Trong lúc Cao Hiểu Tâm và Đường Khẩn nói mấy câu mà chỉ có hai người mới hiểu, Đinh Thường Y liếc nhanh mắt nhìn Cao Hiểu Tâm một cái, trong lòng cũng không cầm được mà thầm khen.
Nữ tử này không cao mấy, tóc xõa ngang vai, trước trán lòa xòa vài lọn tóc mây, bởi vì khuôn mặt nàng rất trắng, trắng như là vỏ trứng mới sinh vậy, tinh tế mà nhu hòa vô cùng, tóc rủ từ trán đến gò má tròn đầy, từ má xuống chiếc cằm nhỏ xinh, giữa những lọn tóc đen là làn da trắng như tuyết. Trên nền trắng màu tóc đen lại càng đen thêm, đen như những chữ cuồng thảo của thiếu niên Lý Bạch lần đầu tiên say rượu viết nên, bất cứ lúc nào cũng có thể bay vọt lên bầu trời vậy, còn khuôn mặt trắng trẻo của nàng chính là bầu trời nho nhỏ ấy. Đinh Thường Y trước giờ chưa từng thấy quay những lọn tóc hoạt bát như vậy.
Hàng lông mày dưới những lọn tóc rủ xuống ấy nhỏ mà khít, giống như hai vầng trăng khuyết được cắt tỉa cẩn thận vậy, lúc nàng cười hai hàng lông mày cũng nhún nhảy theo. Đôi mắt nàng cũng cong cong như vầng trăng, dưới mắt là chiếc mũi xinh xinh. Cả khuôn mặt nàng tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, chiếc cằm nhỏ nhắn khẽ rung rung. Điểm làm người ta chú ý nhất trên khuôn mặt nàng chính là hai chiếc răng thỏ trắng ngà, giống như một chú sóc đang gặm vỏ cây, không cẩn thận để răng cắm vào thân gỗ mà không rút ra được, thế nhưng nó vẫn là một chú sóc vui vẻ, hoạt bát.
Đinh Thường Y không nén được thở dài, Cao Hiểu Tâm dường như thanh xuân quá, thanh xuân đến nỗi hơi bất bình thường.
Còn thanh xuân của nàng đã qua đi mất rồi.
Đinh Thường Y thoáng thất thần.
Trong một sát na ngắn ngủi, Đường Khẩn không phát giác, Cao Phong Lượng đang đau lòng vì cái chết của hai vị tiêu sư, Lê Tiếu Hồng rất muốn lợi dụng thời cơ này nhảy vọt lên xông ra ngoài.
Nhưng Dũng Thành đã đạp cho hắn một cước.
Dũng Thành có ngoại hiệu “Đạp Phá Thiết Hài Vô Mịch Xứ”, đôi thiết cước của y khi luyện công phu cơ bản thật sự đã đạp nát mười mấy đôi thiết hài, bởi vậy chỉ cần bị y đạp chân lên thì dù là Cao Phong Lượng cũng khó mà giãy dụa nổi.
Dũng Thành hỏi :
– Bởi thế nên ngươi mới vu hãm cho Cục chủ cướp tiền thuế đúng không?
Lê Tiếu Hồng cố nén hận ý nói :
– Dũng lão nhị, Lý đại nhân vốn muốn trừ ngươi đi từ lâu, nhưng ta một mực vẫn ngăn cản, nói ngươi trước giờ vẫn đối tốt với ta như huynh đệ nên ngươi mới sống được đến ngày nay, thiết tưởng ngươi cũng nên nghĩ đến phần tình nghĩa này chứ!
Dũng Thành cười lạnh nói :
– Nội thương trên người ta cũng là do ngươi ban cho, có cần nói lời cảm tạ hay không?
Cao Phong Lượng nói :
– Lê Tiếu Hồng, ta đối với ngươi cũng không bạc, tại sao ngươi lại hại ta đến nhà tan cửa nát, có oan khuất mà không rửa được!
