Buổi tối mê loạn trong quán bar, vẫn tiếng ồn ào như cũ, từng tốp trai thanh gái lịch lũ lượt xen kẽ nhau lui tới đây ăn chơi đàng điếm. Mùi rượu nồng nặc trong không khí, mãnh liệt, nhu hòa, hơi thở hỗn tạp đan xen, những thước phim tối này như là một định luật, dường như bao giờ nó cũng náo nhiệt như vậy.
Chiếc Mercedes-Benz việt dã dừng trước cửa quán bar, dáng vẻ Tô Lạp hoàn toàn trông giống như một cô hầu nhỏ đi theo sau lưng Khương Mỹ Na và Lôi Kình, thế nhưng mặc dù mang bộ dạng ấy nhưng nét mặt của cô lại có vẻ như đang muốn hãm hại chủ tử của mình.
Tô Lạp theo sát sau đuôi, chỉ sợ mình bị lạc mất, bên trong quán bar tối thui, hơn nữa mấy ánh đèn xanh tím cứ lập lòe, căn bản là chẳng nhìn rõ mặt của ai với ai.
"Kình! Vào trong ngồi đi! Vị trí này không tệ! Dễ dàng nhìn thấy tiết mục tối nay!” Khương Mỹ Na tìm một chỗ bắt mắt nhất ngồi vào, kiêu ngạo ngước mắt nhìn bốn phía chung quanh, hình như đang muốn khoe khoang người đàn ông đi theo mình ưu tú cỡ nào, đưa tay vẫy phục vụ.
Lôi Kình hắng giọng ngồi xuống, Tô Lạp không ai khiến, cũng chẳng ai quan tâm, nhưng mà thời điểm nên giương oai thì vẫn có thể giương oai, kéo ghế tựa ra, hai chân tréo nguẩy, yên vị ngồi xuống.
Khương Mỹ Na giương bộ mặt chán ghét, trừng mắt nhìn chòng chọc Tô Lạp, một bàn rượu ba người ngồi, hai nữ một nam thật mất tự nhiên. Khương Mỹ Na đưa tay lấy mấy thứ, chốc chốc lại liếc mắt ngó chừng Tô Lạp một cái.
"Ách! Đừng nhìn tôi! Mấy người muốn làm gì thì làm đi! Cứ coi tôi như không khí là được.” Tô Lạp đứng lên, đi tới quầy rượu len lén nói gì đó với bartender, nhếch môi, sau đó cười tít mắt nhận lấy hai chai rượu màu nâu đen.
"Tôi bồi rượu! Hai người uống đi ha!” ‘cạch’ một tiếng, đặt hai chai rượu lên bàn, nói xong Tô Lạp cầm lấy cái ly trước mặt Khương Mỹ Na, rót đầy rượu vào.
Lôi Kình nốc ừng ực ba bốn ly liên tục, nhưng đôi mắt vẫn bóng loáng như cũ, khiến Tô Lạp không khỏi kinh ngạc, trộm ngửi thử miệng bình rượu một cái, mùi vị nồng nặc đập ngay vào mặt, rượu này mạnh như vậy, sao chẳng thấy anh ta say?
"Uống nữa đi! Rượu này thơm quá.” Tô Lạp lại đứng dậy rót đầy rượu vào ly của Lôi Kình, dáng vẻ hung ác.
Lôi Kình bị cô hiếp đáp, cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, nhìn Tô Lạp vì món nợ hiệp nghị được giảm đi phân nửa mà bán mạng rót rượu, khẽ nhếch môi: “Không chỉ có hai chúng tôi uống! Rót rượu cũng rất cực khổ! Uống một ly đi!”
Không đợi Tô Lạp trả lời, Lôi Kình đã cầm một bình rượu khác lên mở ra, đích thân rót cho Tô Lạp một ly.
Tô Lạp nhìn lên ly rượu trước mặt, rượu này quá mạnh, không biết mình có kham nổi hay không đây, hy vọng uống vào một ly liền trở lại như ban đầu. Bằng không thì chính là tự vác tảng đá đập thẳng vào chân mình rồi.
Không biết là đã uống hết mấy ly, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, Tô Lạp nhìn bóng dáng của Lôi Kình nhòe ra, ngồi huỵch xuống ghế suýt chút nữa thì ngã.
