Mục Táp đã nhiều lần đến thành phố B công tác. Nhưng lần nào cũng bù đầu bù cổ giải quyết công việc, nào có thời gian đi thăm thú, thưởng thức cảnh đẹp. Lúc này, Tống Vực đã đậu xe trước cửa khách sạn, nằng nặc đòi cùng cô đi hóng gió, tham quan thắng cảnh nổi tiếng của thành phố B.
Anh lái xe chở cô đi với tốc độ chậm, đôi mắt dáo dác ngó xung quanh. Qua thật lâu sau, anh mới dừng xe, giơ tay chỉ:“Kia là bảo tàng Tử Đàn nổi tiếng, em muốn vào tham quan không?”
Tên tiếng anh là China Red Sandalwood rộng khoảng m với phong cách kiến trúc vừa cổ kính vừa hiện đại.
Mục Táp không mấy hào hứng. Cô gác hai tay sau ót, nheo mắt nhìn tòa kiến trúc từ thời Minh Thanh:“Em sao cũng được.”
Tống Vực nghe vậy, liền vươn tay vuốt nhẹ tóc cô:“Đã tốn công tới đây thì chúng ta nên vui chơi một bữa cho đáng, đừng mang theo tinh thần miễn cưỡng, chiếu lệ.”
Diện tích bảo tàng Tử Đàn rất lớn, song có bố cục vô cùng tinh tế, khéo léo. Thoạt đầu, Mục Táp rề rà, uể oải nhấc từng bước chân nặng nề. Lát sau, Tống Vực nhìn không nổi, bèn dắt tay cô đi sâu vào bên trong. Hai người bắt đầu ngắm nghía, đánh giá những vật dụng từ thời Minh Thanh. Anh thấp giọng giới thiệu, giảng giải sơ lược từng thứ một, tỉ như nét đặc sắc, tinh túy của những vật dụng nhỏ, cách chạm trổ của những tượng điêu khắc gỗ, phương thức đánh giá những bức phù điêu qua mức độ nông sâu, và những biểu tượng, ý nghĩa của hoa văn được chạm trổ. Mục Táp từ từ nảy sinh hứng thú, tò mò vểnh tai nghe anh truyền bá kiến thức.
Cây tử đàn, cây hoàng hoa lê (gỗ sưa), gỗ lim tơ vàng, gỗ mun…Nơi đây toàn trưng bày những loại gỗ quý báu. Chúng đứng lặng thinh trước mắt mọi người, toát lên vẻ đẹp quyền quý, khí chất cao sang cổ kính. Chỉ cần ngắm một lúc, chúng ta tựa hồ sẽ cảm nhận được sự lắng đọng, cũng như chiều sâu của năm tháng. Đó là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị nhưng trường tồn mãi mãi, lay động da diết tâm hồn mỗi chúng ta.
“Ngoại trừ nét đẹp bên ngoài, những tác phẩm nghệ thuật này còn thể hiện giá trị to lớn của thời gian.” Tống Vực đưa quan điểm,“Thời gian chính là người tác giả vĩ đại nhất thế giới.”
Mục Táp khẽ liếc nhìn anh rồi gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Dạo quanh đây hồi lâu, tinh thần và cảm xúc con người trở nên trầm lặng hơn. Mùi hương của gỗ thoang thoảng nơi chóp mũi Mục Táp, bên tai cô là giọng nói trầm ấm của anh, thêm nữa, bàn tay họ đan vào nhau, giao hòa hơi ấm, vô thức khiến sự mệt mỏi tích tụ mấy ngày qua của cô tan vào hư vô. Trái tim cô như nhiễm độ ấm xung quanh, trở nên khoan khoái lạ thường.
