Con Akuma có khả năng gia tăng trọng lực bị tiêu diệt, trói buộc lên cơ thể mà nó tạo ra với mọi người cũng không còn.
Chưa kịp quen với trọng lực thay đổi đột ngột, lực bật về quá mạnh so với điều kiện bình thường làm Kanda hơi bị mất đà, ngã ngửa về đằng sau, cả cơ thể trượt đi trên nền cát hai, ba mét mới dừng lại được. Cách đó không xa, Allen đã ngất đi từ nãy, sau khi sử dụng nốt chút sức lực để thực hiện cú ném cuối cùng.
Ở vị trí mép ngoài của căn sảnh ngầm, hơn trăm mét cách chỗ thằng Thi rơi xuống, thằng Minh đã đứng đó, tay phải nó cắp bé Lan bên hông, tay trái đưa về sau cài chốt chiếc hộp không gian của thằng Thi vào đai lưng, cạnh chiếc hộp không gian của mình. Cùng lúc đó, phía bụng trái của nó cũng lập lòe một đường vân ánh sáng đỏ rồi nhanh chóng kéo thành một đồ án ma pháp trận hình tròn.
[Hook King]
Mục tiêu của nó không phải là Allen, cũng chẳng phải Kanda, thằng Thi chưa rõ sống chết nhưng lún hẳn vào cát rồi nên cũng không thể kéo được. Lần này, nó phóng sợi xích vào một chân cột đá cụt gần chỗ bạn mình.
- Vút…! – Không còn bị cản trở của lực trọng trường chồng chất, khoảng cách hơn mét với [Hook King] chỉ mất có gần ba giây.
- Phốc… Pặp, pặp, pặp…! – Tự động kết thúc [Hook King] khi còn cách vài mét, Minh tiếp đất, chạy thêm vài bước để triệt tiêu hoàn toàn lực quán tính. Di chuyển nhanh và dừng lại đột ngột động đến vết đạn bắn trên lưng làm cho bé Lan lại kêu lên đau đớn. Viên đạn không lập tức cướp đi mạng sống của em nhưng với điểm sinh mệnh lực không được lớn của mình, viết thương này đối với em có thể coi là trí mạng. Không có thời gian để quan tâm đến nhiều thứ như vậy nữa, Minh vội chạy đến chỗ cái hố bị khoét ra giữa nền nhà bằng cát.
- Thi ơi…! – Vừa lo lắng gọi nhỏ vừa vội vã ngó đầu vào, Minh không hi vọng gì nhiều, chỉ mong sao cho thằng bạn mình còn lại một hơi thở đã là tốt lắm rồi.
Dưới đáy hố cát, thằng Thi đã gục đầu xuống để cho máu từ miệng, từ mắt và từ hai lỗ mũi trào ra, chảy xuống cằm, chảy xuống áo và nhỏ từng giọt lên cát vàng. Cả nửa thân dưới của nó vẫn cắm ngập vào nền cát, nửa thân trên thì mềm nhũn ngả oặt sang một phía, đôi mắt nhắm nghiền và máu đen từ nền cát quanh người thấm ngược lên trên.
Vừa nhìn thấy Thi, bé Lan đã lập tức òa khóc. Em giãy khỏi cánh tay thằng Minh mà hấp tấp bò xuống dưới cái hố, mặc kệ cho vết thương trên lưng vì chấn động mạnh mà trào máu. Đưa đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy ôm lấy đầu thằng Thi, tiếng khóc của em như vỡ òa mà ra, xuôi theo dòng nước mắt đánh thức cả một khoảng im lặng chết chóc của chiến trường.
Thằng Minh cũng tới ngay sau bé Lan, mặt nó tái cả đi khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của thằng bạn. Bọn nó chưa bao giờ thực hiện một cú nhảy ở vị trí cao như vậy, lại còn trong trường trọng lực chồng chất nữa. Hồi còn ở {Thế giới Gốc}, có mấy lần bọn nó nhảy từ độ cao hơn mét xuống nền đất mềm nhưng trong khi nhảy phải thực hiện nhào lộn giảm tốc, tiếp đất rồi phải nhún người hoãn sung, phải lăn tròn để triệt tiêu động năng và quán tính. Bây giờ, vô cái {Kho Dữ Liệu} này rồi, nó hi vọng với cơ thể được cường hóa gấp hơn hai lần hồi trước và một đống đạo cụ kỹ năng hỗ trợ có thể giữ được cho thằng bạn mình một mạng.
