Khoa Cấp Cứu

tòng tâm cư sĩ (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Lý thí chủ, mấy hôm trước đưa cô lời thề quy y cô học hết chưa?"

"Uhm." Lý Ngôn Tâm gật đầu, từ khi cô tốt nghiệp tới giờ, chưa từng học thứ gì nhiều như vậy, nhất thời thấy hơi khó khăn, xem ra hai năm nay mình sống thảnh thơi quá rồi, có chút lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp.

Sư thái thấy cô ấy tinh thần không được tốt lắm, do đó ghé sát nhét vào tay Lý Ngôn Tâm một vậy, nhỏ tiếng nói, "Nếu không nhớ hết thì đọc theo cái này là được, nếu không phải do có các tín đồ bên ngoài đến giúp đỡ thì cô cũng không cần phải làm nhiều hình thức vậy, có người ngoài nên cũng phải làm cho ra hồn."

Lý Ngôn Tâm nghe thấy cô ấy đã xem mình giống như người trong nhà, thấy có chút vui mừng, rồi nhìn tờ giấy nhỏ trong tay mình, chi chít chữ trên một tờ giấy chỉ bằng lòng bàn tay, cô đoán chắc người viết cũng tốn không ít công sức.

"Làm cô phí công sức quá, lần trước tôi thi cũng chưa có làm qua phao nào nhỏ như vậy."

Lý Ngôn Tâm cười, làm cho sư thái mặt cũng nóng lên, liền giải thích, "Lý thí chủ thông minh hơn người, là tôi lo bừa rồi..." Nói xong sư thái giơ tay qua muốn lấy lại tờ giấy.

Lý Ngôn Tâm vừa cười vừa nắm tờ giấy trong tay, "Không được để sư thái mất mặt trước mọi người được."

"A di đà phật, Lý thí chủ đừng có lao lực quá là được." Sư thái hai tay chắp lại, dẫn Lý Ngôn Tâm đi về hướng đại điện.

Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh mặt trời có hơi gay gắt, từng cơn gió xuân thổi tới, mái tóc dài của Lý Ngôn Tâm lướt qua tai của sư thái, kèm theo đó một mùi hương rất thơm.

Hôm qua bọn họ ngủ chung với nhau, mái tóc đen mượt của Lý Ngôn Tâm phủ trên gối, sư thái vô cùng ngưỡng mộ len lén sờ thử, rất mượt lại có chút lành lạnh, thấy Lý Ngôn Tâm không có tỉnh dậy, sư thái lại nhè nhẹ sờ thêm mấy cái nữa, rồi mới đi ngủ.

"Tướng ngủ của tôi không được tốt lắm, chắc ảnh hưởng đến cô rồi, trời cũng trở nên ấm áp hơn, qua một thời gian thì tôi cũng thích ứng được với thời tiết ở đây... cô cũng không cần phiền phức nửa đêm chạy qua đây..." Tuy Lý Ngôn Tâm rất thích trong chăn có người ủ ấm, nhưng thấy hai con mắt thâm đen của sư thái thì lại cảm thấy áy này, huống hồ gì chuyện này nếu để người ta biết chắc sẽ đồn bậy bạ cho coi.

"Hử?" Sư thái đang thất thần nghĩ chuyện khác, nghe thấy Lý Ngôn Tâm nói chuyện liền quay đầu qua nhìn, "Lúc nãy cô nói gì?"

"Tôi nói cô sau này không cần đêm nào cũng qua chỗ tôi nữa."

Nghe Lý Ngôn Tâm nói xong, sư thái có hơi khựng lại, cho rằng cô ấy chắc ghét mình đeo bám như vậy, nhưng cuộc sống mấy năm khô khan của sư thái cuối cùng cũng xuất hiện người làm cho cô cảm thấy có hứng thú. Sư thái thích nghe cô ấy kể những chuyện trong đại học, cũng thích nghe cô ấy kể về những người bạn thân, dường như là những gì từ miệng Lý Ngôn Tâm nói ra đều trở nên mới lạ và thú vị, không ngờ lại đem đến phiền phức cho đối phương.

"A, không phải giống như cô nghĩ đâu." Thấy sư thái cắn chặt môi dáng vẻ rất tội nghiệp, Lý Ngôn Tâm liền giải thích, "Tôi sợ ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi, nếu như cô không phiền thì hoan nghênh cô nửa đêm mò đến~" Lý Ngôn Tâm sợ người khác nghe thấy nên nhìn nhìn xung quanh rồi ghé sát tai sư thái nói nhỏ.

Lý Ngôn Tâm bình sinh đã rất quyến rũ rồi, giọng nói đó giống như là đang hút hồn người khác, khi truyền vào tai sư thái thì làm cho sư thái toàn thân như có dòng điện chạy qua, tim cũng đập nhanh hơn.

