Từ ngày đó trở đi, Mạc Tịch Nguyên không ép Tiêu Đồng phải nhận mẹ nữa, cũng không đề cập đến mẹ của họ khi ở chỗ Tiêu Đồng. Tiêu Đồng vẫn lúc tỉnh lúc mê, nhưng cũng như chính nàng từng nói, thời gian tỉnh táo ngày càng nhiều, càng ngày càng ít dáng vẻ ngây thơ khi mất thần trí, nụ cười xuất phát từ nội tâm cũng ngày càng ít đi.
Tiêu Đồng lại bắt đầu gặp ác mộng, nàng không giống như lúc trước mỗi đêm vô tri vô giác mất ngủ, mỗi đêm nàng đều nhắm mắt lại ép buộc mình ngủ, nhưng không cách nào có được giấc ngủ thật sự, mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc, nhưng chỉ hai tiếng sau lại tỉnh, khi tỉnh lại thì cả người đầy mồ hôi lạnh. Tinh thần của nàng còn uể oải hơn so với khi thần trí mơ hồ, đáy mắt âm u khiến Cảnh Hành nhìn thấy đau lòng.
Cảnh Hành nấu cho Tiêu Đồng đủ loại canh an thần, cũng không biết cô tìm được ở đâu nhiều phương thuốc dân gian đến vậy, mỗi ngày một món khác nhau, nhưng tiếc là hiệu quả rất ít. Cô tìm hết thuốc Trung y rồi Tây y, Tây y thì chỉ có các loại thuốc ngủ, thuốc an thần, những thuốc này dùng nhiều sợ là sẽ tổn thương nội tạng, dùng không đủ liều thì lại không có tác dụng, Trung y thì chú trọng điều trị lâu dài, trong thời gian ngắn thì không cách nào thấy được hiệu quả, gấp đến độ Cảnh Hành suốt ngày vò đầu bứt tóc.
Khi Tiêu Đồng bệnh, sự chăm sóc ân cần của Cảnh Hành nàng đều ghi tạc trong lòng, nàng có sáu, bảy năm giao tình với Cảnh Hành, từ cộng sự cho đến bạn thân như hiện tại. Cảnh Hành vì nàng làm mọi thứ, nói không cảm động là giả, Cảnh Hành gần như là người duy nhất bây giờ Tiêu Đồng có thể tin tưởng. Nhưng cảm động là cảm động, phần nhiều cảm xúc của Tiêu Đồng đối với Cảnh Hành chỉ có thua kém và hổ thẹn. Những năm này cuộc đời nàng quá thất bại, người thân ra đi từ lâu, sự nghiệp kết thúc, người yêu cũng là giả, chỉ có một người bạn là Cảnh Hành.
Từ khi bà nội qua đời, không có ai tốt với Tiêu Đồng, Cảnh Hành là người duy nhất luôn đối tốt với nàng, chỉ là bạn bè mà có thể vì nhau đến mức này, Tiêu Đồng không biết làm sao mới trả hết được ân nghĩa cho Cảnh Hành. Vậy nên bây giờ mỗi khi Cảnh Hành đến bệnh viện thăm nàng, nàng đều thấp thỏm lo âu, trong lòng lại càng nhớ kỹ thêm từng món nợ đối với Cảnh Hành. Lúc trước tuy là nàng ở nhà Cảnh Hành, cũng do Cảnh Hành chăm sóc, nhưng ít nhất còn có thể dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm, giúp Cảnh Hành chăm sóc nhà cửa, cũng không phải hoàn toàn vô dụng, đâu giống như hiện tại, chính là một phế nhân, ngoại trừ chiếm lấy thời gian của Cảnh Hành, ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô, ngoài ra thì không phụ giúp được gì hết.
Tiêu Đồng kề vai chiến đấu với Cảnh Hành sáu năm, biết công việc của Cảnh Hành vô cùng bận rộn, đôi khi không có cả thời gian ăn trưa, bây giờ mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, công việc bên kia hẳn là sứt đầu mẻ trán.
"A Hành, chị ở bệnh viện rất tốt, dì Lưu dì Triệu chăm sóc rất chu đáo, em không cần phải mỗi ngày đều chạy tới đây." Tiêu Đồng ăn đồ bổ Cảnh Hành nấu cho, khuyên cô.
