Xế chiều, Mục Táp và Tống Vực dùng bữa trong nhà hàng chuyên về thức ăn Hoài Dương. Khẩu vị của Mục Táp rất tốt, ăn liền ba cái bánh xoài.
Ăn xong, hai người cùng nhau đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện.
Những ngày cuối hè, trong làn gió mang theo nhiều hơi ẩm, thổi lùa vào mặt họ. Mục Táp thong thả đi từng bước, hít một hơi thật sâu. Quả nhiên, mùi hè ở thành H có vị đặc trưng riêng của nó, phảng phất mùi thơm ngọt trộn lẫn giữa vải và nhãn.
Phòng bị ban đầu dần tan biến, sự tiếp xúc giữa hai người ngày càng gần gũi tự nhiên hơn. Lúc này, Mục Táp dùng ngữ khí thản nhiên hỏi:“Sao anh đồng ý cưới em?”
Mối duyên của họ bắt đầu từ sự trao đổi lợi ích của hai gia đình. Nếu đã lựa chọn, đương nhiên cô sẽ không lấn cấn nguyên nhân ‘sặc mùi tiền” đấy nữa. Nhưng khoảnh khắc này, thắc mắc ấy tự nhiên nổi lên trong lòng, thế là cô hỏi thôi. Hỏi xong, cô hơi xấu hổ nên lấy tay sờ chóp mũi, giữ nguyên ý cười:“Anh trả lời hay không cũng được, không cần miễn cưỡng bản thân đâu.”
Tống Vực nghiền ngẫm một lúc, sau trả lời thẳng thắng:“Lúc nhìn thấy ảnh chụp, anh đã đồng ý.”
“Người trong ảnh không phải là em, là Kiều Kiều.” Mục Táp lập tức làm sáng tỏ, trong lòng thoáng thất vọng,“Hoá ra anh nhất kiến chung tình với Kiều Kiều.”
“Thế ư?” Tống Vực hạ thấp mí mắt, nhoẻn miệng cười,“Nói thật, anh chả nhớ người trong ảnh có mặt mũi ra sao nữa. Vì mẹ đưa anh quá nhiều ảnh, anh lại lười xem, nên chọn bừa một tấm, nói cô này Ok.”
Lúc ấy, bà Tống y như chủ nợ, khăng khăng đòi anh tìm con dâu cho bà. Thừa dịp một tuần Tống Vực về nước ăn tết, bà quẳng cho anh “bộ sưu tập ảnh” các ứng cử viên sáng giá, nhất quyết buộc anh phải chọn ra người ưng ý. Anh bị bà cằn nhằn đâm phiền, nhìn lướt qua vài tấm, rồi chọn đại một tấm cho xong’.
“Là thế à.” Mục Táp trầm ngâm một lúc và hỏi,“Vậy lí do gì anh đồng ý kết hôn? Bởi vì đã đến tuổi, cộng thêm áp lực từ gia đình, nên anh chấp nhận thoả hiệp, phải không?”
“Mỗi phương diện đều có một ít.” Tống Vực trả lời đơn giản.
Mục Táp “Ừm” một tiếng, không hỏi nữa. Cô nhét hai tay vào túi áo khoác, cúi gằm mặt, ngó đôi giày của mình.
“Tuy nhiên, bây giờ có thêm một nguyên nhân.” Tống Vực bày tỏ,“Táp Táp, em tốt lắm.”
Mục Táp đình chỉ bước chân, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, tạo thành nét cười nhợt nhạt, tựa như hồ thu gợn sóng nước. Đôi đồng tử sâu đen và sáng ngời, phản chiếu bóng hình cô trong đấy. Cô thoáng run người, lạc hồn trong ánh mắt tuyệt mỹ kia. Nét cười nơi khóe môi anh dần đậm lên, tay anh dịu dàng vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô.
Anh bật cười thành tiếng, nụ cười so với đêm mưa mùa xuân còn khiến người ta tê mê hơn vài phần .
