Mưa rất lớn, lại còn kèm theo cả gió lạnh. Y phục gã bộ khoái trẻ tuổi ướt sũng, hiển nhiên là đang bị lạnh, song gã vẫn cố gắng chịu đựng.
Bộ Vương ôn hòa nói :
– Thanh niên nhân, sao không vào đây tránh mưa rồi hãy nói.
Gã bộ khoái trẻ tuổi Quan Tiểu Thú lắc đầu :
– Đa tạ. Nhưng ta có công vụ bên mình, hoàn thành rồi hẵng hay.
Bộ Vương mỉm cười :
– Nếu ngươi đã không vào thì hãy quay về đi.
Gã bộ khoái kiên định nói :
– Các người hãy đi với ta.
Bộ Vương lại mỉm cười. Đột nhiên lão duỗi tay một cái, thanh kiếm cắm bên hông Lãnh Huyết đã nằm trong tay.
“Soạt soạt soạt”.
Kiếm đã cắm trở về chỗ cũ. Trong thời gian điện quang hỏa thạch lão đã chém ba kiếm vào màn khói hương, nhưng khói hương vẫn lững lờ bay lên, không hề bị cắt đứt hay tán loạn. Như vậy cũng có nghĩa là kiếm của Lý Huyền Y không mang theo kiếm phong, hơn nữa còn nhanh đến độ không thể tưởng tượng. Ngay cả Lãnh Huyết cũng thấy kinh hãi, nếu như ba kiếm này của Lý Huyền Y tấn công vào chàng, chính chàng cũng không biết mình có thể tiếp nổi hay không nữa.
Bộ Vương chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn gã bộ khoái trẻ tuổi.
Sắc mặt gã bộ khoái trẻ biến đổi không ngừng.
Gã chỉ biết gần hai chục nha dịch đi bắt hai kẻ phạm pháp này đều mang thương tích trở về, lúc đó gã đã biết là không dễ đối phó rồi, nhưng thật không thể nào ngờ được một trong hai người lại có võ công cao tới mức này.
Gã nói :
– Hảo kiếm pháp!
Nói xong lại gật đầu mấy cái.
Bộ Vương ôn hòa nói :
– Trở về đi.
“Choang!”
Gã bộ khoái rút đao, hoành ngang trước ngực :
– Các người trở về với ta!
Lãnh Huyết và Bộ Vương đưa mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều hết cách với gã thanh niên cố chấp này.
Lãnh Huyết khẽ lắc mình, tung người bay chéo ra, vừa xuất thủ đã đánh bay thanh đao trong tay gã bộ khoái.
Không ngờ gã bộ khóa cũng dài người phóng lên, vung tay chộp lấy cán đao, từ trên cao liên tiếp bổ xuống ba đao vào hai vai Lãnh Huyết. Lãnh Huyết “hừ” nhẹ một tiếng, rút kiếm đánh “choang” một tiếng.
Lãnh Huyết vừa có kiếm trong tay, thanh đao của gã bộ khoái đã không biết bay đi về hướng nào, nhưng gã bộ khoái kia chẳng những không thoái mà còn tiếp tục xông vào màn kiếm quang, huy vũ song quyền muốn bắt lấy Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết không muốn giết gã, cũng không muốn làm gã bị thương, nhất thời cũng không biết phải làm sao cho được, nên cứ thế qua đi bốn chiêu.
Lãnh Huyết dùng đốc kiếm hất ngược lại, kích mạnh vào bụng gã bộ khoái. Gã ta hự lên một tiếng, quỳ một chân xuống đất thở hồng hộc.
Lãnh Huyết hất mấy sợi tóc rơi xuống trán, trầm giọng nói :
– Trở về đi, ngươi không phải đối thủ của hai chúng ta.
Gã bộ khoái nghiến răng đứng dậy, vung quyền vung cước lao đến tấn công Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết không ngờ gã lại cố chấp như vậy, vừa tung người tránh né vừa quát lên :
– Đừng ép ta phải giết ngươi!
– Ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta phải bắt ngươi!
Gã bộ khoái không hề sợ hãi, toàn lực lao lên tấn công :
– Ta chết rồi thì cũng còn có hàng ngàn hàng vạn bộ khoái khác đến bắt các ngươi!
Lãnh Huyết thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói :
– Nếu như ngàn vạn bộ khoái đều giống như ngươi thì tốt quá.
