Năm nay, Diêu Ái mười sáu tuổi. Thư phủ nến đỏ cao nhiên, vải hồng giăng khắp nơi, từ nội đường tới đại môn đến trước viện rộng nhất, bày đầy yến hội, tân khách ngồi đầy, hảo một mảnh không khí vui mừng dạt dào.
Các vị đại thần đều được Hoàng Thượng khâm ban thưởng thiếp cưới, không dám không đến. Nhưng ngồi quanh hỉ yến, đối với việc hôn sự thầy trò đều nói không chỉ nhỏ, đều đoán ý tứ hoàng đế ra sao, ý tứ Thư Khinh Thủy ra sao.
Có người nói nguyên lai lúc trước Hoàng Thượng muốn tứ hôn cho Thư Khinh Thủy, xem Thư Khinh Thủy có đem hoàng thân quốc thích tôn sư chỉ việc này.
Có người nói thầy trò tứ hôn, kỳ thật do Thư Khinh Thủy cự hôn sự hoàng gia, cho nên Hoàng Thượng cố ý cấp cho Thư Khinh Thủy một cái nan khan.
Cũng có người nói, Hoàng Thượng đã sớm nhìn ra Thư Khinh Thủy cùng đồ đệ xinh đẹp của hắn không rõ ràng, hoàng đế hạ chỉ, đơn giản thành toàn cho bọn họ.
Thậm chí cũng có người cho rằng, nói việc này đúng là loạn luân, lúc tiếp chỉ nên lấy chết đảm bảo toàn trong sạch, còn phụng chỉ thành hôn, thật sự là vô liêm sỉ.
“Hoàng đế đều phong Thư Khinh Thủy làm nghĩa đệ, tôn vinh như thế, hôn sự này giống nhau, ta cảm thấy không giống như khó xử.”
Có người tiếp lời: “Có lẽ lúc trước Thư Khinh Thủy cực lực từ chối hôn sự, hoàng đế để cho hắn chọn giữa công chúa và đồ đệ. Vốn tưởng có điểm luân lý đạo đức mọi người sẽ không tuyển đồ đệ chính mình, lại không nghĩ Thư Khinh Thủy sớm có ý với đồ đệ, ngược lại biến thành thành toàn cho hắn. Nếu không phong vương gia, lại đặt mua hôn sự, kết quả là, hôn lễ bắt đầu như thế chẳng lẽ hoàng đế không quan tâm?”
“Thư đại nhân vẫn là người chính trực, ta xem không giống a. Hẳn là có ẩn tình khác.”
Có người e sợ thiên hạ bất loạn, ác ý nói: “Tri nhân trị diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng), ta từng giáp mặt thấy Thư Khinh Thủy cùng đồ đệ xinh đẹp kia của hắn ôm ấp vô cùng thân thiết không thôi, ta xem a, bọn họ đã sớm ám thông xã giao, châu thai ám kết. Lần này xem muốn giấu diếm không được, mới cầu Hoàng Thượng tứ hôn thành toàn, tìm cái lý do như vậy.”
“Ba” một đám người quật khởi nói, cũng không biết trước mắt tay áo hồng chợt lóe lúc nào, người nọ vừa mới nói ẩu nói tả liền bay ra ngoài. Ngã gần máng mương, miệng đầy máu, hộc ra một cái răng.
Mọi người yên tĩnh.
Thư khinh Thủy khoanh tay đi tới, một thân hồng y, mặt trên văn thêu tinh xảo, quả nhiên là quý khí khôn cùng, tuấn dật phi phàm.
Mọi người thấy trong mắt chỉ một chữ “Liệt” (liệt của mãnh liệt, lãnh liệt, không phải nghĩa đen nhá.)
Thư khinh Thủy trước thường xuyên mặc áo trắng, hơn nữa tính tình hắn đạm chậm (đạm bạc+ chậm rãi), mỗi người chỉ cảm thấy tính tình hắn ôn hòa không có gì, như mây như sương, mơ hồ không rõ, không thể thân cận, nhưng ở chung cũng vô cùng tốt.
Mà lúc này hắn một thân hỉ phục hồng y, diễm lệ như máu, vẻ mặt đạm chậm kia chỉ làm người cảm thấy kinh hãi sợ, tự dưng sinh ra một phần sát khí.
