Kho Dữ Liệu

quyển 4 chương 8: vận mệnh của các

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại Sảnh luôn là một nơi yên bình, theo đúng cái nghĩa mà mỗi người đều mong muốn. Ở nơi đây không tồn tại khái niệm về “Cái chết”, dù có không may bị thương thì cũng rất nhanh lành. Ở nơi đây không bị ép phải chiến đấu, cũng không phải chật vật tìm lời giải cho bài toán sinh tồn. Được thoải mái cười to, được tự cho phép mình đánh một giấc thật say mỗi tối và sớm hôm sau thức dậy là bữa sáng ngon lành. Mặc dù đôi khi, nó cũng bị quậy tưng bừng lên bởi mấy thằng trẻ trâu đầu đất, thi thoảng lại xảy ra đánh lộn chỉ vì anh em tranh giành một miếng ăn vớ vẩn, hay nói xoáy trêu chọc nhau đủ kiểu cho đến khi có đứa không chịu được mà giã cả nắm đấm vào mồm thằng đối diện. Có nhốn nháo, có hỗn loạn, thế nhưng… đó không phải cũng là biểu hiện của sự “Yên bình” ư?

Cả không gian lúc nào cũng tràn ngập một thứ ánh sáng nhu hòa không chói mắt.

Bên dưới ánh hào quang của {Cánh Cửa Chân Lí}, cả tiểu đội lại quây quần, ngồi bệt dưới đất giống như một nhóm bạn trẻ đang đi picnic. Chỉ là thay vì tụ tập quanh đống lửa trại, bọn nó lại vậy lấy con Akuma sóng âm thanh, một thứ vũ khí chiến tranh, một cỗ máy giết người hàng loạt.

Ba thằng huynh đệ băng Sói Lốc đã hồi sinh lại sau vụ đồ sát kinh hoàng để chào đón sự ra đời của một vị Thầy Trừ Tà. Vừa mới tích hợp thành công với Innocence, vậy mà liền lập tức tiêu diệt được ba con “Ác ma” biến thái, thành tựu bây giờ đã báo trước cho sự xuất sắc trong tương lai của vị Exorcist này.

“Bữa sáng” không thể kéo dài mãi được, theo đồng hồ của “Khu Lưu Trữ”, bây giờ đã quá chín giờ của sáng ngày thứ hai rồi. Trong không gian thoang thoảng mùi hoa nhài, vài cụm hơi nước bốc lên, làm ẩm ướt cả bầu không khí, bọn nó đang chia cho nhau những chén nước chè ướp hoa nhài mới hãm. Chẳng còn gì sướng hơn việc sau khi dùng bữa liền được làm một cốc nước chè bốc khói cả, vừa khử mùi thức ăn trong miệng, vị ngọt còn lưu lại mãi không tan. Chất cafein sẽ làm con người ta tỉnh táo cả ngày và “Thần dược Vitamin E” với hàm lượng không hề thấp.

Đứa nào cũng có phần, ngay cả con Akuma sóng âm thanh cũng vậy, một cốc lớn bốc nghi ngút khói được thằng Thi đặt thẳng lên đầu nó. Thằng ác ôn sợ rơi cốc phí chè còn tặng kèm cả ít keo gắn sắt. Con ác ma đáng thương không thể nói, cũng chẳng thể phản kháng, chỉ thấy trên khuôn mặt búp bê, đôi con ngươi đã hằn vệt đỏ và cơ thể thì run lên không ngừng.

Cô bé Linh cũng ngồi trong đám người. [Thanh Sắc Ban Lan] đã tắt đi từ lâu, duy trì cái này… rất mệt. Innocence cũng chuyển về hình thái phi chiến đấu, viên lục lạc thu nhỏ lại bằng đầu ngón tay, đen tuyền, và còn xuất hiện thêm một sợi dây chuyền dài cùng sắc, quấn vài vòng quanh cổ chân phải của cô bé. Vũ khí trừ tà bây giờ trở thành một cái lắc chân nhỏ xinh tuyệt đẹp. Khi nhìn thấy cái này, hai thằng đã phải thốt lên một câu:

- Ôi trời ơi! {Chuông Thánh Tích} đúng là thánh tích… “Thánh Tích” thật…!

