Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

quyển 9 chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người Thiên Cơ Môn mang theo tức giận và hy vọng trở về, người Hậu Thổ Môn thì quay lại tiếp tục vui chơi giải trí.

Đào Hoa thu hồi dây leo hướng dương, đang chuẩn bị thu hạt giống, vừa nhìn thấy hạt giống bên trong hoa bàn đã bị ăn sạch, lúc này liền nhảy dựng lên đuổi giết Canh Nhị.

“Cái con rùa tham ăn nhà ngươi! Ngươi lại ăn hạt giống hoa của ta rồi! Ta lột mai rùa nhà ngươi!”

Canh Nhị vung chân bỏ chạy.

“Có trẻ con thật là vui.” Lão nhân Dương Quang Minh cô đơn đã lâu giờ vui mừng sờ ria mép, thuận lợi kéo lấy Truyền Sơn muốn qua giúp đỡ, “Còn chưa tới tháng nữa là Đại hội Thử Linh chính thức bắt đầu rồi, hôm nay tiểu tử ngươi đã lập một lời thề độc, thời gian còn lại ngươi ngoan ngoãn ở lại trong môn cho sư phụ, để sư phụ xem hai trăm năm này ngươi đã tu luyện ra sao.”

“Ngài muốn áng chừng ta cũng không cần phải mất hẳn một tháng đi? Ta còn định thừa dịp này đi thăm thú Hậu Thổ Tinh một chuyến.”

“Có gì mà phải thăm thú? Chờ ngươi tỷ thí xong, ngươi muốn thăm thú bao lâu cũng được, lúc này ngươi cứ thành thật chút cho ta.” Cuối cùng Dương lão lại không tình nguyện bỏ thêm một câu: “Ngươi là Ma tu, thuận tiện bảo Ma đầu Bạch Đồng kia xem cho ngươi.”

Truyền Sơn ấm lòng, liền nói thật luôn: “Thực ra ta muốn xem bên ngoài có thứ gì hay ho như máu phượng hoàng không. Những tu giả bố trí mai phục và cướp đoạt kia, trên người kiểu gì cũng có vài món tốt đi?”

Dương Quang Minh sáng mắt lên, không hổ là đồ đệ ngoan của hắn, nhìn một cái là ưa rồi.

“Gặp phải nhân vật lợi hại thì sao?” Trong thi đấu dự tuyển, cũng có không ít trưởng bối sư môn ra mặt. Truyền Sơn có thể đối phó tu giả dưới Kết Đan Kỳ, vậy trên Kết Đan Kỳ thì sao?

“Tự bảo vệ mình không thành vấn đề.” Truyền Sơn thấy nhóc béo phị nhà mình có ưu thế nên cũng yên tâm, nói năng cũng tùy ý hơn nhiều.

“Đồ đệ, sư phụ sao lại cảm thấy ngươi còn giấu sư phụ nhiều chuyện thế nhỉ?”

Truyền Sơn mặt dày nói thật: “Dù ta là nửa đồ đệ của ngài, ngài cũng không thể trông đợi ta nói hết cho ngài được, ngài cũng không phải vợ ta.”

“Cút!” Dương lão nhi nổi giận, một chân đạp xuống. Bạch Đồng chẳng dậy dỗ ra được thứ tốt gì, dám đùa giỡn lão phu.

“Tệ quá.” Bạch Đồng cũng cho thêm một chân.

“Ầm!” Mặt đất bị Truyền Sơn phá ra một cái hố sâu.

Truyền Sơn đã đợi hai lão áng chừng từ lâu, thân thể cũng sớm có chuẩn bị, nhưng dù tính toán thế, vẫn bị đạp chóng mày chóng mặt, mãi mới nhúc nhích được người trong hố sâu gần trăm thước.

Trên miệng hố sâu trăm thước, hai cái đầu ngó nghiêng nhìn xuống, một người mặt đẹp hỏi: “Ngươi làm sao thế? Có thể bò lên trên không?”

Một người mặt xấu hơn cười hì hì, bỗng nhiên đổ xuống một chậu cát vàng.

“Ngươi làm gì đấy!” Người mặt đẹp kêu lên.

Người mặt xấu tiếp tục đổ cát vàng xuống.

Người mặt đẹp nhào qua oánh lộn với người mặt xấu hơn.