Triệt tiêu lớp giáp trên bàn tay phải, Minh đặt nhẹ hai ngón tay vào động mạch cổ thằng bạn. Lặng lại trong giây lát rồi nó thu tay về, thở mạnh ra một hơi và cất tiếng cười. Mạch vẫn còn đập, dù rất yếu, và ngực thằng Thi vẫn khẽ phập phồng thoi thóp thở. Vội vàng móc ra một đống thuốc khôi phục linh tinh và nhét cả vào mồm thằng bạn.
Biểu hiện của Minh làm bé Lan bình tĩnh hơn rất nhiều, em không khóc thành tiếng nữa nhưng nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn trước. Em khóc vì sợ thằng Thi sẽ bỏ em lại mà đi, vì đau xót thay cho những vết thương trên người nó và vì vui mừng khi nó vẫn còn sống sót. Em vội vàng dùng hai bàn tay nhỏ nhắn của mình cuống cuồng cào đi lớp cát đang chôn mất nửa thân dưới của Thi ra.
Không nhẹ nhàng như bé Lan, thằng Minh trực tiếp ôm vào vai Thi mà kéo nó lên. Từ nãy đến giờ phải gần chục giây rồi và ở đây, không chỉ có một mối uy hiếp từ Akuma mà các Thầy trừ tà cũng coi bọn nó là kẻ địch. Thằng Thi thế này thì phế hẳn rồi, bé Lan cũng bị thương nặng, còn một mình nó thì không chắc đã đủ sức để đối phó với tên tóc dài kia. Cần phải rút lui khỏi đây ngay lập tức. Về phần thương thế và tính mạng của thằng Thi thì nó không lo mấy, hai thằng bọn nó đều thuộc vào cái dạng sống dai như đỉa rồi, chỉ cần còn một chút hơi thở là không thể nào chết ngay được đâu.
Minh dang hai tay, ôm gọn thằng bạn trong ngực. Toàn bộ cái quần dài của thằng Thi đều rách ra tơi tả, lộ ra da thịt đầy vết nứt vỡ và vết cắt dài kéo dọc từ dưới gót chân lên, trên da còn vài ba hoa văn hình sợi xích đang thu dần từ đùi xuống bàn chân. Say khi rút được cả người thằng Thi ra khỏi nền cát, Minh thấy toàn bộ phần thân dưới của nó mềm oặt đi, máu chảy tòng tòng. Nhanh tay sờ qua một lượt, Minh dự là phải toàn bộ xương nửa thân dưới của thằng Thi đều gẫy nát cả rồi. Bản đồ này chắc chắn chẳng thể nào nhờ được gì từ nó nữa.
“Đến lúc phải sắm {Bùa Thanh Tỉnh} để xích thằng này lại rồi. Chứ cứ thả rông thế này có ngày nó quay lại đạp cả mình thì chết!!!” Minh nghĩ trong đầu, cùng lúc đó nó cũng nhanh chóng kẹp thằng bạn vào nách, bảo bé Lan tự bám lên lưng rồi giậm chân nhảy ra khỏi hố cát.
Bên trên, Allen vẫn nằm dưới đất, cánh tay trái không còn duy trì được hình thái chiến đấu nữa mà biến về dạng thông thường. Cả tay áo rách hết ống để phơi ra cánh tay bị nguyền rủa đen sì, đầy vết thương và đẫm máu.
Về phần Kanda. Trong lúc bật ra ngoài để tránh khỏi phạm vi của [Lưu Tinh Pháo], do muốn chạy được xa nhất có thể nên hắn di chuyển theo một đường thẳng và như thế thì không thể chuyển hướng né đạn được. Chỉ khoảng một, hai giây mà đã có hơn chục viên đạn cắm vào người. Lợi dụng khoảng lặng của chiến trường, Kanda cố gắng khôi phục lấy phần nào thương thế. Vô số đầu đạn còn giắt trong người và máu độc của Akuma thực sự khó chịu, bản thân hắn cũng đã tiêu hao rất nhiều thể lực khi chiến đấu với tốc độ cao trong môi trường cao trọng lực.