Bản thân Innocence chính là một nguồn năng lượng vô cùng lớn, nhưng sức chịu đựng của con người lại có giới hạn. Đóng vai trò như một thiết bị chuyển hóa và sử dụng năng lượng của Innocence, để cho một lượng năng lượng vô cùng lớn chảy qua cơ thể, sự quá tải sẽ đến rất nhanh. Việc này giống như kiểu bạn có nhiên liệu phản lực, nhưng lại chỉ có một cái động cơ xilanh kì cổ lỗ sĩ vậy. Nếu cố gắng trích xuất hợp lí thì vẫn chạy được, chỉ có điều là hiệu suất sử dụng nhiên liệu được bao nhiêu, và tuổi thọ của máy giảm xuống còn bao nhiêu mà thôi.

Bởi vậy mà trong khi nắm giữ một món vũ khí thần thoại, nhưng bản thân lại quá yếu nên không thể nào khai thác được hết tiềm năng của nó. Thời gian kích hoạt Innocence của Linh không dài. Nếu chỉ kích hoạt và vận động bình thường thôi thì cố lắm cũng được nửa tiếng, nhưng một khi đã sử dụng [Bước Nhảy] thì nó còn tiếp tục giảm xuống nữa. Hiện tại, bản thân cô bé cũng chỉ chịu được tối ta ba lần [Bước Nhảy] liên tiếp mà thôi, nếu cố quá sẽ lập tức xuất hiện tình trạng kiệt sức, thoát lực và thậm chí là đổ vỡ tế bào.

Hai thằng cũng tính đến chuyện hoán đổi thêm một đơn vị huyết thống nữa cho Linh, để gia tăng khả năng thể chất, đề cao hiệu suất sử dụng Innocence lên. Thế nhưng, chưa kịp đổi thì thằng Văn đã cản. Nó nói, khác với những đứa khác, một bộ kĩ năng, thể chất đều hoán đổi từ “Kho Dữ Liệu”, cái thể chất đặc thù {Vết Sứ Đồ} này của Linh chính là tự nhiên, là bẩm sinh đã có, thế nên tốt nhất là để nguyên. Lại thêm vào nguy cơ khi phức hợp hai loại thể chất không tương đồng vào trong một cơ thể sống. Giống như việc đột biến và lại tạp ngẫu nhiên vậy, tỉ lệ của những “Tính trạng xấu” và “Đặc điểm không mong muốn” diễn ra là không hề thấp. Khi đó thì không may rồi, tốn thêm một đống điểm để “Tẩy huyết thống” hay hoán đổi thêm kĩ năng, đạo cụ tương đương để khắc phục “Đặc tính xấu” là không tránh khỏi, có khi tỉ lệ tích hợp Innocence cũng rớt xuống không chừng. Động đến vấn đề về gen là xác định chẳng bao giờ đơn giản, và cũng đừng ngu mà lấy ra đùa. Chớ có bao giờ tin vào mấy cái tiểu thuyết huyền huyễn kì ảo lan truyền đầy trên mạng, nào là “Hỗn huyết tinh linh”, nào là “Bán thú nhân” nào là “Song tộc long”, hay là sự kết hợp của hai loài bất kì rồi cho ra đời con toàn những đặc tính tốt đẹp cả. Vớ vẩn hết. Sự lai tạp và đột biến trong tự nhiên diễn ra hàng ngày. Hàng ngàn, thậm chí hàng chục ngàn cá thể đột biến mới may mắn sinh ra một, hai trường hợp mang gen trội và các đặc tính tốt đẹp thể hiện ra bên ngoài, thích nghi hoàn mĩ với môi trường sống hơn mà thôi.