Lê Tiếu Hồng cúi gằm mặt, không dám lên tiếng phân biện điều gì. Đinh Thường Y hỏi :
– Trên lầu còn mấy tên?
– Năm người!
Dũng Thành thay gã trả lời.
Cao Phong Lượng trầm mặt xuống nói :
– Giết tên này trước đi đã!
Lê Tiếu Hồng toàn thân run lên như cầy sấy. Đinh Thường Y liền lên tiếng ngăn lại :
– Không nên, để tên này lại nói không chừng sẽ giúp chúng ta rửa sạch oan tình.
Cao Phong Lượng tức bực nói :
– Chuyện này căn bản là do Lý Ngạc Lệ vu hãm chúng ta, làm gì còn cơ hội rửa sạch oan tình nữa chứ!
Đinh Thường Y nói :
– Cũng chưa chắc. Cao cục chủ quên mất chúng ta hãy còn một Lãnh Huyết.
Đường Khẩn cũng lớn giọng tiếp lời :
– Đúng. Ở trên Lãnh bộ đầu còn có Gia Cát tiên sinh nữa.
Cao Phong Lượng căm giận nhìn Lê Tiếu Hồng nói :
– Được, để lại mạng cho hắn!
Nói đoạn vung tay điểm lên bảy tám huyệt đạo trên người Lê Tiếu Hống, rồi ngước mắt nhìn lên trên nói :
– Giết hết cả năm tên ở trên lầu!
Cao phu nhân kinh hãi nói :
– Nhưng... bọn họ đều là người của quan phủ...
Cao Phong Lượng chỉ tay vào thi thể của Dương Minh Hoa và Trần Lỗi :
– Giết một tên cũng là giết, hai tên cũng là giết, dù sao thì cũng bị người ta định tội chết rồi, giết thêm mấy tên nữa cũng chẳng có gì. Mấy tên quan sai này đều không phải là người tốt, giết đi để tạo phúc cho bá tánh!
Đinh Thường Y, Đường Khẩn, Dũng Thành đều là những người bị áp bức đã lâu, nghe Cao Phong Lượng nói vậy liền phấn chấn tinh thần, lập tức tán đồng. Bốn người len lén tiến lên Tướng Tương lầu, nhất tề xông vào một lượt!
Trong năm tên thì có ba tên đang uống rượu chơi đoán số, một tên đang chọc ghẹo Tiểu Thanh, còn một tên khác thì đang say rượu nằm vật ra ngủ. Trong nháy mắt, bốn tên còn thức đã bị bọn Cao Phong Lượng thanh toán sạch sẽ.
Còn lại một tên đang ngủ trên giường, vừa mới mở mắt ra đã thấy bốn tên đồng bọn mất mạng, gã đang định vớ lấy đôi quải thì đã bị hai lưỡi rìu, một thanh long hành đại đao, một thanh thập nhất hoàn đại đao, còn có một thanh kiếm chỉa vào. Gã nhất thời sợ đến vãi cả nước tiểu, đũng quần ướt sẫm, trong lòng thầm hối hận tại sao mình lại ngủ một giấc ngủ trí mạng như vậy, đến nỗi không kịp chạy thoát thân nữa.
Cao Phong Lượng lên giếng hỏi :
– Ngươi là người do Lý Ngạc Lệ, Lỗ Vấn Trương phái đến?
Gã kia gật đầu.
Cao Phong Lượng lại hỏi tiếp :
– Tên là gì?
Gã kia ngoan ngoãn đáp :
– Ban Kiệt Minh.
Cao Phong Lượng hỏi tiếp :
– Lý Ngạc Lệ dẫn theo bao nhiêu người đến?
Ban Kiệt Minh đáp :
– Đại khái khoảng một trăm người.
Đinh Thường Y cũng hỏi :
– Trong số này cao thủ nhất lưu có mấy người?
Nàng hỏi xong lại bổ sung thêm :
– Đương nhiên, loại vô dụng như ngươi thì không tính.
