Tây Môn cầm thuốc mỡ ra khỏi bệnh viện, suýt chút nữa bị cơn gió bắc lạnh lẽo đó thổi bay trở về cửa, mùa đông trời tối sớm, mới , giờ tối, mà bên ngoài trời đã đen thui.
Đứng dưới máy sưởi ở, Tây Môn cảm thấy, nếu bệnh viện có thể có một nơi để ngủ, cô sẽ không ngại mà dọn tới nơi này ở, có điện có nước có máy sưởi, còn có thể gặp được "mồi ngon", nơi đây quả thực là thiên đường của cô!
Trước kia sao lại không nghĩ tới nơi này chứ. Tây Môn cười gian xảo, con mắt đen thui di chuyển tới lui, hôm nay tạm thời trở về sắp xếp, ngày mai tái chiến ~.
Ngày hôm sau, buổi chiều.
Tây Môn thay quần áo sang trọng hơn so với ngày hôm qua, một bộ quần áo mang đậm chất người Trung Quốc, phối cùng bộ còn có cặp kính mắt viền vàng nhưng không có độ, lại chuẩn bị một chuỗi vòng tay từ cây đàn, làm cho mình thoạt nhìn giống như là cao nhân ẩn cư vậy, không phô trương nhưng lại tạo cảm giác hiện diện mạnh mẽ.
Từ số tiền còn lại ít ỏi, rút ra hai mươi đồng, trực tiếp bắt taxi đến bệnh viện, tiền nên tiêu thì vẫn phải tiêu, nếu không làm sao bắt được cá lớn, cô cũng không muốn đi xe buýt mất hết hình tượng.
Soi tấm gương trong phòng vệ sinh của bệnh viện, Tây Môn cũng không quên nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương trên trán cô, Cái này nếu để lại sẹo thì sẽ rất chướng mắt.
Cảm giác hơi lạnh thuốc mỡ bôi lên da truyền đến từng trận mát lạnh. Đợi một hồi khi thuốc mỡ đã ngấm vào da, Tây Môn lúc này mới tìm băng cá nhân dán lên trán che đi vết thương, nhìn sao cũng có chút giống Nhị Lang Thần.
Giơ tay chải vuốt mái tóc hơi rối bời, búi đơn giản gọn gàng sau đầu, ho nhẹ một tiếng, thu hồi lại nụ cười trên mặt, thay vào đó là một bộ dáng lạnh nhạt siêu thoát thế tục.
Quả nhiên con người phải dựa vào ăn mặc, chỉnh đốn một phen, thật là có vài phần xuất thế, tuy nếu cẩn thận quan sát nhất định có thể nhìn ra sơ hở, nhưng để lừa bệnh nhân già yếu thì dư sức.
Lúc Tây Môn đi qua Khoa cấp cứu, còn có chút chột dạ giơ tay lên cạnh thái dương che che, cô cũng không quên chuyện tối hôm qua gặp được bác sĩ Đỗ kia, vừa nhìn liền biết là loại người tính cách ngoan cố, bách độc bất xâm, không nên để cô ta phá hoại công việc của mình mới được.
Đi ngang qua khoa ngoại, Tây Môn còn lén lén liến nhìn hướng cửa phòng một cái, trực ban cũng không phải bác sĩ Đỗ, lại đi ngang qua trạm y tá, cũng không có nhìn thấy An An.
Sờ cằm, Tây Môn suy nghĩ một hồi, liền hiểu được, một nơi như Khoa cấp cứu chắc là cần phải thay ca cho nhau, cảm thấy công việc này quả thực vất vả, nhưng đây lại là cơ hội trời cho!
Bác sĩ Đỗ phiền phức không có ở đây, hôm nay sẽ kiếm lại cho đủ vốn!
Tây Môn đã sắp nhịn không được muốn cười ra, nhưng cô rất nhanh kiềm chế được, điều chỉnh lại cảm xúc, không thể để bại lộ nhanh như vậy.
Những người phải đến Khoa cấp cứu này, nhất định đều là mắc bệnh trầm trọng nguy hiểm, người nhà lo lắng tâm trạng rất dễ bị rối, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để lừa gạt vốn là thủ đoạn kiếm cơm của Tây Môn.
Vô sỉ? Sao lại thế được, cô cũng là vì miếng cơm manh áo mà thôi, hơn nữa cô cũng sẽ căn cứ quần áo đối phương để phán đoán có tiền hay không có tiền, lúc đó mới quyết định ra tay hay không.
Cô chưa bao giờ ra tay với người nghèo, đó là giới hạn của cô, cũng không phải bởi vì cô lương thiện, mà là bởi vì người nghèo vốn đã nghèo rồi, cô phí nhiều sức lực như vậy lại lừa không được bao nhiêu tiền, thật sự là mất nhiều hơn được.