“Nếu em có yêu cầu gì đặc biệt với anh, cứ thẳng thắng nói ra, để anh xem xét, coi có trong phạm vi năng lực của mình không.” Giọng điệu anh trở nên khôi hài.
“Nếu nói đến yêu cầu thì……” Mục Táp lưỡng lự nói,“…đó là sự duy nhất.”
“Sao cơ?”
“Ý em là, em muốn bạn đời của em phải chung thuỷ với mình.” Giọng cô thỏ thẻ nhưng chứa đầy sự nghiêm túc. Những tia sáng bất chợt lưu động trong đôi mắt cô, khiến nó càng thêm ngời sáng: “Đương nhiên, có qua ắt phải có lại, em nhất định sẽ chung thủy với anh, với cuộc hôn nhân của chúng ta .”
Dáng người anh cao dong dỏng, đứng thẳng tắp giữa phố thị, những ngón tay thon dài vẫn lưu luyến trên suối tóc cô. Anh nhìn sâu vào ánh mắt chấp nhất của cô gái nhỏ, mỉm cười hứa hẹn:“Được.”
“Tạm thời chỉ có thế.” Cô cười tủm tỉm,“Sau này em nghĩ ra thêm sẽ bổ sung sau.”
“Ok.”
Bước chân hai người tiếp tục trải dài trên con đường, Tống Vực bỗng nhiên hỏi:” Mẹ em qua đời khi em còn nhỏ?”
Mục Táp không hề kiêng kị đề tài này, gật đầu:“Lúc em mười một tuổi, mẹ em vì mắc bệnh thận mà qua đời. Mẹ mất, nên em về sống với bố, lúc đó bố mẹ em đã ly hôn bảy năm, bố kết hôn với dì Kiều được sáu năm, Kiều Kiều vừa tròn năm tuổi.” Cô tạm dừng một tẹo rồi kể tiếp,“Mẹ em là nhà thiên văn học, bà là kiểu phụ nữ giỏi giang, thành đạt trong công việc. Bà đã chọn sự nghiệp thay vì bố em. Sau khi ly hôn, bà chuyển đến sống ở Tây Xương, để tiện cho việc nghiên cứu phóng vệ tinh. Em theo bà đến Tây Xương ở nhiều năm, điều kiện sống nơi đó không tốt bằng nơi này, nhưng sao ở đấy rất đẹp. Muôn vàn vì sao như phủ những lớp áo lấp láp trên bầu trời bao la, nhìn đẹp và lãng mạn lắm .”
Lúc cô kể chuyện, trên mặt sáng bừng nét cười rạng rỡ. Song không biết vì sao, nỗi đau xót vẫn dội xuống đáy lòng cô, ánh mắt man mác vẻ buồn thương.
Cô từng nghĩ rằng, mẹ cô – bà Trình Hạo Anh là một nữ siêu nhân. Dù vùi đầu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm gần như cả ngày, nhưng khi về nhà, bà vẫn có thể vui vẻ ôm cô vào lòng, rèn cô viết chữ, dạy cô diễn kịch, chơi nhảy dây, chơi đá cầu cùng cô…… Bà luôn tràn đầy tinh lực, dư thừa sự nhiệt tình, có niềm khao khát cống hiến cho khoa học quốc gia. Thế nhưng, trời kêu ai nấy dạ, bà vẫn gục ngã trước bệnh tật.
Bệnh tới như núi đổ, vật lộn với bệnh tật hai năm, Trình Hạo Anh đành buông xuôi. Mục Táp làm theo di nguyện của bà, rải tro cốt của bà xuống bãi đất trống gần khu nghiên cứu khoa học Tây An , nghe nói nơi đó là chỗ ngắm sao lý tưởng nhất ở Tây An.
Bệnh tới như núi đổ: Một vế trong câu thành ngữ: Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ (bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti.): dùng để hình dung tốc độ phác tác của bệnh tật.
Biết được tin dữ, Mục Chính Khang tự mình tới Tây Xương đón Mục Táp, dẫn cô về nhà, giới thiệu Kiều Tuệ Tuệ và Mục Kiều với cô.
