"Anh ở đây nói ai đáng chết? Anh ở đây nói Khả Phàm đáng chết sao? Xin anh đừng nên dùng mấy từ này để đi hình dung về bất kỳ một người nào, Khả Phàm đã làm gì anh mà anh đi nói anh ấy như vậy? Tôi thấy anh mới là người đáng chết nhất kia kìa!” Tô Lạp giận dữ nhìn anh, không đề cập tới thì thôi, nhắc tới cô liền cảm thấy tức giận, hình như cô đâu có bán thân cho anh? Tại sao kết bạn hay là gặp mặt bạn bè đều chịu sự chi phối của anh ta? Lựa lúc cô muốn đi gặp người khác liền tự tiện bắt cóc cô. Khiến cho cô không có lấy một cơ hội để giải thích với người kia, bây giờ nhìn khắp đường phố mà xem, ai ai cũng có một chiếc điện thoại di động, nhưng tại sao cô lại bị tịch thu?
"A! Em thừa nhận trong lòng nghĩ đến hắn ta ư? Anh tận lực kiểm soát em như vậy, không để cho em tiếp xúc với hắn, vẫn không thể xóa bỏ được hình bóng của người khác trong lòng em? Trong lòng em vĩnh viễn không có anh sao? Anh hỏi em! Hắn ta tốt? Hắn ta so với anh tốt hơn chỗ nào? Hả? Nói xem!”
Lôi Kình gần như phát điên, lật người đè lên cơ thể Tô Lạp, bắt lấy hai cánh tay cô, siết lại thật chặt, ép người cô vào sát ghế xe.
Tô Lạp theo bản năng nhắm mắt lại, cho là anh muốn làm hành động cầm thú gì đó, nhưng cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, liền mở mắt ra.
Lôi Kình đưa ánh mắt hung ác mang theo vài phần tức giận nhìn Tô Lạp: “Nói đi! Tại sao lại không nói, anh thật sự không bằng hắn sao? Hoặc là anh thật sự không giống như hắn, để cho em khinh thường ra mặt như vậy? Rất nhiều phụ nữ không ngừng nịnh bợ anh, chưa khi nào thiếu tiểu thư con nhà danh giá, nhưng tại sao anh lại tựa như một thằng có bệnh, xem thường tất cả bọn họ, biết không? Anh bị bọn Vi Luân cười nhạo, bọn nó bảo anh có bệnh, có phải phương diện kia gặp vấn đề hay không, bởi vì anh mất hết cảm giác đối với đám phụ nữ ấy rồi, nhưng chính anh là người rõ ràng nhất, rất có, rất có cảm giác, làm sao anh lại mê muội, nhớ nhung mỗi một mình em? Nhìn thấy em đi hẹn hò với người khác, anh hận không thể rút súng ra bắn chết hắn!”
"Em có biết đây là cảm nhận gì không?” Lôi Kình điên cuồng nắm lấy cánh tay Tô Lạp, gặng hỏi.
"Ai da má ơi!" Tô Lạp bị kéo loạng choạng, suýt nữa ngã xuống. (QA: tại sao chị lại phun ra một câu làm tâm tình em bị tuột dốc vậy chứ =))))
Vất vả lắm mới giữ vững được cơ thể ngồi yên, nhìn gương mặt của Lôi Kình, trí óc bị tách rời, cơ thể gần như hóa đá, hoàn toàn bị mấy lời của anh làm cho kinh sợ.
Rốt cuộc anh ta đang nói xằng nói bậy cái gì? Anh nói thích cô, còn là chỉ thích một mình cô, mất hết cảm giác đối với những người phụ nữ khác, điều này làm sao có thể, quả thật là đùa giỡn mà! Trừ phi cô ếm cái bùa gì cho anh, nhưng mà hình như cô không có cái bản lãnh làm thầy phù thủy đó.
Tô Lạp nuốt nước miếng ừng ực, ổn định nhịp tim đập mạnh bất thường, vươn tay nhẹ nhàng đẩy người Lôi Kình, bị anh dọa sợ đến nỗi nói năng lắp bắp: “Lôi ……Lôi Kình nè! Anh đừng kích động nha, nhìn cho kỹ đi, tôi là Tô Lạp đó! Hợp đồng mấy chục triệu đã lỡ mất rồi, chúng ta cố nén bi thương đi nha! Không cần phải kích động đến vậy chứ? Thật ra thì, nếu anh không bỏ được cái hợp đồng đó mà nói, tôi có thể trở lại tìm cái ông người Pháp ấy, tôi đi nói xin lỗi, tôi đi tìm ông người Pháp ấy thành khẩn cần xin ông ta ký hợp đồng với anh, có được hay không? Nhưng mà anh phải thu lại hết mấy lời nói vừa rồi đi, quá sức dọa người, bây giờ tôi mới biết, thì ra trái tim của tôi cũng không được tốt!” Tô Lạp vỗ ngực, khóc không ra nước mắt, tại sao trống ngực cứ đập liên hồi vậy kìa?
"Không cần mấy hành động ngu xuẩn của em, mới vừa nãy anh không có kích động, anh biết rõ em chính là Tô Lạp, bây giờ anh muốn nói mấy lời này với em, đến lúc rồi, anh cảm thấy anh rất thích em, thích chính con người của em, cho nên từ nay về sau, em cũng chỉ có thể là bạn gái của một mình anh, muốn gặp người đàn ông khác phải bước qua cửa của anh, em nên tỏ chút thái độ đi chứ, chẳng lẽ không thích anh một chút nào sao? Anh chính thức nói cho em biết, anh so với Lâm Khả Phàm kia tốt hơn gấp trăm lần, bỏ lỡ em sẽ hối hận.” Lôi Kình nghiêm túc chìa một ngón tay ra, chỉ vào chóp mũi của Tô Lạp, tuyên bố.