"Em biết dì Lưu với dì Triệu chu đáo, cũng biết chị ở bệnh viện rất tốt, em chỉ muốn tìm cơ hội tới thăm chị một chút." Cảnh Hành cười an ủi nàng đừng suy nghĩ nhiều, lại nói, "Tiêu Đồng, bây giờ động lực giúp em cố gắng làm việc mỗi ngày chính là tan tầm có thể sang đây thăm chị, không phải ngay cả chút nhớ nhung đó của em chị cũng muốn tước đoạt chứ?"
"Chị không có ý này!" Tiêu Đồng vội la lên, "Chị là nói nhà em cách bệnh viện xa như vậy, mỗi ngày em lại làm đồ ăn đưa tới cho chị, lại còn phải đi làm, cứ tiếp tục như vậy sức đâu mà chịu được. Chị ở đây rất tốt, em có thời gian lại đây, chị thà rằng em ở nhà ngủ thêm hai tiếng nữa, đừng vắt kiệt sức mình như vậy."
"Tiêu Đồng, chị đang quan tâm em sao?"
"Tất nhiên chị quan tâm em rồi, A Hành, em là bạn của chị." Tiêu Đồng trịnh trọng nói, "Mấy năm này chị thành ra như thế nào chị tự biết, đến cái bộ dạng như hiện nay, nếu muốn nói có chuyện gì làm chị tự hào nhất, đó chính là có thể quen biết được em, vì vậy mà chị càng không muốn mình làm lỡ việc của em."
Trong trí nhớ của Cảnh Hành, đây là lần đầu tiên Tiêu Đồng biểu đạt rõ ràng tầm quan trọng của mình trong lòng nàng, đáng ra cô nghe được phải vui vẻ, nhưng lại vì từ "Bạn" kia làm lòng có chút khổ sở, nhưng vẫn nở nụ cười, sáp lại gần Tiêu Đồng hơn, hơi thở gần như phủ lên mặt nàng, "Ở bên chị, không bỏ lỡ thứ gì hết."
Tình cảm trong giọng nói của Cảnh Hành đã vượt qua giới hạn bạn bè, cho dù là bạn thân, lời này nói cũng quá ám muội, Tiêu Đồng nghe thấy khác thường, không biết nên nói tiếp thế nào, trong lòng như bị đá đè lên, làm nàng không thở nổi, nàng không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Cảnh Hành.
Cảnh Hành tâm tư cẩn thận, tự biết lời này của mình hơi quá, cũng biết Tiêu Đồng phát hiện ra mình bất thường, nhưng cô ở bên cạnh Tiêu Đồng lâu như vậy, nhìn Tiêu Đồng rơi vào tuyệt cảnh, lại dần dần bước ra khỏi nơi đó, cô không muốn cả đời này lấy thân phận bạn bè ở bên Tiêu Đồng, hiện tại nàng không thể tiếp nhận tình cảm mới cũng không sao, Cảnh Hành có thể chờ, nhưng ít ra Cảnh Hành cũng muốn để cho Tiêu Đồng biết một chút tâm ý của mình, để Tiêu Đồng từng chút một tiếp nhận chính mình.
May mà, Tiêu Đồng chỉ trốn tránh chứ không hoàn toàn từ chối, Cảnh Hành nghĩ, chí ít mình không phải hoàn toàn không có hi vọng.
Bây giờ đầu óc Tiêu Đồng tỉnh táo hơn nhiều so với trước, có thể hiểu được một ít logic, nhưng cũng không phải rõ ràng lắm, ví dụ như nàng có thể cảm giác được giao tình bảy năm giữa mình và Cảnh Hành bắt đầu biến chất, nhưng biến thành thế nào? Cuối cùng sẽ ra sao? Tiêu Đồng không rõ..
Nàng tuyệt nhiên không suy nghĩ quan hệ giữa mình và Cảnh Hành theo chiều hướng người yêu, vậy thì quá đáng sợ rồi, đừng nói nửa đời Tiêu Đồng chỉ yêu và hận cùng một người, dù không có người đó, kết cục của Tiêu Đồng chỉ có thể là cô độc đến cuối đời, người như nàng, không thể tìm được người yêu.
Hơn nữa Cảnh Hành đối với Tiêu Đồng, là bạn thân, tri kỷ, người thân, là người duy nhất Tiêu Đồng có thể tin tưởng, nhưng không phải người yêu.