Lúc Minh cắp hai đứa đồng đội nhảy lên khỏi hố cát thì cũng vừa lúc Kanda chống kiếm loạng choạng đứng lên. Nhìn từ ngoài vào thì thằng Minh hầu như còn nguyên vẹn. Có vẻ như, nó là đứa có thương thế nhẹ nhất trong số những kẻ tham gia trận chiến này. Trong khi đó, bên phía Exorcist thì...
“Bún thiu đã vô dụng rồi. Thằng Finder Toma đã trốn mất hút từ khi mới bắt đầu khai chiến. Dù sao thì chạy trốn cũng là kỹ năng sinh tồn quan trọng nhất của cái lũ yếu đuối đó, mà có ở lại thì cũng chẳng thể đánh đấm được gì, chỉ có chết oan dưới họng súng Akuma mà thôi. Còn mình thì… Năng lực tái sinh cấp tốc đã kết thúc, với cái cơ thể bị thương và suy giảm thể lực nghiêm trọng này thì…” Kanda do dự. Rút lui thì không được mà tấn công… hắn lại không nắm chắc.
Minh khẽ nhếch miệng cười, đôi mắt lườm thẳng vào tên Exorcist tóc dài vừa đứng dậy kia. Ánh mắt của nó mang vài phần thách thức, vài phần khiêu khích, lại pha thêm thêm cả một nét khinh thường. Thực ra thì nó không có tự tin như thế đâu mà chỉ cố làm ra vẻ đấy thôi. Người không biết chuyện nhìn vào còn tưởng là ác liệt lắm nhưng thực sự thì, gánh nặng thể lực từ [Cấm Thuật], tác dụng phụ của [Giải khóa Gen] và cả sức nặng tính mạng của hai đứa đồng đội trọng thương nữa, tất cả đều dồn lên người nó. Bây giờ, chỉ cần đối thủ dám tổ chức một đợt tấn công nữa thôi là cả ba đứa đều chết chắc.
Thấy tay Exorcist kia đã bật dậy rồi mà lại không lập tức tấn công ngay, nó mừng rơn trong lòng.
“Bây giờ mà không tấn công bọn anh ngay thì cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện tấn công lại nữa nhé!” Minh phấn khởi nghĩ, cánh tay trái còn rảnh của nó khẽ phẩy, một cái mắt kính râm phong cách đã xuất hiện trên mặt, nụ cười của nó càng thêm rực rỡ. Minh vung tay lần nữa, và Kanda thấy vài khối gì đó bay về phía mình.
Không cần biết thứ bay đến là cái gì, chỉ cần chém rụng tất cả là được. Thanh katana đã được rút về, kề sát một bên eo và trên lưỡi kiếm, một lớp khí mỏng đã bắt đầu bao phủ. Kanda vung kiếm, một vòng kiếm khí hình bán nguyệt tỏa ra trước người, lan nhanh về phía vài khối vật thể lạ và kẻ thù.
Thế nhưng, vượt ra ngoài sự dự đoán của Kanda, mấy khối vật thể nhìn không rõ đó vừa mới bay ra khỏi tay thằng Minh được một đoạn ngắn thì đã...
- Lóe! – Ánh sáng mãnh liệt đột ngột bừng lên, kèm theo đó là một âm thanh inh tai nhức óc. Do tập trung nhìn vào nên Kanda lập tức mất đi thị giác, âm thanh lớn làm đầu óc choáng váng nên cảm giác về thời gian cũng trở lên mơ hồ, cậu ta chỉ còn cách nhắm chặt hai mắt, cố gắng cúi người xuống thật thấp và thanh Katane hoành trước ngực đề phòng.
Ánh sáng dần yếu đi. Lúc Kanda lấy lại được thị lực của mình thì bọn cướp Innocence đã biến đâu mất, trên chiến trường tan tác chỉ còn lại mình cậu cùng với người bạn đồng đội Allen nằm dưới đất. Vài cụm khói xám tỏa ra từ mấy chỗ khác nhau trong căn sảnh ngầm, nhanh chóng che phủ mọi thứ và chiếm lĩnh toàn bộ khoảng không gian này.
