Mùi vị thuốc là mập mờ trong màn đêm nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho ánh ban mai của ngày mới, đầu ngõ Tứ Hợp Viện, chiếc Cayenne Porsche màu trắng bạc lẳng lặng yên vị một chỗ, tựa như chưa từng rời đi từ tối hôm qua. Ánh mặt trời càng làm nó thêm nổi bật.
"Ưmh. . . . . ."
Sáng tinh mơ, ngọn gió sớm mai luồn lách vào phòng, khẽ đong đưa tấm rèm lụa mỏng trên cửa sổ. Người trên giường không yên phận trở mình một cái, trong vô thức đưa tay mò mẫm chai dầu gió ở đầu giường. Rất dễ dàng! Cảm giác giống như có một ai đó đặt vào trong tay, cô thuận lợi mở nắp, chấm vào lòng bàn tay một chút, “bộp” một phát lên chỗ cánh tay vừa bị muỗi cắn sưng lên một mảng.
Mơ mơ màng màng vặn nắp chai dầu lại, ném sang một bên, đưa tay lấy bình nước ở đầu giường, cảm giác vẫn như cũ, rất dễ dàng liền đến tay, bật nắp lên, cắn vào ống hút, hưng phấn uống đến vài ngụm to.
Luồng nước lành lạnh trượt xuống cổ họng, đánh thức người trên giường. Buổi sáng cô có thói quen uống nước đá, cho nên ngày nào mẹ cũng chuẩn bị sẵn, đặt ở đầu giường cho cô, đúng là một niềm hạnh phúc mỗi sớm mai thức dậy.
Tô Lạp đột nhiên ngồi dậy, gió lùa vào từ ngoài cửa sổ, đập thẳng vào mặt: “Trời ạ! Mấy giờ rồi! Muộn rồi sao?”
"Còn kịp!"
Một giọng nam trầm thấp, dễ nghe vang lên.
"Ớ. . . . . ?"
Tô Lạp kinh ngạc nghiêng đầu, hướng về phía phát ra âm thanh, chớp chớp mắt mấy cái, rồi lại dụi dụi xoa xoa, nhìn Lôi Kình ở cách đó không xa. Gương mặt anh tuấn kia vào sáng sớm mang đến cho người ta một cảm giác ưa thích khó tả. Hơn nữa, thời điểm chưa dùng bữa sáng, càng khiến cho người khác nhịn không được mà nuốt nước miếng. (QA: liên tưởng tới dĩa bánh bèo =)))
Anh nhếch môi, cười khẽ nhìn cô, mái tóc đen thuần khiết đã được chỉn chu lại, hơi buông thõng một chút, vừa toát lên nét trang trọng, cũng không kém phần lãng tử. Chiếc cổ áo sơ mi bên trong khẽ xê dịch, ánh mắt mập mờ chăm chú nhìn cô.
"Oaaaa……….” Tô Lạp thét lên một tiếng kinh hãi, tại sao anh lại ở trong phòng cô. Cô rất ít khi nằm mơ nha, hoàn tòan quên mất trên người của mình đang không mảnh vải che thân.
"Ngủ trần truồng! Rất thoải mái sao!"
Khóe miệng Lôi Kình ngày càng kéo ra, kéo ra, ra nữa….Anh không rảnh đến mức vén chăn cô lên mà nhìn, chẳng qua từ thời khắc anh bước vào căn phòng nho nhỏ này, liền chứng kiến cảnh tượng nửa người cô lộ ra khỏi chăn. Rèm cửa sổ thi thoảng bị gió thổi tung, lần nào anh nhìn thấy cũng cau mày, chẳng lẽ cô nhóc này không sợ người khác bắt gặp sao? Dây thần kinh cư nhiên lớn như vậy.
"Anh…..Làm sao lại ở đây?”
Tô Lạp nắm chặt chăn, chỉ vào Lôi Kình, đây là phòng cô tuyệt đối không sai, trừ phi anh không phải là người, là ma quỷ mới có thể tiến vào mà cô vẫn không hay không biết. Nếu không với tính cách của mẹ, sẽ đi thả “động vật giống đực” vào trong phòng con gái mình sao? Đáp án là …NO! Huống chi còn dưới tình huống con gái cưng đang ngủ say.
"Cửa sổ mở ra, thì tôi vào được thôi! Chẳng qua là vấn đề an ninh ở đây thật sự không đến nơi đến chốn! Nếu không có việc gì, tối nay tôi mang em đi.” Lôi Kình ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước bàn trang điểm, chỉ vào Tô Lạp.
“Anh nhảy cửa sổ vào nhà tôi? Hơn nữa còn lén lút chui vào phòng tôi? Lôi Kình, anh dằn lòng không đặng à? Lưu manh! Đồ lưu manh!” Tô Lạp chỉa vào mũi anh, tức giận mắng to. Người này thật là bại hoại đến không giới hạn rồi, dám nhảy cử sổ vào phòng nữ giới.
"Em còn muốn tiếp tục không mảnh vải che thân sao? Hoặc là bộ dạng hiện giờ của em là đang cố ý quyến rũ tôi? Chẳng qua cũng có một chút hấp dẫn, nhưng mà sáng nay tôi không có thời gian chơi đùa trên giường với em. Để khi khác, nhất định tôi sẽ theo em đến cùng!” Lôi Kình đứng dậy, hướng về phía trước người của Tô Lạp.