Ban Kiệt Minh suy nghĩ giây lát rồi lắp bắp nói :
– Có... Lý đại nhân... Lỗ đại nhân... còn có Lão Hổ Tiếu Nguyệt... Nhiếp... Nhiếp... Nhiếp...
Đinh Thường Y ngắt lời :
– Nhiếp Thiên Sầu, ta biết rồi. Nói tiếp đi!
Ban Kiệt Minh không dám không tuân :
– ... Còn có Lý Phúc, Lý Huệ?..
Đinh Thường Y nhướng mày hỏi :
– Phúc Huệ song tu?
Ban Kiệt Minh vội gật đầu đáp :
– Vâng, chính là bọn họ...
Cao Phong Lượng quát hỏi :
– Còn nữa không?
Ban Kiệt Minh nói :
– ... Còn có ba người nữa, một già, một trung niên, một thanh niên... nghe nói bọn họ còn lợi hại hơn cả Lão Hổ Tiếu Nguyệt nữa... tôi cũng không biết... không biết họ tên là gì...
Cao Phong Lượng, Đinh Thường Y, Đường Khẩn, Dũng Thành đưa mắt nhìn nhau bằng ánh mắt sợ hãi, nhất thời cùng nghĩ đến ba nhân vật cực kỳ lợi hại trước đây hành tẩu trên giang hồ, sau đó đã gia nhập quan trường, mà ngọn núi mà họ dựa vào ở trong quan trường chính là bề trên của Lý Ngạc Lệ, Thừa tướng Phó Tông Thư.
“Lẽ nào là ba tên sát tinh đó?”.
“Lẽ nào Lý Ngạc Lệ đã mời ba kẻ đó đến đây?”.
Lòng bàn tay Cao, Đinh, Đường, Dũng bốn người đều toát mồ hôi lạnh, đến cả Ban Kiệt Minh đang bị họ chỉa binh khí vào cũng cảm nhận đựơc sự run rẩy của bốn người thông qua binh khí.
“Nếu ba tên ma đầu đó cũng xuất thủ, thì dù có thể thoát khỏi Thanh Điền trấn này, chạy đến chân trời góc biển cũng khó mà thoát khỏi sự truy sát của chúng!”.
“Danh tiếng của ba tên này còn nổi hơn cả Tứ Đại Danh Bộ, tất cả những người rơi vào tay chúng đều chỉ hối hận một điều: trên đời này thực sự không nên có bản thân mình”.
Ba “người” cực kỳ đáng sợ!
Cao Phong Lượng vốn định một đao chém chết tên cẩu nô tài dựa thế quan trên bức hiếp bá tánh này, nhưng khi nghĩ đến ba người này thì ông chẳng còn tâm trạng nào để giết người nữa, chỉ điểm ngã hắn mà thôi.
Ba kẻ đó, người quái, xuất thủ quái, tên cũng quái nốt.
Kẻ già gọi là Lão Bất Tử
Kẻ trung niên gọi là Trung Gian Nhân.
Kẻ thanh niên gọi là Thanh Mai Trúc.
Ba kẻ này dường như đã không cần đến danh tự nữa, chỉ cần có dấu hiệu thì thiên hạ ai ai cũng biết cả.
Bọn Cao Phong Lượng ban đầu xâm nhập trở lại tiêu Cục chủ yếu là mốn nói lời cáo biệt với người nhà và bằng hữu, an bài mọi sự xong sẽ cao bay xa chạy, thế nhưng lúc này bọn họ đều bỏ đi ý định đó. Lão Trung Thanh đã đến Thanh Điền, vậy thì vô luận là họ chạy đi, hay là có mọc cánh đi chăng nữa thì cũng khó mà thoát nổi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc đều hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Bên ngoài trời mưa lâm thâm, tiếng mưa dần dần nhẹ đi, Đinh Thường Y đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài đình viện, thì ra mưa đã thành tuyết, thì ra đây là trận tuyết đầu tiên vào tiết cuối thu, tuyết bay nhè nhẹ, phiêu phiêu hốt hốt, trong khoảnh khắc đã phủ lên mặt đất một màu trắng tinh khiết.