Chàng nhìn vào ánh mắt dũng mãnh và liều mạng của gã thanh niên này bất chợt nhớ đến bản thân mình năm xưa, nhất thời không nỡ xuống tay.
Bộ Vương vừa ho vừa nói :
– Quan Tiểu Thú, chúng ta đều không phạm tội, ngươi bắt chúng ta về làm gì?
Tiếng nói của lão tuy rất nhỏ nhưng vẫn xuyên qua tiếng mưa rầm rập từng chữ từng chữ một lọt vào tai gã bộ khoái Quan Tiểu Thú.
Quan Tiểu Thú thừ người, dừng tay lại hỏi :
– Không phải các người đã đả thương bộ khoái hay sao?
Bộ Vương cười cười nói :
– Ngươi có yêu bài, ta cũng có.
Nói đoạn lấy ra một tấm yêu bài bằng vàng.
Quan Tiểu Thú trố mắt nhìn những chữ trên yêu bài, thất thanh nói :
– Người... ngài là... Lý... Lý... Lý...
Bộ Vương nói :
– Ta không phải Lý Lý Lý, mà là Lý Huyền Y.
Quan Tiểu Thú mất đi thần thái hiên ngang lúc đầu, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang và sùng bái :
– Ngài rất nổi tiếng đấy!
Bộ Vương nhẹ nhàng nói :
– Sau này ngươi cũng sẽ nổi tiếng như vậy!
Nói đoạn chỉ tay vào Lãnh Huyết :
– Y cũng rất nổi danh. Lãnh Huyết trong Tứ Đại Danh Bộ chính là y.
Quan Tiểu Thú càng thêm lúng túng :
– Ngài... ngài... y... y... y là... tôi... tôi không biết các vị là...
Lãnh Huyết nói :
– Chúng ta cũng chỉ là người bình thường, cũng phải tuân thủ pháp luật. Có điều chuyện này là Vương sư gia đã vi phạm vương pháp, nên chúng ta mới xuất hiện trừng phạt.
Bộ Vương mỉm cười tiếp lời :
– Tiểu huynh đệ, không biết ngươi có thể tha cho chúng ta lần này hay không?
Quan Tiểu Thú vội nói :
– Có thể, có thể...
Nói xong liền nghĩ đến thân phận của mình, nghiêm sắc mặt lại nói :
– Nói thực lòng, nếu hai vị thật sự phạm pháp, tôi tuy không phải địch thủ của hai vị nhưng cũng phải liều mạng một phen. Có điều... lời của hai vị, tôi có thể tin được.
Bộ Vương, Lãnh Huyết nhìn nhau mỉm cười. Lãnh Huyết nói :
– Đợi mưa ngớt rồi, ta muốn phiền tiểu ca dẫn đường để đi điều tra vụ án.
Quan Tiểu Thú gãi đầu nói :
– Không biết hai vị muốn đến chỗ nào?
Bộ Vương nói :
– Thần Uy tiêu cục.
Quan Tiểu Thú nhảy dựng người lên :
– Thần Uy tiêu cục? Thật hay quá, đúng là ông trời có mắt!
Bộ Vương ngạc nhiên hỏi :
– Làm sao vậy?
Quan Tiểu Thú vui mừng khôn xiết nói :
– Cuối cùng cũng có người đến rửa sạch oan tình cho Thần Uy tiêu cục rồi!
Bộ Vương và Lãnh Huyết trao đổi cho nhau ánh mắt ngạc nhiên. Bộ Vương lại hỏi :
– Oan tình?
Quan Tiểu Thú vui sướng nói :
– Đúng vậy! Thần Uy tiêu cục bị vu hãm cho tội cướp đoạt tiền thuế, toàn bộ đều bị bắt vào ngục, đây chẳng lẽ không phải oan tình?
Lãnh Huyết liền hỏi :
– Ngươi và... Thần Uy tiêu cục...?
Quan Tiểu Thú ưỡn ngực nói :
– Sống làm người của Thần Uy, chết làm ma của Thần Uy! Tôi là người của Thần Uy tiêu cục, tuy rằng chỉ là một tay Đường chủ nhỏ bé, nhưng tiêu cục đối với tôi ân trọng như núi, cả đời này tôi cũng không bao giờ quên!
Bộ Vương dò hỏi tiếp :
– Vậy có nghĩa là... từ khi Thần Uy tiêu cục bị niêm phong, tiểu huynh đệ mới gia nhập Lục Phiến Môn?