Nghe thằng Văn dọa vậy, hai thằng liền sợ đến rụt vòi. Mẹ cái thằng “Con nhà người ta”, hễ cứ mở miệng ra nói là toàn những điều nghe hợp lí vãi lọ. Bọn chúng lại vừa nghèo vừa nhát, lấy đâu ra đủ cam đảm để đi kiểm chứng lại lời của Văn.

Huyết thống không đổi được, bao giờ khá giả hơn thì còn dám thử chứ bây giờ thì thôi. Huyết thống của Linh bị cố định ở thuần “Nhân loại” rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là khả năng phát triển của cô bé cũng bị thu hẹp lại theo. Có ai dám nói, con người là yếu, đặc biệt khi chúng còn ở một nơi mà khả năng mạnh lên chưa bao giờ dễ dàng đến thế. “Hệ thống hoán đổi” của Kho Dữ Liệu luôn sẵn sàng cung cấp cho bạn vô vàn kĩ năng hay đạo cụ tăng phúc. Nếu không, cục súc hơn thì có thể cộng trực tiếp vào điểm chỉ số, nói thật, cách này còn tăng nhiều chỉ số hơn là đổi huyết thống hay những thứ khác nhiều. Thêm vào đó, theo suy đoán của Văn và kinh nghiệm thực tiễn của hai thằng cũng cho thấy, việc để một dòng năng lượng lớn liên tục chạy qua cơ thể, bản thân tế bào sẽ phải tự tái tạo lại để thích nghi và dòng năng lượng đó cũng sẽ gián tiếp cải tạo dần cơ thể người sử dụng. Vậy là, Linh chỉ cần thường xuyên sử dụng Innocence, thông qua luyện tập và chiến đấu, không chỉ có kỹ xảo tăng lên mà các chỉ số cơ thể tương quan cũng sẽ được gia tăng không ngừng. Tốc độ gia tăng và gia tăng được đến đâu thì còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng, trong điều kiện bình thường, tốc độ mạnh lên của Linh sẽ nhanh hơn bất kì đứa nào trong đang ngồi trong đám này.

Đối với cô bé Linh, như thế đã là tạm đủ, thằng Văn lại tiếp tục nói về vấn đề cần phải lập tức giải quyết tiếp theo của cái tiểu đội này.

- Về vấn đề con Akuma level , các ngươi định làm gì với nó?

Câu hỏi được Văn đưa ra khiến cho cả lũ lúng túng, thực sự thì chẳng ai biết phải xử lí thế nào với cái của nợ mà thằng Minh tha về này, giết không được, bỏ thì không biết phải làm cách nào mới xong.

- Tốt nhất nên xử lí nhanh đi vì ta không dám chắc hai cái khốn trận cấp thấp này có thể giữ được nó bao lâu nữa đâu. May mắn nhất thì được đến ngày mai, còn nếu không thì chịu, có thể là đến tối, có thể là ngay bây giờ. Lũ Akuma level này không có thể thống nhất nên các kết quả tính toán của ta sẽ có sai lệch tương đối lớn.

Rùng mình, thằng Văn nói thế thì khác đếch gì việc nó bảo chính bản thân nó cũng éo biết bao giờ khốn trận đổ vỡ. Vậy mà anh em cứ “Vui vẻ quây quần” thế này, tự nhiên con quái thoát được ra thì lại khổ. Hồi tưởng lại cái tình cảnh cả team bị âm thanh áp chế, nhiều đứa bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

- Liệu có thể tiếp tục sử dụng khốn trận vây hãm chồng chất lên con Akuma thẳng cho tới khi tiến vào bản đồ sau được không? – Thủy lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề - Hết mười ngày, Quản Lý ép buộc toàn bộ sinh mạng thể trong “Khu Lưu Trữ” phải tiến vào bản đồ. Bất cứ thứ gì “Có sinh mạng” cố tình nán lại đều bị coi là “Đào ngũ” và sẽ bị hệ thống trực tiếp xóa bỏ. Nhiều khả năng con Akuma này sẽ nằm trong dạng đó. Nếu nó có theo được đến bản đồ mới thì tại nơi ấy, không có sự tồn tại của “Hệ thống khôi phục”, chúng ta hoàn toàn có thể tiêu diệt được.