Cao Phong Lượng và Đường Khẩn cung kính thắp hương trước linh vị của Lão cục chủ Cao Sở Thạch, khấu đầu lầm rầm khấn. Cao Phong Lượng bi thương nói :
– Gia gia, tha tội cho hài nhi bất hiếu, không thể phát dương quang đại Thần Uy tiêu cục. Còn về chuyện tiêu cục có thảm cảnh như ngày hôm nay, tất cả đều do lũ cẩu quan bức hại, con...
Nói đến đây thì bi thương đến độ không nói được thành tiếng nữa, chỉ dâng hương, khấu bái rồi lùi xuống.
Đường Khẩn thấy đại sảnh trống hoác, chỉ còn lại năm ba huynh đệ trung thành với tiêu cục và Dũng Thành, ai ai cũng trầm uất, mặt đầy vẻ bi thương, trong lòng lấy làm phẫn nộ, khấu đầu khấn :
– Đại lão gia, người có ân dưỡng dục với con, Đường Khẩn con dù có làm trâu làm ngựa ba kiếp cũng không đền đáp nổi. Con không làm được chuyện gì, chỉ có thể theo Cục chủ đến chết mà thôi, Cục chủ bị truy nã con ngồi nhà lao, Thần Uy tiêu cục có tan rã thì con sẽ chết trước, ai dám làm hại Cục chủ con sẽ liều mạng với kẻ đó...
Đinh Thường Y lấy trong người ra một nén hương thắp trước ngọn gió, ngưng thần khấn mấy câu, sau đó quay trở lại đại sảnh :
– Còn có một biện pháp.
Cao phu nhân, Cao Hiểu Tâm đều đưa mắt nhìn nàng, đợi nàng nói tiếp.
Đinh Thường Y nói :
– Chúng ta còn hai tên nhân chứng sống.
Cao Phong Lượng nói :
– Cô nương muốn nói Ban Kiệt Minh và Lê Tiếu Hồng?
Mọi người vẫn chưa ai hiểu ý của Đinh Thường Y.
Đinh Thường Y nói :
– Lê Tiếu Hồng là kẻ vu cáo, cho lời khai giả, Ban Kiệt Minh là người Lý Ngạc Lệ, Lỗ Vấn Trương phái đến hủy diệt Thần Uy tiêu cục, hai tên này chỉ cần cho Lãnh Huyết biết, sau đó báo lên cho Gia Cát tiên sinh, chúng ta vị tất đã không thể lật lại vụ án.
Cao Phong Lượng ưu tư nói :
– Chỉ sợ lúc đó thi cốt của chúng ta đã nguội lạnh rồi.
Đường Khẩn lại vô cùng phấn chấn :
– Dù là chúng ta chết hết, nhưng chỉ cần vụ án được lật lại, chúng ta vẫn có thể chết một cách trong sạch.
– “Không!” - Đinh Thường Y kiên định nói - “Quan trọng nhất là phải khiến lũ cẩu quan kia bại lộ âm mưu, ít nhất thì cũng phải khiến cho chúng luống cuống chân tay, đầu óc rối bời”.
– “Được lắm!” - Cao Phong Lượng cuối cùng cũng có lại sinh cơ - “Chúng ta đi...”.
Nghĩ đến chuyện vừa gặp thê tử, chưa kịp nói câu nào, bất giác trong lòng cảm thấy cay đắng.
Đinh Thường Y hiểu rõ tâm trạng của Cao Phong Lượng :
– Cần phải đi, bất quá không phải ngày hôm nay.
– Hôm nay không đi, chỉ sợ...
Cao Phong Lượng cười khổ nói :
– Chỉ sợ không thể đi được nữa!
– Bọn chúng có phát động sớm đi chăng nữa thì cũng phải đợi đến mai.
