Từ trước đến nay, mỗi khi Tiêu Đồng gặp ác mộng, nàng đều thấy một giấc mơ giống nhau.
Căn phòng đen kịt âm u, trần nhà cao nhìn không thấy nóc, ở nơi cao nhất có một song cửa rất nhỏ, lọt vào tia sáng yếu ớt.
Tiêu Đồng bị trói chặt tay chân ném vào góc tối trong phòng, trần trụi.
Trên người rất đau, vết máu khô cạn, từng con gián bò qua cơ thể của nàng, lại bò đi xa.
Nàng thấy mình giống như chết rồi.
Sau đó cánh cửa bị đá văng, ánh sáng chói loá xuyên vào mắt, đoàn người cũng chen chúc tràn vào, Tiêu Đồng không thấy rõ gương mặt bọn họ, bọn họ vây xung quanh nàng cười cợt, tiếng cười chói tai, Tiêu Đồng muốn tránh, nhưng không có chỗ ẩn nấp.
Tiếp sau đó, ánh sáng cũng biến mất, Tiêu Đồng nhìn thấy những người kia mọc ra răng nanh, mọc ra vuốt sắc, trợn mắt đỏ ngầu, phun ra lưỡi dài, từng chút, từng chút bò về phía nàng.
Những kẻ này bóp cổ nàng, nắm xé da thịt nàng, dòng máu tươi theo vết máu đã khô trước đó chảy xuống lần nữa, loang ra một mảng đỏ trong bóng tối. Cả gián lẫn chuột nghe thấy mùi máu tanh bò tới, lít nha lít nhít qua lại trên người nàng hút máu, chia nhau một chén canh ở bữa thịnh yến tàn ác này.
Xé toang da thịt nàng, lôi ra lục phủ ngũ tạng của nàng, bẻ xương nàng, hút lấy tuỷ nàng. Cơ thể nàng run lẩy bẩy trong không khí.
Nàng không thể hô hấp, không thể cử động, cũng không thể gọi.
Sau đó nàng mở mắt.
Đã từng, Tiêu Đồng sẽ bật tỉnh, nàng sẽ kinh hoàng ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại, như người vừa vớt từ dưới nước lên. Sau đó tựa như đã quen rồi, nàng nằm bất động trên giường, mở mắt ra, bình thản hệt như người chỉ mới vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, mồ hôi lạnh vẫn sẽ ướt đẫm người, thấm ướt cả đồ ngủ, nàng cũng vẫn sẽ gấp gáp thở dốc, chỉ là không có bất kỳ ai có thể nhìn ra.
Chi tiết của việc năm đó đã không nhớ rõ, ký ức tang thương đã bị ý thức tự vệ của não bộ làm cho mơ hồ, chỉ có đau đớn khắc sâu vào mỗi một dây thần kinh trên cơ thể, càng ngày càng thêm sâu.
Lúc Tiêu Đồng mở mắt, theo bản năng nhìn về phía góc tối, quả nhiên thấy những thứ đó vẫn còn, chúng nó đã đi theo Tiêu Đồng hơn mười năm, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Đồng vẫn không thôi run rẩy.
Nếu như hôm đó không ra ngoài thì tốt rồi, Tiêu Đồng nghĩ.
Mỗi ngày trước khi rời giường nàng đều có nửa tiếng, thậm chí cả tiếng đờ đẫn, người ngoài chỉ nghĩ là nàng thất thần, chỉ bản thân nàng tự biết, đó là cơn đau nối tiếp từ trong mơ, toàn thân mỗi một tấc da thịt từ trên xuống dưới đều đau, một cử động nhẹ thôi cũng khiến nỗi lòng tan nát. Cơn đau làm nàng không dám động đậy, không thể làm cách nào khác ngoài việc ngồi thẫn thờ để chờ đau đớn lắng dịu.
Mới là sáu giờ sáng, đến sáu rưỡi dì Lưu bưng điểm tâm đến. Trời vào thu, thật lạnh, dì Lưu vào cửa mang theo gió lạnh tràn vào, Tiêu Đồng rùng mình một cái, kéo lấy chăn.
"Tiêu Đồng tỉnh rồi à, nhanh đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm, sáng nay dì vừa gói hoành thánh, còn làm nhân thịt con thích nữa đó."