Ra khỏi bảo tàng, Tống Vực đề nghị tiếp tục đi dạo. Vậy nên, hai người sóng bước bên nhau, đi loang quanh mấy khu vực gần đây. Bất tri bất giác, họ đã đi hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng nghỉ chân ở công viên nhỏ. Công viên này được bao trùm bởi những hàng cây xanh mát, có hồ nhân tạo lóng lánh phản chiếu ánh nắng mặt trời, có quảng trường dành cho việc rèn luyện cơ thể: nào máy tập chạy bộ, nào dụng cụ hỗ trợ luyện Thái cực quyền, có cả máy mát xa bụng. Rất nhiều người với các độ tuổi khác nhau túm tụm, xúm xít nơi quảng trường, tạo nên bầu không khí chan hòa tấp nập niềm vui. Tống Vực và Mục Táp đi vô công viên, tìm ghế đá ngồi nghỉ.
“Mệt chưa?” Tống Vực hỏi.
“Vẫn chịu được.” Mục Táp nâng nhẹ chân, cảm giác lòng bàn chân ê ẩm.
“Em đặt chân lên đây đi.” Tống Vực chỉ đùi mình.
“Làm vậy còn ra thể thống gì nữa.” Mục Táp lắc đầu.
Anh cười tủm tỉm. Nhận ra cô lúng túng, mất tự nhiên, anh càng lấn tới gần cô hơn, đoạn duỗi dài cánh tay khoác trên lưng ghế.
Cách đó không xa vang vọng âm thanh dặt dìu, da diết của tiếng đàn cổ. Mục Táp rảnh rang bèn lia mắt đánh giá xung quanh. Cô cảm thấy có chút kì quái, lạ lùng. Bản thân cô và Tống Vực đang trong thời kì chiến tranh lạnh, thế mà bỗng dưng lại ngồi bên nhau, cùng hưởng thụ những điều giản dị nơi đất khách quê người, thả mình theo khoảnh khắc nhàn nhã hiếm có.
Dòng kí ức của cô lãng đãng quay về thời còn đi học, có lần cô tình ngờ nghe một chương trình radio, và khá ấn tượng với lời mở đầu của phát thanh viên: “Đôi khi chúng ta nên dừng bước, tạm buông bỏ mọi công việc hay những rắc rối xung quanh, triệt để khiến đầu óc mình trống rỗng, đừng vướng mắc bất kì suy nghĩ gì. Đấy chính là phương pháp thư giãn hữu hiệu nhất. Bạn chắc chắn sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc, vui sướng, bình yên đã bị bạn giấu kín ở nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn. Bạn không cần mù quáng, cất công đi khắp nơi tìm kiếm, bởi vì bạn luôn sỡ hữu chúng”.
“Táp Táp.” Giọng nói anh tựa làn gió thoảng qua tai cô.
Cô bất giác hỏi lại:“Gì thế?”
“Đồng ý với anh vĩnh viễn đừng nhắc lại hai chữ ‘chia tay’ nữa.” Anh thu hồi cánh tay đang khoác trên lưng ghế, chuyển sang cầm tay cô,“Mãi ở cạnh anh, được không?”
Lúc này, giọng nói anh hiển lộ sự van vỉ, nài nỉ, làm cô hơi sững sờ, luống cuống.
“Anh thừa nhận, trong khoảng thời gian chung sống, anh vẫn giấu giếm em một vài chuyện.” Lòng bàn tay anh bao trùm mu bàn tay cô, đặt trên đùi mình, ngữ điệu quá đỗi êm ái: “Song, không phải anh cố ý lẩn tránh, từ chối chia sẻ cùng em, mà do anh không biết nên nói thế nào. Hoặc chính xác hơn, anh không có thói quen trút bầu tâm sự cùng ai cả. Anh luôn quan niệm, việc của mình không cần người khác nhúng tay vào. Nhưng nếu em muốn biết, anh nguyện ý nói em nghe .”
Mục Táp ngửa người tựa lưng ghế, ngữ khí bình tĩnh:“Thôi khỏi, em không muốn mang tiếng ép uổng, miễn cưỡng anh đâu.”
Tống Vực nhoẻn miệng cười, nắm tay cô chặt hơn.
“Anh xác thực từng thích Mạc Tử Tuyền.”
