Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Tả Tư Nam bế cô đặt lên bàn, hơi cúi người, hai tay chống hai bên hông cô, đôi mắt đen ghé sát nhìn vào mắt cô.

Cậu thật sự có ý muốn dỗ cô, đôi mắt đen lạnh lùng không hề ngang ngược bá đạo như mọi khi mà rõ ràng là trong trẻo dịu dàng, không có chút dữ dằn nào, giống như đang dỗ dành một con búp bê mỏng mảnh vậy.

Thẩm Thư Điềm hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cậu, đôi mắt ngấn nước cũng phản chiếu bóng dáng của cậu, từ góc độ này cậu đối diện với ánh sáng, đôi mắt đen láy khúc xạ ra một chút ánh sáng, so với viên ngọc đen thuần khiết kia còn muốn đẹp hơn.

Thẩm Thư Điềm biết rằng những gì Vưu Tịnh nói đều là nghiêm túc, Tả Tư Nam thật sự nổi bật và hấp dẫn, nhưng thời gian này thực sự không thích hợp để yêu đương.

Trái tim Thẩm Thư Điềm khẽ run lên, lại không biết cùng Tả Tư Nam nói cái gì, những lời nói của Vưu Tịnh khiến cô rối loạn vô cùng, cô rất sợ.

Không tin tưởng là thật sự có, xung quanh cô dường như không có ai là có thể ở bên cô lâu dài, cô cùng lắm mới mười mấy tuổi, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy cô đơn khi chỉ có một mình, cô đã sớm cảm thấy chặng đường sau này đều phải chính mình bước đi.

Nhưng có đôi khi nghĩ lại, liền cảm thấy chàng trai này thực sự cưng chiều cô, từng chút mà nuông chiều cô, lặng lẽ cho phép cô tuỳ ý trong giới hạn của cậu.

Chưa bao giờ khiến cô sợ hãi như khi đối diện với người khác, cũng chưa bao giờ đối xử lạnh lùng với cô.

Trước đây cô còn mơ hồ, nhưng sau khi được chỉ điểm, cô lại càng thấy rõ ràng.

Chỉ là…

Thực tế thì cô và Vưu Tịnh giống nhau, cô không cho rằng cô và cậu ở bên nhau, thật sự có thể lâu dài.

Rốt cuộc, ngay cả người mẹ nên yêu thương cô nhất cũng không do dự mà dứt khoát bỏ rơi cô, cô cho rằng sau khi bị bỏ rơi, thái độ của cô cũng đã sớm thay đổi.

Cũng giống như bố và mẹ, rõ ràng yêu nhau nhiều năm như vậy, bà cũng nhanh chóng có một tình yêu khác sau khi bố qua đời.

Thẩm Thư Điềm muốn nói gì đó nhưng lời nói lại mắc trong cổ họng không thể nói ra, cúi đầu, lông mi khẽ run và im lặng, bộ dạng vừa ngoan ngoãn vừa bướng bỉnh.

Tả Tư Nam từ từ khép mí mắt dưới lại, ngón tay thon dài nắm chặt hai bên cạnh bàn, cậu rất cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn.

Cô đang từ chối cậu.

Tả Tư Nam hít một hơi thật sâu, loại cảm giác bất lực này lần đầu tiên khiến cậu thấy mất mát.

Tả Tư Nam nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh lại những suy nghĩ độc đoán của mình, cười khổ một chút, đột nhiên vươn tay vòng qua eo cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cưng chiều thoả hiệp: “Chị không nói, em cũng sẽ dỗ dành chị.”

Thẩm Thư Điềm hơi ngỡ ngàng, hốc mắt đỏ hoe.

Lúc này vẫn chưa có tan học, Tả Tư Nam biết tâm trạng Thẩm Thư Điềm không tốt nên đã mang cô trốn học.

Thẩm Thư Điềm vẫn còn chút bối rối, thì thấy bảo vệ bình tĩnh liếc nhìn Tả Tư Nam, đã quá quen với cảnh tượng này nên thu tầm mắt, quay lại tập trung vào TV, làm như hai người họ không tồn tại.

