Lúc thị vệ đem toàn bộ sự việc thuật lại cho Huyền Lăng Diệu, y thật sự sửng sốt.
Quả nhiên có việc gạt mình, người này lại ra chủ ý gì không biết… Huyền Lăng Diệu hơi nhíu mày, trăm mối suy nghĩ trong lòng chưa được giải đáp, nhưng vẫn khoát khoát tay phân phó Võ Phạm mang hành lý đã được chuẩn bị kỹ dời lại vào khách .
Huyền Lăng Diệu chỉ đem theo hai người cùng y đi đến Phong Nguyệt lâu, Huyền Lăng Quá không yên lòng, sống chết muốn đi theo, dọc đường đi nói này nói nọ với y, nhưng Huyền Lăng Diệu vẫn tâm bất tại yên (không yên lòng), chẳng biết nghĩ tới chuyện gì, khiến Huyền Lăng Quá cảm thấy có chút mất mát cùng chua xót.
Hạ Kiệt mặc đồ tù nhân bị sát thủ của đại ca truy sát, người của Thiên Huy tổ hiện giờ còn ở ngoại ô Tuyền Bàn quan, còn có sự tiêu điều bên trong thành, biên cảnh rối loạn… Những thứ này chắc chắn có liên quan gì đó…
Huyền Lăng Diệu dọc đường đi cứ mãi nghĩ tới những đầu mối này, y sớm đã có thói quen nắm trong tay tất cả, thế nhưng chỉ cần ở bên người Tiêu Sơ Lâu, những thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ không rõ.
Đây có lẽ là một loại kích tình khác chăng?
Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên thả lỏng mi đầu, y liếm liếm đôi môi khô ráo, dường như có một loại dự cảm, có chuyện trọng đại gì đó sắp sửa phát sinh, loại dự cảm này khiến cơn sóng dữ trong lòng y bỗng nhiên mọc thêm vài phần hiếu kỳ cùng xao động.
Y đôi lúc cũng cảm thấy mình may mắn, một nam nhân đáng sợ như vậy có thể làm minh hữu (đồng minh) với mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn lo lắng, mình có lẽ không đủ cường đại, không đủ lớn mạnh để khống chế hắn…
Thậm chí vào đêm khuya không người, y gặp phải ác mộng giật mình tỉnh giấc, bỗng nhiên tự giễu mà nghĩ, nếu có một ngày nam nhân kia phát hiện mình không phải như hắn tưởng tượng, hắn có thể hay không sẽ rời bỏ mình mà không thèm quay đầu nhìn lại?
Chẳng biết tại sao, lo được lo mất.
Hình như từ ngày quen biết nam nhân kia tới nay, mình đều đi con đường mà hắn thiết kế, chính mình tựa hồ như đang một mực theo đuổi cước bộ của hắn, nhưng mỗi khi cho rằng mình đã bắt kịp, thì lại phát hiện ra mình đã một lần nữa rơi vào mưu kế của người nọ.
Đôi mắt Huyền Lăng Diệu híp lại, bất quá, y tuyệt đối không chịu thua!
Phong Nguyệt lâu, lâu tựa như tên, là câu lan () viện nổi danh nhất Tuyền Bàn quan.
()nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc
Đương lúc mọi người sải bước đi vào, một tên tiểu tư lanh lợi thanh tú lập tức chạy tới, nhìn bọn họ một chút đã nhận ra ai là ai, liền đối Huyền Lăng Diệu cung kính nói: “Có vị Sở gia đang ở trong nhã gian (phòng tao nhã) chờ mấy vị, thỉnh đi theo ta.”
Tiểu tư nhanh nhẹn lách qua đám người đang mơ mơ màng màng ở trong lâu, dẫn bọn họ lên lầu hai, cuối hành lang là một gian phòng an tĩnh tao nhã, hoàn toàn cách biệt với sự huyên náo mị diễm dưới lầu. Hắn nhẹ nhàng gõ cửa vài tiếng, nói: “Gia, người tới.” Liền xoay người lui xuống.
Cửa được mở ra, đứng bên cạnh là Hoa Lâm Hạo, mặt nở nụ cười, kính cẩn nhu thuận thoáng cúi đầu, nói: “Nhị công tử, mời.”