Đinh Thường Y sớm đã có dự liệu từ trước nói :
– Tôi đã hỏi qua bọn Lê Tiếu Hồng, Ban Kiệt Minh, bọn chúng đều nói thủ hạ của Lý Ngạc Lệ tối nay bắt đầu vào trấn, sáng mai mới đi ép nộp thuế, nếu như có người kháng cự thì sẽ tìm Thần Uy tiêu cục khai đao trước để giết gà dọa khỉ, khiến không ai dám kích động nữa... bọn chúng nghĩ rằng chúng ta còn chưa đến, bên ngoài lại có người của Lỗ Vấn Trương giám thị, bên trong cũng an bài bọn Lê Tiếu Hồng, tưởng rằng vạn vô nhất thất... vì vậy trước đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu... đến lúc trời tảng sáng chúng ta động thân cũng vẫn chưa muộn.
Kỳ thực nàng suy đoán như vậy chủ yếu là muốn thành toàn cho Cao Phong Lượng và Đường Khẩn thêm một chút thời gian đoàn tụ với người thân và bạn bè, còn những lý lẽ kia chỉ là thứ yếu mà thôi.
Dũng Thành cũng tán đồng với Đinh Thường Y :
– Nếu như đã không kịp thì đi bây giờ cũng không kịp nữa rồi.
Ý của y muốn chỉ bọn Lão Trung Thanh đã đến Thanh Điền trấn.
Cao Hiểu Tâm cười vui vẻ nói :
– Không ngờ cái hang lần trước chúng ta đào lại có tác dụng lớn đến vậy, hồi đó gia gia còn mắng chúng ta một trận nữa.
Cao Phong Lượng mơ hồ nhớ ra chuyện này, gật gù nói :
– Còn nói nữa! Các con đào lên một cỗ tử thi, khiến cho Dũng sư đệ, Chung tiêu đầu bọn họ rối hết cả tay chân, đem người ta an táng ở...
Ông nói đến đây, hai chữ “tử thi” một lần nữa lại lóe lên trong óc Đường Khẩn, giống như là ánh sao băng lóe lên trong đêm đen vậy, lần đầu tiên còn chưa rõ là thứ gì, đến lần thứ hai lóe lên thì tri giác lập tức phát hiện. Đường Khẩn kêu lên một tiếng :
– Tử thi!
Cao Phong Lượng và Dũng Thành cũng cùng lúc kêu lên :
– Tử thi!
Bọn họ đều cùng lúc nghĩ đến một chuyện.
Còn Đinh Thường Y, Cao phu nhân, Cao Hiểu Tâm vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, chỉ nghe ba người cùng lúc kêu lên hai chữ “tử thi”, ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Dũng Thành nói đầu tiên :
– Tám năm trước, Thanh Điền trấn xảy ra một vụ địa chấn lớn...
Đường Khẩn tiếp lời :
– Địa chấn rất mạnh, có thể đã làm mạch đất di chuyển, làm quan tài bị hỏng, dẫn đến...
Cao Phong Lượng thốt lên :
– Có lẽ nào đó là di thể của gia gia?
Đinh Thường Y lúc này cũng hiểu được ý của ba người. Vùng này thì ra đã xảy ra một trận động đất lớn, làm thi thể của Cao Sở Thạch di chuyển, chuyện năm xưa Đường Khẩn và Cao Hiểu Tâm đào được thi thể là một minh chứng tốt nhất!
Cao Phong Lượng nôn nóng nói :
– Các người... chôn thi thể đó ở đâu?
Dũng Thành nói :
– Chôn ở hậu sơn!
Lúc đó, bọn họ đều không biết cỗ thi thể đã bị phân hủy ấy là của ai, đành phải chôn ở hậu sơn. Lúc đó, Lê Tiếu Hồng vừa hay ra ngoài áp tiêu mà chuyện này cũng không phải đại sự gì nên không ai nói cho hắn biết.
Đinh Thường Y hỏi :
– Bọn chúng có phải đã đào mộ Cao lão thái gia lên xem xét rồi?
Cao phu nhân nói :
– Vâng. Nhưng thạch quan đã bị phá, bên trong chẳng có gì... bọn chúng liền hỏi tôi có cải táng cho lão thái gia hay không. Tôi nói là tuyệt đối không có chuyện này, bọn chúng thấy thạch quan đã bị phá nên mới tin...
