Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

chương 102:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tất cả các người là một lũ ích kỷ.” Tô Lạp quay đầu lại, hung hăng nhìn lướt qua bọn họ, dứt lời, kiên quyết đi ra ngoài.

"Bốp…”

Một tiếng vang phát ra từ chiếc gậy golf bị nện lên sàn nhà, Tô Lạp quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm gậy golf trên sàn, quay đầu lại, dữ tợn trừng mắt nhìn, anh ta cư nhiên dùng gậy golf ném mình?

"Nhìn cái gì vậy? Ấm ức lắm sao?" Lôi Kình vòng tay ôm lấy một cô gái người ướt sũng đến bên cạnh Tô Lạp, tay còn lại đặt lên cổ Tô Lạp, vuốt ve da thịt của cô. Những giọt nước từ đầu ngón tay anh chảy xuống, lăn vào trong quần áo của cô, lần theo da thịt, không biết chảy xuôi về nơi nào.

"Ấm ức? Tôi không thể không ấm ức sao? Anh nghĩ mình là ai mà làm thế với tôi? Anh không cảm thấy mình rất quá đáng hả?" Tô Lạp đứng lên, tức giận đùng đùng nhìn anh, có ý nghĩ muốn một đấm đánh bể cái đầu trước mặt, nhưng cô sợ rằng cái chết của mình còn thảm hại hơn.

"Coi trọng! Tôi là ai? Em, là ai!" Lôi Kình đưa ánh mắt tà mị liếc nhìn đôi mắt trong veo của Tô Lạp, ngay sau đó gương mặt bình tĩnh không một gợn sóng, tiến đến hôn cô gái đang đứng bên cạnh, ước chừng mấy phút đồng hồ mới quay đầu lại.

Tô Lạp nhìn trân trân bờ môi mỏng đầy khêu gợi của anh, từng bước tường bước một lùi về phía sau, dáng vẻ này khiến cho người ta cảm thấy rất sợ hãi.

"Ưmh ưmh ưmh….”

Tô Lạp chen chân chỉa vào bụng anh, ngăn cản anh sấn tới gần, tiếc rằng sức mạnh của Lôi Kình vượt quá sức tưởng tượng của cô. Cô cảm thấy thật buồn nôn, trơ mắt nhìn đôi môi vừa hôn hít người phụ nữ khác cứ như vậy mà đặt lên môi mình, thật là buồn nôn….

"Cút ……..buông tôi ra, cái người này là đàn ông bẩn thỉu!” Tô Lạp dùng sức đẩy cơ thể tráng kiện của anh ra, không cần đến gần thêm nữa đâu!

"Tôi bẩn sao? Nơi nào dơ bẩn? Nhớ! Làm người của tôi, thì duy nhất có tôi mà thôi! Những ý nghĩ và lời nói cực kỳ ngu xuẩn về việc thích người đàn ông khác, lấy lại hết cho tôi! Tuyệt đối không được đề cập tới những chuyện đó nữa, bằng không thì người bị thương không chỉ là em!” Từng đốt ngón tay của Lôi Kình cong lại, lồi lõm, gân xanh trên trán nổi hẳn lên, ngón tay dùng sức siết chặt cổ Tô Lạp.

"Tôi bán cho anh ư? Hình như là không có? Anh nói cái gì? Anh nói anh là người duy nhất của tôi? Như vậy còn anh thì sao? Anh chỉ có một người phụ nữ thôi à? Không công bằng!” Tô Lạp cố nén cơn đau ngay cổ, cô tuyệt đối sẽ không khuất phục trước anh.

"Lôi Kình, anh đừng quá đáng! Đừng cảm thấy hứng thú với mấy thứ ghê tởm này! Tôi cực kỳ chán ghét!” Dứt lời, Tô Lạp đẩy cơ thể anh ra, muốn đi xuống lầu dưới.

Lôi Kình nối gót theo sau, đưa một tay túm lấy cánh tay Tô Lạp: “Đi đâu? Tối nay tôi đi xem mắt, không phải em có nghĩa vụ phải đi theo sao? Bây giờ định đi đâu? Đang muốn gặp ai ư?”