Bà Kiều Tuệ Tuệ là điển hình của ‘vợ hiền mẹ tốt’, diện mạo bà bình thường, nhưng nụ cười thực dịu dàng. Bà toàn tâm toàn ý sống vì gia đình, vì chồng con của mình, là người vợ lí tưởng của ông Mục Chính Khang.
Lúc ấy, dáng người Mục Kiều bé tí, hai má hồng hồng bầu bĩnh, mái tóc ngắn hơi xoăn, tay ôm búp bê công chúa. Lần đầu gặp Mục Táp, đôi mắt Mục Kiều mở tròn xoe, vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn cô, sau đó Mục Kiều đột nhiên nhào vào lòng Kiều Tuệ Tuệ, miệng oa oa khóc lớn:“Mẹ ơi, sao chị này lại đến nhà chúng ta?”
Kiều Tuệ Tuệ vội vàng vỗ nhẹ sau lưng con gái yêu, nhẹ giọng dỗ dành:“Kiều Kiều, không phải hôm qua bố mẹ đã nói với con sao. Hôm nay chúng ta đón chị con về. Sau này, chị sẽ sống chung với chúng ta, chị sẽ chơi với con, sẽ cùng con đọc sách……”
Khuôn mặt Mục Kiều nhạt nhòa trong nước mắt, gắt gao co rúc trong lòng mẹ, mếu máo khóc hu hu, nấc lên từng tiếng:“Con không thèm…… không thích chơi với chị này đâu…… Con chỉ muốn sống với bố mẹ thôi…… Con không thích người lạ vào nhà mình…..”
Khi đó, vẻ mặt Mục Táp không chút biểu cảm nhìn gia đình họ, mười ngón tay cô nắm chặt dây túi xách trên vai. Thần trí cô trở nên hoang mang, trong đầu bỗng dưng xuất hiện ý niệm, cô không muốn sống trong ngôi nhà này, cực kì không muốn. Cô tình nguyện lang thang bên ngoài, sống đầu đường xó chợ, tự kiếm tiền nuôi bản thân mình…… Nhưng ý tưởng cũng chỉ là ý tưởng, hiện thực không cho phép cô hành động như vậy. Cô chỉ có thể im lặng chịu đựng, lắng nghe tiếng cười sượng sùng của Mục Chính Khang, lắng nghe những lời dụ khị, an ủi của ông và bà Kiều Tuệ Tuệ dành cho Mục Kiều. Mục Kiều khóc một lúc lâu thì mệt lả người, Kiều Tuệ Tuệ bèn ôm con gái lên lầu nghỉ ngơi. Mục Chính Khang tiến đến chỗ cô, khom người ôm cô:“Kiều Kiều còn nhỏ, nên không hiểu chuyện. Con bất ngờ tới đây, khó tránh em nó có chút không quen. Qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi, con nít đều như thế, dễ cáu giận, cũng dễ làm quen.”
……
“Có cơ hội chúng ta đến Tây Xương chơi nhé, sẵn tiện ngắm sao luôn.” Lời nói Tống Vực đánh gãy sự hồi tưởng của cô, kéo cô về thực tại.
“Được ạ.” Cô gật đầu đồng ý, ánh mắt đang ảm đạm bỗng chốc rực sáng.
Hai người dự định tổ chức hôn lễ vào tháng chín, chỉ còn bốn tháng nữa, mà việc cần chuẩn bị vẫn còn ứ đọng cả một đống. May mắn bà Tống tìm đến công ty chuyên tổ chức hôn lễ, ủy quyền cho họ an bày, cẩn thận sắp xếp đến từng chi tiết nhỏ.
Hai bên gia đình hẹn ngày gặp mặt. Trên bàn cơm, bà Tống trịnh trọng giao số tiền cưới còn lại cho thông gia. Bà Kiều Tuệ Tuệ cười có chút câu nệ, còn ông Mục Chính Khang chẳng thể nói rõ tư vị dưới đáy lòng. May thay thái độ của Tống Vực trên bàn ăn khá tốt, thành thục ổn trọng, lễ nghĩa đủ đầy, ghi ấn tượng tốt với bố vợ tương lai.