Hơi ngẩng đầu lên nhìn Thủy, hình như thằng Văn có nhếch mép cười. Móc từ trong túi ra một cái bánh ngọt, nó kéo cái khăn quàng xuống một chút để lộ ra nửa dưới khuôn mặt rồi không coi ai ra gì, nó điềm nhiên cắn ăn:

- Một ý kiến không tồi, nhưng để duy trì khốn trận lâu như vậy thì sẽ tốn không ít điểm tích lũy đó, trong khi nhiều khả năng là sẽ chẳng thu hoạch được gì. Bản đồ mới, hệ thống nhiệm vụ mới và không chắc là tiêu diệt Akuma sẽ còn được thưởng nữa, chưa kể đến việc thương vong ngoài dự kiến nếu chiến đấu với một con Akuma level trong một “khoảng không gian chờ” bị hạn chế.

Khẽ nhấp một ngụm nước chè, Văn thấy thứ nước này cũng không tệ. Chè nóng uống rất hợp khi dùng với bánh ngọt. Mà cái giống chè đặc sản của “Kho Dữ Liệu” này lại có thể xoa dịu đi cơn đau đầu vẫn liên tục hành hạ nó mỗi ngày, một trong những hiệu ứng xấu khi “Nhân loại” dám mang trong mình “Năng lực của Thần”. Nói chung, hiện giờ tâm tình của nó khá là tốt.

- Phương án này tạm thời nên gác lại. Các ngươi còn ai có ý kiến gì khác hơn không?

Ít khi thấy thằng Văn cởi mở trao đổi thế này, mấy đứa khác đều bất giác thở phào một cái. Thái độ của Văn làm thay đổi cả bầu không khí nơi đây.

- Dùng… Dùng Innocence… Akuma sẽ bị tiêu diệt bằng Innocence mà, phải không? – Cô bé Linh ngập ngừng nói, đôi chân dài khẽ đung đưa cho con lục lạc vang lên những tiếng ngân thanh thúy.

- Theo những gì Quản Lý cho biết thì ở “Khu Lưu Trữ” này, dù có bị nổ thành bụi phấn cũng sẽ khôi phục lại dần dần. Ý thức thể sẽ được khôi phục trước và nếu chịu bỏ ra thêm chút điểm tích lũy thì cơ thể cũng sẽ được khôi phục lại với tốc độ nhanh hơn nhiều. Sử dụng Innocence, không thể tiêu diệt nhưng chắc là dùng để kiềm chế thì vẫn được – Không đồng tình nhưng cũng không phản đối ra mặt, Văn đang khuyến khích những đứa khác tham gia.

- Nghiền nát nó. Trực khi nó đang khôi phục thì lại nghiền nát tiếp. Đánh cho đến khi nào nó không còn nhận được ra chính bản thân nó thì thôi… - Nam điên gằn giọng, đôi mắt hung dữ, hai hàm răng nghiến chặt trong khi hai bên mép thì nhếch lên, vẻ mặt của nó bây giờ trông dữ tợn vô cùng.

Lần đầu tiên thấy vẻ mặt của Nam như thế này, mấy cô gái có chút giật mình hoảng hốt, còn mấy đứa con trai thì phản ứng hoàn toàn ngược lại.

Không nói đến thằng đứt dây thần kinh biểu cảm như Du, lúc nào cũng như khúc gỗ, ngồi im một chỗ chẳng nói chẳng rằng. Nhóc Văn trưng ra cái vẻ mặt như thường, chẳng lấy gì làm lạ mà còn phun ra thêm một câu “Cũng là một ý hay” nữa. Còn riêng hai thằng Minh, Thi, bọn nó xán lại chỗ của Nam, khuôn mặt cảm động, nước mắt lưng tròng, vừa cầm tay, vừa vỗ bôm bốp vào vai thằng đàn em mà nói:

- Bọn anh không nhìn nhầm chú…!