Người nọ ngã ở gần máng mương vỗ về mặt giận hét: “Thư Khinh Thủy! Ngươi!…”
Thư Khinh Thủy như không nghe thấy, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc mắt hắn một cái, trực tiếp đi đến trước nội đường hỉ chúc, xoay người đứng đó.
Lý Hựu Đa vốn lập hỉ đường phía trên, vì là người chủ trì, thấy thế gọi vài công công nói nhỏ vào câu. Công công ra lệnh: “Không phải chê hoàng thất, vả vào miệng, người đâu, bắt hắn tha xuống dưới.”
Người nọ thấy thế này mới kinh hãi không thôi: “Thư đại nhân tha tiểu nhân, không, Vương gia tha tiểu nhân, Vương gia tha tiểu nhân…” Hắn một đường gào bị tha đi xuống.
Mọi người thế này mới nhận thức chuyện thư Khinh Thủy bị Hoàng Thượng nhận làm nghĩa đệ, thật sự có thể hội.
Tân nương từ trong cung thất được cung nữ dẫn đi ra.
Lý Hựu Đa hét lên: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ.”
Đối với tân nhân này nghĩa vụ cũng giống như đã tam bái, đi ra hậu đường, nếu không tái nhậm chức.
Lý Hựu Đa cười gượng hai tiếng: “Mọi người tùy ý.”
Mọi người im lặng sau một lúc lâu, đều không có tâm trạng ăn uống, có người kiếm cớ trong nhà có việc vội đứng dậy cáo từ, lập tức đi hơn phân nửa, số còn lại thấy mọi người đều đi, cũng cáo từ đi theo chạy lấy người.
Lý Hựu Đa sờ sờ cái mũi, còn lại đã biết người chủ trì đứng ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, hắn ho nhẹ một tiếng, đối với người đến mua sắm tiệc cưới từ trong cung nói: “Các vị hôm nay vất vả, cũng đều trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tới thu thập.”
Đầu lĩnh công công xem tình hình này, quả thật bọn họ không có chuyện gì, cũng liền dẫn cung nữ thái giám trở về.
————————————————
Hoàng đế mang vài tùy thị đến thì thấy một cảnh như vậy.
Cỏ hoang mọc đầy, tùng sinh vụn vặt ở Thư phủ, chỉ có đèn lồng màu đỏ chiếu sáng mấy chỗ, giấy quấn quanh đèn lồng chiếu liệt diễm như máu trong gió, trong gió đêm phiêu lãng. Quỷ khí rất nặng.
Tiệc rượu xiêm áo tràn đầy một viện, nhưng ngay cả một thực khách đều không có. Trên cửa sổ nhiều nhất chỉ động mấy cái, liền giống một phòng người ở một thời khắc nháy mắt đều tiêu thất…
Hắn không nghĩ đến, lại không yên lòng.
Thư Khinh Thủy ngoan ngoãn phụng chỉ thành hôn loại sự tình này, hắn nghĩ cũng không nghĩ tới.
Hắn ở trong cung thong thả bước. Trong chốc lát cảm thấy Thư Khinh Thủy sẽ giận dữ đem tân khách đều làm thịt, huyết nhiễm Thư phủ; trong chốc lát cảm thấy Thư Khinh Thủy sẽ cố ý khiêu khích tân khách, đại náo lễ đường, hôn lễ tiến hành không thuận đi…
Nhưng muốn đến liền như vậy, lại không ngại mặt mũi. Cuối cùng hắn nhớ tới Thư Khinh thủy bị tức trông buồn khụ, liền gọi Hoàng công công kêu một Thái y, lâm thời kêu vài người, ra cửa cung, lấy danh nghĩa quan tâm đến thể trạng nghĩa đệ tìm cớ đến xem… Đúng hạn đến… Lúc này chẳng lẽ không phải vừa mới kết thúc buổi lễ?
Hắn suy nghĩ rất nhiều tình hình, lại không nghĩ rằng sẽ chứng kiến tình cảnh như thế… Hắn lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận được Thư phỉ chân tướng quỷ ốc a… Trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải sai người tu sửa một phen.