Giữa bữa, Mục Táp xin phép đi toilet. Lúc cô đi ra, liền thấy Tống Vực đứng trước cửa. Thân hình anh cao lớn vững chãi, vận bộ âu phục savile row sang trọng đắt giá, cổ tay áo tỏa ánh kim loại sáng bóng, rực rỡ nhưng không chói lóa. Anh khẽ nghiêng đầu, tươi cười nhìn cô, chờ cô đến gần mới hỏi:“Biểu hiện của anh tốt chứ?”
savile row: là con đường ở Mayfair, trung tâm London. Được biết đến là nơi chuyên may những bộ âu phục truyền thống dành cho nam giới.
Mục Táp giúp anh sửa sang lại cổ áo, gật đầu một cách dứt khoát, và khẳng định:“Cực kì hoàn hảo.”
Sau khi kết thúc buổi gặp mặt, bà Tống hơi váng đầu, liên tục ho khan, dấu hiệu cho sức khỏe không ổn, Tống Vực liền chở bà về Tống gia. Dùng cơm tối xong, anh ở lại theo yêu cầu của mẹ đại nhân. Đành chịu, lệnh của người bệnh là trên hết mà. Dỗ mẹ ngủ xong, Tống Vực trở về phòng mình ở lầu hai, cởi bỏ quần áo và caravat, đi vào phòng tắm.
Khi anh khoác áo choàng tắm màu xám nhạt đi ra, liền thấy một người phụ nữ tự nhiên nằm trên giường mình, chẳng phải Mạc Tử Tuyền thì còn ai nữa?
Mạc Tử Tuyền nằm nghiêng người, bàn tay chơi đùa những sợi dây tua của chiếc đèn ngủ. Theo chuyển động tay của chị ta, trong phòng phát ra âm thanh nghe rất vui tai.
Nghe được động tĩnh của Tống Vực, chị ta chậm rãi xoay người, hai má ửng đỏ, đôi mắt ngà ngà men say, hiển nhiên vừa uống rượu.
Tống Vực bình tĩnh quan sát chị ta, tay buộc chặt lại đai lưng. Anh ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, ngữ khí không hề nổi sóng:“Phòng của chị ở cuối hành lang đấy, đừng cố tình nhầm lẫn.”
Mạc Tử Tuyền đứng dậy, đi đến phía sau anh, đôi tay vòng quanh cổ anh:“Anh nhất định muốn kết hôn à? Vì sao em luôn cảm thấy mọi chuyện không chân thật .” Nói đoạn, bàn tay chị ta như rắn, trượt dọc theo áo choàng, đi xuống hông anh, thuần thục cởi bỏ nút thắt đai lưng, len vào giữa hai khe hở, hướng về “cội rễ” nóng rẫy của người đàn ông, ý đồ đùa bỡn……
Tống Vực ngăn cản bàn tay ‘kinh tởm’ kia, dùng lực như muốn bóp nát nó. Mạc Tử Tuyền ăn đau, miệng la oai oái, nói anh làm em đau quá, rồi ngoan ngoãn rút tay về, ứ dám lộn xộn nữa.
Tống Vực vẫn bóp chặt tay chị ta, cố ý hất mạnh một cái. Chị ta mất trớn, toàn thân chao đảo, ngã ngửa ra sau, đầu đụng trúng khung cửa sổ, đau điếng. Chị ta nghiêng đầu, nhìn anh:“Tống Vực, anh thật sự lãng quên quá khứ của chúng ta. Còn dẫn vợ chưa cưới đến trước mặt em, diễn trò thân mật thắm thiết, anh xem em như người đã chết rồi ư? Anh nỡ nhẫn tâm đến thế?”
Tống Vực đứng dậy, hơi nóng đã bốc lên đầu, nhưng vẫn điềm tĩnh lấy tay buộc lại nút thắt. Sau đó, anh đến giường nằm, tay với tờ tạp chí ngay tủ đầu giường, chậm rãi lật từng trang. Tạp chí che lại gương mặt anh, giấu đi cảm xúc cuồn cuộn trong ánh mắt sắc bén, chỉ còn ngữ khí nặng nề:“Cút ra ngoài, đừng có lần tiếp theo đấy.”