Hắn hơi nghiêng người tránh ra, Huyền Lăng Diệu liền nhìn thấy Tiêu Sơ Lâu đang ngồi uống trà cạnh bàn.
Gian phòng nhã trí (lịch sự tao nhã), màn vải màu hồng rũ xuống, lại có chút huân hương, vấn vít vào người.
Tiêu Sơ Lâu mỉm cười đứng dậy, thân thiện quan tâm nói: “Lăng Diệu, đến đây ngồi.”
Huyền Lăng Diệu nhướng mi, bất động thanh sắc, rốt cuộc cũng theo lời hắn tới ngồi xuống. Mấy người phía sau hai mặt nhìn nhau.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Huyền Lăng Diệu nhìn vào đôi mắt tràn đầy tiếu ý của hắn, thử tìm cho ra mục đích của người nọ.
Tiêu Sơ Lâu chỉ cười nhưng không nói, quay đầu nhìn về phía Hoa Lâm Hạo: “A Hạo, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Người kia gật đầu, lui ra ngoài.
Huyền Lăng Diệu cảm thấy có chút kỳ dị, đưa mắt nhìn bọn Võ Phạm ra hiệu, ý bảo bọn họ cũng đi ra ngoài.
Chốc lát sau, nhã gian chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trên bàn là mấy món điểm tâm tinh xảo, trong bình sứ thanh hoa là quỳnh tương ngọc lộ. (rượu ngon)
Trước mắt rót đầy rượu, một giọt cũng không sót, đoạn Tiêu Sơ Lâu bỏ bình rượu xuống, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy y, thanh âm trầm thấp: “Lăng Diệu, thời gian đêm nay đều là của chúng ta, sẽ không có ai tới quấy rối đâu.”
Huyền Lăng Diệu trong nháy mắt cứng đờ, sắc mặt tái nhợt lại chuyển hồng, kéo xuống bàn tay đang để trên vai y, thấp giọng quát: “Ngươi nói nhảm cái gì vậy?”
Tiêu Sơ Lâu cười đến vui vẻ, bỗng nhiên hướng y nháy mắt mấy cái, ngón tay thấm chút rượu, nhanh nhẹn viết một chữ ở trên bàn.
Hí. (Diễn)
Huyền Lăng Diệu liếc liếc mắt, trong lòng liền sáng tỏ.
Rõ ràng chỉ là diễn kịch mà thôi…
Y nâng chén, che đi tình tự đang chuyển động nơi đáy mắt, liếc nhìn bóng người lay động ở ngoài cửa.
Đó là Võ Phạm và vài tên thị vệ đang lo lắng y cùng Tiêu Sơ Lâu ở một chỗ.
Mơ hồ đã đoán ra điểm gì đó, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng sâu.
Rượu ngon trượt xuống cổ họng, có hơi đắng chát.
Đã như vậy, phối hợp đến cùng thì có sao đâu?
Khóe miệng Huyền Lăng Diệu nhẹ nhàng câu lên, bên môi còn mang theo chút ẩm ướt của rượu, nâng lấy cằm đối phương, mỉm cười: “Mỹ tửu giai nhân, phong hoa tuyết nguyệt, ngươi thật biết chọn chỗ nha.”
Gương mặt của y trong đôi mắt đầy kinh ngạc của Tiêu Sơ Lâu ngày càng phóng đại.
Đôi môi mềm mại mà thấp nhiệt (nóng ướt) in lên môi hắn, tửu lộ huân hương.
Hô hấp rõ ràng ngưng trệ một chút, nhưng không biết là của ai.
Tiêu Sơ Lâu vẫn còn cảm nhận được men say lưu luyến ở trên môi, nụ hôn này không sâu, chỉ chạm vào một chút liền dừng lại. Huyền Lăng Diệu chậm rãi rời khỏi người hắn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, bóng người đã sớm tiêu tán, mà ngay cả Huyền Lăng Quá vẫn hay chú ý động tĩnh ở trong phòng cũng đã ly khai.
Lần đầu tiên, Tiêu Sơ Lâu không đoán ra được suy nghĩ trong lòng y.
Hắn nghiêng đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt chợt lóe, trêu ghẹo nói: “Ngươi còn thiếu ta một cái giao dịch a.”