Hoàng đế mang theo tùy thị có chút căng thẳng bước về phía nội đường. Đột nhiên không trung một tiếng thét: “Cẩu hoàng đế! Để mạng lại!” Vài hắc y nhân bay tới đây.
Thư phủ, hẳn là một tòa thân phủ đệ quả đại quan không có thủ vệ canh giữ. Cho nên thích khách vào thập phần dễ dàng.
Hoàng đế đi ra gấp, chỉ tùy ý dẫn theo vài thị vệ, hoàn toàn không phải đối thủ thích khách. Gặp thích khách một kiếm đâm tới, trong lòng không hẹn mà gặp, theo bản năng thét lên: “Thư Khinh thủy, cứu ta!”
Một tiếng kim thạch giao kích, hoàng đế cơ hồ cảm động đến rơi lệ thấy Thư Khinh thủy thân hỉ phục hồng y như thiên thần lâm thế (——!), một kiếm ngăn thích khách công kích. Thích khách kia bứt ra lui về phía sau, mấy thích khách khác cũng bị thị vệ tụ lại đây.
Thị vệ lui về phía sau, đem hoàng đế bảo hộ ở trung tâm. Không ít đã chết.
Thái y sợ tới mức phát run lui ở phía sau.
Thư Khinh Thủy hỉ phục vi loạn, sắc mặt băng hàn, lạnh lùng liếc mắt hoàng đế một cái, sau đó thản nhiên đảo qua vài thích khách.
Hoàng đế chột dạ lui về phía sau vài bước.
Thư Khinh Thủy ho nhẹ một tiếng.
Thích khách trên mặt có chút ý xoẹt qua, trong đó một tên nói: “Cứ nghe Thư đại nhân bị nội thương không nặng không nhẹ, công lực cũng chỉ khôi phục sáu bảy thành, xem ra đúng là sự thật.”
Hoàng đế trong lòng cả kinh, hắn mặc dù dẫn theo Thái y đến, lại không nghĩ rằng nghiêm trọng như vậy…
Thư Khinh Thủy cũng không phủ nhận, chỉ lạnh lùng nói: “Thì tính sao.” Kiếm hắn hàn quang lạnh thấu xương, bước một bước liền bay lên, như múa trong sương hoa.
———————————————————–
Diêu Ái ở nội trướng tân hỉ phòng, cầm lấy vạt áo, sắc mặt phi hồng, hồng đến tận dưới cổ.
Hồi lâu nàng mới trấn tĩnh xuống, nghịch ngợm thè lưỡi, nhớ tới một màn kia, sắc mặt vẫn đỏ hồng, trong mắt lại lộ ra vẻ thần thái sáng láng, tò mò hưng phấn không thôi.
Nhĩ lực nàng không thể so với Thư Khinh Thủy, sư phụ vừa mới đột nhiên rút kiếm phá cửa sổ bay ra, hẳn là có chuyện gì đi. Diêu Ái để ý để ý quần áo hỗn độn, chậm rãi đẩy cửe, mặc niệm: “Ta chỉ vụng trộm nhìn xem.” Sau đó lặng lẽ xuống nơi vang tiếng đánh nhau.
Nàng lặng lẽ từ cửa sau nội đường nửa đầu tìm hiểu, lại phát hiện đánh nhau đã dừng, thích khách không chết đều bị trói chặt. Vài thị vệ xử lý đơn giản vết thương. Mà sư phụ ngồi, thái y tiếp tục xem mạch, sắc mặt thập phần khó coi.
“Tiếu Húc! Chỉ mang năm ba thị vệ liền ra cung, ngươi có đầu óc hay không?”
Diêu Ái còn không có phục hồi tinh thần lại nghe trong miệng sư phụ nàng gọi “Tiếu Húc” là ai, chỉ thấy Thái y đang xem mạch cho sư phụ thân mình chấn động, thiếu chút nữa quỳ xuống đất. Vài thị vệ làm như không nghe thấy, tiếp tục băng bó bôi thuốc, lại băng bó cũng chưa xong, xuống tay bôi thuốc không nặng không nhẹ làm cho đồng bạn thấp giọng kêu thảm thiết.
Hoàng đế rụt cổ, giống gà trống bại trận, ủ rũ ở một bên. Ngoan như đệ tử nghe huấn.