Truyền Sơn giơ tay lên lau cát vàng trên mặt, coi như thỏa mãn với biểu hiện của nhóc béo phị nhà mình. Nhưng hiện tại hắn phải đi lên trên kiểu gì? Hai sư phụ kia cũng vô sỉ quá, hai người Độ Kiếp Kỳ hợp lực bắt nạt một mình hắn, hai cái chân ấy đạp làm hắn kiệt lực hoàn toàn.

“Này, các ngươi ai kéo ta lên đi! Ta ghét hố sâu! Ta ghét hầm mỏ!”

Kỷ từ trên miệng hố thăm dò nhìn hắn một cái, hô tiếng Phật hiệu, rồi yên lặng đi qua miệng hố.

“Thập Tứ huynh?!”

Kỷ coi Truyền Sơn như huynh đệ thật, nhưng chính bởi thế, hắn ta càng không thể chịu đựng nhìn Truyền Sơn lầm đường lạc lối, càng không thể chịu được hắn thân là đại nam nhân lại dựa vào vũ lực bắt nạt một thiếu niên xinh đẹp yếu đuối hơn hắn. Canh Nhị vừa nhìn đã biết là không muốn rồi!

Đào Hoa bị Kỷ bắt đi, Canh Nhị rón chân tới gần miệng hố một bước, đột nhiên rụt về. Cần gì cứ phải cứu tiểu ma đầu kia? Dù sao hắn cũng không chết. Đúng rồi, y còn đang giận cơ mà.

“Canh Nhị? Nhị béo! Mập ơi?”

Canh Nhị quay đầu muốn đi, ai bảo ngươi lấy tên vớ vẩn cho ta.

Dương Đắc Bảo nắm thật chặt áo da dê, tiến đến miệng hố nói bằng giọng bội phục: “Thằng cháu ngươi giỏi thật đấy, thế mà cũng nói ra được, lần trước ta bị sư huynh đạp cho một phát, nằm trên giường tròn một tháng, mười ngày đầu không nói lên lời được. Lần này thế mà ngươi trúng hai phát liền, chậc chậc, đúng là hậu sinh khả úy!”

Dương Đắc Bảo than thở rồi đi xa.

“…” Truyền Sơn cố gắng trở mình, yên lặng đợi tới tối. Trời dần tối, ngày dài này cuối cùng cũng sắp qua.

“Áu ───!”

Đêm khuya, giờ Tý, trên sườn núi nhỏ của Hậu Thổ Môn vang lên tiếng rống của dã thú.

Canh Nhị đang lưỡng lự ở miệng hố, do dự có nên kéo người phía dưới lên không nghe thấy tiếng rống, lập tức biến ra mai rùa, thuần thục rụt đầu và tứ chi vào trong mai, hạ quyết tâm chưa tới hừng đông tuyệt đối không ra.

Tiếng rống vang lên, Dương lão và Bạch Đồng hai người tức khắc xuất hiện ở sườn núi, nhưng trên sườn núi ngoại trừ một cái hố sâu gần trăm thước ra thì không thấy chút dấu vết nào, ngay cả người ở tạm trong hố sâu cũng không thấy.

“Sư điệt kia của ta đâu? Không phải bị dã thú ngậm đi rồi chứ?” Dương Đắc Bảo cũng chạy tới, thăm dò nhìn vào bên trong hố.

Dương Quang Minh quay đầu nhìn về phía Bạch Đồng, trên mặt là nét nghiêm túc hiếm có, “Ngươi biết là gì không?”

Bạch Đồng lắc đầu, mắt nhắm rồi lại mở ra, “Chắc là Thiên sinh ma vật thuần chủng, nhưng… ta không dám khẳng định, khí tức có phần không đúng.”

“Cường đại?”

“Cực kỳ cường đại.”

“Có phải là Truyền Sơn không?” Dương Quang Minh hỏi.

“Có lẽ. Người nọ… Hiện giờ ta cũng không nhìn thấu được hắn.”

Ở đây, ba người cùng rơi vào im lặng.

Bên kia, Kỷ và Đào Hoa nghe thấy tiếng đã chậm một bước, từ phòng khách phi ra tìm.

“Xảy ra chuyện gì? Truyền Sơn đâu?” Kỷ nhìn miệng hố một cái, biến sắc.

Đào Hoa sờ hoa tươi trên đầu, làm bộ như không biết gì, chỉ cười hả hê.

