Bởi vì gần đây thời tiết thật sự rất lạnh, Tây Môn lại không chịu trả phí máy sưởi, nên dịch vụ đã bị cắt, quả thật là không còn cách nào, đành phải mua cái bếp lò đơn giản để ở trong phòng mà sưởi ấm.
Tây Môn nằm trên nệm, đang nghĩ không biết có nên chuyển về phía nam hay không. Nhưng ở phía nam mùa đông lại lạnh hơn, mình thì lại không có tiền mua áo lông, hơn nữa vé xe về Nam cũng rất mắc, sách trong phòng cũng không nỡ bỏ đi.
Nhưng nếu cứ lén trộm than của người khác đốt, lỡ bị phát hiện cũng rất phiền toái, nếu mua than thì còn mắc hơn nữa, phải nghĩ cách nào tiết kiệm nhất.
Ngay lúc Tây Môn đang rối rắm có nên đổi đến thành phố khác hay không thì lửa trong lò đã tắt ngấm lúc nào không hay. Chờ cô phát giác ra thì thấy đầu óc choáng váng, tứ chi mềm nhũn, mới giãy dụa đi mở cửa sổ, nhờ vậy mới sống sót được.
Ai ngờ khi Tây Môn vất vả lảo đảo khó khăn lắm mới lết được đến bệnh viện, thì đúng lúc bị cửa xe của Đỗ Hạ Hi đụng phải. Trên trán bị đụng ra rách một lỗ, chảy chút máu.
Tây Môn gần đây vốn đang trong tình trạng ăn bận này lo bận tới, tự nhiên mất nhiều máu quý giá như vậy, trong lòng cô rất hận, thế nên mới nghĩ kiếm chút phí dinh dưỡng nuôi máu.
Cho nên liền cố ý bóp cho vết thương chảy ra càng nhiều máu hơn, thật đúng như ý cô, máu lập tức chảy đầm đìa trên khuôn mặt. Tây Môn trong lòng tiếc hận không thôi, phải ăn bao nhiêu mới có thể bồi bổ trở về đây.
Thế nhưng làm cho cô không ngờ tới chính là bản thân gặp phải một kẻ keo kiệt khó chơi, thật đúng là xui xẻo.
"Thật ra tôi có chút ngộ độc khói than." Tây Môn nói với Đỗ Hạ Hi.
Mình cũng biết vết thương trên đầu này chỉ là vết thương nhỏ, nếu như làm lớn chuyện cũng không kiếm được chút nào, cho nên cũng biết buông tay đúng lúc, chụp CT cũng phải trả không ít tiền đó.
"Ngộ độc khói than?" Đỗ Hạ Hi săm soi toàn thân Tây Môn, người này thoạt nhìn một chút dấu hiệu của ngộ độc đều không có. Nhưng mà sắc mặt của cô ấy quả thật không tốt lắm, để cho chắc ăn, Đỗ Hạ Hi lại cho cô ấy đi xét nghiệm máu.
Tây Môn hóa đơn xét nghiệm mà đau lòng, đã không kiếm được tiền, ngược lại còn mất nhiều tiền làm kiểm tra, lỗ muốn chết.
Sờ sờ cái trán đã cầm máu, Tây Môn quyết định từ bỏ chụp CT, chừng đó tiền đủ ăn được vài bữa cơm chứ bộ, cầm kết quả kiểm tra máu, Tây Môn trở về phòng khám.
Tây Môn ngồi đối diện Đỗ Hạ Hi, thấy cô ấy chăm chú nhìn một chuỗi các con số trên tờ xét nghiệm. Nhìn nhìn một chút, sau đó Đỗ Hạ Hi nhướng mày: "Không chụp CT não? Vết thương trên đầu không sao à?"
"Ha ha, không sao, bị thương ngoài da, máu ngừng là được rồi, nhưng mà nếu về sau có di chứng gì, tôi sẽ tìm đến bác sĩ Đỗ đó~" Tây Môn cười hì hì nói.
"Đợi y tá giúp cô sát trùng miệng vết thương một chút, về nhà không được để miệng vết thương dính nước, cẩn thận nhiễm trùng, không được ăn thực phẩm có chất kích thích cùng hải sản, sẽ không để lại sẹo." Đỗ Hạ Hi cầm bệnh án, nhìn tên phía trên, Tây Môn Vũ Uyển? Thật đúng là một cái tên kỳ quái.
