hi trước giờ vẫn cứ thích ở trong một không gian tương đối nhỏ hẹp, như vậy mới cảm thấy an toàn.
Không biết đã đi hết bao nhiêu vòng khu này, kim xăng hiển thị sắp cạn rồi, Đỗ Hạ Hi bắt đầu có chút hoảng sợ, cô không biết nếu mình ngừng lại thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài xe bắt đầu nổi gió lớn, thổi tung bay bụi đất và lá cây, tầm mắt bắt đầu hạn hẹp lại, nếu như là tình huống bình thường, tính theo tốc độ của xe thì những vật đó không thể nào dính trên cửa kính chắn gió được.
Nhưng hiện giờ, đồ vật dính trên cửa kính chắn gió ngày một nhiều, Đỗ Hạ Hi không thể không chạy chậm lại, nhưng bên ngoài không những không có yên tĩnh lại mà càng mãnh liệt hơn, trong chốc lát, tất cả các cửa kính của xe không biết bị vật gì bám đầy hết trơn.
Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không thấy được tình trạng bên ngoài, cho nên bất đắc dĩ dừng xe lại, trong xe chỉ có một ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng, cô nắm chặt lấy tay nắm cửa, sợ sẽ có ai đó mở ra từ bên ngoài, tuy cô cũng biết sức của mình không thể nào chống cự lại được.
Chỉ có thể bất lực và chờ đợi trong hoảng sợ, còn rốt cuộc chờ đợi cái gì thì đến Đỗ Hạ Hi cũng không biết, lúc trước mấy lần gặp nạn cũng đều có Tây Môn kịp hiện xuất hiện cứu giúp, lần này cô cũng hy vọng mong chờ.
Bởi vì không nhìn thấy được bên ngoài cho nên thích giác cũng nhạy cảm hơn, tiếng gió thổi vù vù nghe như là tiếng thét của ma quỷ, từ gần tới xa cứ vây quanh xung quanh xe.
Đỗ Hạ Hi sợ hãi bịt chặt tai, nguyên cả người co ro lại, Tây Môn, cô chưa bao giờ mong chờ một người nào đó như bây giờ, chỉ có cô ta mới cứu được mình, lần nào cũng như vậy.
"Toong toong" Cửa sổ xe bị ai đó gõ từ bên ngoài, làm Đỗ Hạ Hi giật nảy cả mình, tay chống ra đằng sau muốn tránh xa cánh cửa đó.
"Toong toong" cửa sổ lại bị gõ, xem ra hình như có ai đó bên ngoài.
"Tây Môn?" Đỗ Hạ Hi kỳ vọng người bên ngoài sẽ là Tây Môn.bg-ssp-{height:px}
"Là ta, mở cửa ra." Bởi vì gió lớn, nên Đỗ Hạ Hi không nghe ra được giọng nói đó có phải là Tây Môn hay không, cho nên bàn tay đã đặt trên tay nắm lại có chút do dự, không có lập tức mở cửa ra.
Bên ngoài thấy Đỗ Hạ Hi cứ chần chừ không chịu mở cửa ra, lại bắt đầu gõ cửa kiếng, nhưng có chút nôn nóng cấp thiết hơn lúc nãy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?!" Đỗ Hạ Hi dần dần đoán ra người bên ngoài không phải là Tây Môn.
"Là ta, mở cửa ra!" Lần này, giọng nói đó như hét rống lên.
Xe bắt đầu rung lắc dữ dội, giống như là có rất nhiều người bên ngoài không ngừng đẩy xe vậy, Đỗ Hạ Hi hai tay nắm chặt tay nắm trên, sự rung lắc dữ dội làm cho cô có chút buồn nôn.
Đỗ Hạ Hi nhắm mắt hoảng loạn bấm còi xe, muốn phát ra tín hiệu cầu cứu cuối cùng, kèm theo đó là tiếng còi xe inh tai, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại trong chớp mắt, xe cũng ngừng dao động.
"Toong toong" cửa xe lại bị gõ, Đỗ Hạ Hi sợ tới gục đầu trên vô lăng không dám mở mắt ra nhìn.
"A, người đẹp, cô có sao không vậy? Xe phía sau qua không được, cô xích lên chút xíu được không, người đẹp?" Bên ngoài có một giọng nói hơi nôn nóng.
Đỗ Hạ Hi từ từ ngẩng đầu lên nhìn phía trước, bên ngoài trời đã tối đen như mực, nhưng hai bên đèn đường cũng đã thắp sáng lên, dòng người qua lại bị tiếng còi xe của cô thu hút đều nhìn qua đây.