"Đây là loại phụ nữ gì vậy? Tửu lượng thấp thế này sao? Thật là mất mặt!" Khương Mỹ Na tí ta tí tởn đem cái ghế của Tô Lạp kéo ra xa, ngồi dựa gần hơn vào Lôi Kình.
"Uống một ly nữa!" Lôi Kình không thèm để ý đến Khương Mỹ Na, lại tiếp tục rót thêm một ly khác cho Tô Lạp, dáng vẻ ân cần này rơi vào trong mắt Tô Lạp lại chẳng có ý tốt chút nào.
"Còn uống? Anh muốn chuốc cho tôi chết sao?” Mặc dù cô có hơi mơ hồ, nhưng mà vẫn còn nhớ rõ được mục đích của mình đến đây tối nay, ngoại trừ đã lỡ nuốt xuống hết mấy ly, còn lại phải cực kỳ cẩn thận, nếu như lại bị anh đùa bỡn, cô cũng không muốn sống nữa!
"Một ly cuối cùng!” Lôi Kình đẩy ly rượu tới trước mặt Tô Lạp, ý bảo cô uống vào.
"Không uống! Nói gì cũng không uống!" Tô Lạp đẩy ly rượu ra, cơ thể xiêu vẹo hướng về phía Lôi Kình, cái ghế ngồi cứ bấp bênh xê dịch, chực chờ ngã vào người anh, tựa như một cô gái quán bar đang say mèm.
"Cô ngồi trở lại….cô làm gì đó?" Khương Mỹ Na kéo Tô Lạp trở về chỗ, hôm nay là cô cùng với Lôi Kình đến đây uống rượu, làm sao có thể để cho Tô Lạp này chơi trội được? Cô vẫn chưa làm gì cả mà cô ta đã dựa vào trước rồi!
Tô Lạp trừng mắt nhìn Khương Mỹ Na, dáng vẻ thù hằn, ánh mắt kia rõ ràng đang muốn nói,…Khương Mỹ Na. Cô là đồ không biết điều, tôi đang vì cô và vì món nợ được giảm đi phân nửa mà bán nụ cười đấy!
Lôi Kình vẫn mang bộ dạng không thèm đếm xỉa như cũ, vuốt vuốt lý rượu trong tay, ngược lại anh muốn nhìn xem, cô nhóc này đột nhiên đến gần mình như vậy, cười ác ngoan thế này, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Nếu muốn ôm ấp yêu thương, anh nhất định sẽ không chút do dự mà đón nhận.
"Uống rượu! Ly này tôi không uống! Cho anh!" Tô Lạp cầm lấy ly rượu Lôi Kình vừa mới rót ra cho mình, đưa cho anh, bộ dạng giống như là đang ra lệnh.
Lôi Kình sững sờ trước khẩu khí của cô, anh vốn cho rằng lúc này phụ nữ nên dùng giọng điệu nhỏ nhẹ mềm mỏng, không ngờ cô nhóc này lại lớn tiếng ra lệnh bắt anh uống.
"Vì sao tôi lại phải uống?” Lôi Kình khoanh tay dựa lưng vào ghế, hưng phấn nhìn Tô Lạp.
"Bởi vì. . . Bởi vì. . . . . ." Tô Lạp nhất thời không biết nói làm sao, chẳng lẽ muốn cô ra sức bán rẻ tiếng cười ư? Bằng không, tối nay trông chờ vào anh uống say, e rằng là chuyện bất khả thi.
"Bởi vì gì? Em có thể tìm ra lý do hợp lý! Đừng nói một ly! Mười ly tôi cũng uống....uố...ng!" Lôi Kình cười mỉa nhìn Tô Lạp, cô nhóc này đang tính toán cái gì anh biết chứ, làm sao có thể để cho cô đắc ý được?
"Uống rượu còn cần lý do sao?" Tô Lạp nhếch môi nhìn về phía mấy chiếc bàn khác, không ai là không uống hăng say, …chẳng lẽ cũng có lý do hả?
"Lôi Kình! Đừng viện lý do lý trấu! Muốn uống thì uống thôi, …tôi không tìm ra nhiều lý do chính đáng như vậy, hơn nữa chỉ uống có một ly rượu cũng tìm lý do! Tôi chân thành mời anh uống một ly, anh uống hay không uống?” Tô Lạp giơ ly rượu lên, đưa tới trước mặt Lôi Kình.
"Uống....uố...ng! Em cùng với tôi, tôi sẽ uống....uố...ng!" Lôi Kình cầm lấy chai rượu trong tay Khương Mỹ Na, vì Tô Lạp, tự rót ra một ly cho mình.