“Ân?” Huyền Lăng Diệu vẫn còn nhớ rõ, bất quá y không có mở miệng, chỉ lẳng lặng chờ.
“Ngươi còn thiếu ta một cái hôn nha…” Tiêu Sơ Lâu dường như đã quên đi dự tính ban đầu của hắn, sáp lại gần y, cười xấu xa mà nhướng nhướng lông mày.
Huyền Lăng Diệu mỉm cười: “Không phải mới vừa cho ngươi đó sao?”
“Kia không giống a…” Chóp mũi Tiêu Sơ Lâu dần dần sắp đụng tới gương mặt của đối phương, bỗng nhiên dừng lại, thật quá gần quá gần, tựa hồ như chỉ cách một tờ giấy.
Nhưng giấy mặc dù mỏng, lại thủy chung vẫn còn tồn tại.
Huyền Lăng Diệu nghiêng mặt nhìn vào đôi mắt hắn, sâu thẳm như sơn.
Vui đùa đã đến mức không phân được thật giả, Tiêu Sơ Lâu ngửi ngửi vị đạo của y, nơi cổ họng ngà ngà say như thiêu đốt, hầu kết hắn giật giật.
Hắn biết nếu còn tiếp tục như thế, sẽ lệch khỏi cái quỹ đạo vốn có mà hắn đã thiết kế thật tốt trước đây.
Tiêu Sơ Lâu bất động thanh sắc mà thu hồi toàn bộ tình tự của mình, chậm rãi ngồi trở lại.
“Mà thôi, coi như ngươi còn nợ đi.”
Hắn cười, cười đến độ lượng. Trong lòng than thở, chỉ có người này, hắn tuyệt đối không thể đụng vào…
Huyền Lăng Diệu thu hồi ánh mắt, nâng tay uống rượu, không hề lộ ra thần tình nào khác.
Trướng liêm trong phòng khẽ động, Huyền Lăng Diệu cả kinh, quay đầu trầm giọng nói: “Người nào?!”
“Ha ha, hạ quan là Thái thú của Tuyền Bàn quan, La Kế Lương.” Một bàn tay vén liêm trướng lên, theo sau là một nam nhân mặc quan bào rộng thùng thình, tuổi chừng năm mươi, thần thái sáng láng, hắn cung kính hướng về phía Huyền Lăng Diệu chào, nói: “Mạo muội quấy rầy Nhị điện hạ, mong Nhị điện hạ thứ lỗi.”
Huyền Lăng Diệu sửng sốt, chợt nhớ tới trước đó có nghe nói chuyện dự tiệc, như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu.
Đối phương lại đưa mắt nhìn đi chỗ khác, dường như đang cố gắng không để ý tới mình, ngay cả ý định mở miệng cũng không có.
Rất nhiều sự thật đã chứng minh, tốt nhất là đừng hy vọng Tiêu Sơ Lâu sẽ nói cho ngươi biết ý nghĩ trong lòng hắn là gì, dù sao lời nói đó cũng chỉ là giả mà thôi.
Đây là chân lý rồi.
Y bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cái gì cũng không cần hỏi, quay đầu ứng phó La Kế Lương.
“La đại nhân chớ đa lễ. Chẳng hay đại nhân làm thế nào mà biết ta ở đây?”
Huyền Lăng Diệu vừa đổi trọng tâm câu chuyện, mục quang như đao phong mà nhìn chằm chằm La Kế Lương.
“Ách?” Ánh mắt La Kế Lương chuyển qua Tiêu Sơ Lâu, đảo một vòng mới nói: “Vị Sở đại nhân này cách đây không lâu mới nói cho hạ quan biết, hạ quan nghênh giá chậm trễ, mong Nhị điện hạ thứ lỗi.”
Huyền Lăng Diệu chuyển qua nhìn hắn, Tiêu Sơ Lâu gật đầu mỉm cười.