“Truyền Sơn chắc là không sao, các ngươi quay lại nghỉ ngơi đi.” Dương Quang Minh phất tay, hố sâu trăm thước nhanh chóng được lấp đầy, dường như vốn dĩ chưa từng có nó vậy.

“Ta đi xem Canh Nhị.” Kỷ đáp một câu chắc chắn, xoay người muốn đi tìm Canh Nhị. Hắn biết Canh Nhị có chút bản lĩnh đặc biệt, nếu Truyền Sơn gặp chuyện không may, y nhất định sẽ phát hiện ra gì đó.

Canh Nhị chỉ cảm thấy gió lạnh vù vù thổi buốt tận xương, mặt vừa ló ra đã bị gió phả đỏ bừng.

Tên này chắc chắn là cố ý. Canh Nhị rụt đầu về buồn thương nghĩ ngợi, hiện tại y đang bị kim cương ma thú kẹp ở dưới nách chạy băng băng.

Kim cương ma thú nam tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác lao như bay, càng chạy càng nhanh.

Canh Nhị rất muốn hỏi xem hắn rốt cuộc định chạy đi đâu, nhưng vừa thò mặt ra đã bị cát lấp đầy miệng, lập tức rụt đầu lại.

Hai vầng thái dương trên trời không thấy, vầng trăng sáng vẫn treo trên bầu trời phương Bắc ban ngày đang lửng lơ chính giữa, bảy tinh cầu khác màu nhau ở phía đông vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Thời tiết Hậu Thổ Tinh từ khi sa mạc hóa liền càng ngày càng kỳ quái, ban ngày nóng như muốn nướng sống người, tối thì lạnh đến ngay cả tu giả Luyện Khí Kỳ cũng khó sống sót được.

Tới một bãi đất, kim cương ma thú nam ngừng lại.

“Ta còn là người sao?”

Canh Nhị vươn đầu, giãy khỏi tay hắn rơi xuống đất, mai rùa trên người tự động thu hồi. “Ta tưởng ngươi đã thoát khỏi vấn đề rối rắm này ở Huyết Hồn Hải rồi.”

Truyền Sơn yên lặng một hồi, bỗng nhiên ngồi xuống, quỳ gối cố định nhìn về phương xa.

“Này?”

“Ta muốn hôn ngươi.”

“Không được!” Canh Nhị lập tức bật mình ra xa ba thước.

Truyền Sơn không nhào qua như trước kia, chỉ là trong đôi mắt nhìn về phương xa toát ra đau thương.

Canh Nhị gãi đầu, cảm thấy đêm nay người này rất khác với trước kia.

“Trong Huyết Hồn Hải, xung quanh phần lớn không phải người, ở đây… là nhân gian.”

“Thế lại làm sao rồi?” Canh Nhị nhích nhích, tiến đến bên cạnh kim cương ma thú nam.

Truyền Sơn quay đầu nhìn y, “Nhưng ta cảm thấy nơi đây xa lạ.”

Canh Nhị sửng sốt một lát, vì sao hắn lại cảm thấy lúc này nam nhân thoạt nhìn có phần yếu đuối? Ánh mắt mù mịt và đau thương kia cũng làm tim y đau nhói.

“Ta không phải Ma tộc, cũng không phải nhân loại hoàn chỉnh. Ta là cái gì, tương lai sẽ trở thành thứ gì? Canh Nhị, ta… hơi sợ.”

Có lẽ những lời này không thích hợp với một kim cương ma thú nam thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, với khí chất kiên cường, tràn ngập hơi thở chết chóc cho lắm, nhưng Canh Nhị thấy Truyền Sơn như thế, lại cảm thấy rất là vừa mắt?

Lòng cha của Canh Nhị đang bành trướng, y cảm thấy mình nên mở rộng vòng tay ôm ấp an ủi con người đáng thương, tự làm mình trở thành người chẳng ra người, thú chẳng ra thú này.

Thế là Canh Nhị ôm đầu Truyền Sơn vào lòng, còn sờ lưng hắn.

Truyền Sơn vươn tay giữ y, đầu gối lên bờ vai y, mở chân bảo Canh Nhị ngồi lên đùi hắn.

Chóp mũi Truyền Sơn cọ nhè nhẹ lên mặt Canh Nhị.

Canh Nhị xoa lưng hắn. Thân thể như đúc từ kim loại, cảm giác chạm vào lại là ấm áp và chắc nịch.