Đột nhiên lửa giận trong người Lôi Kình mọc tràn lan, trước kia không có thế này, cho dù mình có quá đáng cỡ nào, thì cô nhóc này cũng chưa từng lạnh nhạt như vậy, thế nhưng bây giờ là cái gì? Anh làm sao? Đã ngủ với nhau mấy lần, quen biết nhau cũng không phải một sớm một chiều , chẳng lẽ mỗi lần gây gổ đều phải tỏ ra kinh thường vậy ư? Là bởi vì người đàn ông đi chiếc Bentley màu nâu kia?

"Xem mắt sao? Nếu anh phải đi, vậy ắt hẳn là anh đã đồng ý, nếu đồng ý rồi thì tôi đi làm gì? Nếu không thích cô gái kia, anh có thể từ chối! Đừng nói với tôi chuyện đó anh làm không được!” Tô Lạp đẩy cánh tay anh đang níu lấy mình ra, trừng mắt một cái đi về phía cầu thang.

Lôi Kình nghiến chặt răng, hai tay hung hăng cuộn thành nắm đấm, cô nhóc này quả thật không có lương tâm, cô không biết, anh là vì cứu cô mới đồng ý đi xem mắt sao? Cho dù anh có một tay che trời, nhưng mà luật pháp, anh cũng không thể can thiệp quá sâu được, Khương Mỹ Na là người có lòng tham không đáy, Tô Lạp là một cô nhóc không có lương tâm! Cả hai đều đáng hận như nhau!

"Trở lại! Không được đi đâu cả!" Lôi Kình kéo lấy cánh tay của Tô Lạp, ép cơ thể của cô sát vào trên lan can cầu thang, anh bỏ hết tâm tư của mình ra để giúp cô, làm sao có thể để cô ra đi ung dung tự tại như vậy! Muốn gặp người đàn ông đi Bentley đó, tuyệt đối không thể nào, anh không phải là một vị Chúa cứu thế, anh là một tên Ác ma muốn được báo đáp.

Tô Lạp nhìn anh lại tức giận như thế quả thật rất chán ghét, rất mệt mỏi, tại sao cứ mãi dây dưa như vậy, cô ngoại trừ nợ tiền, còn thiếu anh cái gì ư? Ở đây phụ nữ không thiếu, cái gì cũng không thiếu, trái lại nhiều cái gì, đó chính là không hợp khẩu vị của cô.

"Buông tôi ra……" Tô Lạp đạp một phát vào bắp chân anh.

Sau một khắc, không ngờ tới lại bị Lôi Kình dễ dàng nắm chặt trong tay.

Ánh mắt ác quỷ nhìn chân của cô trong tay mình: “Người mang giày tôi mới mua, chẳng phải muốn đi cùng với tôi sao? Tự tiện đi gặp mặt người đàn ông khác, em không cảm thấy có lỗi với tôi ư?”

"Có lỗi cái đầu anh! Anh cho rằng chỉ có mình là đàn ông sao? Tôi đi gặp ai chẳng liên quan đến anh!” Tô Lạp vươn tay, lấy móng tay đã hơi nhú ra của mình bấm vào trong thịt của anh.

"Tôi không có nói chỉ có mình tôi là đàn ông! Nhưng mà tôi vẫn cho rằng chỉ có bản thân mình mới là người đàn ông của em! Sự thật không phải cũng như thế sao?” Khóe miệng Lôi Kình khẽ nhúc nhích, chạm khẽ vào khóe môi của Tô Lạp.

"Lôi Kình! Buông tôi ra! Tôi không có đi đâu hết! Cho tôi ra bên ngoài chờ anh được không? Nơi này tôi thật sự ở không nổi! Muốn điên mất rồi!” Tô Lạp nhỏ giọng nói xong, lông mi khẽ rũ xuống, không phải cô muốn cúi đầu, mà là người đàn ông trước mặt này rất biến thái, ở đây có nhiều người như vậy, cô không muốn mặt mũi của mình bị anh đùa bỡn.

"Tại sao ở không được? Nơi này không phải rất tốt sao? Mấy cô gái kia làm chướng mắt em rồi hả? Vậy thì tốt, tôi làm cho bọn họ cút đi ngay lập tức!" Sắc mặt Lôi Kình vốn đang âm úc, bất thình lình ‘trời quang mây tạnh,’ nhếch môi cười nhạt nhìn vào ánh mắt của Tô Lạp.

"Cái gì? Đuổi đi?" Tô Lạp hoàn toàn sửng sốt, người đàn ông này bị cái gì khuất phục rồi hả? Thế nào lại thay đổi chóng mặt như vậy! Làm cho người ta hoàn toàn suy nghĩ không ra!