Tô Lạp liếc nhìn Khương Mỹ Na tựa như đang muốn ăn thịt người, đứng dậy đi đến trước mặt cô ta, nói nhỏ bên tai điều gì đó, sau liền đi thẳng lên bục DJ (chỉnh nhạc á), khom lưng nhìn về phía cậu trai đang hát, đá lông nheo một cái, dáng vẻ xiêu vẹo còn hơn hai chữ xiêu vẹo.
Lôi Kình duỗi lưng ngồi thẳng người, cô nhóc này đang muốn làm gì đây? Đi quyến rũ người khác ư? Cũng chẳng mời anh uống rượu nữa! Không lẽ quyến rũ người khác còn quan trọng hơn việc món nợ được giảm đi phân nửa sao? Cái thằng chết dẫm trên bục kia nữa, bộ muốn chết sao? Đối với một cô gái xa lạ mà lại trưng nụ cười đáng ghét đến vậy?
"Này! Người đàn ông kia! Tôi vì anh hát một bài! Anh phải uống cạn toàn bộ số rượu ở trước mặt! Nếu không tôi sẽ đau lòng!” Đứng trên bục, giọng nói của Tô Lạp trở nên trong trẻo lạ thường, rung động lòng người, chiếc micro khuếch tán âm thanh, khiến toàn bộ người trong quầy rượu rối rít nhìn sang.
"A! Cô nhóc này muốn làm gì đây?" Lôi Kình nghiêng người nhìn về phía Tô Lạp đang đứng trên bục, thì ra là muốn hát để ép anh uống rượu, vậy thì anh phải tương kế tựu kế, xem xem cô nhóc này có ác độc đến mức đem người đàn ông của mình đẩy vào trong ngực người phụ nữ khác hay không đây? Nếu như cô dám, chết là cái chắc!
Lôi Kình giơ chai rượu lên, ngửa đầu uống vào, hướng về phía Tô Lạp ra dấu ‘OK.’
Âm nhạc trên bục nhẹ nhàng chảy xuôi, mặc dù DJ đã nói với cô bài hát này có vẻ khó, nhưng cũng vì không muốn bị mất mặt, miễn cưỡng đánh lung tung beng. Lôi Kình nghe bài hát này, chính là tiếng nhạc chuông điện thoại của cô, không khỏi khiến anh cau mày liếc nhìn, thật sự không thể hiểu nổi, làm sao cô lại chung tình với nó đến vậy?
"Thật rất êm tai !" Xưa nay chưa từng thấy Khương Mỹ Na khen ngợi giọng hát của Tô Lạp, tiện tay rót một ly rượu cho Lôi Kình.
Giọng hát bay bổng du dương, bản thân Tô Lạp không biết mình đang say hay là thế nào? Vẫn không ngừng cất tiếng hát! Đợi đến khi cô hát hết bài thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của Khương Mỹ Na và Lôi Kình đâu nữa.
"Cái gì? Người đâu?" Tô Lạp ra sức mở căng mắt, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng của hai người kia, mới có một chốc mà chạy đi đâu rồi hả?
"Trả lại các anh! Cám ơn đã để cho tôi hát một bài, rất biết ơn đấy.” Tô Lạp cầm micro đưa cho cậu trai trẻ đứng bên cạnh, đùng đùng chạy xuống bục, có vẻ như tốc độ bắt nhịp của hai người kia quá nhanh thì phải?
Mặc dù cô biết, có thể là hai người kia đã đi ‘nhếch nhác’ một phen, ai thông gian với ai không quan tâm, nhưng mà không phải cô nên càng nhanh càng tốt trình diện để chứng minh cho công lao của mình hay sao? Món nợ hiệp nghị của cô được giảm đi phân nửa đó! Đây là đại sự trọn đời!
......
Chạy đến từng ngõ ngách trong quán bar, Tô Lạp gần như là nhìn thấy ai cũng kéo đến gần xem qua một chút, lá gan cũng lớn quá rồi!
Đột nhiên bóng dáng của Khương Mỹ Na xuất hiện ngay trước mặt Tô Lạp, điệu bộ kiêu ngạo đứng chắn đường: “Lén lén lút lút, lanh cha lanh chanh tìm cái gì ở đây?"