Trong lòng Tây Môn tính toán rất chi li, cô cũng không muốn bị lỗ, vô lợi không dậy nổi (không có lợi không dậy sớm, ý chỉ có lợi mới làm) đã sớm là lời răn của cô.
Ngồi trên ghế dài Khoa cấp cứu, Tây Môn cũng không chủ động nói chuyện với người bên cạnh , chỉ lặng lẽ quan sát mỗi người đang đợi kết quả ở chỗ này, tìm kiếm mục tiêu có thể ra tay được.
Lúc này, một người phụ nữ khóc nức nở ngồi ở bên cạnh Tây Môn, bà ấy vẫn cầm khăn tay lau nước mắt, dựa theo những gì Tây Môn vừa quan sát, người đàn ông bị đẩy vào chắc là chồng của bà ấy, hình như là bị bệnh tim.
Tây Môn lén lén liếc nhìn về phía bà ấy, đồng hồ Chanel , túi xách LV, áo khoác Burberry cao cấp, một đôi giày da kiểu dáng bình thường cũng giá trị xa xỉ.
"Ahihi~... một con dê béo chảy mỡ..." Lời này chỉ nghĩ trong lòng nhưng không nói ra.
Tây Môn vẫn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cẩn thận quan sát, cô cần nắm giữ càng nhiều tin tức càng tốt, vì một manh mối rất nhỏ cũng có thể mang đến rất nhiều lợi ích.
Người đàn ông đang trong phòng cấp cứu, người phụ nữ chỉ có thể chờ ở ngoài cửa, qua một hồi lâu, người phụ nữ rốt cục chú ý tới ánh mắt Tây Môn, nghi ngờ quay đầu qua.
Bốn mắt nhìn nhau, Tây Môn cũng không né tránh, mà càng nhìn chằm chằm người phụ nữ kia một hồi, sau đó lạnh nhạt cười, thoáng có chút tiếc nuối khẽ lắc đầu, than nhẹ một hơi, sau đó di chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Người phụ nữ cũng không có mở miệng nói cái gì, Tây Môn cũng không sốt ruột, cô nhìn nơi khác, một bàn tay chống cằm, tay kia thì để lên trên đùi, ngón tay chậm rãi bấm đốt ngón tay.
Chiêu này tên là lạt mềm buộc chặt, nhất định phải đợi cho đối phương mở miệng trước việc mới thành công, nhưng Tây Môn chờ cả buổi, người phụ nữ đó vẫn không hề hé răng, định mệnh, bà ta chẳng lẽ không hiếu kỳ gì sao?!
Ngay lúc Tây Môn sắp mất đi kiên nhẫn, người phụ nữ bên cạnh cuối cùng cũng nói chuyện: "Ngài vừa rồi...".
Tây Môn cũng không có nhìn bà ấy, mà chỉ thản nhiên hỏi: "Bà muốn biết cái gì?" Thật ở trong lòng đã oán giận lâu lắm rồi, mình ngồi một tư thế lâu như vậy, đến lưng cũng sắp gãy rồi, lần này không kiếm nổi một vạn cũng phải được tám ngàn, nếu không đều uổng phí một phen tâm tư của cô!bg-ssp-{height:px}
Người phụ nữ cắn môi, hình như đang do dự không biết mở miệng nói sao, Tây Môn cũng không sốt ruột, nếu cá đã cắn câu thì cô chỉ cần làm cho bà ta cắn câu cho thật chặt, chuyện sau đó bất quá chỉ là nước chảy thành sông mà thôi, thật đơn giản.
Người phụ nữ khụt khịt mũi, lau nước mắt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn đến Tây Môn: "Tôi cùng ông ấy thật sự sắp...".
Người phụ nữ mới nói một nửa, Tây Môn hơi lạnh nhạt mở miệng, phun ra hai chữ: "Báo ứng.".
Tây Môn từ thái độ người phụ nữ mà đoán ra được, bà ấy cùng người đàn ông này quan hệ nhất định không bình thường, hơn nữa là quan hệ khó mà mở miệng nói cho người ngoài biết được.
Cho dù có đoán lầm quan hệ của hai người này thì cũng không sao, ai mà chẳng từng làm sai vài việc đâu, cô chỉ cần thuận theo lời nói của người phụ nữ này mà cứ tiếp tục bịa là được, chuyện còn lại, thì phải dựa vào đương sự tự nhảy xuống hố thôi.
Nghe hai chữ này, sắc mặt người phụ nữ trong chớp mắt cứng đờ lại, có chút không thể tin được nhìn về phía Tây Môn: "Cô làm sao... Biết được...".
Tây Môn cũng không giải thích nhiều, chỉ mỉm cười lấy tay nhẹ nhàng chỉ cái trán chính giữa đang dán băng cá nhân: "Việc người làm, trời biết, đất biết."