Quan Tiểu Thú lớn giọng đáp :
– Đúng vậy! Nếu như Thần Uy tiêu cục hẵng còn, tôi làm sao lại rời khỏi đó chứ? Cao cục chủ, Đường tiêu đầu, gia gia của tôi... tất cả đều bị oan...
Nói đến đây, gã đột nhiên cảnh giác :
– Các vị không phải... không phải đến đây rửa oan cho chúng tôi sao?
Lãnh Huyết liếm liếm hai bờ môi khô khốc :
– Chúng ta đến... đến để tra xét vụ án này.
Quan Tiểu Thú đưa mắt nhìn Bộ Vương. Tuổi tác của Bộ Vương khiến gã cảm thấy đáng tin hơn phần nào. Bộ Vương ho lên mấy tiếng rồi nói :
– Vụ án này... còn chưa tra xét rõ ràng. Lệnh tôn là...?
Quan Tiểu Thú nhảy dựng lên nói :
– Tra xét cái gì? Rõ ràng là oan uổng mà! Muốn thêm tội gì thì cứ thêm, hà tất phải giả vờ nhân nghĩa! Các người đều đến để hãm hại Thần Uy tiêu cục cả!
Lãnh Huyết quát lên :
– Ngươi quyết không thể nói như vậy! Nguyên nhân chủ yếu khiến ta nhận vụ án này chính là do ủy thác của Gia Cát tiên sinh, điều tra rõ ràng chân tướng của sự việc. Gia Cát tiên sinh và Thạch Phong Tuyền Thạch đại nhân là sinh tử chi giao, Thạch đại nhân cùng với lão Cục chủ Cao Sở Thạch của Thần Uy tiêu cục có uyên nguyên sâu sắc, ngươi là người của Thần Uy tiêu cục, không biết cũng phải nghe qua chuyện này rồi!
Quan Tiểu Thú bị chàng quát cho một trận, thừ người ra, ấp úng nói :
– Chuyện này cũng đúng, bất quá...
Lãnh Huyết nói :
– Cái gì mà cũng đúng chứ! Muốn rửa sạch oan tình cũng cần có chân bằng thực cứ! Mau dẫn chúng ta đi điều tra rõ ngọn ngành, như vậy mới có thể giúp Thần Uy tiêu cục được.
Quan Tiểu Thú chớp mắt, đột nhiên quỳ xuống. Lãnh Huyết vội đỡ gã dậy, nhưng Quan Tiểu Thú vẫn cố chấp không chịu đứng lên, chỉ nghe gã thành khẩn nói :
– Tiểu nhân đầu nhập công môn không phải vì muốn thăng quan phát tài, mà chỉ mong có một ngày rửa sạch được nỗi oan của Thần Uy tiêu cục mà thôi... Hai vị đại gia, hai vị là thần tượng của bộ khoái trong thiên hạ, cầu mong hai vị tra xét rõ ngọn ngành, rửa sạch oan tình cho Thần Uy tiêu cục, tiểu nhân thật sự cảm kích bất tận, cảm kích bất tận...
Bộ Vương thở dài nói :
– Nếu như thật sự có oan tình, chúng ta nhất định sẽ xử lý theo phép công...
Lão chắp tay sau lưng dõi mắt nhìn ra màn mưa dày đặc bên ngoài :
– Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, ai hại y chết ta cũng nhất định phải báo cừu...
Góc mắt lão có mấy giọt nước long lanh, cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt nữa?
Quan Tiểu Thú đương nhiên không hiểu lão đang nói gì.
Lãnh Huyết cũng không biết.
Chàng chỉ cảm thấy trong lời của Bộ Vương còn có hàm ý khác, còn về đó là ý gì thì chàng cũng không thể hiểu nổi.
Đinh Thường Y, Đường Khẩn, Cao Phong Lượng ba người đều đã cải trang.
Cả ba bọn họ đều là những người quen hành tẩu giang hồ. Đinh Thường Y bởi hay cùng Vô Sư môn hành động nên thường phải hóa trang thành các loại nhân vật khác nhau, còn về Cao Phong Lượng và Đường Khẩn, nhiều lúc hai người cũng nhận ủy thác của người khác làm “ám tiêu”, phải hóa trang thành các loại người để âm thầm hộ tiêu nên cũng đã quen với chuyện hóa trang.
Đinh Thường Y giả trang thành một đạo cô.
Cao Phong Lượng đóng giả thành một nông phu, đội nón tre rủ xuống kín mặt.