"Các cô! Lập tức cút lên trên lầu, chúng tôi đi vào! Nghe thấy không?" Lôi Kình chỉ vào mấy cô gái đang đứng ngây ngốc, dáng vẻ hung hãn khác thường.

"A không cần! Tất cả đứng lại!” Tô Lạp đưa tay ngăn lại mấy cô gái muốn đi lên lầu, cô đột nhiên cảm thấy bọn họ thật đáng thương, bị anh đặt trong bể bơi sờ tới sờ lui, cũng không thấy an ủi bọn họ một chút, bây giờ lại bị anh xua đuổi, thật là đáng thương!

"Em đi đâu vậy?" Lôi Kình níu lấy cánh tay Tô Lạp, kinh ngạc nhìn cô, vừa nãy là anh hiểu lầm rồi sao? Rõ ràng anh nhìn thấy cô nhóc này đã dùng ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm mấy cô gái kia, chẳng lẽ không phải bởi vì bọn họ làm chuyện mập mờ trong bể bơi với anh, nên cô ghen hay sao? Đối với chuyện này mà anh cũng nhìn lầm ư? Cô nhóc này thích anh cũng là chuyện bình thường mà! Anh rất tuấn tú lại có nhiều tiền đó! (QA: Anh bị tự kỷ nữa rồi hả??

................ "Có! Mới vừa chia tay ban nãy quên nói với em, ngày mai anh có việc bận! Không thể gặp mặt em!” Lâm Khả Phàm ngồi trong xe, khóe miệng thoáng nở nụ cười.

"A, như vậy ạ!" giọng Tô Lạp nhàn nhạt, nghe không ra được tâm tình.

"Nhưng ngày kế tiếp lại cực kỳ rảnh rỗi, cùng đi bắn bia, như thế nào?” Khóe miệng Lâm Khả Phàm giương lên nụ cười tươi hơn trước.

Lâm Chỉ Chỉ ở bên cạnh ‘oa’ lên một tiếng: “Lạp Lạp, chị nhất định phải đến nha! Anh hai sẽ mang đến một sự ngạc nhiên cho chị!”

"Cái . . . . . Cái gì. . . . . ?" Tô Lạp lắp ba lắp bắp hỏi.

"Ồ! Được được! Tốt! Em sẽ chờ đúng giờ!” Tô Lạp kích động đến nỗi đầu lưỡi xoắn cả lại, ngạc nhiên? Anh muốn mang đến cho cô sự ngạc nhiên như thế nào, chẳng lẽ muốn tiếp tục lời tỏ tình còn chưa nói hết đến lần thứ n sao? Cô đã ngầm đặt cho anh một biệt danh, người đàn ông tỏ tình lần thứ n!

"Yes! ! !" Tô Lạp lăn mình trên bãi cỏ một cái, kích động giơ điện thoại lên hôn.

Trong biệt thự, Lôi Kình cầm điện thoại đặt lên bên tai, khẽ nguyền rủa một tiếng: “Ngạc nhiên ư? Ngạc nhiên cái gì?”

‘Bộp’ một tiếng ném bỏ gậy golf, làm xáo trộn cả một bàn bóng đang chơi ngon lành! Sải bước đi xuống lầu!

"Kình! Đã xảy ra chuyện gì?" Duẫn Trạch và Vi Luân đi theo phía sau, sốt sắng hỏi dồn, đang yên đang lành tại sao thành ra dáng vẻ đáng sợ thế này.

"Đừng hỏi! Đừng hỏi gì cả! Không liên quan đến các cậu! Một mình tớ có thể tự giải quyết rất dễ dàng!”

"Ầmmmm….”

Lôi Kình quay đầu lại, hung hăng ném điện thoại lên trên tường, nhất thời khiến nó banh xác thành tám mảnh rơi đầy trên đất: “Mẹ kiếp! Dám can đảm đi gây hấn, tôi sẽ không khách sáo!”

"Thông minh thì nên biết yên ổn ở đây! Đuổi theo ra ngoài thử xem…..” Lôi Kình chỉ vào Duẫn Trạch và Vi Luân, ngay sau đó hung hăng cuộn tay thành nắm đấm đi ra khỏi biệt thự.

Dưới bóng cây, trên bãi cỏ, Tô Lạp lẳng lặng nằm, nắm thật chặt chiếc điện thoại trong tay, khóe miệng thoáng qua nụ cười dịu dàng, tìm cô để nói gì nhỉ?

