"Đừng nói ……toàn bộ quần áo trong tủ là cho tôi mặc hết sao? Tùy tiện phung phí! Không biết phải mặc cái nào với cái nào?” Tô Lạp há miệng chỉ vào mớ quần áo mà mình đã sớm liếc qua vài lần.
Lôi Kình tựa vào trên ghế, xoay một vòng: “Dĩ nhiên! Mấy món đồ đó tôi cảm thấy rất hợp với em, nếu như không thích, em có thể nói với tôi, chúng ta lại đi mua cái khác! Không cần thay tôi tiết kiệm tiền, như vậy tôi sẽ mất hứng!”
Tô Lạp há hốc mồm vì kinh ngạc, anh ta đúng là người theo chủ nghĩa lãng phí! Thật sự muốn nhìn xem bộ dạng nghèo túng lê lết đi ăn xin của anh ta ở ven đường, khi đó cô sẽ hướng đến bả vai rắn chắc của anh ta mà hung hăng đạp mấy cái.
"Lôi Kình, thật ra thì cái đó không cần thiết, quần áo tôi có rồi. Anh nuông chiều tôi như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày huấn luyện tôi thành phần tử sa đọa, tôi không muốn!” Tâm trạng của Tô Lạp có thể nói là vừa cảm kích vừa oán trách đối với việc làm của anh.
"Nói nhảm như vậy làm gì! Mua cho em thì em mặc đi! Em muốn mặc mấy thứ trang phục rẻ tiền kia để đi cùng với tôi sao? Tôi cảm thấy rất mất mặt! Lập tức thay đổi! Tối nay cùng nhau đi ăn biết không? Dám chuồn đi? Hậu quả rất nghiêm trọng, em tự biết.” Lôi Kình ‘bộp’ một tiếng khép điện thoại lại, không thể tha thứ cho hành vi từ chối của cô! Anh tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội này đâu!
Anh mua nhiều quần áo cho cô như thế, hầu như mỗi món đều là tự mình chọn lựa, cảm thấy trang nhã, thích hợp với khí chất của cô mới mua về, nhưng cô lại không cảm kích! Cô nhóc kỳ quái!
Lôi Kình vốn dĩ muốn xem qua một xấp tài liệu, đột nhiên nhớ tới, nếu như anh nhìn không lầm. Ngày hôm qua ở trung tâm thương mại, đôi giày cô đang mang trên chân lúc đó cũng rất đắt tiền, hơn nữa nó không được bán trong nước! Ở Pháp, Lãnh Tâm cũng có một đôi .
Tô Lạp khép điện thoại lại, lấy ra một chiếc quần đùi màu nâu mặc lên người, xoay lưng lục lọi trong va li của mình, lôi ra một chiếc áo hạng xoàng, nhìn lại mình trong gương, phối hợp như thế này, trong lòng cảm thấy bình lặng hơn rất nhiều, bất thình lình bảo cô diện cả cây hàng hiệu ra ngoài, thật là sợ bị đánh.
"maniwurgoyiseotdeola. ."
Vẫn là tiếng nhạc chuông điện thoại như cũ, bài hát ‘Lời nói dối của anh’ mà Lạp Lạp thích nhất. (QA: cuối cùng mình cũng tìm ra bài này rồi, nghe cũng hay hay, mọi người có thể vào nghe thử ^^)
"Xin chào? Bên ấy là?" Tô Lạp nhận điện thoại, vui vẻ sắp xếp lại chiếc giường xa lạ mà thoải mái của mình.
Tại lối ra ở phi trường thuộc thành phố H, Lâm Khả Phàm dáng vẻ cực kỳ phong độ, nghiêng đầu nhìn những tuyến đường trong thành phố, thở dài một hơi, tháo kính mát xuống, đưa hành lý trong tay cho người đi theo bên cạnh, cầm điện thoại đi về chiếc Bentley màu nâu: “Anh là Khả Phàm! Mới vừa xuống máy bay, hôm nay em có thời gian rảnh không?”
"Khả…..Khả Phàm? Anh nói anh là Khả Phàm? Họ Lâm ư!" Tô Lạp nhảy phóc lên giường lớn, ngửa đầu nhìn trần nhà: "Sao lần trước anh đi cũng không nói một tiếng?”
"Lần đó gấp quá! Hơn nữa khi anh trở về cũng nói với em rồi! Chỉ có một đêm mà thôi, sau đó điện thoại của em lại không gọi được, cho nên đành đi! Chẳng phải là bây giờ anh vừa xuống máy bay lập tức liên lạc với em trước hay sao! Anh không có thiên vị đúng không? Ha ha…”
Người đi theo bên cạnh vừa mở cửa xe ra, Lâm Khả Phàm liền ngồi vào trong.
"Ồ! Được rồi! Vậy gọi lại sau nhé! Em đi sửa soạn lại một chút! Nếu không bộ dạng bây giờ của em sẽ dọa anh chết ngất, sắp thành bà già mặt vàng rồi!” Tô Lạp tắt máy, cẩn thận lưu số điện thoại lại, hơn nữa còn bấm số chỉnh phím gọi nhanh.
Nằm trên giường cười toe toét chừng mười phút, con ngươi láo liên đảo qua đảo lại trên dưới một trăm lần, đột nhiên ngồi bật dậy chạy thẳng đến phòng của Lôi Kình.