Đường Khẩn là tuyệt nhất, dưới sự chỉ đạo và kiến nghị của Đinh Thường Y, gã hóa trang thành một nông phụ bụng bầu.
Từ lúc gã bắt đầu hóa trang Đinh Thường Y đã cười, đến lúc gã hóa trang xong thì nàng không nhịn nổi nữa mà bật cười khanh khách. Đường Khẩn lắc mạnh đầu nói :
– Ta không hóa trang thế này nữa!
Đinh Thường Y cười cười nói :
– Đã hóa trang xong rồi, làm sao lại thay đổi chủ ý?
Đường Khẩn uất ức nói :
– Lại cười người ta rồi!
Đinh Thường Y nghe gã nói vậy, thì lại không nhịn nổi cười đến gập cả bụng xuống :
– Ngươi xem ngươi kìa, không cần hóa trang, nói chuyện như vậy đã đủ giống rồi...
Đường Khẩn nghe vậy liền vẩu môi ra, Đinh Thường Y cũng biết không nên cười gã nữa, cố gắng mím môi lại :
– Ngươi đóng giả càng giống, chúng ta càng an toàn, ngươi tức giận cái gì?
Cao Phong Lượng ngẩng mặt nhìn trời nói :
– Trời sắp mưa rồi, đứng đùa nữa! Chúng ta đi thôi, hy vọng trước khi trời mưa có thể đến được tiêu cục.
Đường Khẩn giờ mới vùng vằng đứng dậy, Đinh Thường Y đưa cho gã một cái khăn, cố nín cười nói :
– Đội lên đầu đi, sau đó thắt một cái nút ở cổ họng, có thể xõa tóc ra, không để cho người ta nhìn thấy yết hầu ngươi...
Những lời phía sau đều hòa lẫn với tiếng cười hích hích của nàng.
Đường Khẩn có vẻ như rất tức giận, nhưng vừa nhận lấy chiếc khăn từ tay Đinh Thường Y, gã liền thừ người ra.
Kỳ thực, trong lòng gã không hề tức giận chút nào.
Trên người gã tuy mực mấy thứ y phục nhà nông thô ráp, nhưng bên trong lại là nội y của Đinh Thường Y. Bộ y phục này được dệt bằng tơ lụa, mặc vào vô cùng thoải mái, bình thường các cô gái thường hay mặc vào bên trong làm áo lót. Đường Khẩn mặt lên người, chỉ thấy một cỗ hương khí của nữ nhân xộc lên mũi, vô cùng dễ chịu. Gã không thể không nghĩ đến Đinh Thường Y cũng từng mặc qua y phục này, trong lòng cứ mơ mơ hồ hồ, lâng lâng như người ở trên mây.
Lúc này lại nhận lấy khăn lụa của nàng choàng lên đầu, mùi u hương của nữ nhân càng nồng hơn. Đường Khẩn trong lòng như có gió xuân, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ khó chịu bước đi.
Sau đó thì mưa càng lúc càng lớn.
Bọn họ rời khỏi lương đình không lâu thì trời đổ mưa.
Khi mưa bắt đầu nặng hạt thì Lý Huyền Y và Lãnh Huyết mới đến lương đình.
Đời người nhiều khi đến sớm một bước hay muộn một bước, rẽ trái hay rẽ phải, nhìn thêm một cái hay bớt nói một câu đều sẽ tạo thành những biến đổi to lớn trong vận mạng, hoặc giả gặp những tao ngộ hoàn toàn khác nhau, đây chính là thứ mà người ta gọi là “duyên”.
Trước đại môn của Thần Uy tiêu cục. Nơi mà trước đây phồn vinh hưng vượng, giờ đây thì lạnh giá điêu tàn.
Mưa rơi tầm tã.
Cao Phong Lượng vưa nhìn thấy cánh cửa tiêu cục, hai mắt liền đỏ lựng lên.
Nơi đây không đơn thuần chỉ là nhà, mà còn là sinh mạng của ông ta. Nỗ lực cả một đời của ông ta đều đổ hết vào đây, nhưng kết quả không phải là vinh dự, thứ vinh dự mà ông ta đáng được hưởng, mà là sự oan khuất và nhục nhã.
Về lại Thần Uy tiêu cục, trong lòng Cao Phong Lượng như có muôn ngàn cơn sóng đang dồn dập, huyết dịch sôi trào, phảng phất như là đang trở về với những hào tình hiệp khí của những ngày xông pha giang hồ thuở trước.