"Lôi Kình đâu? Hai người đang ở chỗ nào? Gọi anh ta ra ngoài nói chuyện với tôi, mấy phút thôi, bảo đảm không làm trễ nãi mấy người làm việc!" Tô Lạp lủi vào chỗ trống nhìn về phía một căn phòng nhỏ bị che khuất phía sau lưng Khương Mỹ Na, mặc dù bị khuất, nhưng chỉ được che lại bởi một tấm màn mà thôi, cô đã thấy, Lôi Kình đang ở đó.
"Anh ấy đang! Nhưng mà anh anh ấy muốn tôi nói với cô, tối nay không thể lái xe đưa cô về được! Bảo cô đi trước! Bởi vì………anh ấy uống say rồi!” Khương Mỹ Na lắc lắc người, giày cao gót giẫm xuống đất vang lên thành tiếng! Cơ thể hoàn toàn che khuất tầm mắt của Tô Lạp.
"Bảo tôi đi trước?” Tô Lạp chỉ vào chóp mũi của mình, đùa gì thế, bán rẻ tiếng cười rồi, cũng hát rồi! Món nợ còn chưa được giảm phân nửa mà bảo cô cứ đi như vậy? Không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng đừng có mơ.
"Tránh ra! Cản trở tôi nữa, cẩn thận tôi đánh cô! Bộ muốn tôi đập nữa hả? Chê tôi đập chưa đủ thảm chắc!” Tô Lạp nổi giận, cô ta qua cầu rút ván, sau khi lợi dụng được người ta xong thì sắc mặt liền đổi khác, vì món nợ hơn vạn, hôm nay cô có liều mạng cũng sẽ không tiếc. Huống chi có lỡ đập nữa thì cùng lắm là thiếu tiền nhiều hơn, cô không vội, từ từ trả chứ sao.
Khương Mỹ Na bị đe dọa mà sững sờ, vội vàng lấy tay che mặt, nhìn Tô Lạp đã kéo cái ghế đến.
Tô Lạp hừ lạnh trong lòng, nhìn dáng vẻ nhát gan của cô ta, cô chỉ mới kéo có cái ghế đến mà thôi, nếu như móc cả dao găm ra, không biết cô sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ hay là tè ra quần?
"Tránh ra đi. . . . . ." Tô Lạp ngoáy ngoáy chân, đẩy cơ thể Khương Mỹ Na ra, giọng điệu quái gở.
Chờ khi Tô Lạp vén rèm lên đi tới, bước lên bậc thang, Lôi Kình đang tựa vào trên ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền, ngón tay bóp bóp mi tâm, xem dáng vẻ là uống rất say, hơn nữa trông rất khổ sở.
Tô Lạp cũng biết, cô bảo với bartender lấy cho mình loại rượu mạnh nhất, cô cũng đâu có tốt bụng, cho dù anh ta có uống được đi nữa,….đoán chừng kết quả cuối cùng vẫn say mèm như thế thôi!
Cầm tờ hóa đơn và cây bút sớm đã xin được lúc còn ở quầy pha rượu, Tô Lạp hý hoáy viết gì đó lên trên, vừa viết vừa cười, vẫn không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Khương Mỹ Na.
Tô Lạp xoay người lại, đá một cái vào chân Lôi Kình, ngồi lên bàn rượu, từ trên cao nhìn xuống cái xác đang nằm chỏng queo: “Này, tỉnh, tỉnh. . . . . . Đừng có giả chết trước mặt tôi, biết không!"
Lôi Kình mở mắt ra, nhưng nhìn dáng vẻ rất khó chịu, cau mày nhìn Tô Lạp: "Có việc gì thế?"
Tô Lạp đưa giấy bút đến trước mặt, ánh mắt tràn đầy khát vọng cùng gấp gáp!
“Ký vào cái này đi! Sau đó thì anh có thể ở đây ‘một khắc đêm xuân’ rồi! Khương Mỹ Na đã nói, đồng ý đi ngắm núi non với anh, núi xanh mây trắng, biển cạn đá mòn, ngắm nát luôn…..Tóm lại, cái gì cũng vui lòng cả! Anh nhanh nhanh ký vào cái này cho tôi đi! Hả?”
"Phiền chết rồi! Đừng nói nữa... Đang nói cái vì với cái gì? Em phải đi ngắm núi với ai? Tôi đã đồng ý chưa? Đầu tôi đau! Đỡ tôi dậy, bây giờ tôi đưa em về nhà!” Dáng vẻ Lôi Kình say đến mức không làm được gì, nhưng chỉ có bản thân anh biết, rốt cuộc mình say hay là không!