Nói đến đây thì bà ngừng lại, dường như có gì đó khó nói vậy.
Cao Phong Lượng nói :
– Chuyện này rất là kỳ lạ, có gì bà cứ nói hết ra đi!
Cao phu nhân nói :
– Bọn chúng còn hỏi... hỏi tôi đã từng nhìn qua...
Cao Phong Lượng nhướng mày hỏi :
– Nhìn qua cái gì?
Cao phu nhân nói :
– Nhìn qua thân hình bên trong của lão thái gia chưa... tôi đương nhiên là chưa nhìn thấy rồi... bọn chúng lại hỏi ông đã nhìn qua thân hình của lão thái gia chưa... tôi nói là tôi không biết, sau đó hỏi ngược lại xem chúng có biết ông đang ở đâu hay không, bọn chúng đều tránh không trả lời...
Cao Phong Lượng hừ lạnh một tiếng :
– Hoang đường!
Trong lòng thầm nhủ :
– “Kỳ quái là phụ thân ta rất ít cởi trần, ngay cả mùa hè nóng bức cũng vậy, thật là kỳ lạ!”
Đinh Thường Y trầm ngâm :
– Xem ra, trên mình Cao lão thái gia nhất định có gì bí mật, nhưng sau khi an táng cho người thì vùng này xảy ra địa chấn nên di thể bị chuyển dời, bây giờ đang chôn ở hậu sơn... Lý Ngạc Lệ, Lê Tiếu Hồng đều không biết có sự chuyển biến này, chỉ đi đào mộ phần của tổ tiên họ Cao nhà các vị, không có được gì, nên đành phải tra hỏi những người bên cạnh xem đã từng nhìn qua hình xăm trên người lão thái gia hay chưa...
Nàng nói đến đây liền hỏi một câu :
– Chỉ không biết là trên mình lão thái gia xăm đồ hình gì mà lại có quan hệ trọng đại đến thế...
Cao Hiểu Tâm chợt kêu lên một tiếng.
Chúng nhân nhìn qua, chỉ thấy nàng dùng năm ngón tay nhỏ nhắn bịt chặt miệng lại, nhưng vẫn không nén nổi phát ra thanh âm, mọi người đều tưởng nàng nhớ đến chuyện hồi trước đào thi thể của ông nội lên mà kinh tâm.
Đinh Thường Y lại tiếp tục nói :
– Nói như vậy, sau khi bọn Lý Ngạc Lệ khai quan, biết được thi thể không còn nữa, liền chuyển ý tìm kiếm tấm vải bọc thây... tưởng tất là muốn từ tấm vải bọc thây này tìm ra gì đó...
Cao Hiểu Tâm lại kêu lên một tiếng nữa.
Nàng kêu lên lần thứ nhất có thể hiểu là rất tự nhiên, nhưng kêu lần thứ hai thì không khỏi có chút bất ngờ.
Chúng nhân đều đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng lẩm bẩm nói :
– Tấm vải bọc thây đó?... Con... con... đã cất đi rồi!
Chúng nhân nghe nàng nói vậy đều ngây người.
– Con nghĩ... thi thể này không biết là của ai... thầm nghĩ có thể sau này sẽ có người nhà của ông ta đến nhận, lưu lại một vật chứng cũng tốt... nên con đã lưu lại lấm vải đó...
Cao Hiểu Tâm đỏ mặt, không biết gia gia nàng sẽ trách mắng thế nào.
– “Cô nương làm tốt lắm” - Đinh Thường Y cao hứng nói - “Cô nương cất tấm vải đó ở đâu? Mau lấy ra đây!”
– Nhưng...
Cao Hiểu Tâm vẫn ấp úng.
– “Con vứt đi rồi à?” - Cao Phong Lượng cao giọng hỏi.
– “Không phải, không phải...” - Cao Hiểu Tâm ấp úng đáp. Cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra - “Con đã giặt sạch nó rồi”.