Đường Khẩn cũng vậy.
Hàng lan can đã bị tróc gần hết sơn của Thần Uy tiêu cục là nơi gã đã để lại một chiếc răng cửa; mái nhà của Thần Uy tiêu cục, gã đã từng rơi xuống từ chỗ này khi đang lấy một con diều; còn cả tấm hoành phi treo trước cửa tiêu cục nữa, có một lần gã cũng Tiểu Đạn Tử và Cao Hiểu Tâm chơi trốn tìm, gã nấp ở trong đó, bởi lúc đó gã mót tiểu mà bọn Tiểu Đạn Tử với Cao Hiểu Tâm lại ở bên dưới không thể xuống được, nên gã đành tiểu bậy xuống dưới, chẳng ngờ lại trúng ngay đầu của lão Cục chủ phu nhân... lần đó, mông của gã bị lão Cục chủ Cao Phong Lượng đánh cho một trận tả tơi.
Sau khi đánh gã, Cao Phong Lượng cũng cảm thấy mình hơi quá tay, nên thường đến thăm gã, nhưng lần nào gã cũng làm mặt xấu, không thèm nhìn ông ta, đến khi Cao Hiểu Tâm và Tiểu Đạn Tử mang theo các loại đồ ăn đến thăm gã thì gã mới quên chuyện bị đánh, lại chạy nhảy nghịch ngợm khắp nơi.
Mỗi việc nhỏ nhặt trong cuộc sống ngày xưa lại đều là những hồi ức khắc cốt ghi tâm, mãi mãi chẳng thể nào quên. Gã chỉ hận không thể xông vào ngay lúc này, lớn tiếng gọi tên những người bạn ngày xưa.
Một người đã cản hai người lại.
Là Đinh Thường Y đã cản hai người lại.
Đinh Thường Y lắc đầu :
– Nơi đây quá tĩnh lặng.
Xung quanh Thần Uy tiêu cục ngoại trừ tiếng mưa rơi ra thì ngay cả một con chó, con gà cũng không có.
Tiếng mưa rất lớn.
Bọn họ nấp trong một góc phố.
Đường Khẩn lập tức nói :
– Không chỉ là tiêu cục tĩnh lặng, mà cả mấy dãy phố gần đây đều giống như là đã chết hết vậy, ngay cả một bóng người cũng chẳng có.
Đinh Thường Y tròn đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn gã nói :
– Đã biết như vậy sao còn muốn đi?
Đường Khẩn ưỡn ngực cãi lại :
– Cả trấn đều tĩnh lặng đâu phải chỉ có mình tiêu cục, có gì đáng sợ đâu chứ?
Đinh Thường Y nói :
– Lẽ nào ngươi vất vả khổ sở vượt ngục thoát ra là để cho người ta bắt lại trở về?
Đường Khẩn bất chợt nghĩ lại cuộc sống không phải của con người ở trong lao ngục, bất giác thừ người ra hỏi :
– Ý của cô nương là có mai phục?
Đinh Thường Y gật đầu :
– Có khả năng.
Đường Khẩn cười lạnh :
– Lẽ nào quan phủ đuổi hết cả dân cư trong ba bốn dãy phố gần đây đi chỉ để đối phó với ba người chúng ta?
Đinh Thường Y vẫn nhìn gã chăm chú :
– Có gì mà không thể?
Đường Khẩn cảm thấy nơi mình muốn đến nhất ở ngay trước mặt mà cứ bị một người cản lại, nộ khí trào dâng :
– Mưa lớn như vậy, làm gì còn ai canh gác nữa chứ?
Đinh Thường Y hỏi ngược lại :
– Nếu là ngươi, vào lúc này thì ngươi phải gia tăng phòng bị hay là chui vào chăn ấm ngủ một giấc hả?
Đường Khẩn tức giận, xẵng giọng nói :
– Ngủ với mẹ chúng ấy! Ta không sợ, ta đi. Cô nương sợ thì ở lại đây!
Đinh Thường Y cũng không lấy làm tức giận chỉ nhếch môi cười lạnh.
Cao Phong Lượng chợt trầm giọng nói :
– Đinh cô nương nói rất đúng.
Đường Khẩn ngẩn người, cũng cảm thấy mình hơi thô lỗ đường đột, đưa mắt liếc trộm Đinh Thường Y một cái. Trong mưa, hai má Đinh Thường Y đặc biệt trắng, mông lung như trong mộng.