Tuy rằng nghi ngờ Tây Môn lừa cô ấy, nhưng xem trên đầu cô ấy quả thật có vết thương, cũng không hoàn toàn xem như ăn vạ đi, hơn nữa xem kết quả xét nghiệm, cô ấy quả thật có chút ít ngộ độc khí CO, tâm trạng mới có chút dịu xuống, dịu giọng nói: "Cô quả thật có chút ngộ độc Khí CO, đừng lo, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ khỏi."
Đỗ Hạ Hi cúi đầu viết vào bệnh án, cũng không giống nét chữ 'rồng bay phượng múa' như các bác sĩ khác, nét chữ của cô rõ ràng thanh tú thậm chí có chút nề nếp. Một bên viết một bên tiếp tục nói: "Nếu còn cảm thấy chóng mặt, có thể làm Liệu áp Oxy cao áp."
( Liệu pháp Oxy cao áp (Hyperbaric oxygen therapy-HBOT) là phương pháp dùng oxy nguyên chất với áp suất cao để cho người bệnh thở, làm lượng oxy trong máu tăng - lần so với máu người bình thường )
"Không cần! không cần!! ~" Tây Môn liên tục xua tay: "Cám ơn bác sĩ Đỗ~".
Vừa muốn đứng dậy rời khỏi, Tây Môn đột nhiên nhớ đến cái gì, đi rồi lại trở về, rút danh thiếp ra đưa cho Đỗ Hạ Hi: "Bác sĩ Đỗ nếu gặp được việc gì rắc rối, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ tính giá rẻ cho cô~".
Đỗ Hạ Hi ngẩn người, cũng không có trả lời, nhìn thông tin trên danh thiếp, sắc mặt vừa có chút dịu đi lại trầm xuống: "Không cần."
"Không sao, sẽ có lúc cần mà." Tây Môn cũng không cảm thấy xấu hổ, đặt danh thiếp lên trên bàn Đỗ Hạ Hi, liền ra khỏi phòng.
Sau khi Tây Môn đi ra, liền tìm đến cô y tá tán gẫu lúc nãy: "An An, bác sĩ Đỗ nhờ cô giúp tôi xử lý vết thương này một chút, sát trùng gì đó~".
An An bận rộn suốt cả buổi trời chỉ mới nghỉ ngơi được đôi chút, vốn không nghĩ sẽ giúp cô ta, nhưng lại nghe cô ta bảo là bác sĩ Đỗ nói, đành phải không tình nguyện mà cho Tây Môn ngồi ở trạm y tá, cầm rượu sát trùng cẩn thận giúp cô ấy sát trùng miệng vết thương.
"Ai u ~ đau quá, An An, cô nhẹ chút đi..." Tây Môn ngẩng đầu, nhíu mày đáng thương nói.
"Tôi đâu có mạnh tay đâu, sát trùng thôi, nhất định sẽ có chút đau, cô nhịn một chút đi." An An có chút cười nhạt, thế này có đáng là gì, con nít nhà người ta gãy chân cũng cũng chưa từng kêu lên như cô ta.
"Nhưng là thật sự đau mà..." Tây Môn nói xong liền nước mắt lưng tròng, giống như sắp khóc vậy.
"Tôi..." An An là y tá vừa tốt nghiệp năm nay, nghiêm khắc mà nói, hiện tại cô vẫn đang trong kì thực tập, bệnh nhân khó chịu như vậy cô cũng chưa từng gặp qua.
"An An, bệnh nhân giường thứ mười không thể uống nước, tôi sợ anh ta quên, cô đi xem sao." Đỗ Hạ Hi lôi kéo y tá An An ra khỏi trạm ý tá, sau đó lấy một vật đập lên bàn y tá, lạnh lùng nói với Tây Môn: "Xin đừng làm cản trở công việc của chúng tôi." Nói xong liền xoay người đi khỏi.
Tây Môn nhìn trên bàn là danh thiếp vừa rồi của mình, mà đặt ở trên danh thiếp, là thuốc mỡ phòng ngừa vết sẹo. Thực sự là quan tâm hay là vẫn nghĩ đến việc phân rõ ranh giới để mình sau này không có cơ hội tìm đến cô ấy? Nhưng mà nếu mình muốn gặp cô ấy, thì cô ấy có thể tránh sao hả? Tây Môn cười cười, cầm lấy thuốc mỡ liền rời khỏi.
Danh thiếp đen nét chữ vàng ở trên mặt bàn màu trắng hiện ra rõ ràng, muốn không xem nó cũng khó, còn lúc này, Đỗ Hạ Hi đứng ở cửa phòng quay đầu lại, thấy tên đáng ghét kia rốt cuộc rời khỏi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quả là cái tên khó xơi.