"A di đà phật..." Sư thái liền niệm kinh, luôn cảm thấy từ khi mình gặp Lý thí chủ thì ngày càng bất thường, Lý thí chủ này đúng là yêu nghiệt mà.

Thấy dáng vẻ căng thẳng cẩn trọng của sư thái, Lý Ngôn Tâm càng muốn cười hơn nữa, mình cũng đâu có nói vấn đề gì mẫn cảm đâu, cô ấy đỏ mặt chi vậy, quả nhiên là ngây thơ quá.

Hai người cứ như thế một trước một sau đi vào đại điện, các ni cô đã chuẩn bị hết các thứ cần thiết bày trước tượng phật, toàn bộ đứng ở hai bên chắp hai tai cúi đầu xuống, chỉ đợi hai người bọn họ đi vào.

Lý Ngôn Tâm bình thường rất ít khi đi chùa miếu, nên chưa thấy qua được cảnh tượng này, nên có chút căng thẳng.

Sư thái chủ trì buổi lễ quy y, Lý Ngôn Tâm quỳ trước mặt tượng phật uy nghiêm, hai tay chắp lại thành kính đọc lời thề, nhưng đọc một hồi thì cô không giữ được bình tĩnh nữa.

Do lúc đó sư thái nhất thời lỡ miệng đặt đại cho cô một cái tên mất mặt như vậy, dẫn đến bây giờ khi cô đọc đến tên này đều bị khựng lại, quả thật không muốn đọc chút nào, đã vậy mở đầu mỗi đoạn đều nhắc tới nó.

"Đệ tử Lý... Cúc Hoa..." Lý Ngôn Tâm lắp ba lắp bắp một hồi mới đọc xong lời thề dài ngoằng đó, chân cũng quỳ tê hết, cuối cùng nhờ sư thái đỡ mới đứng dậy được.

"Sao rồi, chân còn khó chịu không?" Sư thái dìu Lý Ngôn Tâm về phòng, lo lắng không biết thai phụ có bị ảnh hưởng không.bg-ssp-{height:px}

Lý Ngôn Tâm hiện giờ vẫn chưa có các dấu hiệu của mang thai nên không có cảm giác gì khác, hoạt động một lát là chân hết tê rồi, "Không cần làm lớn chuyện vậy, tôi chỉ là tê chân một lát thôi mà..." tự mình lấy tay xoa đầu gối, chắc là mấy ngày nay vẫn chưa hoàn toàn thích nghi khí hậu ẩm ướt ở đây, đầu gối hơi cứng lại, "Cô đi làm việc đi, sắp đến tết rồi, chắc sẽ có nhiều người đến cúng bái?"

"Uhm, đến lúc đó náo nhiệt lắm, lúc trước thị trấn dưới núi còn mở hội nữa, đến rằm tháng giêng sẽ có hội đèn và múa rồng nữa, vui lắm." Sư thái tuy không thích chỗ nào náo nhiệt quá, nhưng nếu là không khí ngày lễ thì cô cũng muốn tham gia, chỉ là lúc trước lễ tết đều bận rộn trên am miếu nên cô không có thời gian đi xem được.

Lần đi hội đèn gần đây nhất cũng là lúc sư phụ vẫn còn sống, như vậy tính ra cũng không biết lễ hội dưới núi có thay đổi gì không, lúc nãy nói cho Lý Ngôn Tâm biết, lỡ cô ấy xuống núi không thấy được thì chắc sẽ rất thất vọng, "A... thật ra tôi cũng nhiều năm rồi không có xuống núi chơi nên không biết còn hội đèn không nữa."

"Tuy tôi cũng rất muốn đi xem, nhưng tôi sợ lỡ như bị phát hiện thì sẽ liên lụy đến sư thái." Lý Ngôn Tâm cảm thấy không nên gây phiền phức cho cô ấy nữa, càng không thể đẩy cô ấy vào nguy hiểm được.

"Cũng đúng... là tôi không nghĩ đến chuyện này..." Sư thái thấy biểu hiện lúc nãy của Lý Ngôn Tâm chắc là muốn đi xem, nhưng giờ cô lại đang bị truy nã, không nên mạo hiểm được, "Đúng rồi, những chứng cứ mà cô gửi đi, có tin tức gì không?"

Lý Ngôn Tâm cúi đầu xuống rồi lắc nhẹ. "Không có."

"Vậy à... nhưng mà cũng đừng nên nản chí, hiện giờ cuối năm nên chắc mấy nhân viên không có thấy được." Sư thái an ủi Lý Ngôn Tâm, giọng nói vẫn chậm rãi như thường, "Cũng có thể là bọn họ cũng đang điều tra, ông ta nhất định sẽ gặp báo ứng."

