Trong lúc ăn cơm, hai người đều không nói chuyện với nhau. Hàn Lan Uy nhìn cô thật lâu nhưng Phùng Lãnh Nhi hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Những hành động thất thường vừa rồi vẫn khiến cô ảo não không thôi, bây giờ cô không thể lại mất mặt, cô phải tìm thời gian để nghĩ kế hoạch, chỉ nghĩ đến tương lai ngày nào cũng bị Hàn Lan Uy khống chế, cô liền cảm thấy thật tức khí.
. Buổi chiều tôi phải về công ty một lát, có thể về trễ một chút.
Phùng Lãnh Nhi liếc nhìn anh một cái không trả lời.
. Cả buổi chiều em có thể làm việc của em nhưng buổi tối bảy giờ, em phải chuẩn bị cùng tôi tham dự tiệc của hội liên minh ngân hàng, tôi sẽ về đón em.
Hàn Lan Uy nhìn chằm chằm vào mắt của Phùng Lãnh Nhi, dường như muốn từ ánh mắt của cô tìm ra điều gì đó.
. Xin tuân lệnh anh, Hàn tổng.
Lời nói mơ hồ tràn ngập sự châm chọc và khiêu khích. Hàn Lan Uy cúi người về phía trước, đưa một tay ra trêu chọc đôi môi của cô.
. Đừng nghĩ muốn chọc giận tôi, em gánh không nổi hậu quả cơn giận của tôi đâu.
Anh nói cực kỳ nhẹ nhàng, ngón trỏ cũng nhanh chóng tiến vào miệng trêu chọc cái lưỡi đinh hương của cô. Trong mắt hiện ra vẻ ham muốn trắng trợn, một phút cũng không rời nhìn chằm chằm vào cô.
Sau khi Phùng Lãnh Nhi cùng Hàn Lan Uy trở về, anh nhẹ nhàng đặt cô trên giường.
Sau khi cởi bỏ cà vạt cùng áo vest của mình, anh bắt đầu giúp cô thay quần áo.
Phùng Lãnh Nhi nằm nửa tỉnh nửa say, hai mắt mê man khép hờ, cả người như không có sức lực tùy ý Hàn Lan Uy cởi bỏ quần áo trên người cô. Đến lúc trên người Phùng Lãnh Nhi chỉ còn lại đồ lót, thân thể của cô hiện ra trước mắt, Hàn Lan Uy dường như quên cả thở, da thịt nàng hồng nhuận tinh khiết, đường cong lả lướt mềm mại. Mồ hôi anh chảy dọc theo trán mà rơi xuống.
Đáng chết ! Hàn Lan Uy thấp giọng nguyền rủa, sức ảnh hưởng của cô đối với anh thực sự là quá lớn ! Anh cố gắng kìm chế trái tim đang đập kịch liệt của mình, thật nhanh giúp cô mặc quần áo ngủ vào.
Bỗng dưng Phùng Lãnh Nhi mở tròn hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Lan Uy. Cái mỏ chu chu thật đáng yêu, chớp chớp đôi mắt nhìn anh, rồi tay chân huơ loạn xạ, lớn tiếng trong cơn say quát :
. Hàn Lan Uy chết tiệt, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi, nếu không tôi sẽ giết anh.
Hàn Lan Uy lúc này chẳng hề tức giận ngược lại rất là vui vẻ, bởi vì chính Phùng Lãnh Nhi đã khiêu khích giới hạn chịu đựng mà Hàn Lan Uy đang cố gắng kìm chế từ trước cho đến hiện tại.
Xác định lần này là Phùng Lãnh Nhi bị ăn sạch rồi đó nha.
. Là em muốn tôi chịu trách nhiệm, vậy thì đừng trách tôi ăn sạch em.
Nói rồi Hàn Lan Uy đẩy người Phùng Lãnh Nhi ngã nằm trên giường mà cưỡi lên.
Liếm nhẹ vành tai, lui dần xuống cổ rồi đem xương quai xanh của Phùng Lãnh Nhi. Đôi bàn tay thô bạo lần đến ngực Phùng Lãnh Nhi đưa tay xé toạc chiếc váy ngủ vừa rồi chính Hàn Lan Uy đã mặc, bởi vì với Hàn Lan Uy chiếc váy thật sự rất phiền phức, còn rất cản trở nha.
Đến lúc này Phùng Lãnh Nhi mới có chút chấn tỉnh trong cơn say, bất giác rùng mình.
Hàn Lan Uy tìm đến môi Phùng Lãnh Nhi rồi ra sức ngấu nghiến đôi môi như muốn hút hết mật ngọt ở nơi đó. Bàn tay trái của Hàn Lan Uy dày vò khuôn ngực đầy đặn của Phùng Lãnh Nhi, khiến nó dần trở nên ẩn đỏ.
Phùng Lãnh Nhi cố gắng vùng vẫy nhưng đã bị bàn tay phải đang dùng giữ tay Phùng Lãnh Nhi cũng không chịu ở yên mà vuốt ve cơ thể Phùng Lãnh Nhi, những chỗ anh đi qua đều khiến nơi đó trở nên nóng dần lên, Phùng Lãnh Nhi phát ra vài tiếng rên rỉ.
Nghe thấy âm thanh đó, Hàn Lan Uy như được thỏa mãn, đưa tay tiến đến nơi tư mật nhất của Phùng Lãnh Nhi và ve vuốt chỗ đó.
Phùng Lãnh Nhi không chịu được nhột liền khẽ cựa người một chút, chất dịch lỏng từ nơi đó chảy ra giỏ vào tay Hàn Lan Uy.
Dục vọng trong người sôi sục, Hàn Lan Uy đưa hai ngón tay của mình thọc sâu vào như do thám cơ thể Phùng Lãnh Nhi, chất dịch chảy ra ngày càng nhiều.
Hết chương