"Ha ha. . . . ."

Lôi Kình bước đến gần vị trí của Tô Lạp, cho tay vào túi quần nhíu mày nhìn cô nhóc đang nằm trên mặt đất cười đến hạnh phúc rạng ngời. Nét mặt kia là đang hạnh phúc ư? Có cần vui vẻ như vậy không? Nhưng ở trong mắt anh lại chính là cần ăn đòn! Một loại nụ cười muốn bị đánh!

Tô Lạp nghe thấy tiếng lá cây sột soạt sau lưng, chuyển động cơ thể, quay đầu nhìn: “A, anh ra rồi, thật tốt quá! Có thể đi chưa?” Tô Lạp đứng lên, ngượng ngùng giũ áo khoác của anh.

"Em vui đến thế sao? Một chút chuyện nhỏ như vậy cũng đủ khiến em vui vẻ ư? Cô nhóc này rất biết cách thỏa mãn mình!” Lôi Kình tức giận giựt lại chiếc áo từ tay Tô Lạp, hơi quá sức khiến cô ngã xuống đất.

"Tôi thế nào? Tôi vui vẻ cũng có lỗi sao? Ý của anh là mỗi khi tôi thấy anh thì phải khóc, khóc hết cỡ, khóc không biên giới sao?” Tô Lạp phủi phủi hai tay, trừng to đôi mắt, cô cũng không phải người bị bệnh thần kinh! Gặp ai cũng khóc!

"Sẽ có thời điểm em khóc! Nhưng không phải là khóc với tôi!” Lôi Kình chỉ vào gương mặt của Tô Lạp, sau đó xoay người sải bước đi về phía chiếc xe việt dã.

"Khóc sao? Tôi còn chưa biết thế nào là khóc đâu? Bản thân tôi cũng muốn xem một chút, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cho tôi khóc!”

Tô Lạp liều lĩnh chạy bước nhỏ phía sau Lôi Kình: “Này, anh làm sao vậy? Tôi có chuyện gì vui vẻ à? Tôi vui vẻ chọc giận anh sao? Vậy bây giờ tôi bắt đầu không vui là được mà!”

''Em vui chuyện gì còn phải hỏi tôi sao? Cô nhóc này thật là không biết xấu hổ, đừng nghĩ rằng tôi tự tay mang giày thủy tinh cho em liền tự cho mình là bà tiên, biết không? Tất cả mọi sự tôi đều nắm trong lòng bàn tay, sự lựa chọn của em có lẽ là sai, vì vậy để tôi đến thay em sửa chữa!....” Dứt lời Lôi Kình mở cửa xe, tức giận ném áo khoác tây trang vào trong, cô nhóc này cư nhiên nằm trên quần áo của anh còn đi tán gẫu điện thoại với người đàn ông khác, bây giờ lại còn cười tươi như vậy trước mặt anh nữa.

Mang giày thủy tinh vào thì chính là bà tiên? Ha ha! Đây là chuyện không thể nào!: "Lôi Kình! Rốt cuộc anh có xem qua đồng thoại của Andersen chưa thế?"

"Đừng nói nhảm! Đồng thoại cái gì! Ngây thơ gì đó! Lên xe! Nếu như còn muốn trở về thành phố!" Lôi Kình đóng cửa xe lại cám ‘rầm’, sau đó khởi động máy, khí thế của anh lúc này tựa như đang muốn vứt bỏ cô ở đây.

"Tôi lên, chờ tôi một chút. . . . . ." Tô Lạp vội vàng chạy đến phía bên kia, leo lên, vừa đặt mông xuống, còn chưa kịp đóng cửa, xe đã lao vút ra ngoài, nghiêng sang bên này, lại đổ về bên kia, cơ thể Tô Lạp nảy lên, suýt chút nữa còn nhào thẳng vào trong người của Lôi Kình.

Sau khi vuốt ve trái tim đang nhảy thùng thùng trong ngực, hai tay gắt gao nắm chặt ghế ngồi, kinh sợ nheo mắt nhìn Lôi Kình. Trực giác của Tô Lạp mách bảo là không nên mở miệng nói chuyện, bởi vì lúc đi ra anh ta giống như đang bị chứng rối loạn thần kin bên trong, theo kinh nghiệm cô liền hiểu, bớt chọc giận anh thì tốt hơn, dứt khoát nhắm mắt ngủ cho lành.