Quay đầu lại thì thấy ngoài xe có một bảo vệ, là người mà mình thường hay thấy, "Xin lỗi, tôi đi ngay bây giờ." Cho xe chạy đi, Đỗ Hạ Hi không biết mình nên về nhà hay là ở tạm chỗ khác, thì thấy xe đã chạy đến dưới nhà mình.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi do dự thì tín hiệu hết xăng vang lên, trong lúc hoảng hốt, Đỗ Hạ Hi đã không phân biệt được những chuyện lúc nãy là ảo giác hay sự thật nữa, mấy ngày trước khi ra sân bay có đổ đầy xăng rồi, không thể nào cạn nhanh như vậy được.
Đỗ Hạ Hi thất thần ngồi trong xe, lại lấy điện thoại ra tính gọi cho Tây Môn, cho đến khi cầm điện thoại thì mới phát hiện điện thoại vẫn ở trạng thái hết pin tắt máy.
Ngẩng đầu lên nhìn trên lầu, nhớ ra thức ăn mèo không có để sẵn nhiều lắm, có chút lo lắng con mèo không có thức ăn thức uống, cho nên cuối cùng cũng quyết định về nhà, luôn cảm thấy trong nhà an toàn hơn những nơi lạ khác.
Đi đến thang máy, nhưng không ngờ lúc này thang máy lại hư hết một cái, chỉ còn cái mà đã từng xảy ra chuyện, Đỗ Hạ Hi nhìn nhìn nhưng không dám bước vào, cảm thấy hôm nay sao lại xảy ra nhiều chuyện kỳ quái vậy, cho nên làm gì cũng phải cẩn thận.
Những người đang chờ thang máy hoài nghi nhìn Đỗ Hạ Hi, sau đó tất cả bước vào thang máy, cửa từ từ đóng lại, Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu nhìn con số di chuyển, cho đến khi nó dừng lại ở tầng rất lâu, sau đó không thấy có di chuyển nữa.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi đang phân vân không biết có nên đi thang máy không thì ở phía cầu thang lại vọng ra tiếng mèo kêu yếu ớt, quay đầu lại nhìn thì thấy cửa cầu thang không có đóng sát lại mà chừa ra một khe hở nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào thì tối đen như mực.
Đỗ Hạ Hi có chút căng thẳng nhìn qua đó, trong lúc cô tưởng mình nghe nhầm thì lại nghe thấy tiếng mèo kêu, nghe không có kinh dị chút nào mà giống như tiếng kêu của tiểu xấu xa lúc làm nũng.
Nhớ đến con mèo trắng lúc nào cũng thích giả nai, Đỗ Hạ Hi cũng không còn sợ hãi như trước nữa, ho nhẹ một tiếng để đèn cảm ứng theo âm thanh sáng lên, rồi đi theo tiếng mèo kêu, cứ như thế mà leo cầu thang về nhà, sau khi vào cửa thì chân mềm nhũn ra.
Con mèo trắng nhảy tưng tưng về phía Đỗ Hạ Hi, giống như là đã đợi rất lâu vậy, chạy hai vòng dưới chân Đỗ Hạ Hi, rồi sau đó kéo kéo ống quần đòi Đỗ Hạ Hi ôm.
Đỗ Hạ Hi ôm con mèo, dùng cằm nựng cái đầu của nó, cuối cùng an tâm được chút, ít ra trong nhà không chỉ có một mình cô nữa.
"Lúc nãy là ngươi kêu à?" Đỗ Hạ Hi nhìn con mèo, lấy tay vuốt vuốt lông của nó.
"Meo~" Con mèo lại thỏ thẻ kêu lên một tiếng, trong lúc Đỗ Hạ Hi cười thì nó lại vùng vẫy muốn xuống.
Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách thả nó xuống đất, "Meo~" chỉ thấy con mèo lắc mông chạy vào trong nhà.
Đỗ Hạ Hi không biết xảy ra chuyện gì nên chạy theo, đợi tới khi con mèo đi đến góc tường thì mới thấy nó ngồi bên cạnh chén thức ăn đã trống không, giương mắt ra nhìn Đỗ Hạ Hi.
"Thì ra ngươi cứ một mực kêu... là tại vì đói à?"
Đỗ Hạ Hi đột nhiên cảm thấy mình giống như tự luyến vậy, lúc nãy còn tưởng con mèo 'chỉ dẫn' mình về nhà an toàn nữa chứ, xem ra là tự mình nghĩ nhiều rồi, đã vậy còn đi bộ lên cầu thang cao như vậy...
Đổ đầy thức ăn mèo, Đỗ Hạ Hi ngồi ở bên cạnh, nhìn nó ăn ngon lành, bó tay cười, "Thôi kệ, cứ cho là công lao của ngươi đi, cám ơn nha."