Chủ nhiệm giáo vụ từ cửa đi đến, mở to hai mắt nhìn cảm xúc trên mặt Tả Tư Nam và sự bối rối rõ ràng của Thẩm Thư Điềm, sờ sờ mũi, nghĩ đến điều gì đó, trực tiếp ngó lơ bọn họ đi vào cổng trường.

Thẩm Thư Điềm trước nay luôn là con ngoan trò giỏi, đến muộn đã hiếm, chứ đừng nói là trốn học.

Thẩm Thư Điềm bước chân sững lại, liếc nhìn Tả Tư Nam: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Tả Tư Nam gọi taxi, đưa cô ngồi vào ghế sau, lạnh đạm nói: “Đi công viên giải trí.”

Tài xế gật đầu, lái xe đi về phía trước.

Tả Tư Nam lên xe, lấy điện thoại di động ra, không biết đang nhìn cái gì, lông mày khẽ cau lại, tay kia nắm lấy cô không buông.

Thẩm Thư Điềm cắn môi, nhẹ vùng vẫy, cậu di chuyển đôi mi dài nhìn sang, lại nhẹ nhàng mà thu tay về, siết chặt thành đường.

Công viên giải trí lớn nhất Lạc Thành cách trung học số hai khá xa, đi ô tô mất bốn mươi mấy phút.

Thẩm Thư Điềm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay thực sự không tốt lắm, ngày thường thời gian này, bầu trời vẫn còn sáng sủa, nhưng hiện tại bầu trời có chút xám xịt.

Trong thời gian này, cậu nắm lấy tay cô, không bao giờ buông tay.

Thẩm Thư Điềm bị Tả Tư Nam kéo vào công viên giải trí, trong công viên giải trí có rất nhiều người, bạn bè trai gái, gia đình cùng nhau đến, nó náo nhiệt hơn cô tưởng tượng.

Trên thực tế, Thẩm Thư Điềm không có đến công viên giải trí quá vài lần, Tả Tư Nam thậm chí còn ít hơn.

Hai người đi vào đám đông, xung quanh vang lên tiếng cười nói, trên mặt người qua lại đều là nụ cười vui vẻ và thoải mái.

Tả Tư Nam một tay đút túi, cúi đầu nhìn cô hỏi: “Chị muốn chơi cái gì?”

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, kỳ thật cô cũng không có hứng thú lắm, cô mím môi, lắc lắc đầu: “Em chơi cái gì, thì chị chơi cái đó.”

Cô thực sự không có gì muốn chơi cả.

Tả Tư Nam ánh mắt khẽ động, kéo Thẩm Thư Điềm đến một quầy bán vé, Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu có chữ chạy bắt mắt – Vòng quay ngựa gỗ.

Thẩm Thư Điềm: “……”

Thẩm Thư Điềm do dự liếc nhìn Tả Tư Nam một cái, có chút không tin cậu sẽ lựa chọn cái thể loại này, quả thực không phù hợp với hình tượng Thái tử gia của cậu một chút nào.

Thẩm Thư Điềm thực sự thấy rằng cậu đã mua hai vé, đi đến lối vào của vòng xoay ngựa gỗ, yên tĩnh xếp hàng.

Thẩm Thư Điềm nhịn không được lại nhìn cậu lần nữa, cô cũng không biết có phải ảo giác của bản thân hay không, cô phát hiện khuôn mặt tuấn mỹ của cậu có vẻ hơi căng thẳng, không giống bộ dạng vui vẻ cho lắm.

Vòng cuối cùng rất nhanh đã kết thúc, rất nhiều em bé nhỏ từ vòng quay đi xuống, tung tăng chơi đùa, còn có bé làm nũng đòi tiếp tục chơi, các bậc phụ huynh cưng chiều dắt đi mua vé lần nữa.

Tả Tư Nam dừng một chút, môi mỏng xinh đẹp hơi nhếch lên, Thẩm Thư Điềm đi vào, cậu đỡ cô lên ngựa gỗ, mặt không chút thay đổi đứng bên cạnh cô.

Một bộ dáng thật sầu khổ và hối hận.

Thẩm Thư Điềm có thể nhìn ra cậu không muốn chơi vòng đu quay, rõ ràng chính là cố ý chọn cho cô, thế nhưng cô….