Tô Lạp cảm thấy cơ thể của mình không lúc nào là không lắc lư. Cho dù xe đã dừng lại, cô vẫn có cảm giác ấy, trước kia chưa bao giờ biết cảm giác say xe là gì, kể từ khi đi chung xe trong tình trạng anh đang bị động kinh, lúc nào cũng phải mất đến một ngày mới có thể trở lại trạng thái bình thường.

Đợi đến khi Tô Lạp mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ nghe thấy âm thanh ‘xịt…xịt” nhiều lần.

Vừa xoay người nhìn, Lôi Kình đang cầm một chai nước hoa phun lên trên cổ áo, diện mạo cũng được chải chuốt lại, Tô Lạp kinh ngạc ngồi dậy, anh ta đang làm cái gì? Xem chừng là áo sơ mi mới, không phải chiếc cũ kia, đã trễ thế này còn chải chuốt làm gì chứ?

"Tỉnh ngủ?" Từ trong gương xe, Lôi Kình liếc nhìn Tô Lạp: “Em không thể cứ bạ đâu nằm đấy, không phải tôi đã nói rồi sao! Đừng dễ dàng nằm ngủ ở bên ngoài như vậy! Nếu như tôi là người xấu thì làm thế nào? Cái vóc người xương gà của em xẽ bị gặm đấy!”

Tô Lạp ngủ một giấc khiến cổ họng bị khô, hét không ra, nhìn Lôi Kình, nếu như anh ta là người xấu thì làm thế nào? Ha ha! Chuyện hài buồn cười nhất thế kỷ, anh ta là người tốt à!

Tô Lạp nén cười, nói: “Ừ! Tỉnh rồi! Anh đang làm gì thế? Có thể nói một chút không?” Tô Lạp bịt mũi, loại mùi thơm này thật là dung tục, có thể là do cô chưa bao giờ dùng nước hoa đi! Hoặc là mùi hương của nước hoa này thật sự là quá nồng! Bình thường cũng đâu phải mùi này!

"Không phải tôi đã nói với em trước rồi sao, tối nay tôi đi xem mắt!” Lôi Kình nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Lạp một cái: “Không phải tôi đã bảo em nên nhớ dùm tôi một số chuyện ư?”

"Thực ra thì tôi. . . . . ."

Tô Lạp còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại của Lôi Kình đồng thời vang lên, Tô Lạp kinh ngạc nhìn anh lấy một chiếc điện thoại mới tinh từ trong hộp ra, tiếng chuông vẫn đang vang lên, người này làm ra vẻ quá nhỉ! Điện thoại còn chứa ở trong hộp, chẳng lẽ trong xe này không có chỗ để điện thoại mới sao?

"Uhm! Biết rồi! Mọi người vào trước đi! Con đến sau! Trên đường đang bị kẹt xe…..” Tròng mắt Lôi kình lóe sáng, nhìn về phía mấy chiếc xe trước cửa khách sạn, ngay sau đó ‘bộp’ một cái, khép điện thoại lại, ném cho Tô Lạp: "Cầm! Điện thoại của tôi! Tôi vào trước, mười lăm phút sau em đi vào, mặc kệ như thế nào cũng phải làm loạn cái buổi xem mắt này cho tôi, biết không? Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Làm tốt, món nợ có thể được giảm đi phân nửa!" Dứt lời, Lôi Kình bước xuống xe, vuốt lại tây trang trên người.

"Ai! Anh chờ một chút!” Tô Lạp nhích người lấn tới, hướng ra bên ngoài cửa xe gọi to Lôi Kình.

Lôi Kình xoay người, một thân mùi thơm khiến Tô Lạp bịt mũi lại lần nữa, cái mùi này! Có thể đẩy cô xuống tận mười tám tầng địa ngục đó!

"Cái đó! Tôi có thể không đi không?" Dứt lời, Tô Lạp theo dõi khóe miệng của anh kéo ra nụ cười ác ý.

"Ha ha! Tốt, khẩu khí thấp hèn! Không cho phép em nói không đi, không muốn nhìn thấy bác gái nữa hả? Hả?" Lôi Kình cười xấu xa, nhướn mày nhìn Tô Lạp.

...............