La Kế Lương giương cổ lên, đôi mắt híp lại mà liếc nhìn hai người. Hắn chỉ là một quan địa phương nhỏ bé, chưa bao giờ gặp qua Tiêu Sơ Lâu, quanh năm đứng ở biên thành, đối với việc của Vương thành cũng không mấy cảm kích, ban đầu chỉ dựa vào lời nói của Sở Khiếu này, cảm thấy khả năng Đông Huyền Nhị hoàng tử đang ở Tuyền Bàn quan là không lớn, bất quá hắn vốn đã cùng Đông Huyền thiên ti vạn lũ (dây nhợ với nhau), sớm đã có tin tức xác thực nói Huyền Lăng Diệu đang ở Thục Xuyên. Huống chi mấy tên gia tướng dưới lầu, tuy rằng ăn mặc thường phục, nhưng vẫn không che giấu được khí khái sắc bén của một tướng sĩ.
La Kế Lương tựa hồ như nở hoa trong lòng, Đông Huyền Nhị hoàng tử cư nhiên lại tới địa bàn của hắn, chuyện béo bở như thế làm sao lại cấp cho hắn a?
Chỉ là hắn dù sao cũng đã ở trên quan trường nhiều năm, trong tâm phải cẩn trọng dè dặt không ít, khắp nơi trong Phong Nguyệt lâu này đều có tai mắt của hắn, hiện tại, hắn chẳng những xác nhận người này là Huyền Lăng Diệu, hơn nữa, thân phận của vị công tử mặc nho phục ở dười lầu e rằng cũng không đơn giản, mà vị gia tướng cao to lực lưỡng kia, chắc chắn là thống lĩnh của Phi Long quân – Võ Phạm.
Duy nhất không xác định được, chỉ có một người.
Chính là tên Sở Khiếu đang vui vẻ trò chuyện với Nhị hoàng tử đây.
Tiêu Sơ Lâu thay Huyền Lăng Diệu châm rượu, lại múc một muỗng ngọc mễ nhân () thổi thổi đút y ăn.
() canh/cháo bắp trộn với rau củ
Bất quá, nam nhân phong lưu này xem ra là tình nhân của Nhị hoàng tử cũng không chừng…
La Kế Lương nịnh nọt hướng về phía hai người hạ thấp người, nói: “Điện hạ đại giá quang lâm, hạ quan rất hân hạnh được đón tiếp người đến quý phủ, để hạ quan mở yến tẩy trần, tận tâm phục vụ chủ tử.”
Huyền Lăng Diệu mỉm cười, hứng thú nhìn hắn, nói: “Hôm nay muộn rồi, để ngày khác được không?”
La Kế Lương vỗ tay vui vẻ nói: “Như vậy để ba ngày sau, hạ quan sẽ hảo hảo chuẩn bị.”
“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
La Kế Lương ở lại hàn huyên thêm vài câu, thấy trên mặt Huyền Lăng Diệu bắt đầu lộ vẻ không kiên nhẫn, lập tức ngầm hiểu đứng dậy cáo từ. “Tầng lầu này hạ quan đã vì hai vị mà bao trọn, không có người quấy rối đâu. Hắc hắc.”
Hắn cười ám muội một cái rồi lui xuống.
Cửa “Kèn kẹt” một tiếng khép vào, nhã gian lại một lần nữa an tĩnh lại.
Tiếu ý trên mặt Huyền Lăng Diệu dần biến mất, lẳng lặng nhìn hắn, cũng không mở miệng hỏi gì.
Tiêu Sơ Lâu lắc đầu cười cười, bỗng nhiên kéo y, nháy mắt mấy cái nói: “Dù thế nào thì đêm nay chúng ta không cần phải đi đâu xa, tới đây tới đây, đêm xuân đáng giá nghìn vàng a!”
Huyền Lăng Diệu không hề phòng bị nên mất đi trọng tâm, bị hắn kéo ngã lên giường lớn ở góc phòng.
Tiêu Sơ Lâu vung tay áo một cái, màn trướng tuyết bạch (trắng như tuyết) rũ xuống, trên màn thêu hình uyên ương hí thủy, trông rất sống động.
Hắn ôm Huyền Lăng Diệu lăn vào trong đệm chăn mềm mại, màn trướng lờ mờ che khuất.
La Kế Lương nghe bên trong truyền đến thanh âm vải vóc vuốt phẳng “xoàn xoạt”, lúc này mới yên tâm nở nụ cười, khinh thủ khinh cước mà đi xuống lầu.