Thiết bị khởi động, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, ngựa gỗ bắt đầu quay vòng.

Tả Tư Nam lại cầm điện thoại, rũ mắt nhìn một cái, Thẩm Thư Điềm nhìn thoáng qua, không có chú ý nội dung cuộc trò chuyện, nhưng là có thể nhận ra đó là giao diện Wechat của Thi Lâm.

Thi Lâm, Thẩm Thư Điềm chợt nảy suy nghĩ.

Thẩm Thư Điềm li3m môi dưới, do dự một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Không phải là Thi Lâm đưa ý tưởng cho em đi?”

Dẫn cô đến chơi vòng quay ngựa gỗ.

Tả Tư Nam ngước mắt lên, im lặng một lúc rồi gật nhẹ đầu.

Thi Lâm nói, vòng quay ngựa gỗ là phù hợp nhất với tâm tình các cô gái, hơn nữa còn có cảm giác lãng mạn.

Người như Thẩm Thư Điềm, khẳng định cũng không thể thoát khỏi.

Cậu đảm bảo, Baidu đều chỉ bảo cho cậu rồi.

*Baidu là công cụ tìm kiếm ở Trung Quốc, lớn thứ hai thế giới sau Google.

Tả Tư Nam nếu hiện tại còn không nhận ra sự thiếu hứng thú của Thẩm Thư Điềm thì chính là kẻ ngốc, cậu mắt lạnh u ám, cái thứ chết tiệt này.

Thi Lâm, người đang chơi, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Bên cạnh Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam lại là một đám trẻ con khác, chớp chớp đôi mắt kỳ lạ nhìn hai người họ.

Một cái đầu nhỏ nghiêng qua nhìn: “Anh trai không ngồi ngựa gỗ sao?”

Bên cạnh cậu bé là một bé lớn hơn đang ôm đầu ngựa gỗ, chân ngắn nhỏ đá một chút, bắt chước tư thế cưỡi ngựa: “Ngốc, anh trai phải bảo vệ em gái chứ.”

“Chị gái nhát gan quá, tớ đều không sợ.”

“Nhát gan thì sao! Mẹ tớ nói rồi, công chúa đều sẽ có hoàng tử bảo vệ, nhát gan cũng có thể, chị gái xinh đẹp như vậy, giống như công chúa đó, anh trai thì chính là hoàng tử.”

Thẩm Thư Điềm dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu.

Liếc nhìn Tả Tư Nam, bất ngờ thấy được tâm trạng của cậu có vẻ vui hơn.

Vòng quay quay được vài vòng, Thẩm Thư Điềm từ ngựa gỗ đi xuống.

Cô ngẩng đầu, chỉ vào chiếc tàu lượn siêu tốc đang di chuyển giữa không trung: “Nếu không chúng ta chơi cái kia đi.”

Kỳ thật Thẩm Thư Điềm chưa bao giờ chơi tàu lượn siêu tốc, nhưng là mỗi lần nhìn thấy cô lại cảm thấy rất k ích thích, khiến cô muốn chơi thử một lần.

Tả Tư Nam nheo mắt lại, trong mắt cậu đầy chứa đầy sự hoài nghi..

Thẩm Thư Điềm mở to mắt, cô có thể nhìn ra Tả Tư Nam vốn dĩ không tin cô dám chơi.

Cô không phục: “Chơi.”

“Xác định?”

“Đương nhiên rồi.”

Tả Tư Nam không tin rằng cô có cái lá gan đó, nhưng vẫn là chọn đáp ứng yêu cầu của cô, đi tới quầy bán vé, cái thể loại này rõ ràng rất nổi tiếng, có khá nhiều người xếp hàng.

Sự chú ý của Thẩm Thư Điềm cuối cùng đã di chuyển phần nào, hào hứng quan sát nhóm người phía trước lên tàu lượn siêu tốc.

Tiếng chuông vang lên, tàu lượn siêu tốc nhanh chóng chạy về phía trước, kèm theo đó là những tiếng la hét kinh hoàng, lượn hai vòng ở điểm cao nhất, sau đó lao xuống thật nhanh.