"Thật là không biết xấu hổ, tôi mà đi quyến rũ anh? Cóc ba chân may mắn không gặp, lại đi đụng phải bọn đàn ông tng trùng lên não, quyến rũ ai cũng sẽ không đi quyến rũ anh! Tôi nhổ vào, thật là một ngày xui xẻo, mở mắt liền biết ngay hôm nay mang số con rệp!" Tô Lạp ngồi trở lại trên giường, nắm thật chặt lấy tấm chăn để che đậy cơ thể. (cóc ba chân biểu tượng của tài lộc, may mắn.)
"Chỉ hy vọng em không đi quyến rũ tôi, nếu như một ngày kia em yêu tôi vô phương cứu chữa. Đừng trách tôi chưa cảnh cáo em, lúc đó kết quả sẽ rất thê thảm, tôi sẽ không chút do dự mà vứt bỏ em!” Lôi Kình chăm chú nhìn cô, thấy nét mặt cô trở nên cứng nhắc mới yên lặng.
“Nhanh chóng xuống giường rửa mặt, chỉ còn ba mươi phút nữa là phải đến học viện, hôm nay tôi đưa em đi.” Dứt lời nắm lấy cằm của cô.
Tô Lạp lấy lại tinh thần, đỡ tay anh ra: “Anh chưa đi ra ngoài làm sao tôi xuống giường được? Đừng tự cho là đúng! Khẩu vị của tôi cũng không ở đẳng cấp thấp như vậy.” Tô Lạp hung hăng nhìn anh, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp hôm qua đâu rồi, vào lúc này lại trở thành lưu manh, mẹ nó, rốt cuộc là dạng nào?
Lôi Kình khẽ nhếch môi tiến đến gần: “Đừng đánh giá thấp người đàn ông phá thân xử nữ của em, biết không? Chất lượng trên giường tuyệt đối là khiến em cả đời này phải trầm trồ khen ngợi! Không đúng à!”
Dứt lời, Lôi Kình đi đến trước cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài, đưa lưng về phía Tô Lạp: “Em thay quần áo đi! Tôi không nhìn đâu, tốc độ nhanh lên một chút, nếu không lại muộn.”
"Loại này làm cháu trai của bà ngày nào, bà gõ tới hói đầu ngày đó! A….” Tô Lạp hậm hực kêu lên một tiếng, kéo áo ngủ dưới chăn mặc vào, lúc Lôi Kình còn chưa kịp xoay người lại liền mở cửa phóng nhanh ra khỏi phòng.
“Ầm!”
Cửa phòng bị Tô Lạp đóng lại, vang lên một tiếng rõ to, Lôi Kình xoay người, chán chê nhìn căn phòng nhỏ này, nội thất bên trong rất đơn giản, nhưng lại ngăn nắp. Đây là căn phòng thuộc về nữ giới mà anh cảm thấy khác biệt nhất từ trước đến nay. Trước kia chỉ toàn nhìn thấy, ngoại trừ quần áo gợi cảm, túi xách đắt tiền, nếu không thì là các loại mỹ phẩm cao cấp. Phần về căn phòng này, dầu gió, bình nước, một chiếc điện thoại để bàn, còn có giấy vệ sinh, một quyển lịch bàn, tất cả mọi thứ đều nằm hết trên đầu giường, ngoài ra chẳng có gì khác.
Lôi Kình cầm cuốn lịch để bàn lên, tính toán một chút, rất nặng, tiện tay ném vào thùng rác, chẳng lẽ cô không sợ trong khi ngủ bị rơi trúng đầu sao?
Mới vừa vứt đi cuốn lịch, anh lại nhìn thấy có thứ còn nặng hơn gấp mấy lần. Một ống tiết kiệm hình cậu bé Crayon Shin Chan bằng gốm sứ với hai tai tròn trịa, cầm lên trên tay, cân nhắc, cũng rất nặng, ngón tay vừa định mở ra xem, không biết trong này có tiền Đô hay không? Cần thiết đi đặt ở đầu giường!
Chẳng ngờ tới miệng ống tiết kiệm lại được dán một tờ giấy màu hồng: “Ai dám trộm tiền của ta, ta giương móng vuốt cấu hắn.”
"Thật là ngây thơ!" Lại không chút do dự ném vào thùng rác. Chỉ chốc lát sau, căn phòng vốn dĩ đã bừa bộn nay càng thêm loạn, thùng rác không còn chứa nổi, vật lớn vật nhỏ tràn cả ra ngoài, ngổn ngang đầy đất.
Lôi Kình hài lòng nhìn mấy thứ chướng mắt toàn bộ được xử lý xong, cầm áo khoác tây trang lên, đi ra khỏi phòng. Tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, Lôi Kình đến gần, ngón tay gõ vào cửa: "Tắm xong chưa? Thời gian không còn sớm!"
"Tắm không xong! Tôi. . . . . . ." Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói buồn buồn, âm thanh giống như là muốn khóc!
~Hết Chương ~