- Chết tiệt…! – Văng tục một câu, mở miệng nhổ ra một ngụm máu, Kanda lập tức túm lấy Allen mà vác lên vai, vừa cố gắng triệu hồi con Golem liên lạc của mình vừa đi ra khỏi căn sảng ngầm đổ nát.
…………
- Hộc…! Hộc…! Hộc…! – Minh vừa há miệng thở dốc vừa nặng nhọc cất bước. Cố gắng lết người qua một đoạn hành lang ngầm u ám, để rồi xuất hiện trước mắt nó lại là điểm cuối cùng của một con đường cụt. Chán nản thở hắt ra một hơi, nó dùng chút sức lực còn lại của mình đặt thằng Thi và bé Lan xuống đất, sau đó nó cũng ngã vật xuống theo. Chưa bao giờ nó cảm thấy sự cần thiết của Cỏ May như lúc này, mò mẫm được một lúc rồi mà toàn đi vào đường cụt, bộ đàm cá nhân đã được nó kích hoạt lại và liên tục gửi đi yêu cầu trợ giúp mà vẫn không thấy hồi âm.
Đầu nó đau như búa bổ, đây là tác dụng phụ của [Giải khóa Gen], cho dù trước khi tiến vào bản đồ, bọn nó đã đổi ra rất nhiều thuốc khôi phục tinh thần lực đề phòng. Nhưng dù gì thì cũng phải tốn chút thời gian để phát huy tác dụng chứ.
{Dung dịch bổ sung tinh thần lực: Philatep}
Loại: Hạ phẩm
Chất lượng: Rởm
Mô tả: Người sử dụng trực tiếp hấp thu vào cơ thể, trong vòng giây khôi phục đến điểm tinh thần lực.
Chú ý: Hiệu quả sẽ giảm dần nếu dùng liên tục trong một thời gian ngắn.
Những ống thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay út, tạo hình y như lọ penicillin và bên trong có chứa một thứ dung dịch màu xanh lam hơi phát sáng. Sau khi đã dốc khoảng ba, bốn lọ vào mồm rồi, đầu nó mới đỡ đau được một chút. Minh còn cạy mồm thằng bạn ra, đổ vào trong đó vài lọ nữa. Mấy ống thuốc loại rởm này chỉ tốn có điểm tích lũy cho mỗi phần nên bây giờ bọn nó không sợ thiếu.
Minh đáp cây đèn ma pháp ra khỏi hộp không gian để chiếu sáng cả đoạn hầm cụt này, cũng là để thuộc tính [Phệ Quang] của cơ thể bé Lan phát huy tác dụng. Vết thương của Lan không quá mức nghiêm trọng nên em có thể tự xử lý thương thế cho mình được rồi. Tất nhiên là cũng chỉ có xịt vài ống thuốc khử trùng, cầm máu và giảm đau rồi bằng bó lại qua loa thôi, đầu đạn vẫn mặc kệ, ít nhất là cho đến khi gặp được những người khác đã.
Lan bò dậy, em lục lọi một lúc trong cái ba lô của mình rồi lôi ra cái bè cao su bơm hơi bỏ túi. Kéo một cái chốt trên máy bơm hơi siêu tốc, tấm cao su vốn được gấp gọn lập tức bung ra, phình lên, bịt kín cả đoạn hành lang tạo ra một khoảng không gian khép kín ngăn cản toàn bộ ánh sáng không cho lọt ra bên ngoài.
Thằng Thi vẫn vậy, còn thằng Minh thì sau khi nằm xuống, nó cũng lập tức ngoẹo đầu về một bên mà bất tỉnh, gánh nặng thể lực đã vượt qua giới hạn chịu đựng của nó mất rồi. Mấy vết thương không còn được [Vi Khống] kiềm chế lập tức trào máu tươi. Không còn chiến đấu, sinh mệnh lực cũng giảm xuống còn có hai phần nên nó không dám khởi động [Bất Tử Chiến Văn].
Vội bò đến bên người thằng Thi, nhìn cơ thể tơi tả của nó, em lại bất giác trào nước mắt. Bé mìm môi, đôi bàn tay run rẩy cẩn thận cởi bỏ nốt những mảnh trang phục tơi tả trên người nó, sau đó, Lan cặm cụi xử lí vô số vết rách ngoại thương và nhẹ nhàng băng bó.
Trong cái khoảng không gian kín mít này, thời gian cứ lặng lẽ trôi…