Ban đầu Thẩm Thư Điềm còn cảm thấy không có gì, nhưng hiện tại nghe được những âm thanh kia trong lòng không khỏi run lên, còn chưa ngồi lên mà trái tim cô đã đập thình thịch, dường như muốn lập tức nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Cô liếc trộm Tả Tư Nam, cậu cầm trên tay hai tấm vé, sườn mặt đẹp đẽ và điềm tĩnh, không có dấu vết của sự lo lắng.

Thực nhanh đã đến lượt hai người, Tả Tư Nam nghiêng đầu nhìn qua, nhấp môi: “Thật sự muốn chơi?”

Thẩm Thư Điềm cắn chặt răng: “Chơi.”

Cô xác thực là sợ hãi, nhưng cũng rất muốn chơi, cô hiện tại trong lòng có một cỗ phiền muộn không thể phát ti3t, cô vội vàng muốn thoát hết ra.

Bên cạnh đã có người do dự, lại có người không ngừng thúc giục, bọn họ chần chừ một lúc nhưng vẫn là run rẩy đi lên.

Khi đến lượt hai người, Tả Tư Nam điềm tĩnh ngồi bên cạnh cô, hàng mi dài rũ xuống, liếc nhìn cô, Thẩm Thư Điềm hai tay nắm chặt xà ngang, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía trước.

Người khác thoạt nhìn, thậm chí sẽ cảm thấy cô không biết sợ là gì, nhưng chỉ có mình cô biết rằng hiện tại đầu óc cô thực căng cứng, hối hận trực trào ra.

Khoảnh khắc tàu lượn siêu tốc chuyển động,bàn tay Tả Tư Nam che chắn mu bàn tay cô, lặng lẽ mang lại cảm giác an toàn.

Thế nhưng điều này hiển nhiên là không đủ, cảm giác bị ném ra ngoài ập đến, Thẩm Thư Điềm đã không kiểm soát được mà hét lên, hơn hết giọng cô vẫn bị nhấn chìm trong tiếng hét chói tai từ xung quanh.

Hướng về phía trước, xoay tròn 360 độ và dựng thẳng đứng, Thẩm Thư Điềm thậm chí không dám mở mắt, cảm giác mất trọng lượng quá mạnh mẽ.

Khi Thẩm Thư Nam xuống tàu lượn siêu tốc, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể để Tả Tư Nam tự ôm mình đi về phía trước.

Nhưng cô đã tốt hơn so với khá người rồi, bởi vì cô phát hiện, có vài người vừa bước xuống liền nôn hết ra ngoài.

Thế nhưng tình trạng của cô rõ ràng cũng không tốt hơn là bao, Thẩm Thư Điềm nắm lấy ống tay áo cậu, mềm nhũn dựa vào cậu, đầu cô vẫn còn choáng váng, Tả Tư Nam không còn cách nào khác, chỉ có thể đỡ cô ngồi nghỉ trong đình nghỉ chân.

Thẩm Thư Điềm vùi mặt vào lòng bàn tay, chống lại cơn buồn nôn cuồn cuộn dâng trào, cả người mềm nhũn đi.

Thật khó chịu, phải mất một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại.

Thẩm Thư Điềm thì thầm: “Chị thực muốn uống nước chanh.”

Nước chanh chua chua ngọt ngọt.

Tả Tư Nam vỗ vỗ lưng cô, dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Em đi mua, chị ở chỗ này chờ em.”

Thẩm Thư Điềm ngước mắt, cảm kích mà nhìn cậu: “Được.”

Lúc này trời toàn bộ xám đen, Thẩm Thư Điềm mới chú ý tới bầu trời đã mưa từ lúc nào, rơi trên những chiếc lá, cơn mưa dường như ngày càng nặng hạt.

Quán trà sữa cách tiểu đình này hơi xa, xa xa nhìn qua, dưới ánh đèn, quán trà sữa nhỏ hẹp chật kín người.

Họ căn bản không mang theo ô, vì vậy đi qua khẳng định sẽ bị ướt. Thẩm Tư Điềm vừa nói xong liền nhận thấy không ổn, nhanh chóng vươn tay, nắm chặt góc áo cậu: “Trời mưa rồi, đừng đi.”