Ánh mắt liếc qua một cái, thì thấy danh thiếp màu đen kia vẫn lẳng lặng đặt ở nơi đó như cũ, miệng lẩm bẩm: "Thật đúng là âm hồn không tiêu tán mà".
"Meo meooo -" Ban đêm yên tĩnh, một tiếng mèo kêu không lớn không nhỏ từ sau lưng truyền đến, Đỗ Hạ Hi tuy rằng không sợ mèo, nhưng giờ này phút này lại nghe được tiếng mèo kêu thì thấy có chút ghê rợn.bg-ssp-{height:px}
Đỗ Hạ Hi quay đầu, liền nhìn thấy một con mèo đen ngồi ở chính giữa, cặp mắt màu xanh lục bích như đang phát sáng, ánh mắt cứ nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích, cũng không có tiếp tục phát ra tiếng kêu.
Đỗ Hạ Hi không biết vì sao, cứ cảm thấy nhìn con mèo này thì có chút lo lắng, trong lúc cô ấy đang đơ cả người không biết có nên đuổi con mèo kia đi hay không, lại có một bệnh nhân được đưa vào.
"Anh ta có bệnh sử gì không?" Đỗ Hạ Hi nhìn người đàn ông trên xe đẩy, nằm nghiêng ở trên đó, không ngừng ho ra từng ngụm từng ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
"Trước kia không có bệnh tật gì... Đột nhiên bắt đầu ho, trong đờm có chút máu... Vốn tính ngày mai mới đến bệnh viện xem sao ... ai ngờ đến tối thì thấy không xong rồi...". Người phụ nữ đi cùng hẳn là vợ của anh ta, thân người đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Đỗ Hạ Hi kiểm tra sơ qua, liền dặn dò y tá đo huyết áp, lấy máu để xét nghiệm, sau đó cho bệnh nhân đi chụp x quang phần ngực, cũng dặn một y tá khác chuẩn bị thuốc cầm máu cùng máy dưỡng khí, liên hệ kho máu chuẩn bị máu dự trữ.
Một loạt kiểm tra từ trên xuống dưới, Đỗ Hạ Hi sắp xếp cấp cứu, nhưng mắt thấy máu từng bịch từng bịch liên tục truyền vào, bệnh nhân lại hoàn toàn không có chuyển biến tốt, huyết áp vẫn đang tiếp tục hạ.
Không thể từ bỏ, cho dù chỉ còn một tia hy vọng. Trên trán Đỗ Hạ Hi lấm tấm chút đổ mồ hôi, các trị số vẫn đang không ngừng giảm xuống, thuốc cầm máu giống như hoàn toàn mất đi hiệu lực, không có tác dụng gì, máu không cầm được.
Tinh thần tập trung cao độ, Đỗ Hạ Hi đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen từ cửa tiến vào, là con mèo đen cô nhìn thấy vừa rồi, cảm giác bất an ập đến: "Trong phòng cấp cứu tại sao lại cho mèo vào đây, ai đuổi nó đi đi."
Không chỉ y tá, ngay cả người nhà đều nhìn đến phương hướng Đỗ Hạ Hi đang nhìn, đừng nói là mèo, ngay cả bóng một con mèo cũng không có.
Y tá đang đứng bên cạnh Đỗ Hạ Hi chậm rãi quay đầu, sợ hãi nhìn về phía Đỗ Hạ Hi, giọng nói có chút run run: "Bác sĩ Đỗ... con mèo kia... ở đâu?...".
Một giọt mồ hôi lạnh theo hai má Đỗ Hạ Hi chảy xuống, cô lập tức thu hồi tầm mắt, giọng nói có chút trầm thấp nói: "Là tôi nhìn lầm rồi, tiếp tục cấp cứu, chú ý duy trì dưỡng khí."
Tuy Đỗ Hạ Hi nói như vậy, nhưng y tá vẫn sợ hãi nhìn về hướng cửa sổ một lần nữa, toàn bộ phòng cấp cứu càng trở nên thêm rối ren.
Đỗ Hạ Hi giờ phút này chỉ cảm thấy phía sau lưng bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm. Không hiểu tại sao có chút căng thẳng, lưng cảm thấy có một ánh mắt nhìn qua đây, làm cho cô muốn xem nhẹ cũng không được.
Mồ hôi theo cái trán chảy vào trong mắt, trong chớp mắt, liền thấy con mèo đen kia đang ngồi xổm trên máy đo nhịp tim, khiến cho Đỗ Hạ Hi cả người thất thần đến cứng đờ.