Ánh mắt Mục Táp bất chợt tối sầm. Cô ‘ờ’ một tiếng, biểu thị mình đang nghe. Tuy rằng đã sớm lường trước việc này, nhưng khi nghe chính miệng anh xác nhận, cô vẫn bức bối. Đây đại khái là phản ứng chân thật của đa số phụ nữ. Nghe thấy người mình yêu thừa nhận tình cảm với người phụ nữ khác, dẫu chỉ là quá khứ, cô vẫn ghen như thường.
“Cô ta là con gái nuôi của Mạc gia. Năm đó, bố nuôi của cô ta vì muốn phát triển sự nghiệp nên đến thành phố H nhằm tìm cơ hội mở rộng mạng lưới quan hệ, tiện thể chuyển cô ta đến học chung trường của anh và Tống Hạo. Lúc ấy, cô ta học sơ trung, hai anh em anh học cao trung, nhưng hai khối được xếp cùng một khu. Vì vậy, bọn anh thường xuyên chạm mặt. Thêm nữa, bố cô ta vì mục đích riêng, nên hay tới nhà anh tạo dựng mối quan hệ giao hảo. Dần dà, người lớn hai bên trở thành bạn bè thân thiết, tụi anh cũng thân quen hơn. Dạo ấy, cô ta khá đặc biệt so với mấy cô gái anh từng tiếp xúc. Trước mặt bề trên, thầy cô, bạn bè, cô ta khéo léo khoe khoang sự ngây thơ, thuần khiết, thông minh trong cách ứng xử, giao tiếp. Nhưng sau lưng mọi người, cô ta bộc lộ bộ mặt hoàn toàn khác. Lúc ấy, anh cảm thấy cô ta thú vị. Một cô gái nhìn bề ngoài đoan trang, nhu mì, đầy đủ hiền lương thục đức. Thế nhưng vào những lúc mọi người không hay biết, cô ta mặc sức thả ‘con quái vật’ tiềm ẩn bên trong, cô ta sẽ hung dữ, ngạo mạn, xấc xược coi trời bằng vung, thậm chí không ngại làm ra mấy chuyện điên cuồng. Với cả, chỉ duy nhất mình anh nhận thấy bản chất cô ta, ngay cả Tống Hạo cũng bị cô ta qua mặt.”
“Xem ra ngày xưa, anh đã bị cô ta thu hút? Có điều, anh thích cô ta, cô ta cũng thích anh. Vậy tại sao cô ta lại chọn lấy anh Tống Hạo?” Mục Táp hỏi.
Vẻ mặt Tống Vực thản nhiên, sâu trong đáy mắt anh là một khoảng không bao la rộng lớn, tựa như chuyện quá khứ đã tan thành mây khói, anh kể lại với thái độ dửng dưng khôn tả:“Tính tình anh khi ấy rất tệ hại, bồng bột ngỗ nghịch lại kiêu căng ngạo mạn, mang nặng tư tưởng chủ nghĩa cá nhân. Anh tự cho rằng, như thế mới thể hiện được phong cách, cá tính nổi trội của riêng mình. Vì thế, anh thường hứng thú với những thứ trái lẽ thường, nên Mạc Tử Tuyền đã hấp dẫn được anh. Tuy nhiên, mọi chuyện trở nên phiền toái khi anh Tống Hạo cũng phát sinh tình cảm với cô ta. Và cô ta cũng không từ chối. Bề ngoài, cô ta cùng Tống Hạo liếc mắt đưa tình, nhưng sau đó lại lén lút dây dưa cùng anh. Tống Hạo từ nhỏ đã được Tống gia rèn giũa, bồi dưỡng thành người thừa kế sự nghiệp gia tộc. Người nhà đã sớm tính toán, lót đường xong xuôi cho tương lai anh ấy. Còn anh trái ngược, không hề hào hứng với sự nghiệp của gia tộc, dẫn tới việc quan hệ giữa anh và bố rất căng thẳng. Trong mắt người ngoài, bố anh xem trọng, thiên vị Tống Hạo rõ rệt, nên Mạc gia có ý ghép đôi Mạc Tử Tuyền với anh ấy. Cô ta vốn ăn nhờ ở đậu, thêm phần thông minh, tất nhiên sẽ không làm trái ý Mạc gia. Bởi vậy cô ta ra sức diễn trò, hoàn thành vai thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu của Tống Hạo, do đó anh ấy luôn nghĩ, cô ta thật lòng thích anh ấy.”