Cảnh Hành xứng đáng với một người tốt hơn, dù là nam hay nữ, người đó nhất định cũng ưu tú, cũng giỏi giang như Cảnh Hành vậy, đủ để xứng với cô. Vì vậy mà Tiêu Đồng hy vọng Cảnh Hành dành nhiều thời gian hơn cho bản thân mình, mà không phải đem tất cả lãng phí trên người nàng.
Đã không còn thuần tuý là quan hệ bạn bè khiến Tiêu Đồng cảm thấy bất an, nàng không thể làm gì khác hơn là bắt đầu trốn tránh Cảnh Hành. Thời gian Cảnh Hành đến bệnh viện thường là cố định, Tiêu Đồng liền cố tình chọn lúc này đi tản bộ, hoặc là đi tiếp nhận trị liệu, nàng không thích nơi có nhiều người, nhưng vì trốn Cảnh Hành nên đi dạo khắp nơi trong bệnh viện, lung tung không mục đích, miễn không chạm mặt Cảnh Hành là tốt rồi.
Phương pháp này có hiệu quả trong hơn một tuần lễ, sau đó Cảnh Hành thay đổi thời gian đi thăm, Tiêu Đồng không thể tránh né, thế là đành phải giả bộ ngủ.
Tiêu Đồng nhắm mắt lại, có thể cảm nhận ánh mắt Cảnh Hành đặt trên người mình, nàng cố giữ nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng loạn cào cào, đặc biệt trước khi đi Cảnh Hành còn hôn lên trán Tiêu Đồng một cái, Tiêu Đồng quả thực muốn dựng tóc gáy. Bạn bè sẽ hôn trán nhau sao? Tiêu Đồng không có bạn bè nào khác, nhưng nàng biết quan hệ của mình và Cảnh Hành tuyệt đối không bình thường.
Tiêu Đồng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi năn nỉ Trần Lạc giúp đỡ, Trần Lạc là chuyên gia tâm lý học, lại là bạn thân của Cảnh Hành, đối với loại quan hệ lạ lùng này chắc chắn có cách xử lý.
"Tiêu Đồng? Hôm nay cơn gió nào thổi chị đến chỗ tôi vậy?" Trần Lạc đang chuẩn bị ăn cơm trưa, nhìn thấy Tiêu Đồng, đặt miếng sandwich xuống, khẽ mỉm cười, "Hiếm thấy có lúc chị chủ động tới tìm tôi, có chuyện gì sao?"
"Có." Tiêu Đồng gật đầu, đem vấn đề giữa mình và Cảnh Hành nói rõ ràng với Trần Lạc, nói hết cả những việc xảy ra trước và sau khi nàng phát bệnh, sau khi nói xong ánh mắt mong chờ nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc bất đắc dĩ, "Cho nên? Chị muốn nói chuyện gì?"
"A Hành em ấy, có phải là... Có phải là..."
"Có phải là cái gì? Có phải là thích chị?"
Phán đoán một người —— là bạn tốt của mình, có thích mình hay không, suy nghĩ này khiến Tiêu Đồng cảm thấy khá khó xử, nàng khó khăn gật đầu, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, sốt ruột chờ Trần Lạc tuyên án.
Trần Lạc cười nói, "Tiêu Đồng, chị thực sự là một người thông minh."
Đây chính là uyển chuyển thừa nhận, sắc mặt Tiêu Đồng trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Không, không thể, làm sao biết chứ."
"Làm sao không biết? Tôi với Cảnh Hành là bạn học cũ bao nhiêu nắm, con người đó, ý thức trách nhiệm cao, lại có sự thấu cảm to lớn, chị lại là người hoàn hảo thoả mãn được tính trách nhiệm lẫn ham muốn chăm sóc của cậu ấy, tôi nhìn một chút..." Trần Lạc lại đánh giá một lần trên mặt Tiêu Đồng, "Ừm, bề ngoài không tồi, một người hoàn mỹ như vậy xuất hiện trước mặt cậu ấy, cậu ấy không thích mới là chuyện lạ."
"Không, không thể như vậy." Tiêu Đồng suy sụp lắc đầu, "Em ấy không thể thích tôi, A Hành còn có tiền đồ tươi sáng, em ấy không thể thích tôi được."