Trong lòng Đường Khẩn đột nhiên nảy sinh một cảm giác.
Một cảm giác dị dạng.
Thứ cảm giác này rất kỳ quái. Giống như vào lúc trời đêm, ý lạnh lòng băng mình đang ngồi trong một quán rượu nhỏ nào đó ở nơi chân trời góc biển nào đó, có một lò lửa ấm áp và một bầu rượu nóng, trong lòng chính là có cảm giác này. Hoặc giả, vào buổi sáng sớm khi mặt trời còn chưa thức dậy, mình đi ngắm một bông hoa nhỏ mỏng manh yếu đuối mà diễm lệ tuyệt trần, ngẩng mặt lên cho sương sớm bao bọc mình vào giữa, ngón tay như chạm phải cánh hoa, nhưng nhất thời vẫn còn chưa nhìn rõ, trong lòng bất giác sẽ sinh ra một thứ cảm giác ôn nhu... chính là thứ cảm giác này.
Đường Khẩn đột nhiên lắp bắp nói :
– Đinh cô nương, tôi... tôi... tôi vừa nãy...
Lúc này ba người nấp trong một bờ tường hõm lại, khoảng cách rất gần. Đinh Thường Y mỉm cười, đưa tay xoa lên mặt Đường Khẩn một thứ gì đó rất trắng. Cao Phong Lượng che mũ lại nói :
– Cẩn thận một chút.
Đinh Thường Y làm như vậy là vì muốn che đi những chữ bị thích trên mặt và tóc trắng của Đường Khẩn và Cao Phong Lượng. Đường Khẩn cảm nhận được điều đó, dù là phải lưu lãng nơi chân trời góc biển, dù là đao quang kiếm ảnh, mỗi bước hiểm nguy, chỉ cần bên cạnh có một nữ tử hiểu mình như vậy, thì gã đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Cao Phong Lượng nói :
– Nhưng chúng ta cũng không thể đợi ở đây cả đời được.
Đinh Thường Y mỉm cười nói :
– Không đến nỗi thế đâu.
Nàng cười cười rồi lại nói :
– Hai người sẽ không có chuyện gì đâu.
Cao Phong Lượng thấy Đinh Thường Y vẫn khoai thai chậm rãi, không cầm được lên tiếng hỏi :
– Cô nương có cách?
Đinh Thường Y nhoẻn miệng cười :
– Hai người rõ ràng biết có hiểm nguy, nhưng một người vì muốn thăm lại bạn xưa, một người vì muốn an bài cho người nhà, quyết tâm đạp bằng chông gai, xông lên phía trước, tấm lòng này chẳng thể gặp phải ác vận đâu.
Đường Khẩn nghe nàng nói vậy, cảm thấy tiếng mưa như tiếng trống trận đang cổ vũ cho gã, vội gật mạnh đầu, trong lòng thoải mái vô cùng. Cao Phong Lượng cũng thầm cảm kích tâm ý của Đinh Thường Y, những cũng thầm nhủ :
– “Còn Quan Phi Độ thì sao? Quan đại ca không phải cũng hành hiệp trượng nghĩa, trí dũng song toàn, không phải cũng gặp phải họa kiếp đó hay sao?”
Ông ta chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra miệng. Một người có thiện niệm và tín tâm ít nhất cũng tốt hơn là không có. Cao Phong Lượng tin như vậy.
Đường Khẩn cảm động nhìn Đinh Thường Y, đột nhiên nghĩ đến một cảnh tượng khác, vô cùng quen thuộc, nhưng lại có quan hệ rất lớn đến tình cảnh của bọn họ bây giờ, khổ một nỗi là trong nhất thời gã không thể nào nghĩ ra được.
Gã cố gắng truy tìm trong hồi ức, nhưng vẫn không thể nào nhớ lại.
Cao Phong Lượng thì thào nói :
– Mưa tạnh thì càng khó vào hơn... Đinh cô nương, ta sợ vì chuyện của chúng ta mà sẽ liên lụy đến cô nương...
Đinh Thường Y mỉm cười nói :
– Tôi cũng không phải chỉ vì các vị mà đến đây, tôi cũng phải tìm một người...
Cao Phong Lượng hỏi :
– Cô nương muốn tìm ai?
Đinh Thường Y chau mày hỏi :
– Nơi này rốt cuộc có mấy tiêu cục?
Đường Khẩn đột nhiên reo lên :
– Có cách rồi! Tôi có cách rồi...!