“Vậy hai người lén lút lui tới sau lưng anh Tống Hạo?”
Tống Vực lặng thinh một hồi, mới nói:“Có thể cho là vậy.”
“Anh khẳng định người trong lòng cô ta là anh?”
” Không hẳn.” Anh đáp,“Có lẽ, chính cô ta cũng không biết bản thân cô ta thích gì, cần nhất điều gì. Một mặt, cô ta duy trì hình tượng đã cố công xây dựng. Mặt khác, cô ta cảm thấy không cam lòng bị bố mẹ nuôi khống chế, điều khiển như con rối. Cô ta không thể làm phật ý Tống Hạo, nên có thể đã lựa chọn ra tay với anh để hả giận. Còn anh lúc đấy, phát hiện cô ta vừa thông minh khôn lỏi vừa xinh đẹp bốc lửa. Hơn nữa, đầu óc chứa nhiều ý tưởng mới mẻ, độc đáo. Trên tất thảy, bề ngoài cô ta là gái ngoan chính hiệu, nhưng bản chất bên trong giống anh vô cùng, chuyên làm theo ý mình, để mặc cảm hứng lấn át lí trí, cái gì cũng muốn thử, việc gì cũng dám làm. Vì vậy, anh không bài xích sự tiếp cận của cô ta, vui vẻ cùng cô ta chơi đùa đôi chút. Song, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, dần dà Tống Hạo phát hiện manh mối bất thường, anh ấy tức tối chất vấn anh. Anh cũng lì lợm, nhất quyết không chịu thua, ngoan cố cùng anh ấy cãi bướng. Càng về sau, thái độ anh ấy càng cứng rắn, rồi nghiêm cấm anh không được tranh giành với anh ấy. Lúc đó anh cũng nổi khùng, trong đầu thầm nghĩ, dựa vào đâu, anh nói của anh thì là của anh. Tôi cứ thích tranh giành với anh đấy, anh làm gì được tôi.”
Mục Táp lẳng lặng nghe anh nói. Thoạt đầu, cô hồi ứng vài câu, về sau im như thóc.
“Sau này, anh gặp chuyện không may, cô ta chỉ lo chạy tháo thân, cách anh càng xa càng tốt.” Tống Vực nở nụ cười nhàn nhạt,“Giờ ngẫm lại mới phát hiện, ngay từ đầu anh đã chuẩn bị tâm lí cho việc cô ta quay lưng, nên khi đó, anh không cảm thấy thương tâm mấy. Bởi anh hiểu rõ con người cô ta, dễ dàng phán đoán hướng cô ta lựa chọn. Cô ta cũng trách ngược lại anh, vì anh chưa bao giờ trao cô ta hai chữ tương lai. Điều này anh thừa nhận, anh quả thật chưa bao giờ nghiêm túc tính chuyện tương lai cùng cô ta. Nói trắng ra, quan hệ giữa bọn anh chẳng có gì đáng nói, ngoại trừ vài lần giao du lui tới, tán gẫu dăm ba câu, thì toàn bộ thời gian, anh hồ như đặt mọi tâm tư vào việc gầy dựng sự nghiệp. Dần dà, thái độ của anh với cô ta trở nên hờ hững, qua quýt chiếu lệ. Có lẽ, từ lâu cô ta đã sớm thất vọng rồi.”
“Ý anh là, năm xưa anh không hiểu tình yêu là gì, nên mới bỏ lỡ cô ta?” Mục Táp nhẹ giọng hỏi.
Tống Vực bật cười, lặng thinh một lúc mới nói:“Năm đó anh xác thực không hiểu tình yêu là gì. Thái độ trước tình cảm cũng không chín chắn, thành thục như người ta, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ chịu trách nhiệm với Mạc Tử Tuyền. Quan trọng nhất là tình cảm anh khi ấy không hề sâu sắc. Với cô ta, anh luôn mang theo thái độ hời hợt, tới đâu tính tới đó. Thậm chí, dù anh mơ hồ đoán được tương lai cô ta sẽ chọn Tống Hạo, vậy mà anh vẫn ăn ngon ngủ kĩ, tinh thần không chút hao tổn.”