- Thằng này… thế mà được!

Có vẻ như chưa phải là phương án mà Văn mong muốn, thằng nhóc vẫn lắc đầu. Đến lúc này, thằng Thi đành phải mở miệng:

- Sao phải xoắn! Chỉ là một con Akuma thôi mà. Bố cũng là Akuma đây chứ đâu – Vừa nói, nó vừa đứng dậy, xắn tay áo tiến về phía con Akuma sóng âm thanh – Để tau trói tay, bịt mồm rồi cột nó vào con giường ba tầng huyền thoại xem nó còn làm được cái gì. Mẹ nó! Chỉ như bắt cóc con gái nhà đại gia thôi chứ gì? Mấy vụ kiểu này tau quen nấm…

Băng dính để bịt mồm, cáp kim loại để trói, trong khi đi, thằng Thi đã chuẩn bị đầy đủ đồ nghề. Đứng trước mặt con Akuma, nó vươn đôi bàn tay nham nhở có cầm thêm cuộn băng dính lớn, đầu hơi cúi và đôi mắt liếc ngược lên, đểu giả vô cùng. Một nụ cười khả ố hiện lên trên đôi môi của nó hình như giúp cho con Akuma thoáng nhìn thấy vận mệnh của mình. Khẽ rùng mình một cái, con mắt cơ khí long lanh ánh lên cái nhìn đầy run rẩy.

Quá giật mình trước hành động của thằng Thi. Đéo ai ngờ được là nó nói phát làm luôn, sự manh động của nó có thể kích thích con Akuma khiến nó giẫy thoát khỏi khốn trận ngay lập tức và cả team lại lâm vào khổ chiến. Không thể để sự việc tiếp tục diễn ra như vậy, thằng Minh vội vàng quát lớn, chặn đứng hành động của thằng bạn mình:

- Thằng chó…! Mày nghĩ mày đang làm cái gì đấy? – Hô lên xong nó cũng vội vàng đứng dậy, chạy xồng xộc về phía thằng bạn mình – Mẹ kiếp! Vui thế này ai cho mày thực hiện một mình. Lần sau nhớ phải rủ cả tao nữa đấy.

Nói xong, Minh cũng tiện tay giật lấy một đầu của sợi cáp kim loại trên tay thằng bạn.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Thi để cho thằng bạn tùy ý giật đồ của mình đi. Nó vung cánh tay lên, vỗ vào bả vai thằng bạn, nước mắt rưng rưng: - Mày…! Đúng là bạn tốt…!

- Ừm! – Minh trả lời bằng một cái gật đầu chắc nịch – Chúng ta là anh em mà! Đã từng thề là “Sống chết có nhau"…!

- Ừm! Nhất định…

- Nhất định…

Anh em đồng lòng, muôn việc đều xong. Không đợi mấy đứa khác kịp phản ứng lại, hai thằng bọn nó đã bắt đầu công việc của mình.

- Mày bên đó, tao bên này… Nhanh lên – Kéo một đoạn dây cáp vòng qua người con Akuma, thằng Minh vừa chỉ tay, vừa hô hào chỉ đạo.

- Ok… Tau tới liền…

Như đã được luyện tập qua cả ngàn lần, không đến một phút, hai thằng đã trói con Akuma kín như buộc bánh tét, động tác lưu loát, chuyên nghiệp vô cùng. Tất cả đều thực hiện trong điều kiện con Akuma không hề chuyển động một chút nào. Riêng phần miệng, con quái đáng thương đã được hai thằng ưu ái cho cả một lớp băng dính quấn dầy cộp. Polime tổng hợp với đặc tính dẻo dai vô cùng cao, với cái lớp quấn dày cả chục phân thế kia thì có sức voi cũng đừng hòng dứt ra được. Không biết, cái miệng nhỏ xinh của con Akuma có khỏe được như voi không, thế nhưng lớp băng dính dày thực sự đã làm bọn nó yên tâm hơn rất nhiều.

