Hàn Lan Uy sẽ không để cô đi một cách dễ dàng như vậy.
Đúng, năm xưa là anh nợ cô. Nhưng giờ anh muốn bù đắp tất cả cho cô và con trai của anh.
- Phùng Lãnh Nhi, em cho tôi cơ hội có được không ?
Hàn Lan Uy phía sau cô lớn tiếng nói.
Dù là bị cô lạnh nhạt cũng được, vô tình cũng được. Anh cũng là cam tâm tình nguyện để cô trừng phạt mình.
Phùng Lãnh Nhi cười nhạt, cô dừng bước lại nhưng không quay đầu. Tay vẫn luôn nắm chặt Nghiên Tuấn không rời.
Cô không biết anh sẽ đưa quyết định thế nào. Nhưng điều cô sợ nhất chính là anh sẽ dành Nghiên Tuấn từ tay cô đi, đây chính là điều mà cả nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến vì sợ nó sẽ thành hiện thực.
- Hàn Lan Uy...tôi và anh đã hết duyên, hết nợ. Anh cứ xem như tôi là một người xa lạ từng bước qua cuộc sống của anh như bao người đi. Phùng Lãnh Nhi tôi sau này tuyệt đối sẽ biến khỏi mắt anh, vĩnh viễn.
Người xa lạ từng bước qua cuộc sống của anh ? Cô nói nghe rất dễ nhưng tại sao anh lại không thể làm được được chứ.
- em bảo tôi xem em như người xa lạ ? Tôi không làm được ! Phùng Lãnh Nhi, em có biết em đã cướp đi trái tim của tôi bao năm qua hay không ? Em có biết khi tôi nghe tin em không giữ đứa bé là vì tôi, tôi đau khổ, dằn vặt bản thân đến mức nào không ? Tôi rất hối hận, hối hận bản thân cả đời tự cho mình thông minh nhưng lại nhất thời hồ đồ khiến em chịu khổ, khiến cho tình yêu tốt đẹp của chúng ta cứ thế mà rạn nứt.
Hàn Lan Uy vào năm trước, trước lúc cô ra đi anh mới biết được tất cả mọi chuyện đều do Đổng Ngải Vi một mình bày ra nhằm khiêu khích khiến cô nói ra những lời đó để anh nghe được mà hiểu lầm. Đổng Ngải Vi vô tình nghe được em gái anh - Hàn Lan Lăng nói chuyện với cô lúc trong phòng thay đồ cho nên cô ta biết Hàn Lan Uy ghét nhất là bị lừa dối, vì vậy lấy mình làm mồi để cô nói ra những lời nói đó.
- Hàn Lan Uy, đủ rồi !
Phùng Lãnh Nhi tức giận quát lớn nhưng cô tuyệt đối không quay đầu lại về phía của Hàn Lan Uy đang dứng. Cô không muốn bản thân mình nhìn thấy bộ dạng tự dằn vặt bản thân của anh mà nguôi lòng, thay đổi quyết định của mình.
- bất luận anh có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm lung lay quyết định của tôi.
Cô nói rồi, tiếp tục sải bước về phía trước. Cả người cô vẫn chưa bước ra được cánh cửa này, chỉ cần bước chân cuối cùng này bước ra khỏi cánh cửa thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng Hàn Lan Uy tuyệt đối không để cô bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước. Bởi vì anh đã mất cô một lần, anh không muốn bản thân lại mất cô một lần nữa.
- Phùng Lãnh Nhi ! Em không thể đi ! Tôi đã buông tay em một lần, tôi không muốn bản thân mình một lần nữa buông tay em.
Hàn Lan Uy chạy về phía cô, ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Phùng Lãnh Nhi lúc này hận bản thân vô cùng vì đã bị anh lay động, lung lay quyết định của bản thân.
Trái tim của cô một lần nữa vì anh mà có sức sống trở lại, vì cái ôm của anh mà bắt đầu rung động một lần nữa.
Lý trí nói cô biết cô tuyệt đối không thể mềm lòng với anh bởi vì chính anh là người đã đẩy cô một chân bước vào quỷ môn quan. Nếu như không phải trời thương xót thì liệu cô còn sống đến hiện tại để gặp lại anh hay không ?
Nhưng con tim lại mách bảo cô phải tha thứ cho người đàn ông này. Người đàn ông từng tổn hại cô cũng từng trân quý, yêu thương cô một cách vô điều kiện.
Nếu thế gian mẹ cô là người yêu cô nhất, sẵn lòng vì cô mà không từ mạng sống của mình, còn hi sinh cho cô một cách vô điều kiện thì còn có một người đàn ông sẵn sàng ở phía sau làm hậu thuẫn cho cô, bảo vệ cô giữa phong ba bão táp thì chỉ có anh, Hàn Lan Uy.
Người từng cho cô tất cả những gì anh ta có, từng nói lời yêu thương cô cũng chính là người đã từng hành hạ cô, lăng mạ cô và sỉ nhục cô một cách không thương xót. Ông trời tại sao lại để cô rơi vào tình cảnh " tiến thoái lưỡng nan " như thế này.
Trong lòng cô lúc này vừa có hận vừa có yêu. Hận càng nhiều thì yêu cũng càng sâu đậm.
Cô rốt cuộc nên làm thế nào mới để bản thân thật sự không hối tiếc.
" cậu không được vào trong ! " phía bên ngoài truyền vào âm thanh ngăn cản ai đó của bảo an gác cổng.
Không lâu sau đó là hình ảnh một người đàn ông mặc âu phục xám tro đang tiến về của anh và cô dưới sự ngăn cản của hai vị bảo an.
- Hàn Lan Uy, cô ấy đã chọn không cần mày rồi, tại sao mày kiên quyết níu kéo làm gì hả ?
Người đàn ông vừa đến đã nắm lấy tay cô kéo về phía mình.
- Hàn tổng, tôi không ngăn được cậu ta.
Hai vị bảo an toát mồ hôi cúi đầu.
- tôi không nuôi người vô dụng. Dọn hành lý cút khỏi đây !
Nếu không vì hai người này không ngăn nổi Lâm Nhật để anh ta vào được đây phá hoại chuyện tốt sắp thành của anh thì anh nhất định sẽ có thể khiến cô chấp nhận anh một lần nữa.
- xin hỏi vị tiên sinh này...
- Lâm Nhật tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị và cũng là đối thủ hiện tại của Uy Hàn.
Phùng Lãnh Nhi hiện tại đang làm trợ lý cho Lâm Nhật, thời gian làm ở Lâm Thị là năm.
Tuy với quan hệ là cấp trên với cấp dưới nhưng Lâm Nhật từ lâu đã có ý với cô, chỉ là không dám ngỏ lời sợ cô từ chối. Như vậy thì cả cơ hội làm bạn duy nhất của hai người cũng sẽ không còn, vậy thì anh ta chỉ đành chọn cách mãi mãi là bạn với cô, ở phía sau làm hậu thuẫn cho cô, bảo vệ cô.