. Tiên sinh, chỉ sợ không được, cái này tôi làm cho người bạn thân.
Lí Uyển Lăng trả lời rất thẳng thắn.
Hàn Lan Uy hiểu biết gật đầu.
. Bạn của cô thật may mắn.
Anh mở bóp lấy thẻ ra đưa cho Lí Uyển Lăng.
. Năm bộ này cô đều gói lại giúp tôi.
Lí Uyển Lăng không dám tin trợn mắt lên nhìn anh, anh là vị khách hào phóng nhất mà cô từng gặp.
Hàn Lan Uy cầm lấy túi đồ đang định đi ra cửa thì ánh mắt lại dừng trên người Phùng Lãnh Nhi, sau đó anh xoay người về phía Lí Uyển Lăng hài hước cười.
. Lấy cho cô ấy một cái chăn ! Tôi không hy vọng cô ấy bị lộ hàng.
Phùng Lãnh Nhi thoải mái ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn lên rất nhiều, cô cảm thấy mình giống như là một người gương, chuyện làm ăn không tốt đều mất dạng không để lại dấu vết.
. Cậu dậy rồi à ? Lễ phục của cậu còn chưa thử đó.
Phùng Lãnh Nhi đứng dậy, vận động một chút
. Được rồi! Lấy nhanh cho mình thử với, mình còn phải về công ty một lúc.
Phùng Lãnh Nhi mặc một chiếc sườn xám Trung Quốc màu vàng kem, lễ phục vừa người ôm lấy đường cong lả lướt của cô, dáng người tuyệt đẹp hơn nữa lại lộ ra một đôi chân thon dài, màu vàng của lễ phục tôn lên làn da để trần của cô, khí chất lãnh đạm mơ hồ hiện lên, rất phù hợp với phong cách của cô.
Lí Uyển Lăng nhìn cô bạn thân của mình, khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng vẻ yểu điệu mê người, khí chất độc đáo, đừng nói đàn ông không thể chống cự, ngay cả bản thân là con gái mà cô cũng không thể kháng cự.
Người con gái đẹp như vậy, nhìn bên ngoài thì như có được tất cả nhưng vì hoàn cảnh bên trong lại trở thành một con người khác.
. Lấy cái này đi ! Cái kia mình không cần thử đâu.
. Lãnh Nhi, cậu hai mươi lăm tuổi rồi à ?
Cô một mặt xếp quần áo lại, một mặt hỏi.
. Phải rồi, mà cậu hỏi chuyện này làm gì ?
Phùng Lãnh Nhi nghi hoặc nhìn chằm chằm Lí Uyển Lăng.
. Cậu… cậu có nghĩ tới.. thử làm quen với bạn trai không ?
Lí Uyển Lăng cẩn thận hỏi, một mặt thăm dò phản ứng của Phùng Lãnh Nhi.
. Mình quen biết với rất nhiều bạn trai rồi mà.
. Cậu không thể nói gạt mình được, những người đàn ông này cậu quen biết đều là vì chuyện làm ăn, căn bản không phải là tìm hiểu làm quen.
. Cậu đừng cứ như vậy được không ? Giống như mình đây cứ để cho bọn đàn ông chiều chuộng, không phải tốt sao? Làm gì mà phải chịu đựng cái gọi là trò chơi tình yêu, mình không có hứng thú.
. Cậu thực sự chưa từng động lòng à ?
. Đối với mình mà nói, đàn ông đều là bàn đạp sự nghiệp, thế giới này là công bằng, đàn ông đều hưởng hết mọi điều kiện có lợi, vì sao mình lại không được như bọn họ? Nói đến cùng, mình cũng không lừa gạt bọn họ, mỗi người đều có tính toán của riêng mình, ai cũng không có hại.
. Cậu đối với Tử Khiêm cũng giống như vậy à ?
Nói đến Tử Khiêm, vẻ mặt của Lí Uyển Lăng không tránh khỏi căng thẳng.
. Tử Khiêm là bạn trong công việc của mình, bọn mình ở cùng một trận tuyến, ngoại trừ chuyện đó ra, bọn mình không có việc gì khác, nếu có cũng thuần túy là bạn bè mà thôi.
. Anh ấy đối với cậu vẫn một mực si tình, cậu không động lòng sao ?
. Mình chỉ coi anh ấy là bạn, không có chuyện khác, nhất định có một ngày anh ấy sẽ hiểu ra.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Lí Uyển Lăng đột nhiên hỏi
. Lãnh Nhi, cậu… cậu vì lợi ích của chuyện làm ăn mà hy sinh chính mình, sao mà được ?
Phùng Lãnh Nhi hoàn toàn hiểu Uyển Lăng muốn nói gì
. Mình không bán đứng bản thân bất kể là tâm hồn hay thể xác, cậu có thể yên tâm.
Tiếp theo, cô hướng về Uyển Lăng trong nháy mắt nở một nụ cười mê hoặc chết người.
. Quyến rũ đàn ông cần phải có một chút kỹ xảo, chỉ cần duy trì khoảng cách cùng một thái độ lãnh đạm ngẫu nhiên, ngược lại càng làm cho bọn họ chết mê chết mệt.