Tiêu Đồng có thể dự đoán được quãng đời thống khổ còn lại của chính mình, Cảnh Hành là người tốt như vậy, tuyệt đối không thể dây dưa với nàng, cùng nàng xuống Địa ngục.
"Trần Lạc, cô là bác sĩ, cô cứu A Hành đi, em ấy không thể thích tôi, cô cứu em ấy đi mà." Tiêu Đồng cầu xin Trần Lạc, nhưng Trần Lạc chỉ càng bất đắc dĩ.
"Tôi chỉ là một bác sĩ, bác sĩ không phải vạn năng, Tiêu Đồng, kẻ có thể điều khiển một người thích hay không thích ai, được gọi là Cupid."
Bây giờ trong đầu Tiêu Đồng chỉ toàn là hình ảnh Cảnh Hành muốn cùng mình quấn lấy nhau đi xuống Địa ngục, làm gì còn tâm tư đùa giỡn với Trần Lạc, nàng gấp đến độ muốn khóc rống lên, chỉ còn thiếu điều quỳ xuống đất dập đầu với Trần Lạc, thế nhưng Trần Lạc cũng không có cách nào.
Cuối cùng Tiêu Đồng vội đến mức thở không ra hơi, suýt tí nữa là phát bệnh, Trần Lạc mới xoa huyệt thái dương nói, "Tiêu Đồng, yên tâm đi, nếu như suy đoán của tôi là chính xác, Cảnh Hành hẳn là không thích chị, nếu cậu ấy có thích chị thì cũng sẽ không quấn lấy chị đâu.
"Cô nói thật?"
"Tôi chưa bao giờ nói dối."
"Vậy thì tốt." Tiêu Đồng cảm thấy tim mình đã trở về đúng chỗ, "Vậy thì tốt."
Chỉ cần Cảnh Hành không ngây ngốc hoài phí trên người mình là được, cô là người tốt như vậy, Tiêu Đồng chỉ mong có người thật lòng yêu cô, cô cũng yêu thương người đó, sau đó hai người hạnh phúc sống bên nhau trọn đời, vậy thì không còn gì tốt hơn. Tiêu Đồng luôn tự mình biết mình, Cảnh Hành nhất định sẽ gặp được một người như vậy, nhưng người kia tuyệt đối không phải là mình.
"Tiêu Đồng, " Trần Lạc hỏi, "Mười hai năm trước, huyện Thượng Dung, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Máu toàn thân Tiêu Đồng như đóng băng, "Cô đang nói gì? Tôi không biết."
"Không có gì, chỉ là mười hai năm trước ở Trung học Thượng Dung có học sinh bị đâm chết, người đó và nhà tôi có chút quen biết, nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ, đã sắp hết thời gian truy tố rồi, hỏi xem chị có biết thông tin gì không, cũng coi như làm chút việc vì cậu ấy."
"Hóa ra là như vậy." Tiêu Đồng thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Tôi không biết, chưa từng nghe nói chuyện này."
Trần Lạc lại tùy tiện hỏi Tiêu Đồng vài câu, gần đây có uống thuốc đúng giờ không, tình trạng giấc ngủ thế nào, ảo giác có giảm bớt chút nào không.
Tiêu Đồng nhìn bốn phía, nàng không biết những thứ đó có phải là ảo giác không, nhưng chúng vẫn luôn ở đó, không xa không gần đi theo nàng, chân thực như vậy, Tiêu Đồng không thể tin đây chỉ là ảo giác.
Tiêu Đồng đi rồi, Trần Lạc mới lại cầm sandwich lên bắt đầu ăn.
Cô máy móc nhai, không tập trung, trong đầu cô đang nghĩ tới chuyện cũ mười hai năm trước ở huyện Thượng Dung.
Chuyện này vốn là một tin đồn vô cùng bí ẩn, không có căn cứ, một chút chứng cứ cũng không có, người biết rất ít, thậm chí có tồn tại người trong cuộc hay không cũng không ai biết được, Trần Lạc lúc còn đi học có đi ngang qua phòng giáo viên, vô tình nghe mấy thầy cô loáng thoáng nhắc đến vài câu, sau đó không nghe ai nói tới nữa.
Hôm nay Tiêu Đồng nhắc đến Cảnh Hành, Trần Lạc mới đột nhiên nhớ đến.
Như vậy mọi việc, đều có thể liên kết với nhau.