Tô Lạp nghe thêm lần nữa xém chút tắc thở, đây là đang thổ lộ với cô ư?
Rốt cuộc anh ta bị con sinh vật khác thường gì xâm nhập vào trong cơ thể, chui thẳng lên đại não, khiến nó bị hoại tử mà đi nói mấy lời hâm hấp như vậy với cô? Đem cô cho vào miệng cọp đã đời, mới vừa kéo ra ngoài liền thổ lộ, là cô bị điên hay là anh ngớ ngẩn đây?
Quá khác thường!
Tất cả đều rất kỳ lạ!
"Lôi Kình, bây giờ tôi nói rõ với anh, đối với hành động giống như bị động kinh của anh, bất thình lình nhổ ra một tràn khó hiểu, tôi cũng sẽ không có thái độ gì, vậy thì trước tiên anh hãy xác định mình không có phát sốt đi rồi hãy nói, tôi không chịu nổi mấy lời nói năng lộn xộn của anh!” Tô Lạp không dám nhìn thẳng vào anh, vô tư ngồi nghịch móng tay.
Lôi Kình khẽ thở dài một hơi!
Nghe thấy tiếng thở dài chui vào trong lỗ tai, Tô Lạp cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, anh mà cũng biết than thở?
"Em không thể nghiêm túc nói chuyện với anh một chút sao? Anh nói gì mà lộn xộn? Anh khẳng định chắc chắn mình không có phát sốt, cơn sốt không dám tìm đến anh!” Lôi Kình tách hai tay của cô ta, nói tiếp.
Tô Lạp ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn anh: “Lôi Kình, lấy lại mấy lời của anh đi! Anh nói lảm nhảm cơn sốt sẽ tới ngay, anh nói nó không dám tìm đến anh? Thật là buồn cười, cơn sốt nghe không hiểu được tiếng người, cũng không phải thấy anh móc súng ra là bị dọa chạy mất!”
"Đừng có đánh trống lảng với anh, em mặc kệ anh trước kia như thế nào đi, được không? Nhưng mà không phải lúc nào anh cũng che chở cho em sao? Mặc dù có đôi khi em là người bị thua thiệt, nhưng mà đó là do anh khi dễ em, anh khi dễ em rất là bình thường, chẳng phải đàn ông đối với người phụ nữ mà mình thích đều khi dễ cả ư? Đó là biến tướng của cưng chiều, em biết không? Cho nên điều này em không cần phải để ý, anh đảm bảo ngoại trừ anh ra không ai dám động đến em!” Lôi Kình nghiêm túc siết chặt một bàn tay của cô, đặt vào lồng ngực của mình, bên ngoài lớp áo sơ mi.
Ha ha!
Tô Lạp cười khúc khích hai tiếng ở trong lòng, nhìn xem, nhìn một chút xem, người ta nói năng thật là động lòng người, rất nghiêm túc nữa, cái tên khốn kiếp nào đi nói với anh, đàn ông khi dễ phụ nữ là biến tướng của cưng chiều, nhất định là một kẻ giết phụ nữ, sau đó mặc đồ phạm nhân, mang theo còng tay lại còn hô to, mình yêu người phụ nữ ấy, yêu đến tận xương tủy mới giết chết ư?
Cô nhìn Lôi Kình, đoán chừng chính là loại người này!
Đối với biểu hiện của Lôi Kình, Tô Lạp ngược lại rất im lặng, chẳng lẽ nhân tố động dục trong cơ thể anh ta đột nhiên tăng vọt sao? Làm sao lại sến súa như vậy, kiểu cách như vậy?
Bảo anh ta đến khi dễ cô, cô không chết thì cũng vùi thân ở trên giường đó, hay là đổi người khác đi! Ít nhất là người nào khi dễ cô mà cô còn có thể kháng cự lại được, đánh cho người nọ đến bán sống bán chết, còn đối với anh ta, đoán chừng cô chưa xuất đủ chiêu thì bản thân đã trở thành phế nhân rồi.
Tô Lạp cố gắng rút tay mình về, cúi đầu thấp xuống, dùng chút ánh sáng nhỏ nhoi nhìn anh, vô cùng nghiêm túc: “Lôi Kình này! Hai ta không thích hợp! Chênh lệch giống như là chiếc xe Jetta chạy nhanh ngừng trước nhà tôi, và chiếc xe sang trọng chạy chậm này của anh, hai món không cùng đẳng cấp có thể cho vào cùng một chỗ bảo trì sao? Không thể đâu! Anh nên sớm tìm một cô gái tốt đi! Bằng không thì anh cũng ngoài hai mươi, đã gần đến tuổi băm rồi, làm lỡ việc cưới vợ tôi không chịu trách nhiệm đâu nha, còn nữa, thật ra thì tôi không tốt như những gì anh thấy, nội tâm của tôi cực kỳ xấu xa đen tối, chỉ là anh không nhìn thấy mà thôi, anh nên đi tìm người đẹp khác trước khi chưa muộn!”
~Hết Chương ~