"Bác sĩ Đỗ?" Y tá có chút lo lắng kêu Đỗ Hạ Hi, hôm nay trạng thái của bác sĩ Đỗ dường như không tốt lắm, nhưng mọi người thật sự không dám nghĩ đến chuyện đó.
"Ồ, xin lỗi." Đỗ Hạ Hi thu hồi tầm mắt, cố gắng làm cho bản thân tập trung lên việc cứu giúp bệnh nhân, nhưng đôi mắt không có độ ấm đó, như là đóng đinh trên người Đỗ Hạ Hi, cho dù cô nhắm mắt lại, trước mắt vẫn hiện lên con ngươi màu xanh kia.
Cô ấy đáng ra nên sớm phát hiện, loài mèo khi ở thời điểm buổi tối, đồng tử không thể nào là cái hình dẹt thẳng đứng như thế.
Con mèo kia, không bình thường!
Đỗ Hạ Hi tay có chút hơi hơi run run, chân cũng như nhũn ra, nhưng cô ấy cắn môi cố chịu đựng, loại cảm giác đã lâu không gặp này quả thật không hay chút nào, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, Đỗ Hạ Hi cứ tưởng mình đã trở nên "Bình thường" rồi, nhưng hiện tại xem ra, chỉ là tự mình ảo tưởng mà thôi.
Nhận thấy được Đỗ Hạ Hi khác lạ, y tá lo lắng nhìn về phía cô ấy: "Bác sĩ Đỗ, cô không sao chứ?".
"Tôi... Tôi không sao... Các cô tiếp tục..." Đỗ Hạ Hi bất giác liền lui về phía sau một bước. Toàn bộ phòng cấp cứu tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi, làm người ta buồn nôn.
Cuối cùng, cho dù cố gắng hơn hai giờ, bệnh nhân kia vẫn không có thể cứu được, Đỗ Hạ Hi xuôi tay xuống đứng ở bên cạnh giường, trong đầu trống rỗng.
Mặc dù ở nơi này, một người mất đi là chuyện bình thường, hơn nữa mỗi ngày đều đã có người biến mất khỏi thế giới này. Nhưng Đỗ Hạ Hi cảm thấy cảm giác bất lực nặng nề, tất cả phương pháp đều đã thử, cuối cùng cũng là công cốc.
"Bác sĩ... Cám ơn cô, tôi biết cô đã cố hết sức ..." Lúc này người nhà bệnh nhân lại an ủi ngược lại Đỗ Hạ Hi, điều này làm cho lòng của cô ấy càng thêm khó chịu.
Đỗ Hạ Hi tháo khẩu trang xuống, cố gắng mãi cũng không có gượng nổi cười, "Xin lỗi...".
Đỗ Hạ Hi cũng không nghĩ thừa nhận nguyên nhân là do thứ ấy, bởi vì cô không muốn nhắc đến, cô là một bác sĩ, không tin vào chuyện ma quỷ thần thánh, tất cả đều có khoa học giải thích, nhất định là vậy, cho nên cô ấy cảm thấy chắc chắn là do mình còn chưa đủ giỏi, chưa đủ cố gắng.
"Không sao, đây đều là số mệnh ..." Khóe mắt người phụ nữ vẫn còn dấu hằn của nước mắt.
Đỗ Hạ Hi vốn còn muốn phản bác chuyện số mệnh, nhưng cô không có lập trường đi thuyết giáo người khác, nhất là với một người đang gánh chịu đau thương khi mất đi thân nhân, cho nên Đỗ Hạ Hi lựa chọn im lặng.
Quay đầu nhìn lại, trên máy đo nhịp tim không còn gì nữa, con mèo vừa rồi đột nhiên xuất hiện đã biến mất không còn tung tích, giống như chưa từng tồn tại qua.
Nhất định là gần đây quá mệt mỏi, cho nên mới sinh ra ảo giác, xem ra ngày mai nhân dịp được nghỉ, đến phòng khám tâm lý của người bạn xem thử.
________
Dân gian Trung Quốc có câu vè về sự giãn nở ngày lần của đồng tử mắt mèo như sau: "Dần, mão, thân, dậu như hạt táo; Thìn, tỵ, ngọ, mùi như sợi chỉ; Tý, sửu, tuất, hợi như trăng rằm". Buổi tối đồng tử mắt mèo sẽ giãn to ra để phù hợp với việc nhìn trong đêm tối. Vậy nên con mèo trong chap này không giống những con mèo bình thường, mà nó giống cái gì đó thì ai cũng biết rồi đấy =)))))))