Tất cả chăn mền, quần áo, các loại đồ dùng nam giới, toàn bộ đều bị Tô Lạp nhét vào trong ngăn tủ. Căn phòng lớn như thế chỉ còn lại mỗi chiếc giường lẻ loi cô quạnh đặt ở đây, vật này không thể đụng đến, nếu không đoán chừng cô cũng vo thành một cục mà nhét vào luôn rồi!
Khắp mọi ngóc ngách từ nhà vệ sinh cho đến phòng khách, Tô Lạp đều cẩn thận kiểm tra từng chút một, ngay cả một sợi tóc ngắn hơn cả tóc trên đầu cô cũng đem nhặt lên! Cho đến khi xác nhận không còn thứ gì thuộc về nam giới nữa mới trở về phòng của mình.
Mở va li lấy ra một hộp trang điểm, nhẹ nhàng phớt một lớp phấn nền mỏng lên, nhướn mày nhìn vào trong gương, chớp chớp mắt, đột nhiên nơi đầu giường có thứ gì đó lồi lõm ra phản xạ vào trong gương, thu hút sự chú ý của Tô Lạp, chẳng lẽ cô chưa trải ga giường cẩn thận sao?
Lấy chiếc gối ra, Tô Lạp lấy tay vén ga giường lên, thì ra là cái đầu giường này bên trong còn có một cái hộc để đồ, đương lúc mở cái hộc đó ra, Tô Lạp có một loại kích động muốn đem đồng chí Lôi Kình chặt làm trăm mảnh.
Sải bước ra ngoài phòng khách lôi cái thùng rác vào, mười mấy cái hộp Durex liền bị Tô Lạp ném thẳng vào trong đó không thương tiếc, đúng là đàn ông gian tà mà! Chuẩn bị mấy thứ này nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn trường kỳ kháng chiến với cô sao? Qủa nhiên anh ta không có ý tốt!
"Lôi Kình, anh là một kẻ bại hoại, coi tôi là cô bé quàng khăn đỏ hả? Cho anh biết, tôi là hạt tiêu đỏ đó, ăn cay chết anh!” Tô Lạp giơ quả đấm lên, bày ra bộ mặt hung ác nhìn chằm chằm vào trong gương.
Phủ lên một chút phấn màu nơi mí mắt, Tô Lạp bấm số điện thoại của chị em tốt: “Tìm giúp tớ một chỗ đổi khóa, khóa mật mã, sau đó gọi điện cho tớ. Cậu mang người đó đến địa chỉ tớ nói, ngay lập tức!”
Không đợi bên kia trả lời, Tô Lạp liền cúp điện thoại, cô nhất định phải đổi cái khóa mật mã đó đi, chuẩn bị nhiều hộp Durex như vậy, rốt cuộc anh ta muốn gì? Ngủ cùng sói, quá nguy hiểm! Cô không muốn anh vào trong được nữa! Có gì ra ngoài nói chuyện!
Suốt một buổi sáng, Tô Lạp cơ bản chỉ dành thời gian cho việc đổi khóa, đợi sau khi việc lớn đã thành, nhìn nhà mình mới có cảm giác an toàn.
Giữa trưa, trước cửa học viện GOGO, Tô Lạp lẳng lặng đứng chờ Lâm Khả Phàm, mới vừa nói chuyện điện thoại xong, thì ra là Lâm Chỉ Chỉ đi cùng với anh, may mắn không có gì xảy ra, nếu không cô sẽ xé xác Lôi Kình.
"Này, đến đâu rồi?" Tô Lạp cầm điện thoại nhìn chung quanh đường.
"Đã nhìn thấy em!" Từ bên trong lớp kính xe tối màu, Lâm Khả Phàm nhìn ra Tô Lạp đang đứng trông mong ngóng chờ phía trước.
Chiếc Bentley màu nâu dừng ngay sát cửa trường học, cửa xe phía sau mở ra, Tô Lạp đi tới, Lâm Khả Phàm mặc một chiếc áo phông màu xanh nhạt, chiếc quần khaki trắng, vẫn đẹp trai chói lóa như ánh mặt trời.
"Thế nào? Nhìn anh liền cảm thấy xa lạ sao? Đây không phải là tính cách của Tô Lạp em đâu!” Lâm Khả Phàm tươi cười nhìn về phía Tô Lạp, chẳng nhẽ lâu quá không gặp, dẫn đến mối quan hệ của bọn họ trở nên xa xách sao? Cảm giác này thật không tốt!
"Không phải! Nào có chuyện gì! Có thể là tối hôm qua gặp cơn ác mộng, làm em bị ức chế, cho nên ít nói đi một chút, sau đó sẽ khôi phục lại!" Tô Lạp nói năng một cách nghiêm túc khác thường, giống như là thật sự bị ác mộng hù dọa! Thật tình mà nói, trải qua cái lễ rửa tội của Lôi Kình, cô vui mừng không nổi rồi!
Ánh mắt Lâm Khả Phàm biểu hiện rõ sự khó tin: “Gặp ác mộng! Có thể khiến em bị ức chế đến vậy? Tô Lạp, em như thế nào chẳng lẽ anh còn chưa rõ sao? Có phải gần đây tâm tình không tốt hay không?”
~Hết Chương ~