Đúng vậy! Chuyện gì ở đây cũng nằm trong tay anh ta! Mẹ thật là, làm sao lại yên tâm để anh ta sắp xếp đi chơi như vậy cơ chứ? Làm hiện tại con gái của mẹ bị người ta uy hiếp, thật sự coi hắn là con rể rồi sao? Sớm muộn gì mẹ cũng biết, tên con rể này mẹ muốn không nổi đâu! Đầu rắn lưỡi rắn khắp người!

"Vậy anh có thể nói thêm một chút, cô gái kia là nhân vật như thế nào không? Để tôi còn biết đường mà xuống tay, không thì đắc tội với người ta!” Tô Lạp đề phòng hỏi, lần đầu tiên làm loại chuyện loại này, trong lòng thật chẳng cảm thấy dễ chịu chút nào. Người đời bảo thà phá dỡ đi một ngôi miếu, chứ không đi phá một tiệc cưới, hôm nay cô thật sự đi làm điều đại gian đại ác rồi.

"Khương Mỹ Na!"

"Anh nói ai? Anh…Anh….Anh lặp lại lần nữa!" Tô Lạp thiếu chút nữa cười ngất!

"Lặp lại lần nữa vẫn chính là Khương Mỹ Na!" Lôi Kình nắm thật chặt ống tay áo.

Tô Lạp ló đầu ra khỏi cửa xe: “Tôi nói này, hình như anh rảnh lắm hả? Hai người đi xem mắt? Có cần thiết không? Không phải sớm đã ở chung một chỗ cấu kết với nhau làm việc xấu rồi hả?”

"Cấu kết với nhau làm việc xấu?" Lôi Kình kinh ngạc đến gần cửa xe, hung hăng đẩy đầu Tô Lạp ngược vào trong: “Chui vào ngồi yên, đúng mười lăm phút sau đi vào, bây giờ tôi muốn cấu kết với em.”

"Đây là loại người gì vậy? Làm khó bà đây là thế nào? Biết mình và cô ta đối đầu với nhau từ trước đến giờ, còn bảo mình đi! Muốn để cho mình chịu thiệt thòi, không dễ dàng như vậy! Điếc không sợ súng!” Tô Lạp nhảy từ cửa xe xuống đất, cũng nên đi chuẩn bị một chút mới phải.

Bên trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy của khách sạn, đi bên cạnh Lôi Kình và Lôi Tố Mẫn là Khương Mỹ Na và Bí thư Khương, chỉ thấy gương mặt của Khương Mỹ Na trưng lên nụ cười ngọt ngào, mặc dù cánh tay vẫn đang khoác lên khủy tay cha mình, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Lôi Kình.

Đối với ánh nhìn mê muội của cô, ngược lại Lôi Kình chẳng có cảm giác gì, đi tự nhiên như không.

"Như thế nào? Đã nói con gái của người trong sạch rất khác biệt, nhìn qua cách cư xử, dáng vẻ, mẹ liền thích vô cùng, nói chuyện cũng dịu dàng, về sau nhất định là một nàng dâu hiếu thuận! Cũng môn đăng hậu đối!” Lôi Tố Mẫn hài hòng nhìn về phía Khương Mỹ Na.

"Tốt thì mẹ cưới đi! Mẹ nói mấy thứ đó, con nghe qua cũng chẳng cảm thấy được gì! Khiếu thẩm mỹ khác nhau!” Lôi Kình khẽ nhích khóe môi, tràn đầy khinh thường, nhíu mày nhìn ra cửa khách sạn, bây giờ đã năm mươi mấy phút trôi qua rồi, làm sao cô nhóc kia còn chưa tới? Chẳng lẽ sợ quá bỏ chạy?

"Có được hay không, cũng không quan trọng, con gái tốt vẫn còn rất nhiều, biết đâu còn có khối người có gia thế hoàn hảo hơn gia đình của Khương Bí thư, tóm lại, con nên cách xa đám phụ nữ thấp hèn kia một chút. Không phải là mẹ ép con và con gái của Khương Bí thư kết hôn, dù sao con trai của mẹ cũng rất ưu tú, việc này không vội! Từ từ tìm!” Lôi Tố Mẫn mặt không đổi sắc, vẫn đeo giỏ xách đi thẳng về phía trước.

Lôi Kình đột nhiên đứng lại: “Nếu như con nói với mẹ, con nhất quyết muốn qua lại với phụ nữ như vậy thì sao? Có phải mẹ sẽ tiếp tục dùng cái chiêu thức ác độc để đối phó với bọn họ khi không có mặt con ở đây hay không?”