"Cái đó, cậu chủ lớn Lôi Kình! Tôi thật sự không cần anh đưa về, tôi về một mình hoàn toàn không thành vấn đề, anh ký vào cái này trước đi, như thế nào?” Tô Lạp lại đưa giấy bút đến trước mặt anh lần nữa, lần này trực tiếp nhét vào trong tay Lôi Kình.
Lôi Kình nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Lạp một cái, lướt sơ qua nội dung bên trong, vung bút lên, hai chữ ‘Lôi Kình’ rồng bay phượng múa nằm gọn trên mặt giấy.
Đợi Lôi Kình ký xong, Tô Lạp mừng như điên, nâng niu trong tay, ôm vạn vừa mới nhặt được vào lòng: “Lôi Kình! Anh thật là nam tính cực kỳ! Qúa man-ly luôn! Đẹp trai xuất sắc rồi!” Dứt lời, kích động hôn lên mặt Lôi Kình một cái, loại cảm động này tựa như một đứa bé mồ côi được người ta nhặt về nuôi vậy đó.
Lôi Kình mơ hồ đưa tay chụp lên mặt, cô nhóc rõ ràng vừa kích động hôn anh? Đây không phải nói lên trong lòng có anh sao? Vậy mà còn để mặc cho anh và Khương Mỹ Na là thế nào?
"Kình! Nghĩ gì thế?" Khương Mỹ Na õng ẹo kêu lên một tiếng, mấy ngón tay giữ lấy bả vai của Lôi Kình.
"Cô. . . . Tại sao là cô. . . . . Tô Lạp đâu?" Lôi Kình chỉ biết là bên cạnh mình có ai đó, nhưng không ngờ lại là Khương Mỹ Na, một chút dấu vết của cô nhóc Tô Lạp cũng không thấy.
"Hôn cũng hôn rồi! Tiền cũng nhận được! Cô ta không thể đi sao?" Khương Mỹ Na khoanh tay nhìn Lôi Kình, cô thật sự tức giận rồi, rõ ràng mình mới là đối tượng hẹn hò, hơn nữa so với Tô Lạp kia còn hơn gấp bội lần, tại sao lúc nào cũng bị chặn trước đầu ngọn gió.
"Cái gì? Ý của cô là cô nhóc kia cứ thế mà đi?” Lôi Kình hoàn toàn không dám tin, lòng dạ của cô nhóc này thật độc ác, địa vị của anh trong lòng cô như thế nào, anh là người rõ nhất, cho dù anh có miễn cho cô món nợ vạn thì cô cũng không nên đùn đẩy anh đi như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô cảm thấy Lôi Kình anh chỉ xứng với Khương Mỹ Na này thôi ư?
"Kình, anh làm gì thế, đi đâu? Chờ em một chút.” Khương Mỹ Na vừa gọi với theo Lôi kình đang xông ra ngoài, vừa tóm lấy túi xách trên bàn rượu, đuổi theo sau.
Trước cửa quán bar, Tô Lạp ngồi trên bậc tam cấp của nhà hàng xóm kế bên, nhìn tờ giấy trong tay, giấy trắng mực đen, hơn nữa anh còn đích thân ký tên, mẹ ơi, cô gặp vận may gì thế? Cư nhiên trong một đêm kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng làm sao taxi còn chưa tới nữa?
Cửa chính quán bar, một bóng dáng vội vã lao ra, lạnh lùng nheo mắt quét qua tất cả bóng người bên ngoài, đột nhiên ở bậc tam cấp bên dưới, một chiếc đầu nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm mắt của anh.
Tô Lạp vui vẻ cầm tờ giấy, đang muốn đứng dậy tiếp tục gọi taxi, bóng dáng cao lớn của Lôi kình chậm rãi đến gần sau lưng. Cơ thể cô ấy mới vừa run run lên, là đang cười trộm ư? Cười trộm anh là kẻ ngốc sao? Vì một người phụ nữ mình không thèm quan tâm mà hào phóng vung tay, ném ra một trăm vạn!
"Kình! Chờ em một chút. . . . . ." Tiếp sau tiếng thét của Khương Mỹ Na, Tô Lạp ngã nhào xuống đất.
Đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Kình vẻ mặt giống như đang đưa đám tiến đến gần, Tô Lạp theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, không phải lúc này nên tiến hành mấy chuyện kinh thiên động địa, khiếp quỷ sầu thần sao? Ra ngoài làm gì?
Ách! Cô đã hiểu!
Tô Lạp cúi đầu nhường đường cho Lôi kình, đứng sang một bên, chờ họ đi tới, có thể do ghế sofa không thoải mái, muốn đi đến khách sạn lớn.
"Làm gì? Nét mặt, dáng vẻ nhìn như tội phạm?" Lôi Kình móc ra một điếu thuốc, đốt lên, híp một con mắt nhìn Tô Lạp, khoang miệng nồng đượm chán ghét hướng về phía Tô Lạp phun ra.
"Khụ khụ. . . . . ." Tô Lạp che miệng, ho khan mấy tiếng, tránh ra vài bước.
"Các người đi đi thôi! Vẻ mặt tôi thế nào không quan trọng! Đừng chậm trễ. . . . . ." Tô Lạp cúi đầu, giọng điệu buồn buồn, lời còn chưa dứt liền bị cắt đứt.
"Đừng chậm trễ cái gì? Cái đêm xuân chết tiệt kia sao? Tôi thay đổi chủ ý." Lôi Kình đưa tay nắm lấy cổ tay Tô Lạp, giơ tấm giấy trắng, lắc lắc trên không trung: “Nghe đây! Chín mươi mấy vạn này, tôi muốn mua cả đêm của em, như thế nào? Có phải rất hời hay không! Tôi nhớ lần đầu tiên, một xu tôi cũng chưa đưa cho em, cái giá này, em nên cười trộm, không phải sao?”
"Cái gì?" Tô Lạp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, bàn tay bị anh giơ lên thật cao, bóp có chút đau, dáng vẻ đâu có giống say rượu, căn bản là rất tỉnh táo!
"Các người đừng có làm loạn được không? Coi tôi thành cái gì rồi?” Khương Mỹ Na đứng ở bậc thềm trên cao, tức giận gào thét nhìn Lôi Kình và Tô Lạp.
Không đợi Tô Lạp xoay người, Lôi Kình đưa tròng mắt quái ác nhìn Khương Mỹ Na, lạnh lùng nói: "Lập tức biến mất, nói cô là cái gì thì chính là cái đó! Tôi cho cô một phút để biến đi, bằng không thì trong vòng ba ngày cô chờ xuống sàn đi là vừa!”
"Em . . . . ." Khương Mỹ Na còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng định mở miệng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, đành nuốt ngược vào trong, sau khi bước xuống bậc thang cuối cùng, liếc mắt nhìn Tô Lạp rồi leo lên chiếc taxi mà cô vừa gọi.
"Cô ta đi rồi! Có phải chúng ta nên nói chuyện một chút về giá cả không? Nếu như vạn chưa đủ! Tôi có thể tăng thêm!" Lôi Kình vẫn như cũ, không buông cổ tay cô ra, khói thuốc phảng phất trên cánh môi mỏng, một tay khác ngả ngớn sờ lên da thịt nơi cổ của cô.
"Lôi Kình! Đừng nghĩ lúc nào cũng có thể chơi đùa người khác, biết không! Đêm kế tiếp của tôi, anh mua không nổi! Mà tôi tuyệt đối sẽ không bán cho anh!" Tô Lạp hung hăng cố rút bàn tay mình ra, nhưng ngay cả da cũng đau rát, đành chịu trận trước sức mạnh của anh.
"Thật không?" Đôi môi của Lôi Kình chậm rãi phun ra một luồng khói thuốc, quanh quẩn nơi cổ Tô Lạp, hơi thở của anh thấm vào da khiến cô mất kiểm soát mà giật mình một cái.
"Nếu như mà tôi mua không nổi, như vậy còn ai có thể mua được? Còn có ai dám mua?" Lôi Kình nhìn Tô Lạp mở to hai mắt, rống giận đến cực điểm.
"Từ hôm nay trở đi, em chính thức trở thành người phụ nữ của tôi!" Lôi Kình chỉ vào Tô Lạp đang kinh ngạc mở to mắt: “Mặc kệ em đồng ý hay không, chỉ cần tôi muốn, không có gì là không thể! Đừng cho rằng tôi rất ngông cuồng. Bởi vì đây chính là tính cách của tôi! Bởi vì tôi có khả năng!"
~Hết Chương ~