Khống chế đối tượng xong, tất nhiên là sẽ đến phần tiếp theo của “Phương án xử lí” rồi, cột vào giường ba tầng huyền thoại.

- Hự…! – Bây giờ đã có thêm Nam điên chạy đến giúp. Ba thằng gồng mình, kết hợp sức mạnh với ý đồ chuyển con Akuma vào trong một căn phòng cá nhân, nơi đó có những chiếc giường ba tầng chắc chắn. Thế nhưng, khi bệ bánh răng của con Akuma vừa mới hơi nhấc lên khỏi nền nhà, vô số kí tự Phạn văn đã xuất hiện, ghìm chặt cả con quái lẫn ba thằng lại.

Hiệu ứng vây hãm của khốn trận trói chân.

{Khốn Yêu Trận} trước kia bảo vệ bọn nó khỏi con ác ma cơ khí, bây giờ lại đang là vật cản trở bọn nó di chuyển con quái đi. Tự tin vào đám cáp kim loại của mình, bọn nó quay ra, hối thúc Văn giải trừ khốn trận.

- Thực sự các ngươi muốn làm thế…? – Không đáp ứng ngay, Văn hỏi ngược lại ba thằng.

- Ờ! Thì sao? – Thằng Minh đại diện trả lời.

- Bắt trói lại thế này cũng hay, như rồi sau đó nữa thì sao? – Thằng Văn vẫn hỏi.

- Thì… Kệ nó đấy chứ sao. Nó sẽ không quấy phá lúc mình nghỉ ngơi, luyện tập, lại đảm bảo nó không theo đến bản đồ sau, loại trừ nguy cơ khổ chiến khi vừa mới bắt đầu. Sau đó, khi chúng ta trở về, con Akuma đã bị xét là “Đào ngũ” rồi nên mình chỉ việc đi nhặt xác về thôi – Minh tiếp tục giải thích ý tưởng của mình.

- Vậy là cả một con Akuma level hoàn hảo, các ngươi chỉ lấy được có mỗi một cái xác thôi à? Vậy còn “Sinh mạng”, còn “Linh hồn”, còn “Năng lực” thì sao? “Thân xác” chỉ là phần có giá trị thấp nhất trên người một con Akuma level thôi đó.

- Ừ thì biết thế… Nhưng làm thế bất nào được. Bọn anh chỉ lấy xác, rồi sau đó tinh luyện ra Dark Matter để nghiên cứu khả năng ứng dụng thôi chứ làm gì được nữa? – Thằng Thi xen vào.

- Vậy các ngươi có muốn không? – Văn tiếp tục hỏi, khóe miệng nó đã hơi nhếch lên thành một nét cười – Có muốn sở hữu một con Akuma level với đầy đủ cả “Sinh mạnh”, “Linh hồn” lẫn “Năng lực” không? – Giọng nói của Văn bất chợt mang đầy sự dụ hoặc – Đưa ta ba ngàn điểm, ta sẽ cho các ngươi một con Akuma level hoàn hảo vào trong đội hình…

- Được – Không hiểu nghĩ cái gì trong đầu, hai thằng đồng ý ngay không do dự. Bật bảng thông tin cá nhân của mình lên, sau một cái gạt tay, Minh đã trực tiếp chuyển sang cho thằng Văn ba ngàn điểm tích lũy.

- Tốt, bắt đầu thôi… - Tiền đến tay, Văn lập tức tiến hành hoán đổi.

Vật phẩm đầu tiên là một cái ổ khóa ánh sắc đồng kiểu cổ với một chùm dây xích nhỏ quấn quanh:

{} Tâm Linh Tỏa – Xiềng xích linh hồn

Phân loại: Đạo cụ ma pháp cấp “Tuyệt tác”

Phân loại: Cấp GG

Mô tả: Trói buộc hai linh hồn lại với nhau, tạo ra sự chia sẻ về mạch tư duy và sự đồng bộ hóa về ý thức bản thân. Hai linh hồn có quyền hạn ngang hàng, có khả năng tác động qua lại lẫn nhau và mỗi bên đều trở nên “Không thể thiếu” với bên còn lại.