"Điều này cũng chưa chắc, mẹ chỉ có một đứa con trai duy nhất, lại đang kế thừa sản nghiệp của gia đình. Mẹ không bảo đảm sẽ đối xử với những người khác như đối với Lãnh Tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!” Lôi Tố Mẫn nói xong, gương mặt hơi hồng lên, chắc hẳn trong lòng đang rất tức giận.

"Mẹ cũng chưa từng suy nghĩ cho người khác một chút nào sao? Con thích ai là chuyện tự nhiên, không có quyền kiểm soát, chẳng lẽ đây lại là lỗi của bọn họ ư? Mặc kệ ra sao, bản thân con có chủ kiến của riêng mình, nếu như quả thật mẹ muốn làm gì nữa, đó chính là ép buộc con rời xa mẹ, cho dù người có là mẹ con, cũng không thể làm gì được! Con cũng có người muốn bảo vệ, mẹ có biết mình đã mang đến bao nhiêu tổn thương cho Lãnh Tâm không? Mẹ có biết trong một năm này con sống thế nào không? Xin mẹ đừng làm tổn thương người ở bên cạnh con nữa!” Lôi Kình đứng trước mặt Lôi Tố Mẫn, giọng nói cũng không kích động là bao, nhưng lại khiến cho người nghe hoảng hốt, tròng mắt sung huyết…..Đỏ hồng, có thể thấy được anh cũng đang tức giận, nhưng mà trước mặt người là mẹ của mình, anh chỉ có thể nhẫn nhịn, cho dù trong lòng có căm phẫn cách mấy, nhưng sợi dây ràng buộc này chỉ có thể khiến cho anh tiếp tục nhịn xuống.

"Sợ sao? Kình của chúng ta cũng có lúc biết sợ, thật sự là không một ai dám làm chuyện này, chỉ có mẹ của con mới có gan làm thế, bởi vì ta tin tưởng con trai của mình sẽ không vì mấy người phụ nữ như vậy mà phản bội mẹ nó, tốt lắm! Đừng nói nữa! Mẹ là vì muốn tốt cho con, bớt trêu chọc bọn phụ nữ đó đi, mẹ sẽ rất vui vẻ!” Dứt lời, Lôi Tố Mẫn đi lướt qua người của Lôi Kình.

"Mẹ vẫn còn oán hận người phụ nữ đã hại chết ba sao? Thật ra là mẹ đang sợ đúng không? Cho nên mới đối xử như vậy với những người phụ nữ con thích? Để an ủi thù hận trong lòng mẹ?” Lôi Kình đau khổ nhíu mày, hầu kết khẽ động.

Bóng dáng của Lôi Tố Mẫn cứng đờ, nhưng chỉ trong tích tắc, liền nhấc chân đi thẳng ra hướng cửa khách sạn.

"A” Lôi Kình vung nắm đấm, trút giận vào cây cột dát vàng bên trong đại sảnh khách sạn.

Trong cơn phẫn nộ, đột nhiên khóe mắt liếc thấy một bóng dáng lén la lén lút trước cửa khác sạn, chợt giật mình mấy giây, sải bước đi đến, bây giờ anh hối hận rồi, sau khi nghe lời mẹ nói anh đã ân hận. Chỉ một mình Khương Mỹ Na, anh có thể dễ dàng đối phó, không nên để cho cô nhóc đó đến đây, không nên để cô ấy gặp mẹ.

"A! Lôi Kình! Thì ra là anh ở chỗ này! Làm sao tôi lại khổ như vậy? Anh không cần đứa bé này nữa sao? Anh là đồ đàn ông bội bạc, tôi nguyền rủa anh, sống không được, chết không xong!.....” Một cô gái vừa đi vào liền nhảy bổ vào người Lôi Kình, khi anh vừa lúc đi tới, đá một cái, loạng choạng đứng không vững, ngã nhào xuống đất.