Người phụ nữ hơi hoảng sợ, nhưng lại biến thành cực độ bi thương trong chớp mắt, khóc òa lên, Tây Môn nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng bà ấy, nhẹ giọng an ủi nói: "Tuy tôi không nên nhiều chuyện, nhưng gặp nhau tức là duyên, tôi có thể chỉ điểm cho bà.".
Vừa nghe nói đối phương có thể giúp mình, người phụ nữ lập tức dừng tiếng khóc, lau nước mắt: "Đại sư, muốn tôi làm như thế nào, ngài nói, chỉ cần có thể cứu được ông, trả bao nhiêu tiền cũng được.".
"Ông ta nghiệp chướng nặng nề, không phải tôi nói muốn thì có thể cứu , phải xem ông trời có muốn thu ông ta hay không." Tây Môn trong lòng cười thầm, mình lấy được tiền rồi, ông ta chết hay sống cũng không có liên quan tới mình, không phục à, tìm ông trời đi ~.
"Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư!" Người phụ nữ kích động đến sắp quỳ xuống lạy Tây Môn rồi.
Thấy người phụ nữ đã tin mình, Tây Môn đưa danh thiếp cho bà ấy, đã đến lúc ra tuyệt chiêu rồi, "Hôm nay tôi đã tiết lộ Thiên cơ, không thể nhiều lời, còn nhiều thời gian, có cơ hội có thể liên hệ tôi.".
Chưa lấy được một phân tiền mà muốn bỏ đi? Điều này sao có thể là phong cách làm việc của Tây Môn chứ, cô đứng dậy vỗ vỗ trên người, hơi hơi cúi người, ngón tay chỉ vào cái trán của người phụ nữ kia, giọng nói bình tĩnh không nhanh không chậm: "Vận thế hai người các ngươi đã quấn lấy nhau, ông ta sống, nghiệp này bà cũng có phần, ông ta chết, cũng bởi vì nhân bà tạo ra."
Nói đến đây liền ngừng lại, Tây Môn tin là người phụ nữ này có thể hiểu được ý trong lời cô nói, cũng chắc chắn bà ấy nhất định sẽ tìm đến mình, vì thế lâng lâng ra khỏi Khoa cấp cứu.
Lời này có nghĩa là cho dù người đàn ông kia sống hay chết, người phụ nữ này đều có báo ứng, cho nên người phụ nữ kia một khi có thời gian, chắc chắn sẽ tìm đến cô, người, ai mà chẳng tham sống.
Thấy phía sau không có người theo, Tây Môn cầm điện thoại chạy nhanh đi tìm một góc khuất. Vừa muốn gọi điện thoại, lại phát hiện đi cắt dịch do hết tiền: "Chết tiệt, cho dùng thêm một ngày thì sẽ chết sao?!".
Nhưng mồi ngon đến miệng còn có thể buông tha sao? Tây Môn đau lòng lấy ra mười đồng nạp vào điện thoại, kết quả gọi cả buổi trời cũng không thấy ai nghe máy.
"Không ở trong miếu mà lại đi lung tung đâu vậy?" Tây Môn trong miệng lầm bầm lầu bầu, nghĩ đợi lát nữa cô ta gọi lại cũng tốt, đỡ tốn tiền điện thoại, đây là điện thoại đường dài, rất mắc.
Nhìn thời gian còn sớm, tốn nhiều tiền như vậy cũng không thể tay không mà về, Tây Môn chắp tay sau lưng, thong thả bước đi trong bệnh viện.
Quả nhiên bởi vì mở đầu tốt, cho nên dọc theo đường đi Tây Môn thu nhập không ngừng, ví dụ xem chỉ tay cho cô bé này nói đại cô ấy đường tình duyên tương lai, xem tướng mạo, sự nghiệp cho chàng trai nọ.
Chàng trai rất ngạc nhiên hỏi vợ về sau của mình hình dáng như thế nào, Tây Môn liếc ngang liếc dọc, bỗng nhiên thần bí nở nụ cười, ghé sát bên tai anh ta chỉ dẫn.
"Vậy khi nào tôi gặp được cô ấy?" Chàng trai có chút nôn nóng.
"Duyên phận tương lai tại chỗ rẽ kế tiếp." Tây Môn cười bí ẩn, tiếp tục nói: "Việc này là thiên cơ, cho nên không thể nói cho bất kỳ ai biết, bao gồm cả cô ấy, anh có thể làm được không?".
Chàng trai gật gật đầu, trả tiền, suy nghĩ sâu xa rồi đứng dậy đi khỏii, mới vừa đi đến góc hành lang, vừa vặn bị một nữ sinh rẽ qua đụng phải.
Khi anh ta nhìn khuôn mặt nữ sinh kia, quả thực không thể tin được muốn hét lên, đây không phải là người thầy bói mới nói sao, thật sự giống nhau như đúc.
Chàng trai vội vã chạy trở về, trên hành lang kẻ đến người đi, nhưng không còn bóng dáng người phụ nữ vừa rồi nữa: "Đúng là bói như thần vậy..."
________