Diêu Ái nhẫn cười, có truyền thuyết tuy rằng sư phụ nàng so với hoàng đế kém mấy tuổi, nhưng cũng tính là hoàng đế bán lão sư, đúng là sự thật.
Sau đó nàng nghe thấy sư phụ nói: “Diêu Ái, nàng lại đây đi.”
Diêu Ái nghe vậy, nhảy bắn chạy đi ra, ôm ấp sư phụ.
Thư Khinh Thủy ôm chầm nàng, xoa xoa tóc nàng nói: “Ta hộ tống Hoàng Thượng hồi cung trong chốc lát, nàng muốn cùng ta đi, hay là trở về phòng?”
Diêu Ái nghĩ nghĩ, nói: “Thiếp muốn cùng chàng đi.”
Thư Khinh Thủy gật gật đầu.
Hoàng đế ở bên kia rầu rĩ nói: “Trương Thái y, thương thế Thư đại nhân thế nào?”
Thái y một phen lau mồ hôi lạnh, cẩn thận trả lời: “Thư đại nhân có chút khí huyết kích động, có chút mạch hơi loạn, đến nỗi ảnh hưởng phế phủ, tĩnh tâm ngưng thần điều dưỡng nhiều hơn là tốt rồi.”
Thư Khinh Thủy rảnh tay thu lại, nói: “Đi thôi.”
Hoàng đế rầu rĩ nói: “Kỳ thật ta có thể tự trở về.”
“Chỉ bằng mấy người này?” Thư Khinh Thủy đảo mắt qua mấy thị vệ, cùng một Thái y run rẩy không thôi.
Hoàng đế tiếp tục rầu rĩ nói: “Làm phiền Thư ái khanh.”
— Trăm ngàn, không cần chọc giận nam nhân đêm động phòng hoa chúc bị quấy rầy.
———————————————
Kinh thành lệnh cấm, dọc theo đường đi cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ có vài người bọn họ.
Diêu Ái ở phía trước cầm đèn lồng màu đỏ dẫn đường, ánh sáng hồng hơi hơi ánh lên quang cảnh phố phường, vừa gặp chuyện nỗi khiếp sợ còn chưa tiêu, tình cảnh này, hoàng đế tổng cảm thấy quỷ khí rất nặng làm cho người ta phát lạnh.
Đặc biệt Thư Khinh Thủy canh giữ bên cạnh hắn, một đường phát ra hàn khí…
Nha đầu Diêu Ái kia không có cảm giác gì, không sợ đường đêm không sợ quỷ khí, khi còn quay đầu kể truyện cười vài câu với sư phụ.
Thư Khinh Thủy cũng chỉ đối với nàng tình hình đặc biệt lúc ấy ôn hòa cười vài tiếng.
Hoàng đế nhìn hai người bọn họ, trong lòng rơi lệ; một người đoạt lão bà của ta, một người đoạt huynh đệ của ta, còn không hứa với ta lòng dạ hẹp hòi trả thù, thật sự là không có thiên lý.
——————————————–
Về sau, sau lại đã không sao cả.
Thư Khinh Thủy tuy rằng không phủ nhận bị ban thưởng họ Tiếu, bị phong Vương gia một chuyện, nhưng mọi người vẫn tự giác xưng hắn một tiếng “Thư đại nhân”.
Hôn sự hai thầy trò Diêu Ái cùng Thư Khinh Thủy, vẫn bị ngấm ngầm chê thật lâu, rốt cuộc không có người dám đứng trước mặt bọn họ nói này nói nọ.
Sau hoàng đế nhận Thư Khinh Thủy làm nghĩa đệ, chiêu đãi thận cận rất nhiều, giống như thái độ lúc hoàng đế đăng cơ. Không có người biết, hoàng đế bị Thư Khinh Thủy cứu một mạng, mắc một chút duyên cớ.
Lý Hựu Đa thật cao hứng hết thảy như cũ.
Nửa tháng sau, Thành mục Nam thành bị người phát hiện “Tự sát” trong nhà, để lại một phong thư tố cáo tả tướng đảng tội nghiệt.
Hoàng đế đương triều hủy tín, ngôn tín trung tâm tả tướng.
Từ nay về sau tả tướng nhân mã thu lại hành tung, thần ẩn ngủ đông.
———————-Hoàn————————