Anh tháo mắt kính lộ ra đôi mắt màu rám nắng, đôi lông mày thô nhanh chóng nhíu lại hướng về phía Phùng Lãnh Nhi biến mất hỏi
- Cô ấy vừa mới nói với anh cái gì vậy ?
Người tài xế do dự một chút rồi đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho ông chủ.
Nghe xong, vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, khóe miệng lộ ra nét cười
- đem xe đến bãi đậu xe ở tầng hầm đi ! Ở đó tôi có một chỗ đậu xe cá nhân.
Anh dặn dò lái xe xong lập tức hướng về cửa khách sạn đi tới, anh trong lòng thầm đoán, có lẽ anh sẽ có cơ hội gặp lại cô nhanh chóng !
Phùng Lãnh Nhi tiến đến cửa nhà hàng của khách sạn, lập tức chiêu dụ không ít ánh mắt dán vào cô, cô vờ như không thấy, hướng thẳng đến chỗ Nghiêm tổng ngồi, cử chỉ vô cùng thanh thoát, tự nhiên, dáng vẻ mê người, tràn ngập tự tin nhưng không phô trương, ôn nhu mà không giả tạo, thu hút tầm nhìn của mọi người.
- Thành thật xin lỗi! Tôi đến trễ, sao Nghiêm tổng không gọi món ?
Phùng Lãnh Nhi mỉm cười một cách mê người, cô dùng tiếng nói thanh nhã hỏi.
- Không vội, không vội, còn có một vị khách quan trọng đang trên đường đến đây, chúng ta đợi trong chốc lát.
Nghiêm tổng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đôi má trắng nõn của Phùng Lãnh Nhi.
Đúng là một tên lợn háo sắc ! Phùng Lãnh Nhi trong lòng thầm mắng.
Trong giới doanh nhân thượng lưu, ai cũng biết Nghiêm tổng là người giảo hoạt, một nhân vật lợi hại, tuy rất háo sắc nhưng không bao giờ để lẫn lộn vào chuyện làm ăn.
Giờ phút này bên cạnh ông ta cũng có một cô thư ký thuộc loại xinh đẹp, đúng là tình nhân đây, vậy mà cũng giở trò.
- Lãnh Nhi thực sự là vừa giỏi vừa xinh đẹp, anh Phùng thật là có phúc, sinh được một cô con gái xuất sắc như vậy !
Tiếng nói có chút điêu ngoa, đôi mắt dài có phần mê muội lướt qua lướt lại trên người Lãnh Nhi.
Cô thư ký đều nhìn thấy những chuyện này, hung hăng trừng mắt liếc Nghiêm tổng một cái, sau đó dùng ánh mắt thù địch nhìn Phùng Lãnh Nhi.
Phùng Lãnh Nhi trên mặt vẫn là một nụ cười hoàn mỹ, chuyện làm ăn là quan trọng, cô không ngại đắc tội với người khác để làm cho đàn ông thích cô.
Vì việc làm ăn phải dùng một chút thủ đoạn cao minh, việc này cô sớm đã vận dụng thành thói quen, thật là không có sai lầm.
Tất cả những công phu này người có công dạy dỗ chính là bố cô, Phùng Hữu Bang, Phùng Lãnh Nhi trào phúng suy nghĩ.
Bỗng nhiên trước cửa nhà ăn lại xôn xao, Phùng Lãnh Nhi có thể cảm giác được tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Tuy cô cũng có chút tò mò nhưng không quay đầu ra. Cô tập trung toàn lực vào chuyện làm ăn này.
Cô không khỏi suy tư, rốt cục Nghiêm tổng còn hẹn với ai, theo cô suy đoán, có thể là đối thủ cạnh tranh.
Nghiêm tổng là người thích dùng thủ đoạn này để giảm giá thành, làm cho hai nhà cung cấp tự cạnh tranh với nhau.
Khó trách ông ta trên thương trường có biệt danh “Lão hồ ly giảo hoạt họ Nghiêm”, thật là danh xưng đúng với người.
- Thật xin lỗi, đã đến trễ, trên đường có việc mất thời gian một chút.
Một giọng trầm tràn ngập sức hút vang lên phía sau Phùng Lãnh Nhi.
Cô còn chưa kịp quay đầu lại xem thì thấy Nghiêm tổng đứng lên, nhiệt tình đích thân bắt tay cùng người mới đến, mỉm cười hết sức a dua xiêm nịnh.
- Hàn tiên sinh, mời ngồi !
Nghiêm tổng nhiệt liệt tiếp đón.
Phùng Lãnh Nhi trong lòng suy đoán, nhìn thái độ Nghiêm tổng như vậy, đối thủ nhất định đã đến.
Lập tức một bóng người ngồi xuống bên cạnh cô, Phùng Lãnh Nhi chỉ nhìn thấy cô thư ký của Nghiêm tổng nhìn chằm chằm vị Hàn tiên sinh vừa ngồi xuống, vẻ mặt tràn ngập nét mê muội ngưỡng mộ.
Việc này làm Phùng Lãnh Nhi vô cùng tò mò, cô đang định quay đầu về phía người đàn ông kia thì Nghiêm tổng lại mở miệng.
- Lãnh Nhi, vị Hàn tiên sinh này là khách quý của chúng ta, mới từ Mỹ trở về Đài Bắc thành lập công ty máy tính. Ở bên Mỹ đã gặt hái được không ít thành công nay muốn tấn công vào thị trường Đài Bắc.
Đúng là đối thủ! Phùng Lãnh Nhi một mặt tính toán, một mặt cũng mỉm cười nghiêng người về hướng
. Hàn tiên sinh ! Xin chào, tôi là Phùng Lãnh Nhi, người phụ trách của công ty thiết kế máy tính Phùng Lãnh.
Vừa nói xong, cô mới hoàn toàn thấy rõ đối phương.
Lần đầu tiên, Phùng Lãnh Nhi cảm thấy khó thở, vị Hàn tiên sinh làm cô quá rung động.
Từ trước đến nay chỉ có cô mê hoặc đàn ông, không đếm được có bao nhiêu người đàn ông thần phục dưới chân cô, nhưng lúc này đây cô lại bị người đàn ông kia huyễn hoặc.
Cô nhìn anh chằm chằm, mái tóc anh đen như gỗ mun, làn da màu đồng, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan cân đối đẹp như tượng thần Hy Lạp, đôi mắt màu rám nắng lóe lên những tia sáng cơ trí, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người…
Đột nhiên bàn tay bé nhỏ của cô bị cầm lấy, Phùng Lãnh Nhi bỗng dưng tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy mình có chút thất lễ, hai gò má nhanh chóng ửng đỏ.
Cầm bàn tay của cô là một bàn tay to lớn, ngón tay thon dài ngăm đen, Phùng Lãnh Nhi chú ý đến móng tay anh được gọt dũa rất chỉnh tề, bàn tay cô nằm trong bàn tay anh lại càng thêm trắng nõn, cô nhìn mà ngây người.
- xin chào, rất vinh hạnh được biết cô, tôi là Hàn Lan Uy.
Hết chương