"Cũng mong vậy." Lý Ngôn Tâm nghĩ mọi chuyện không đơn giản vậy đâu, ông ta còn lâu mới tha cho mình, vả lại không phải tất cả tội nghiệp đều gặp báo ứng ở kiếp này, cho nên Lý Ngôn Tâm càng phải tự tìm đường thoát thân.

Lý Ngôn Tâm tâm trạng buồn bực lên mạng xem tin tức, ai ngờ trên trang chủ lại có tin, "xxx quan viên bị người tình tố cáo, sau đó người tình mất tích ngày sau phát hiện chết thảm dưới sông..."

"Ơ..." sư thái cũng thấy tin này, trong đó còn kèm theo hình ảnh thi thể bị thối rữa rất rợn người, liền cảm thấy lo lắng, "Đơn tố cáo của cô có thể thu hồi lại không?"

Lý Ngôn Tâm cũng run hết tay chân, hổi tưởng lại dáng vẻ lạnh lùng của ông ta chỉ thị giết người lúc đó, cô tin chắc mình cũng có kết cục giống vậy, "Tên đã bắn đi rồi không thể thu hồi được, nếu cứ để ông ta lộng quyền thì sớm muộn gì có ngày tôi chết còn thê thảm hơn."

"Nếu biết nguy hiểm vậy thì lúc đó tôi không nên đề nghị cô đi tố cáo..." Sư thái có chút hối hận.

Lý Ngôn Tâm thấy sư thái còn lo lắng hơn mình nữa, an ủi ngược lại cô ấy, "Nếu theo luật nhân quả như cô nói thì cũng là do tôi trồng thôi, huống hồ gì hiện giờ tôi cũng rất an toàn, không nên lo lắng."

"Tôi không muốn cô gặp chuyện..." Sư thái cảm thấy giới tham sân si mình đều phạm hết rồi, dường như là từ lúc gặp Lý Ngôn Tâm, trái tim thanh tịnh đã lâu liên tục nổi sóng.

"Cô là người xuất gia, không phải nên xem nhẹ hết mọi chuyện sao, sao lại như vậy chứ." Nhìn thấy dáng vẻ và âm thanh như nũng nịu của sư thái, Lý Ngôn Tâm buồn cười bẹo má cô ấy, trơn trơn mềm mềm, rất đã tay.

Chắc là do ấn tượng của lần đầu tiên gặp mặt, nên cảm thấy sư thái ngoại trừ trọc đầu mặc áo tăng biết niệm kinh ra thì không có gì giống người xuất gia hết, hoặc cũng có thể là Lý Ngôn Tâm cho rằng người xuất gia là phải nghiêm túc cứng nhắc cơ, cho nên cô cũng không xem sư thái như một người xuất gia thật sự, nên hành động lời nói cũng không có quy tắc.

"Biết là người xuất gia sao còn làm vậy." Sư thái bị bẹo tới da mặt có chút đỏ lên, cô ta có phải gặp ai cũng thân mật vậy không? Dù sao thì trong mắt sư thái, Lý Ngôn Tâm gặp ai cũng cười rất dịu dàng, cô ta cũng là người thích cười.

"Thật ra, lúc đầu tôi còn tưởng cô là ni cô giả nữa đó, cái loại mà chuyên đi gạt tiền, dù gì thì xã hội giờ làm gì còn thiếu nữ nào chịu làm ni cô chứ, với lại có người xuất gia nào mà chịu tốn tiền ngồi máy bay đâu, không phải lừa gạt thì là gì, cho nên bây giờ tôi không thể đối xử nghiêm túc với cô được."

Lý Ngôn Tâm nhớ lại lần đầu gặp mặt, tuy cô ấy lúc đó tưởng sư thái là ni cô giả, nhưng cảnh tượng phật quang phổ chiếu lại in sâu trong đầu cô.

"Hứ, cũng đâu phải là không có tiền ngồi không nổi máy bay đâu." Sư thái oán thầm, cô ta xem thường người xuất gia quá, bây giờ những ngôi chùa miếu có chút tiếng tăm thì tiền hương quả cũng không ít, điều kiện sống tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi.

"Là tôi hiểu lầm cô rồi, đại gia sư thái." Lý Ngôn Tâm trêu chọc.

"A di đà phật... cũng không đến nổi..." Sư thái gần đây không có kiểm tra tài khoản của mình, tuy không biết trong đó còn bao nhiêu tiền, nhưng sư thái tin rằng theo như thói quen tiết kiệm hàng ngày thì con số trong đó cũng không phải nhỏ.

Truyện Chữ Hay