Tả Tư Nam rũ mắt, vừa rồi Thẩm Thư Điềm thực sự cố tỏ ra mạnh mẽ, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn đã tái nhợt, đôi môi hồng hào bình thường cũng mất đi màu sắc, co lại thành quả cầu nhỏ ngồi trên ghế, thực đáng thương.

Tả Tư Nam nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, không nhịn được xoa mái tóc mềm mại của cô, ôn nhu nói: “Chị ở chỗ này chờ em, em rất nhanh trở lại.”

Bất kể Thẩm Thư Điềm ngăn cản, cậu chạy nhanh vào trong màn mưa.

Thẩm Thư Điểm mím môi, nhìn cậu một mạch chạy đi.

Dạ dày Thẩm Thư Điềm vẫn còn quằn quại, tiếng đàn guitar chậm rãi truyền đến, thực êm dịu, khúc nhạc này thật quen thuộc.

Thẩm Thư Điềm không biết như thế nào bị thu hút, liếc nhìn Tả Tư Nam đã đến quán trà sữa, trước mặt vẫn còn rất nhiều người đang đợi, xem ra sẽ không nhanh trong chốc lát được.

Cô do dự một chút, đứng dậy đi một vòng trong rừng trúc, liền nhìn thấy một chàng trai ngồi chỗ đó ôm cây đàn guitar, mặc áo phông trắng, quần bò rách, bộ dáng khôi ngô, trên người có một loại phong thái điềm tĩnh thản nhiên.

Cái giai điệu này rất quen thuộc, cô nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc là bài hát gì, bước chân dừng lại trước mặt chàng trai.

Chàng trai liếc nhìn Thẩm Thư Điềm, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh liền biến mất, khóe miệng nở nụ cười, ngón tay dừng chơi đàn.

Thẩm Thư Điềm lại đến gần một bước: “Cậu biết hát sao?”

“ n, chút chút.” Chàng trai tính cách rõ ràng rất dễ gần, vừa dứt lời, cậu khẽ động ngón tay, lại bắt đầu chơi đàn.

Giọng chàng trai trong trẻo du dương, khi hát bài này có một loại cảm giác thắt lại trong lồ ng ngực.

Khuôn mặt chàng trai bình tĩnh, cậu chơi rất tập trung và nhanh chóng đắm chìm vào âm nhạc, dường như quên mất Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điểm đứng tại chỗ, cô có thể nghe rõ từng câu chữ của bài hát, và có một loại cảm xúc khó giải thích trong lòng.

Hát được một nửa, có tiếng bước chân vội vã chạy tới, Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh thường ngày của chàng trai xuất hiện tia hoảng loạn.

Thật sự chật vật, mưa làm nhòe hàng mi dày của cậu, vài hạt mưa theo đường quai hàm của cậu mà trượt nhẹ xuống.

Tóc đã ướt sũng, chiếc áo phông đen ôm sát vào thân hình cao gầy của cậu, hơi thở có chút gấp gáp, mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày.

Cậu dừng lại trước mặt cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Em quên lấy trà sữa rồi.”

Cũng đúng, cô có thể chạy đi nơi nào, chỉ là vừa mới, rõ ràng nói rõ rằng cô ở đó chờ cậu, nhưng là quay đầu nhìn lại, cô đã không còn ở đó nữa.

Một người lớn, thời gian ngắn vậy, có thể gặp nguy hiểm gì, hoặc là, cô trốn cậu phải không?

Chỉ là xuyên qua màn mưa đen kịt dày đặc, ánh đèn mờ ảo trong đình biến mất bóng dáng nhỏ nhắn kia, cậu nhịn không được liền hoảng loạn.

Thật ra không phải cậu không nhìn thấy hôm nay cô đối với cậu đột nhiên cự tuyệt yếu ớt cùng hoang mang, cậu không biết cô đã xảy ra chuyện gì, cô không chịu nói, cậu chỉ có thể cẩn thận bảo vệ và dỗ dành, trong lòng đau nhói.

Có lẽ tâm trí đã sớm rối tung cả rồi, không giữ đúng chừng mực.

Cậu mím môi, cười tự giễu chính mình. Chẳng qua là cậu còn chưa kịp phản ứng, một thân thể mềm mại ấm áp đột nhiên nhào vào trong lòng cậu.

Truyện Chữ Hay