Tiêu Đồng nghe lời xuống giường rửa mặt, ăn nửa chén, không ăn thêm nổi nữa.
"Sao lại ăn ít vậy, dạ dày teo lại chỉ còn nhỏ xíu thôi." Dì Lưu thở dài, dọn dẹp rồi chuẩn bị làm cơm canh buổi trưa, đi ra.
Tiêu Đồng cũng thấy có lỗi khi phụ tâm ý của dì Lưu, nhưng nàng mới vừa trải qua một cơn ác mộng, thực sự ăn không nổi thứ gì, may mà dì Lưu cũng biết sức ăn của nàng, cho dù Tiêu Đồng chỉ ăn nửa chén cơm nhỏ cũng không trách nàng.
Hôm nay Cảnh Hành sẽ đến, kể từ sau khi Tiêu Đồng biết được tâm ý của Cảnh Hành, vẫn luôn trốn tránh không muốn gặp mặt cô, hôm nay cũng vậy.
Nàng mặc áo lông cừu, vẫn còn cảm thấy hơi lạnh, lại khoác thêm một chiếc áo nỉ, bây giờ mới đi ra ngoài.
Trời thu trong vườn hoa cũng không có cảnh gì đẹp, nhưng người lại rất nhiều, Tiêu Đồng vạ vật ở một nơi vắng người đến giữa trưa, đến giờ cơm thì dì Triệu gọi điện thoại tìm nàng.
"Tiêu Đồng, con đang ở đâu? Mau về ăn cơm trưa đi."
"Dì à, hai người ăn trước đi, con đang ở chỗ bác sĩ Trần." Tiêu Đồng không có cảm giác thèm ăn, thuận miệng nói dối, quả thật là gần đây nàng cũng hay đi tìm Trần Lạc, vì vậy dì Triệu cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói Tiêu Đồng nhớ ăn cơm ở chỗ Trần Lạc, sau đó cúp điện thoại.
Tiêu Đồng ngồi ở vườn hoa đến phát chán, hai tay đút túi đi dạo khắp nơi, đi một hồi lại thật sự đi đến gần văn phòng Trần Lạc. Nàng đi vào tìm Trần Lạc nhưng không thấy người đâu, có vẻ như cô vừa mới ra ngoài, cà phê trong ly còn nghi ngút khói. Tiêu Đồng tìm một cái ghế ngồi xuống, xoay cổ nhìn ngó xung quanh, ánh mắt lơ đãng đặt lên bàn làm việc của Trần Lạc, trên đó là một tập văn kiện trong suốt, phía trong kẹp một xấp giấy A, ngoài bìa viết tên Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng hiếu kỳ, đoán chừng là ghi chép về chẩn đoán bệnh tình của mình, liền đi tới xem.
Vừa mở ra, hô hấp của nàng đột nhiên ngừng lại.
Ký ức đã phủ sương mờ mịt phút chốc tràn vào trong đầu, Tiêu Đồng lại giống như đang loã thể mặc người khác vây xung quanh nhìn ngó.
Bị phát hiện, Tiêu Đồng kinh hoàng nghĩ, vất vả lắm nàng mới thoát khỏi chỗ đó, thoát khỏi hết tất cả những người quen biết nàng, bây giờ rồi lại bị phát hiện rồi.
Những ánh mắt khinh bỉ, thương hại, dò xét kia, có vẻ như giờ đây phải đối diện lần nữa.
Tập tài liệu từ trong tay nàng rơi xuống đất, Tiêu Đồng không thở nổi, nàng quỵ xuống, nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, hồng hộc thở dốc.
Bỏ trốn.
Trong đầu Tiêu Đồng chỉ còn lại suy nghĩ này.
Ở đâu cũng được, trốn tới nơi không ai biết mình. Bí mật của nàng đã bại lộ, nàng không thể tiếp tục ở lại đây, mọi người đều đã biết đoạn quá khứ đó của nàng, ánh mắt của họ nhìn về phía nàng sẽ trở nên dị dạng.
Tiêu Đồng không thể chịu đựng được ánh mắt như vậy, nàng chỉ muốn làm một người bình thường thôi mà.