Đạo cụ có tính cưỡng chế: Có khả năng tác động lên hai linh hồn không tự nguyên dung hợp với nhau. Tỉ lệ thành công phụ thuộc vào sự chênh lệch tinh thần lực giữa người kích hoạt đạo cụ với những đối tượng mục tiêu.

Lưu ý: Đạo cụ chỉ có khả năng kích hoạt một lần, hoặc là thành công, hoặc là sẽ lập tức hư hỏng không thể phục hồi sau khi thất bại.

Hạn chế: Do hai linh hồn sẽ dần đồng hóa và trở nên phụ thuộc vào với nhau, vậy nên hai chủ thể chứa đựng linh hồn không được phép cách nhau quá xa. Khoảng cách này được quyết định tùy vào sức mạnh linh hồn của hai bên chủ thể.

Khi một trong hai chủ thể tử vong hoặc linh hồn bị tổn thương, bên còn lại cũng phải chịu các trạng thái bất lợi y như thế, thậm chí là tử vong.

Điều kiện hoán đổi: điểm tích lũy và huy chương vận mệnh cấp sao.

Huy chương vận mệnh đương nhiên là của thằng Thi bắn sang. Một cái huy chương cấp sao với một đống điểm tích lũy mới đổi được ra cái ổ khóa nát này. Đạo cụ quan trọng nhất đã có, Văn bắt đầu trình bày các bước tiếp theo trong phương án xử lí của mình.

- Với cái này… - Nó lắc lắc cái ổ khóa trong tay – Chúng ta sẽ biến con Akuma kia thành đồng đội của mình. Ta cần một người có điểm tinh thần lực cao nhất và có khả năng thao túng tinh thần lực làm người kích hoạt đạo cụ. Bản thân ta sẽ kết nối với con Akuma, tiến hành tấn công tinh thần và cài đặt mã độc vào trong bộ nhớ tiềm thức, tạm thời che phủ đi mệnh lệnh của Bá Tước với con Akuma này, giảm tính bài xích của nó đối với dị loại, khả năng thành công sẽ cao hơn rất nhiều. Cuối cùng, ta cần một người tình nguyện tiến hành “Linh hồn xiềng xích” với con Akuma, kiềm chế nó, đồng hóa nó và biến nó thành một trong số chúng ta…

Ngừng lại một chút, Văn đưa ánh mắt nhìn qua cả bọn như đợi có người xung phong. Không tính đến hai thằng bệnh với ánh mắt long lanh tỏa sáng, chắc chắn là bọn nó đang nghĩ đến chuyện gì biến thái rồi. Đám còn lại, có vài đứa đã khẽ cắn môi. Cái liếc mắt của Văn rất nhanh, thời gian dừng lại cũng rất ngắn, không để cho đứa nào kịp xung phong, nó lại nói tiếp:

- Kẻ này cần phải có một chỉ số tinh thần lực không thấp để có thể ảnh hưởng được đến ý thức bản nguyên của con Akuma. Phải có một thể chất tương đối cao để có thể chịu được áp lực cũng như những hành động bạo loạn ban đầu của con quái. Lại phải có khả năng giữ cho tinh thần tỉnh táo suốt hai tư tiếng một ngày và cả bảy ngày trên tuần, không ngưng nghỉ, vì Akuma không cần nghỉ ngơi và người này cũng phải như vậy để kiềm chế hành vi của nó…

Sau mỗi điều kiện được Văn đưa ra, lại có vài thằng không đạt được yêu cầu. Cuối cùng, sàng đi sàng lại thì chỉ còn mỗi em búp bê Lala là đáp ứng đủ. Có cảm giác như chẳng phải ngẫu nhiên gì mà ngay từ ban đầu, thằng Văn đã nhằm vào em rồi vậy. Mấy đứa tinh ý đã sớm nhận ra, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở “Nhận ra” thôi chứ chẳng lẽ lại đi phản đối. Mỗi một “Điều kiện” mà Văn đưa ra đều hợp lí. Đây là thời khắc phi thường, việc lựa chọn người kiếm chế con Akuma level là vô cùng quan trọng. Nếu thành công, chiến lực của cả tiểu đội sẽ tăng lên một khoản lớn. Nếu thất bại, thì lại là một trận gian nan khổ chiến.