Mục Táp cười chua chát:“Anh quả thật không chịu trách nhiệm. Tống Vực, nghe anh kể xong, em vừa vui lại vừa sợ. Thái độ của anh trước tình cảm khiến em hoang mang, sợ sệt, biết đâu trong lòng anh, tình yêu không bao giờ tồn tại.”
“Một khi đã nói, anh sẽ nói toàn bộ sự thật. Có lẽ trong mắt em, Tống Vực ngày xưa là thằng sở khanh, vô liêm sỉ.” Anh bày tỏ,“Tuy nhiên, anh còn muốn nói một câu, tình cảm hôm nay anh dành cho em hoàn toàn khác biệt khi xưa.”
Nói đoạn, anh cụp mắt, ngắm nhìn nhẫn cưới ngay ngón áp út trái:“Đàn ông hai mươi tám tuổi khác xa thuở còn mười tám, sự thay đổi không chỉ diễn ra trên phương diện sinh lí. Táp Táp, ban đầu anh chọn em làm vợ, là bởi em nhìn rất hợp mắt anh. Ở cạnh em, anh cảm thấy thoải mái tự nhiên, còn những thứ khác anh không bận tâm nhiều. Nhưng anh tuyệt đối không có ý khi dễ hay xem thường em. Em còn nhớ cái ngày em đưa ra yêu cầu về sự chung thủy trong hôn nhân không, anh đã đồng ý một cách nghiêm túc, không hề qua loa tắc trách. Khoảnh khắc đó anh tự nhủ, có lẽ anh không thể cho em những thứ khác, vậy thì anh sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu ấy.”
“Vậy bây giờ? Anh đối tốt với em cũng chỉ vì lời hứa đó?” Mục Táp hỏi,“Anh chỉ coi em là người vợ trên danh nghĩa, là một gánh nặng mà anh bất đắc dĩ phải chịu trách nhiệm?”
Anh trầm ngâm một hồi,“Em không phải là trách nhiệm hay gánh nặng của anh, anh cũng không cần sắm vai một ông chồng hoàn hảo, tốt tính. Giây phút em đòi chia tay, thâm tâm anh ngoài sự phẫn nộ, còn hiện hữu nỗi sợ hãi day dứt. Em đi công tác hai ngày, anh thấp thỏm bất an, cuống cuồng bỏ bê công việc, chạy tới tìm em. Quyết định đó không xuất phát từ trách nhiệm, mà do cảm xúc chân thật của anh thôi thúc.”
Mục Táp thì thầm: “Cảm xúc chân thật?”
“Trên đường tới đây, tâm trí anh thấu tỏ một điều, đời này nếu anh thiếu em, coi như hỏng bét thật rồi.”
Đầu Mục Táp “Oành” một tiếng, nổ tung tóe. Cô ngẩng lên, nhìn vào mắt anh. Đôi mắt anh trong veo thấy đáy, lộ vẻ bình thản, điềm nhiên.
Giây phút này, cô đã hiếu thấu ý tứ anh muốn biểu đạt. Lời anh nói hàm súc, cô đọng và chứa đựng khá nhiều ý. Song, cô không hề cảm thấy hưng phấn như dự đoán, ngược lại, cô hoang mang không biết nên làm gì.
“Nhất là khi thấy em đứng bên cạnh gã đàn ông khác, anh giận dữ, mất hứng kinh khủng.” Anh ung dung bổ sung thêm,“Anh không thích em như vậy.”
“Anh thì hay lắm hả? Không biết ai nói mấy câu bậy bạ với chị dâu của mình nữa?” Cô kịp thời phản bác.
Tống Vực vẫn giữ vẻ bình thản:“Vậy em ghi tội anh đi. Nhỡ sau này, chúng ta cãi nhau, em cứ lấy tội này ra hăm dọa, chê trách anh .”