Trước cửa khách sạn, văng vẳng tiếng khóc la thê lương của một người phụ nữ, thét gào đến tê tâm liệt phế, cô gái với mái tóc dài rối bù, nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất, gương mặt trang điểm diêm dúa lòe loẹt, một đầu tóc vàng xoăn thành lọn to, hai tay gắt gao ôm bụng, thoạt nhìn tựa như vừa bị bọn nhà giàu chơi đã rồi vứt bỏ.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Bảo vệ!” Lôi Tố Mẫn ném ánh mắt sắc bén về phía người phụ nữ nằm vật vã trên mặt đất, nhưng cũng không nhìn kỹ, liếc mắt một cái liền ngẩng đầu lên: “Cô gái điên này từ đâu tới? Nhanh chóng giải quyết đi, cũng chẳng biết nghe được từ đâu là Kình sẽ ở đây tối nay, muốn tới quấy nhiễu, bắt chẹt người khác à? Cô dùng sai kế rồi, tiền bạc của nhà họ Lôi, mấy người phụ nữ ngoài lề như cô, một xu cũng đừng mơ động đến được, trừ phi là con dâu mà tôi đã chọn!” Dứt lời hung hăng đá một cước vào người phụ nữ nằm trên đất.

Lôi Kình đứng ở một bên mà sững sờ, anh có thể hiểu những lời mẹ vừa nói, nhưng mà ở vào tình huống này, đá xuống một cước như vậy, có phải là cố ý hay không đây? Chẳng lẽ mẹ nhận ra Tô Lạp ư?

"Khẩn trương chạy đi thôi! Nếu không muốn gặp phiền phức!” Lôi Kình nhíu mày nhìn người nằm trên đất, bởi vì diện mạo đã được hóa trang, có thể người khác sẽ không nhìn ra, ngoại trừ gương mặt, anh vẫn còn nhận ra được bộ quần áo này.

Đã nằm trên đất, lại còn bị đạp một phát, đương lúc xương sườn đang bị đau, không cách nào thở nổi, Tô Lạp nghe thấy lời nói của Lôi Kình, tựa như vừa nuốt phải bình khí ga, cả lồng ngực chỉ chực chờ bộc phát. Anh ta bảo cô đến đây quấy rối, để cho cô bị đá rồi ỉu xìu mà cuốn gói đi sao!

Cô vẫn chưa ăn cơm tối, nhưng không đói đến nỗi muốn ăn khí tức.

"Muốn tôi đi! Anh là kẻ bạc tình! Mẹ kiếp! Hôm nay bà nội này mà buông tha cho anh thì ta uổng phí một đời người rồi!” Tô Lạp đứng dậy, ngoác miệng rộng hướng về phía Lôi Kình mà tru mà tréo, tay cũng vung lên.

"Bảo cô đi, cô không nghe rõ sao?” Lôi Kình bị đánh trúng mấy cái, nhưng mà cũng không đánh trả, cũng không cự lại. Bây giờ anh chỉ có một mong muốn duy nhất, làm như thế nào mới khiến cho cô hiểu, anh không cần những thứ này nữa, nhanh nhanh rời khỏi đây! Anh không muốn cô nhóc này lại đi vào vết xe đổ của Lãnh Tâm.

"Bảo tôi đi?" Trong khoảng thời gian ngắn Tô Lạp chẳng hiểu được gì cả, anh đang cố tình đùa giỡn đáp trả với cô ư? Có nên diễn thật một chút hay không? Thôi thì để được giảm phân nửa món nợ kia, cũng nên nhập vai xíu đi: “Ô ô ô, Lôi Kình, ngày mai tôi sẽ đi đăng báo, tố cáo anh là một thằng lưu manh, ô ô….”

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai có thể giải thích một chút xem?” Khương Bí thư khẽ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Lôi Kình, sau đó đưa ánh mắt tức giận về phía Lôi Tố Mẫn.

"Kình! Nói thử xem! Chuyện gì xảy ra thế này?” Lôi Tố Mẫn nhíu mày nhìn người phụ nữ đứng trước mặt Lôi Kình, ánh mắt hung ác độc địa đủ để xuyên thấu tâm hồn yếu ớt của Tô Lạp, chỉ có điều, tâm hồn yếu đuối của cô không đến nỗi dễ vỡ như vậy đâu.

"Bà chính là người mới vừa đạp tôi sao? Bà là ai hả? Bà lão già khụ! Chân của bà khỏe lắm à? Thích đạp người, có tin tôi bẻ gãy cái chân béo tròn ục ịch ngắn củn của bà không?” Mi mắt của Tô Lạp dính chùm chùm mấy tầng lông mi giả, trừng mắt hướng về phía Lôi Tố Mẫn kêu gào, giữa chốn đông người mà cô lại để cho người ta đạp mình? Trừ phi người đó không nằm trong danh sách trăm họ ở Trung Quốc, mẹ nó, là quỷ ấy.

~Hết Chương ~

Truyện Chữ Hay