Sau một hồi loại trừ với những điều kiện vô cùng khắt khe, cái tên Lala rất nhanh bị gọi ra. Mỉm cười với mọi người, em hồn nhiên đáp ứng.

Bằng số điểm tích lũy còn lại, Văn đổi thêm nguyên liệu để bố trí một trận pháp phụ trợ có tác dụng an thần cực manh, hỗ trợ vào quá trình dung hợp. Người đảm nhiệm vị trí kích hoạt {Tâm Linh Tỏa} cũng đã chọn được rồi, thằng Du, dù không có chỉ số tinh thần lực to nhất nhưng là pháp sư, nó thắng được cái khoản linh hoạt trong thao túng tinh thần.

Một cái giá đỡ được dựng lên giữa trung tâm trận pháp phụ trợ, {Tâm Linh Tỏa} được đặt nằm trên đó. Thằng Du đứng đằng sau cái giá đỡ. Bên cạnh nó, Lala đã vào vị trí của mình, một cánh tay đưa ra để cho vài sợi dây xích luồn vào những ngón tay, quấn xung quanh bàn tay trắng muốt.

Tất cả đã đủ, chỉ còn thiếu con Akuma.

- Sau khi giải khốn trận, ta sẽ tiến hành hack não đối với con Akuma. Chắc là sẽ khiến nó bị choáng một chút, cộng với cái đống dây cáp kim loại kia sẽ đủ thời gian để các người mang con Akuma đến vị trí chỉ định. Sau đó phải lập tức tiến hành xích linh hồn luôn. Thao tác phải thật nhanh và chuẩn xác vì với khả năng hiện tại, có lẽ ta chỉ cố được khoảng ba mươi giây thôi – Văn nhắc nhở lần cuối cùng với ba đứa đang khom người đứng cạnh con Akuma sóng âm thanh, Minh, Thi với thằng đàn em Nam điên của tụi nó.

- Chú cứ yên tâm. Chỉ có hơn hai mét thôi mà. Bọn anh mà đã ra tay là chỉ có từ đẹp trở lên thôi…! – Thằng Minh trả lời chắc nịch. Ngay sau đó, nó quay ra ngáp một cái rõ to, âm thanh lộ ra vẻ uể oải rõ ràng làm cho bao nhiêu lòng tin vừa xây dựng được liền bay đi hết.

Thất bại thảm hại trong nỗ lực chỉnh đốn lại tác phong của mấy thằng này, Văn khẽ lắc đầu, quay lại nằm xuống một cái ghế tựa lớn. Thắt chiếc khăn quàng cổ lên trán, cái áo choàng ngoài bị cởi ra để lộ vạch xăm nơi bả vai, từ trên đó, cả bốn sợi giác cắm gần như vô hình bắt đầu vươn ra, hướng về phía con Akuma sóng âm thanh mà tới.

- Quá trình xây dựng cổng kết nối thông tin hoàn tất…

- Bắt đầu đột phá rào chắn tâm linh…

- Đột phá rào chắn thành công. Tạm đóng các chức năng không cần thiết, dồn tài nguyên cho xâm nhập tầng tiềm thức…

- Mô phỏng mã hóa sinh học. Bắt đầu tiến hành truyền tải và cài đặt mã độc về thông tin tiềm thức sai lầm…

"Hay là mày muốn ăn chân gà?"

- Trích trong một bữa cơm vội với đôi câu cảm thán

Minh Thần - Kacah, batu Gaijah, pengkalan, ipoh.

...

Truyện Chữ Hay