Bão cát vẫn lớn như trước, không khí buổi tối lạnh như mũi dao, Canh Nhị cũng không cảm thấy những thứ ấy, có người giúp y ngăn hết chúng bên ngoài rồi.

“Canh Nhị,”

“Hửm?”

“Nếu tương lai ta mất đi nhân tính, biến thành tà ma chỉ biết giết chóc, ngươi hãy tự tay giết ta được không?”

“… Nói không chừng khi đó ta đã không còn đánh lại được ngươi.”

“Sẽ không, trên đời này ta chỉ cho phép ngươi giết chết ta, cũng chỉ có ngươi có thể giết chết ta. Nếu ngươi thật tình muốn giết ta, ta sẽ thúc thủ chịu trói.” Truyền Sơn không biết mình có bị ảnh hưởng gì không, vốn chỉ muốn giả vờ nhu nhược, giả vờ đáng thương, giờ thì trở thành càng nói càng thật.

Trước mắt Canh Nhị hiện lên thứ gì đó, lòng bỗng dưng căng thẳng. Cách gần hai trăm năm, y lại nhìn thấy tương lai của họ! Vì sao lại vào hôm nay? Hay là tối nay là bước ngoặt quan trọng trong số phận của hai người?

“Đừng nói bậy! Ta sẽ trông ngươi, ngươi sẽ không thay đổi thành tà ma ngoại đạo, ngươi sẽ ổn thôi.”

“Nhưng ta…”

“Ngươi đang nói gì? Ta không nghe rõ.”

Truyền Sơn siết chặt tay, “Hôm nay, những người đó, lúc ta thấy họ, ngươi biết ta nghĩ gì không? Ta đang nghĩ, những con kiến hôi này, chết không đáng tiếc.”

Canh Nhị thấy lạnh lòng, hắn không biết có phải trái tim vẩn đục đã ảnh hưởng tới Truyền Sơn không, hay hỗn độn ma công Truyền Sơn tu luyện có nhánh rẽ. “Có lẽ đó chỉ là tâm tính phổ biến của tu giả cấp cao đối với tu giả cấp thấp.”

“Vậy ngươi biết khi Dương lão và Bạch sư phụ đạp ta, ta cảm thấy thế nào không?”

Canh Nhị buông Truyền Sơn ra, nhìn mặt hắn.

Truyền Sơn chìa ngón tay dài sắc nhẹ nhàng xoa mặt Canh Nhị.

“Giây phút ấy, ta muốn giết họ.”

Ngón tay xẹt qua mặt Canh Nhị, một đường máu tươi ứa ra.

Truyền Sơn vươn đầu lưỡi, tham lam liếm láp.

Canh Nhị ngơ ngác, trong đầu y xuất hiện hình ảnh rõ ràng. Y thấy…

“Có phải ngươi nhìn thấy gì rồi không? Về tương lai của ta? Nơi ấy có ngươi không? Ngươi có còn ở bên ta không?”

Không còn. Y không ở bên cạnh hắn, y đứng đối diện hắn. Ngàn vạn thi thể, biển máu vô tận, người đứng bên cạnh người này là một người khác…

Trái tim vẩn đục! Chắc chắn là do trái tim vẩn đục có vấn đề.

Y đang nghĩ sao Đào Hoa thối kia lại tự dưng chạy tới, chắc chắn là do hắn mó tay mó chân. Hắn chỉ muốn xem trò hay mới tới đây, tên ấy vĩnh viễn chỉ sợ thiên hạ yên bình quá!

Làm sao đây? Y đã liều lĩnh, y đã quên nam nhân trước mắt này mới chỉ tu luyện bốn trăm năm, hơn nữa trước đó người này còn từng ăn quả xương khô, còn từng bị ký ức ngàn năm của Trách Yểm ảnh hưởng, càng gay go là người này huyết hải thâm cừu, ban đầu chính nhờ vào cừu hận mới chịu được dằn vặt của quả xương khô.

Những điều kiện ấy nếu chỉ có một thì còn may, nhưng khổ nỗi người này có hết.

Canh Nhị càng nghĩ càng thấy hoảng. Thậm chí y bắt đầu bội phục Truyền Sơn, trong điều kiện tu luyện như thế, hắn lại có thể duy trì tới tận giờ mà tâm tính không đổi, tâm tính cứng cỏi ấy đúng là có thể sánh với chúng Phật chốn Tây Thiên.

HẾT

Truyện Chữ Hay