Lí Uyển Lăng lắc lắc đầu
. Cậu đang đùa với lửa, rất nguy hiểm.
. Muốn tồn tại trong thế giới đàn ông thì phải cần mạo hiểm, mình rất hiểu rõ mình đang làm cái gì, cậu đừng lo lắng.
Lí Uyển Lăng hít một hơi dài, lí lẽ thâm sâu nói
. Có lẽ có một ngày, cậu sẽ gặp được một kỳ phùng địch thủ, ý chí không khống chế được mà rơi vào lưới tình, ngàn vạn lần đừng phụ người, nếu không hậu quả của tình yêu cậu sẽ không gánh nổi.
Đôi mắt Phương Tử Cầm bỗng dưng buồn bã
. Hậu quả đã vô cùng rõ ràng, ba mẹ mình đã sớm cho mình một bài học, hiện tại mình không còn gì để mất.
. Cậu sao có thể nói như vậy? Cậu còn có mình, còn có Tử Khiêm, còn có sự nghiệp mà cậu vất vả tạo dựng nên!
Trong nháy mắt, hai người lại chìm trong yên lặng.
Phùng Lãnh Nhi lắc đầu, mở miệng trước.
. Mình phải đi rồi, hôm nào tìm cậu uống trà chiều.
Nói xong, cô liền thẳng lưng không sợ hãi tao nhã tiến về phía trước.
Lí Uyển Lăng nhìn bóng dáng của Phùng Lãnh Nhi không chớp mắt, cô biết Phùng Lãnh Nhi là người kiên cường, nhưng những người kiên cường thường cũng chính là những người yếu ớt nhất.
.....................
Một lúc sau Phùng Lãnh Nhi về đến nhà liền nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, thời gian đến lúc dạ tiệc bắt đầu đã không còn nhiều. Bố cô đang ở dưới lầu chờ cô, cũng bắt đầu thúc giục.
Cô trang điểm nhẹ, đôi môi anh đào tuyệt đẹp nhẹ điểm phong cách của cô, sau khi mặc đồ xong, cô nhìn qua gương ngắm lại chính mình.
Tóc dài bới cao, lộ chiếc cổ cao trắng nõn của cô, mấy sợi tóc lơ đãng sau gáy càng tăng vẻ lãng mạn phong tình. Hai mắt của cô trong sáng mở to, hai má trắng nõn hây hây đỏ, đôi môi kiều diễm ướt át, tất cả những điểm này đủ để cho mọi người phát điên! Trong lòng cô khôi hài nghĩ.
Cô vừa đi xuống lầu liền đối diện ánh mắt giống như kiểm duyệt của Bố mình.
. Ừ, cũng không tệ, nhưng có một chút lãnh đạm, con gái nên biết chọn màu sắc quần áo, để người khác có cảm giác thân thiết dịu dàng.
Phùng Lãnh Nhi vẫn hướng về trước, không nói một lời nào.
Phùng Hữu Bang luôn luôn chú trọng cách ăn mặc.
Đã vào tuổi trung niên, dáng người của ông đã có chút ít phát phì, hai bên tóc mai điểm bạc, gương mặt ngày xưa bóng láng giờ đã hiện lên vài nếp nhăn, nhưng mà tất cả đều không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của ông, cũng không cản trở được những tình sử phong lưu của ông ta.
Nhìn thấy bố mình, Phùng Lãnh Nhi không khỏi buồn bực nghĩ, con gái của mình đã lớn như thế nào rồi mà còn tự nhiên tung hoành ở tình trường ?
Phùng Hữu Bang và Phùng Lãnh Nhi lên xe.
. Nhớ kỹ, phải tươi cười, không được có bộ mặt lạnh như băng đó. Hôm nay con phải làm quen với một nhân vật mới từ Mỹ trở về, anh ta đã tạo tiếng vang không nhỏ trong giới xã giao, đó là Hàn Lan Uy.
Phùng Hữu Bang lấy giọng ra lệnh với Phùng Lãnh Nhi.
. Hàn Lan Uy? Người phụ trách của tập đoàn máy tính Hàn Phong ?
. Đúng vậy, đúng là cậu ta, làm sao con biết ?
. Buổi trưa hôm nay con đã gặp anh ta, anh ta đã cướp của con một dự án nắm chắc thành công.
. Ừ, cái này cũng khó trách, hiện tại không biết có bao nhiêu người muốn kết thân với anh ta.
. Con thua cũng không oan uổng, ngay cả Công ty Chấn Long cũng vì cậu ta mà tổ chức buổi tiệc tối nay.
Tưởng tượng Hàn Lan Uy với ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt, Phùng Lãnh Nhi trong bụng nổi giận.
. Chẳng qua chỉ là người phụ trách của một tập đoàn máy tính, không nên làm lớn như vậy chứ.
Cô không cho là đúng, hừ một tiếng.
. Thái độ của con thật quá quắt ! Sự thật, tập đoàn máy tính Hàn Phong là của em trai anh ta, anh ta chỉ ra mặt giúp trong trường hợp đặc biệt thôi, anh ta là Giám đốc điều hành kiêm Phó chủ tịch của tập đoàn tài chính Uy Hàn.
Hết chương