Nụ cười giảo hoạt cứng đơ trên khóe miệng Mạc Tử Tuyền, ánh sáng nơi khóe mắt dần tiêu biến.
Chị ta kéo lê từng bước chân nặng nề, ra khỏi phòng Tống Vực, uể oải trở lại phòng mình. Trong phòng, hai ly thủy tinh ngã lăn ngã lốc trên bàn trang điểm, tấm thảm trắng trải sàn loang lỗ vết rượu đỏ sẫm. Hai màu đỏ trắng đối lập, như máu thịt nhầy nhụa, nhìn mà rợn người. Mạc Tử Tuyền ngắm nghía thật lâu, miệng câu thành nụ cười méo mó, vặn vẹo.
Trong phòng tắm, hơi nước đục mờ khuếch tán khắp không gian, Mạc Tử Tuyền nằm trong bồn tắm hình bán nguyện, bọt xà phòng vây quanh thân thể. Đôi chân thon dài, trắng như ngọc như ngà đặt tại hai bên thành bồn. Chị ta nhìn thẳng vào tấm gương đối diện, đánh giá chính mình.
Không thể phủ nhận, chị ta sỡ hữu một cơ thể tuyệt mỹ, là báu vật của nhân gian. Mỗi một bộ phận đều là kiệt tác của tạo hóa, toát lên vẻ phong tình khó cưỡng. Nhưng mỹ miều thì có ích chi, không người thưởng thức, cũng như hoa tươi nở trên sa mạc, tự mình thưởng thức vẻ đẹp của mình, chẳng khác gì ‘mèo khen mèo dài đuôi’..
Ngón tay chị ta miết quanh bộ ngựa sữa của mình, từ từ trượt xuống, lưu luyến nơi vòng eo bằng phẳng, cuối cùng luồn vào u cốc thần bí giữa hai chân, đùa ngoáy xoay tròn, tự tìm đến cơn sung sướng.
Tống Hạo chết trẻ, chị ta trở thành góa phụ khi mới hai mươi lăm tuổi. Thậm chí, chị ta còn nhỏ hơn Mục Táp đến hai tuổi, thế nhưng phải chấp nhận vai vế chị dâu. Chị ta biết, từ đây tới cuối đời, chị ta phải an phận làm con dâu trưởng của Tống gia, nhưng làm sao có thể xua tan nỗi cô đơn, hoang vắng? Chị ta sẽ bị bức điên mất .
Tịch mịch đã lâu, nên thân thể chị ta nhanh chóng động tình ướt át. Trong đầu chị ta dâng trào những hình ảnh về Tống Vực. Nụ cười quyến rũ của anh, cái nhíu mày gợi cảm của anh, thần thái nghiêm túc khi anh làm việc, cơ thể mướt mồ hôi khi anh chơi bóng rổ, mười ngón tay anh thon dài, mùi hương nam tính chết người…… Mạc Tử Tuyền vừa nghĩ tới Tống Vực, vừa tự mình leo lên đỉnh cao trào.
Hô hấp dồn dập, khuôn mặt tuyết trắng chơm chởm những rặng mây đỏ, đôi mắt ngân ngấn nước, sắc môi thuần màu máu đỏ tươi, đôi chân duỗi thẳng tắp, từng ngón chân phát cơn run rẩy. Giờ khắc này, chị ta hận không thể khiến Tống Vực tàn bạo xé rách cơ thể chị ta. Chị ta thà bị anh đè dưới thân hung hăng phát tiết, vần vò cơ thể chị ta đến cực hạn, chứ không muốn đối diện với dáng vẻ lạnh lùng, băng lãnh của anh.
Sự xem nhẹ của anh khiến chị ta phát hoảng.
Sau khi kết thúc, Mạc Tử Tuyền oằn người rúc xuống nước, thở hồng hộc. Lát sau, nước mắt trào ra khóe mi, hòa cùng dòng nước đã lạnh tanh.