“Tống Vực, em bực đấy. Em đang nói chuyện nghiêm túc, không đùa giỡn đâu.” Mục Táp nói,“Nếu anh thật sự muốn cùng em chung sống suốt đời, thì anh dứt khoát không được để ý đến người phụ nữ khác, nghiêm cấm có những hành vi hay lời nói mờ ám dễ gây hiểu lầm, thậm chí không thể lưu giữ trong lòng bất kì cảm xúc nào về cô ta, kể cả hận thù, anh hiểu không?”
“Anh cam đoan mình đáp ứng được những điều kiện trên.” Anh trả lời mau mắn.
“Không cho phép hứa một đằng, làm một nẻo. Anh nhớ kĩ, phải tôn trọng em, tôn trọng hôn nhân chúng ta.”
“Anh chắc chắn làm được.”
Mục Táp cúi gằm mặt, ngắm nghía hai đôi giày, não bộ bắt đầu sắp xếp lại rõ ràng, mạch lạc ý tứ, sau nói:“Nói thật, em không biết nên tin anh lần nữa hay không? Giá trị danh dự của anh trong lòng em đã tụt xuống số âm. Hơn nữa, tính cách tiêu cực của anh…. thêm nhiều phương diện trái ngược với em…..Em hiện tại chưa biết trả lời anh thế nào.”
“Em không cần gấp gáp đưa câu trả lời, em có thể thử thách và quan sát anh.” Tống Vực nghiêng người, ôm cô đặt trên đùi mình, nhìn sâu vào ánh mắt thấp thoáng tia do dự của cô,“Nhưng trước tiên, em phải đồng ý với anh hai điều, không cho phép thương lượng hay từ chối. Thứ nhất, thu hồi vĩnh viễn ý niệm chia tay. Thứ hai, bất luận phát sinh chuyện gì, đều là việc riêng của chúng ta, không được kéo người ngoài vào.”
Ngữ điệu anh trịnh trọng, nhấn nhá từng chữ, ám chỉ Úy Trì Lâm.
Mục Táp chau mày, giãy giụa:“Có ai cà chớn, vô lại như anh không? Câu trước mới nói chấp nhận thử thách và quan sát, đảo mắt liền đưa ra tận hai yêu cầu!”
Tống Vực đè lại đôi tay vùng vằng của cô, tiện thể hôn lên trán cô:“Ngoại trừ hai điều này, những cái khác đều chiều theo ý em tất. Em có thể chỉ trích anh, cãi nhau với anh, thậm chí đánh anh, nhưng nhất thiết đừng động đến hai điểm mấu chốt của anh.”
“Anh căn bản không có thành ý, anh…..” Mục Táp chưa cãi xong, cả người đã lơ lửng trên không. Tống Vực bế ngang người cô lên, sẵn tiện cầm túi xách của cô, phòng chừng nó rơi xuống,“Anh làm gì thế, mau thả em xuống!”
“Chân em đau, để anh bế em một đoạn.” Gương mặt anh bừng sáng nét cười , tốt bụng nhắc nhở,“Đừng la ó nữa, gây chú ý quá kìa.”
Xung quanh, mọi người đều vụng trộm trố mắt nhìn bọn họ. Mục Táp buộc lòng im bặt, đình chỉ phản kháng.
Tống Vực bế cô đi một đoạn, phát hiện cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, không hề lên tiếng:“Ngoan rồi hả? Ngoan như vậy mới dễ thương chứ.”
“Chẳng phải anh luôn yêu cầu em không được làm trái ý anh sao? Em biết tỏng con người anh mà.”.
Tống Vực trầm ngâm thoáng chốc, ánh mắt hiển lộ tia bướng bỉnh, chấp nhất đáng sợ:“Anh sẽ cố gắng cải thiện bản thân đến lúc em vừa lòng mới thôi, nhưng em không thể nuôi dưỡng mấy ý niệm chia tay chia chân gì cả.”
Ngụ ý của anh y chang suy nghĩ của cô. Song anh khéo léo đổi cách nói uyển chuyển hơn tí. Quả là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bá đạo vẫn hoàn bá đạo.